Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Quốc Màu Xám

Chương 227

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Cần phải tìm cho ra." Bạch Hà nắm chặt bàn tay, "Có lẽ cô ấy không biết hậu quả, cơ bản là không thể gánh vác nổi chuyện này."

Lữ Liệt Thạch ấn nhẹ lên bờ vai Bạch Hà: "Cậu cảm thấy cô ta không lường trước được sao, lão Bạch, cô ta dám làm như thế chứng tỏ đã có biện pháp phía sau, cậu cần gì phải lo..."

Bạch Hà ngẩng đầu lên nhìn ông ta: "Anh cảm thấy chuyện này có cách gì giải quyết sao."

Lữ Liệt Thạch á khẩu không trả lời được, Bạch Hà đưa ra lệnh chính thức cho toàn bộ Huyền môn dốc sức tìm kiếm. Nhưng mãi vẫn không có tin tức, trong cả Thiên Thư đã dừng lại tất cả thông tin về Tần Thái từ lúc cô biến mất. Dường như cô bốc hơi khỏi thế gian này, không tồn tại trong ngũ hành, sống không thấy người mà chết không thấy hồn.

Bạch Hà và Lữ Liệt Thạch cẩn thận tìm cô ở Thiên Lư Loan, nhưng chỉ tìm thấy một số lượng lớn hồn phách và cơ thể đến đáng sợ. Bạch Hà tìm hiểu kỹ các phòng thí nghiệm, cảm thấy sợ hãi: "Có thể cô ấy thay đổi hồn phách và thân thể mình để tránh né thiên phạt."

Lữ Liệt Thạch, Yến Tiểu Phi đều ở đây. Ông ta không tin: "Thay đổi hồn phách và cơ thể, thì cũng phải tồn tạo trong tam giới ngũ hành đúng không, làm sao né được Thiên phạt?"

Yến Tiểu Phi bình tĩnh hơn: "Tôi lại cảm thấy có khả năng này. Người với người phân biệt nhau nhờ diện mạo, giọng nói, cơ thể cao thấp đặc thù, có lẽ Thiên đạo cũng phân biệt như thế nhưng dựa vào sự khác biệt của hồn phách và cơ thể. Nếu những đặc trưng này bị cô ta phá đi, rất có khả năng Thiên Đạo không nhận ra được. Nếu Thiên Đạo không cách nào phát hiện, thì làm sao phạt được?"

Những người ở đó hiện lên sự kinh hãi. Mấy năm nay, rốt cuộc cô ta đã thấu hiểu cấm thuật đến mức nào chứ?

"Nếu thay đổi hồn phách và thân thể, cô ta còn là chính cô ta sao?" Lữ Lương Bạc lần đầu liên tiếng, giọng nói trầm thấp. Gần đây anh không quá để tâm đến chuyện của Tần Thái, anh nói lời này khiến Lữ Liệt Thạch gật đầu đồng ý: "Thiên Đạo chỉ công nhận hồn phách, chắc chắn bao gồm cả ký ức và tình cảm trong đó, nếu vậy đã không còn là Tần Thái nữa, thì sẽ biến thành ai?"

Không ai lên tiếng, đối với Tần Thái cả Huyền môn có cảm xúc tương đối phức tạp. Một mặt, xuất thân Tần Thái bất chính, đạp lên máu để đi lên, còn khiến Huyền môn điêu tàn. Cả lúc tại vị Tôn chủ luôn ưu ái kẻ gian tà, khiến chấp pháp Trật Tự lỏng lẻo, trở thành một trò cười. Nhưng ở mặt khác, cô ta đã dùng mười tám năm hoàn thành một cuốn Thiên thư chân chính, để sau này Trật Tự có thể nhìn trước được từng bước mà đi cho cẩn thận. Hơn nữa cô ta còn gánh biết bao tội nghiệt đã tích lũy hàng trăm năm, đây là việc không một Huyền thuật sư nào dám nghĩ đến.

"Tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng tìm ra cô ấy." Bạch Hà nắm chặt pháp khí của Tần Thái trong tay, cô rời đi mà không đem theo thứ gì, kể cả pháp khí đã bên cạnh nhiều năm. Lữ Liệt Thạch đi đến dìu Lữ Lương Bạc rời đi, nghe vậy thấp giọng khuyên: "Cậu nên cầu nguyện không tìm được cô ấy đi, nếu cậu tìm được tức Thiên đạo cũng tìm được."

Bạch Hà nhìn lưỡi hái màu trăng rằm, góc sắc cứa cả vào tay.

