Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Quốc Màu Xám

Chương 73

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

deyun

Lúc tới dưới nhà Sa Ưng, Đàm Tiếu hỏi lại một câu: " Cô thật sự muốn đi lên?" Tần Thái gật đầu rất khẳng định, Đàm Tiếu do dự một chút, " Tôi không lên được không."

Dù sao nếu anh ta có đánh cô thì tôi cũng không giúp gì được.

Tần Thái lại rất bình thường: " Cũng được, anh ở lại trông xe."

= =

Cô cùng Tang Cốt Nê đi lên nhà, Đàm Tiếu nghĩ lại vẫn thấy không an tâm, gọi điện cho sáu người giám sát ở sáu tổ của tuyến ba, ra chỉ thị giống nhau: " Tôi có chút việc, đêm nay không cần di làm, các tổ trưởng thu đội đi, các người giám sát tập hợp tại quảng trường Vân Ngọ."

Lúc Đàm Tiếu cùng sáu người giám sát đi lên lầu, thấy cửa không đóng. Anh ta đi vào thì phát hiện Tần Thái với Tang Cốt Nê đang ngồi trên sô pha, bên cạnh còn có một người phụ nữ.

Phản ứng đầu tiên của Đàm Tiếu là nhìn Tần Thái, cô còn hoàn chỉnh không thiếu cánh tay cẳng chân nào, xem ra sự tình còn chưa bại lộ. còn Tần Thái lại đang chăm chú ly trà sữa trong tay —— trước kia trong phòng Sa Ưng làm gì có trà sữa, chỉ có bia thôi.

Người phụ nữ bên Sa Ưng có dáng người rất cao, mái tóc dài cuộn sóng, bóng dáng đó cùng quần áo, trông có vài phần giống chị Hồng. Lúc này cô ta đang đánh giá Tần Thái, nhưng ánh mắt đó lại như đang xem quả lê quả táo ngoài chợ.

Mà Sa Ưng đang nhìn chăm chú Tang Cốt Nê, gương mặt đó thật sự quá giống chị Hồng. Anh ta thất thần, điếu thuốc trong tay yên lặng cháy. Người phụ nữ bên cạnh anh ta không nhịn được: " Người tới sau này chắc là bạn bè phải không?"

Sa Ưng không muốn trả lời, anh ta chỉ nhìn Đàm Tiếu—— cùng sáu người đằng sau. Sáu người giám sát của tuyến ba còn tưởng có nhiệm vụ đặc biệt gì, lúc nhìn thấy Su đầu nghiêm kính lễ: " Huấn luyện viên."

Sa Ưng bóp tắt tàn thuốc: " Ta còn có chút việc, cô về trước đi."

Lời này là dành cho người phụ nữ bên cạnh, cô ta giật mình rồi nhướng mày: " Lời này là có ý gì?"

Sa Ưng lại lần nữa liếc mắt đánh giá Tang Cốt Nê, dí điếu thuốc vào gạt tàn: " Cô muốn nghĩ thế nào thì là thế đó."

Co ta đột nhiên giận dữ, hắt cả ly trà sữa trong tay vào Sa Ưng—— cái động tác này rất giống chị Hồng. Lúc đi ngang qua Tang Cốt Nê còn liếc mắt nhìn thoáng—— cô biết từ nãy giờ Sa Ưng vấn đang nhìn ai.

Cửa đóng lại, Sa Ưng đi đến nhìn rõ Tang Cốt Nê, đột nhiên ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhẹ nhàng chạm vào. Thật sự giống nhau như đúc, gương mặt này, đôi bông tai này, không có chỗ nào là không quen thuộc.

Anh ta cầm lấy tay Tang Cốt Nê, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn. Hồi ức khi xưa tràn đến, tựa như người xưa đã trở về. Ánh trăng sáng khi đó, đến nay vẫn bồi hồi.

Đàm Tiếu dẫn mấy người kia rời phòng, của đang khép lại. Tần Thái cũng cất bước chạy, nhảy so với thỏ còn nhanh hơn!

Đàm Tiếu theo sau, mấy người giám sát kia cũng không hiểu chuyện gì, lập tức tản ra. Đàm Tiếu ngồi vào trong xe, gương mặt rất nghiêm túc: " Cô đã sớm biết chuyện của Sa Ưng?"

Tần Thái nhìn thẳng hắn: " anh đã quên Thông Dương quán có chị Phượng?"

= =

Sau khi Thông gia "chết", Tần Thái chưa từng đi tổng bộ, sợ nhiều lời sơ hở làm lộ chuyện. Nhưng họp hành cần thiết, nên cô phải hiểu biết một số tình huống ở tổng bộ.

Ở Thông Dương quán mà  muốn biết tình hình của Tổng bộ, chỉ cần mỗi ngày giữa trưa sau khi đã ăn uống no nê rồi mời chị Phượng đến phòng trợ lý nghỉ trưa là được.

Chỉ cần lúc không cần phải tiếp khách, Tần Thái sẽ đi tìm Đàm Tiếu, hai người ở trong văn phòng mà " nạp điện", nạp xong Tần Thái lại đi đổi lại thân thể. Sau đó lấy danh nghĩa của Tần trợ lý mời chị Phượng đến văn phòng nghỉ ngơi.

Cơ mà bời vì tốn thời gian cho " nạp điện", cô chỉ mới hiểu đến chương một của " chuyện tình yêu bí mật ở Tổng bộ"

Mà nội dung đầu tiên, đương nhiên là Sa Ưng.

Đàm Tiếu liếc mắt nhìn Tần Thái một cái: " Cô có biết Nhan Nguyệt Dung?"

Nhan Nguyệt Dung là một trong ba người huấn luyện các người giám sát của Tổng bộ, phụ trách huấn luyện kiến thức cho các giám sát của tiểu tổ. Trước kia Sa Ưng cùng tốt nghiệp ở trung tâm huấn luyện với cô ta, này coi như là bạn học gặp lại.

Hai người vừa thấy nhau chắc chắn" tình cũ không rủ cũng tới",......

Đương nhiên đây là nguyên văn lời của chị Phượng, không ai biết được mức độ đáng tin là bao nhiêu.

Mà bi ai nhất là Sa Ưng.

Bên này Tần Thái cười đùa nói chuyện phiếm cùng Đàm Tiếu, tám về nữ chính cực giống chị Hồng năm xưa. Mà lúc Tần Thái đóng cửa chạy mất, " chị Hồng" vẫn luôn an tĩnh ngồi trên sô pha bỗng nhiên đứng dậy, chân trái đạp lên bàn trà, hai tay chụp lên vai Sa Ưng.

" Người an hem, lão thụ thật bái phục ngươi, ngươi thật sự quá thông minh! Chậc chậc, ta nhìn ngươi mà rất đồng cảm!! trên tay người phụ nữ kia là nước lạnh, còn trên tay họ Lam kia là nước nóng mới đun sôi nha!! May mắn là ngươi đuổi người kia đi, nếu mà ngươi đuổi họ Lam đi, chắc chắn trên người ngươi không chỉ là đống nước này đâu!!"

"......"

" Người anh em, người đừng cầm tay ta nữa, Hoàng lão đệ của ta đã nói như vậy dễ sinh ra hiểu lầm. Đúng rồi, Hoàng lão đệ còn chưa nói xong thì đã bị người ta hái đi mất rồi, nghe nói bị làm thành món ăn, tên còn rất là kiêu, gọi là cái gì dưa chuột muối. Lão tử thật buồn bực, ngươi nói xem đầu năm nay dưa chuột còn có thể làm món ăn sao. Rốt cuộc trong não người các ngươi chứa cái gì vậy!"

"....."

" Đừng không nói lời nào vậy chứ, lão tự nói như vậy rất buồn nha. Đừng tưởng lão thụ ta vì muốn nói mà liều mạng tu luyện mới mở cái miệng này ra được! nhân loại các ngươi có miệng mà không biết xài! Đúng rồi, ngươi còn chưa nói ta phải giữ bí mật chuyện này nhỉ?"