Ngày hôm sau, Lữ Lương Bạc rời khỏi Trật Tự đến trấn Chu Dương. Lữ Liệt Thạch biết con trai mình có khúc mắc trong lòng, chỉ đành phái Lữ Dật đi cùng, nhưng Lữ Lương Bạc từ chối: "Con chỉ muốn đến đó với cô ấy, chỉ một mình con là đủ."

Lữ Liệt Thạch không còn cách nào khác, đời này của ông ta chỉ có một điểm yếu này.

Lữ Lương Bạc mở một cửa hàng giấy đuốc ở trấn Chu Dương, nơi đây đời đời sinh sống vẫn như cũ. Có người thấy anh bị mù, nên thường xuyên đến ủng hộ. Thế nên cửa hàng buôn bán không quá tệ.

Tay nghề cắt dán giấy của Lữ Lương Bạc cao siêu hơn Tần Thái cả ngàn lần, lại có bản lĩnh nên sờ xương đoán mệnh cho người ta, nhờ đó danh tiếng rất rốt. Nơi đây là quê hương của Tần Thái, những lúc rảnh rỗi anh sẽ hỏi thăm chuyện về cô. Dù đã ba mươi năm trôi qua, trấn trên vẫn còn nhiều người nhớ đến cô bé này.

"Cháu đang nhắc đến Tần tiểu muội đúng không, năm đó bà đây nhìn con bé đó lớn lên, sau đó người nào cũng nói nó là yêu quái, nhưng con bé là đứa bé ngoan. Lúc nhỏ rất cần mẫn, tay chân nhanh nhẹn, chỉ là Tần lão nhị thường xuyên đánh chửi...tội nghiệp...."

"Tần tiểu muội sao, chuyện của cô nàng này nói ngắn không ngắn mà nói dài cũng chẳng dài. Học hết cấp hai đã nghỉ. Bị một tên âm dương sư gì đó mua đi, người này từ bên ngoài đến còn là một người đàn ông độc thân. Hai người này trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ, có gì thì ai mà biết được? Nghe nói còn có thai, đến trấn trên tìm bác sỹ Lưu phá đi....Sau đó chắc người kia cũng chán, bán cô ta đi nơi nào đó, lúc về thì sặc mùi yêu khí...."

" Tần Thái? Chà chà, anh nói là Tần tiểu muội con gái Tần lão nhị đúng không? Vốn là một cô gái tốt, đáng tiếc, tôi còn định hỏi cưới nó con trai tôi đấy..."

Lữ Lương Bạc nghe được rất rất nhiều chuyện, thật thật giả giả không biết nên tin cái nào. Anh nghe được chỉ cười cười, không biết lọt vào tai được bao nhiêu. Nơi này là sơn thôn, tuy không thể so với những nơi danh sơn thắng cảnh khác thế mà chuyện thú vị lại không ít. Anh dùng gậy tìm đường đi khám mây núi nơi này, nếu Tần Thái thật sự muốn để lại manh mối gì, thì ngoài nơi này còn để ở đâu được?

Tối hôm nay, mọi người tất bật cày bừa cho vụ xuân. Lữ Lương Bạc vừa xem bệnh cho heo nhà Chu Quốc Trụ xong, anh thật sự là người đa năng, người ngoài gọi anh là Lữ đại tiên. Sắc trời đã tối dần, Chu Quốc Trụ không yên tâm để anh một mình đi về liền ngỏ ý đưa anh đi một đoạn. Lúc đi ngang qua hầm trú ẩn bên đường, phía ấy vọng đến tiếng mắng chửi nghe không rõ từ.

Lữ Lương Bạc nghỉ chân một lát lắng nghe, sau đó hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Chu Quốc Trụ không để tâm: "Là người điên, đã nhiều năm rồi."

Lữ Lương Bạc cảm thấy hứng thú: "Nghe giọng hình như là phụ nữ?"

Chu Quốc Trụ thở dài: "Chuyện này nói ra thật xấu hổ. Chà, tên thật của người này là Hoàng Tiểu Liên, tính ra chắc đã năm sáu mươi tuổi. Mấy chục năm trước lúc tôi vẫn là đứa bé, bà ấy đã là một cô gái trẻ. Mẹ bà ấy đưa con gái đến nơi này tái giá. Sau đó mẹ mất, bà ấy sống cùng cha dượng. Anh biết đấy, chuyện này khó tránh khỏi nhàn ngôn toái ngữ. Sau một thời gian thì cha dượng nghỉ quẩn uống thuốc sâu tự tử. Bà ấy chịu không nổi cú sốc này nên...."