"......"

" Ai, họ Lam kia còn nói ta phải bồi ngươi một ngày, nghĩ tại sao ta không nói gì mà đến đây? À, không thì ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe ha? Chắc ngươi cũng biết chỗ ta lớn lên trước kia là một pháp trường, chuyện xưa nhiều lắm... à, chuyện triều Minh ta không rành lắm, ta nói về triều Thanh ha!! Lúc đó là năm 1644....."

Nửa giờ sau.

" Này, hình như ngươi không hứng thú với câu chuyện này, không lẽ ngươi thích nghe chuyện xưa thời Minh? Vậy cũng được, ta nói về năm 1368...."

Sa Ưng đang ngồi xổm trước sô pha cuối cùng cũng có phản ứng —— anh lau lau mặt mình. Cái cây kia phun một đám nước miếng vào mặt anh!

Lam, Trù!!

Trong xe, Tần Thái như là biết trước: " Đàm Tiếu, tôi cảm thấy hôm nay chúng ta không nên về nhà đâu."

Đàm Tiếu liếc mắt Tần Thái một cái: " Tôi thấy cũng đúng. Bây giờ cô mà về nhà thì dù có đánh kí hiệu lên mặt thì tôi chắc không nhận ra cô đâu."

Tần Thái không hề cười: " Đàm Tiếu, anh có biết tại sao Sa Ưng với Nhan Nguyệt Dung ở bên nhau không?"

Đàm Tiếu đang nhìn đường, lúc này đã là 1 giờ sáng, khắp nơi đều có sương mù nhạt: " Không phải vì bọn họ là người yêu cũ sao?"

Tần Thái lắc đầu: " Anh không phát hiện Nhan Nguyệt Dung với chị Hồng khá giống với chị Hồng sao. tôi thật không rõ, Sa Ưng rốt cuộc thích điểm gì ở chị Hồng. sao có thể yêu một người bên mình thì yêu mình, còn ở bên Thông gia thì lại quan hệ với hắn. không lẽ chị Hồng chỉ đang lợi dụng Sa Ưng."

Đàm Tiếu không trả lời, lái xe đến Tây thành đặt một căn phòng rồi hai người trốn ở đó cả đêm.

Ngày hôm sau tại Thông Dương quán.

Tần Thái đang tiếp khách thì đột nhiên có một người đằng dằng sát khí xông đến, lúc ấy Tần Thái biến sắc —— Đàm Tiếu đáng chết, bảo anh ta trông cửa mà anh ta đang làm cái quái gì vậy!!

Lúc đó Tần Thái đang trong thân thể của một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, Sa Ưng lại không băn khoăn chút nào, trực tiếp đánh Tần Thái thành...... tương Tần Thái.

Thân thể Tần Thái cực kỳ đau đớn, ước chừng chịu 80%, máu mũi chảy giàn giụa, đang sông sờ sờ nhưng đã nếm được mùi vị " bị đánh chết tươi"

Sa Ưng xuống tay rất nặng, mấy cái ghế dựa đều bị đánh nát.

Tần Thái luôn cắn răng chịu đựng không la cũng không khóc.

Cuối cùng Tần Thái cái chân ghế bị đứt chọc chọc vào ngực Tần Thái, máu chảy không nhiều lắm nên Tần Thái có thể nhìn rõ xung quanh. Sa Ưng chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô: " Tôi đã làm gì có lỗi với cô à?"

Tần Thái lắc lắc đầu, thật lòng mà nói thì Sa Ưng đối với cô rất tốt, trong cả Nhân Gian này, đối với cô tốt nhất, và cũng là người đối tốt duy nhất với cô.

Sa Ưng lấy cái dĩa trái cây trên bàn đánh một phen vào đầu cô. Tần Thái biết than thể này không chịu được lâu nữa, dương khí đang bắt đầu xâm lấn, giọng của Sa Ưng lạnh như băng: " Vậy cô cmn ăn no không có việc gì làm sao?"

Bóng dáng trước mặt Tần Thái dường như đang chồng lên nhau: " Tôi chỉ là... hy vọng anh đừng cứ không quan tâm ai là ai, chỉ đi tìm cái bóng dáng đó." Cô bấm tay niệm chú an hồn cho chính mình, giảm bớt sự tiêu hao âm khí, " coi như là dung mạo giống nhau thì sao, thân thể giống nhau thì thế nào, Sa Ưng, quá khứ chỉ là quá khứ."

Sa Ưng không tưởng được mình đã phẫn nộ đến thế nào, cả đêm chỉ muốn đi tìm Tần Thái để đem cô chém thành nghìn mảnh, hồn phách cũng phá luôn, cho cô vĩnh viên không được siêu sinh.

Rốt cuộc cô đã hủy mất một chút lưu luyến về Diêu Hồng trong anh ta. Về sau nào nếu có nhớ đến khuôn mặt kia anh chỉ sợ là đã có bóng ma tâm lý.

Thế giới này sẽ không có một Diêu Hồng khác.

Cho nên mặc kệ là Tần Thái cũng tốt, Nhan Nguyệt Dung cũng tốt, chỉ là anh ta đang lưu luyến bóng dáng của Diêu Hồng kia thôi. Mà bây giờ, cô thọc một dao, bóng dáng kia đã trỏ thành ác mộng.

Sau một phen phát ti3t bạo lực, Su cũng đã bình tĩnh hơn: " Đừng cho là tôi không biết mục đích của cô, tôi sẽ không quay về tuyến ba."

Hô hấp của Tần Thái trở nên gian nan, cô bây giờ không ổn định được hồn phách: "Vậy sao? Tôi rất thất vọng."

Sa Ưng nhìn cô chăm chú, rồi xoay người đi. Anh ta vừa mở cửa, Đàm Tiếu đã chạy vọt vào liền thấy "tương" Tần Thái đang nằm bẹp dưới đất, anh ta la lớn: " Sa Ưng, dù anh có là người của Tổng bộ, nhưng sao lại đến đánh người của tuyến ba, thật quá đáng?!"

Sa Ưng lại không thèm quan tâm: " Vậy anh đi khiếu nại đi."

Su đi rồi, Đàm Tiếu mới " nhặt" Tần Thái lên: ".....cái này...làm sao bây giờ?"

Tần Thái chỉ chỉ lên bàn: "Bên kia có cái khỏa hồn đàn, anh lấy qua đây, chờ sau khi tôi đi qua rồi đem nó về tầng hầm."

Đàm Tiếu thật sự cẩn thận đem cái bình nhỏ lại, lúc nhìn Tần Thái chuyển hồn, anh ta đột nhiên hỏi một câu: " Biết rõ sẽ chọc hắn giận như vậy, đối với chúng ta không có cái gì tốt, lại đắc tội Nhan Nguyệt Dung, vì sao cô lại cứ làm?"

Biểu tình của Tần Thái lãnh đạm: " Coi như là..... vì lúc trước anh ta đối với tốt rất tốt đi."

Hy vọng từ nay về sau, sẽ không có người phụ nữ nào đã chiếm được tình cảm của anh ta lại tiếp tục lợi dụng.

" Tôi không tin, chẳng lẽ cô muốn đánh động đến tâm của hắn?!"

" Đàm Tiếu?"

" Hả?"

" Thật ra có đôi khi, tôi càng nghĩ càng thấy con người tôi thật cmn thiện lương, là người trung hậu, đến phật cũng không từ bi bằng lão tử."

" Cút đi!!"

Tác giả có lời muốn nói: này, vào ngày cuối tuần các bạn có rời giường được không?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Ngày 10 tháng 4 A chương
Chương 53
Chương 54: Ngày 12 tháng 4 A chương
Chương 54
Chương 55
Chương 55: Ngày 12 tháng 4
Chương 56
Chương 56: Ngày 12 tháng 4 chương
Chương 57: Ngày 13 tháng 4 a chương
Chương 57
Chương 58
Chương 58: Ngày 14 tháng 4 chương A
Chương 59: Ngày 14 tháng 4 b chương
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 73
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...