Lữ Lương Bạc nhíu mày: " Nên phát điên sao?"

Chu Quốc Trụ như có vẻ khó mở miệng, ngẫm một lúc: "Không hẳn thế, sau khi cha dượng mất, bà ấy chạy đến sân phơi lúa của cả làng, tự cởi hết quần áo rồi chứng minh bản thân còn là xử nữ. Sau đó mới phát điên, chà, nói đến cũng là tạo nghiệt."

Lữ Lương Bạc khẽ nhíu mày: "Anh sinh năm bao nhiêu?"

Chu Quốc Trụ sửng sốt, báo năm cầm tinh. Lữ Lương Bạc tính một chút: "Lúc đó...cô ấy cũng chỉ là đứa trẻ."

Lữ Lương Bạc sống một mình nơi thôn dã khiến Lữ Liệt Thạch không yên tâm, thường xuyên phái người đến xem xét tình hình. Bạch Hà cũng thường xuyên lui tới, Lữ Lương Bạc theo anh học tập nhiều năm nên kính nể anh như sư phụ. Bạch Hà lại chưa từng làm lễ chính thức thu nhận đồ đệ này, mỗi lần gặp nhau chủ yếu đề tài xoay quanh trấn nhỏ. Lữ Lương Bạc vô tình nhắc đến chuyện của Hoàng Tiểu Liên. Bạch Hà như hiểu ra: "Khó trách....năm đó ta và với Tiểu Thái vốn không có duyên phận thầy trò, ta nhận cô ấy không chỉ vì mến tài năng, mà bởi vì nhìn thấy con đường sau này. Đã quen biết nhau tức là có duyên, ta sợ con bé càng đi sẽ càng vùi sâu vào tà đạo, thế nên luôn nghiêm khắc dạy dỗ. Thế mà không biết Thiên Đạo đã sớm chôn vào lòng Tần Thái từ lúc mười một tuổi, ta lại ở đây tận bốn năm! Tuy đã tu có dị mắt nhưng vẫn không nhìn thấu được thế đạo luân hồi."

"Tiên sinh đừng tự trách, một khi Thiên Đạo đã an bài thì sao có thể thay đổi được?" Lữ Lương Bạc trấn an: "Có lẽ đúng vì thấy việc đó khiến cô ấy cảm thận tính người vốn ác độc. Thiên Đạo ép uổng người hiền, lại qua loa với người ác mặc họ làm gì thì làm mà vẫn sống tốt. Những chuyện bất bình như thế rất nhiều, thật làm khó tiên sinh."

Bạch Hà vuốt ve lưỡi hái trăng rằm trên tay, anh vẫn luôn giữ pháp khí của cô bên người, ánh mắt dịu dàng: "Tuy cô ấy đã phạm rất nhiều tội, nhưng đó vẫn là người khiến ta tự hào nhất, vẫn luôn như thế."

Hai năm sau, Lữ Lương Bạc đã thành "Lữ đại tiên" danh chấn của cả trấn Chu Dương. Bên này, các trung tâm huấn luyện đang đưa những lứa đầu tiên tốt nghiệp, dần dần hưng thịnh lại Huyền môn. Tính tình Bạch Hà khoan dung, sau khi anh tiếp nhận vị trí Tôn chủ thì bắt đầu bỏ qua các hiềm khích cũ, bỏ qua các xích mích vốn rách bươm như lưới giữa Trật Tự và Nhân Gian. Dần dần đưa Trật Tự vào quỹ đạo phát triển.

Chỉ là những ngày gần đây, Bộ Tra xét của Trật Tự bắt được bốn thanh niên nam nữ, sau khi lấy lời khai thì xác định bọn họ chuyên thuê các ăn xin lớn tuổi đi dập đầu lạy những người nhỏ tuổi hơn. Người quản lý bấy giờ của Bộ Tra xét là Yến Tiểu Phi, hắn cảm thấy hành vi này quá giống với cách làm của Nhân Gian trước kia, lập tức báo cáo lên các trưởng lão.

Lữ Liệt Thạch nhanh chóng báo lên Tôn chủ, qua thêm đợt thẩm vấn nữa thì điểm khả nghi ngày càng nhiều. Bọn họ đăng thông tin lên báo tìm kiếm những người bị các lão ăn xin quỳ lạy, sau khi có thông tin rồi tra trên Thiên Thư, xác nhận bọn họ đã bị lấy mất phúc thọ.

Chuyện này không hề nhỏ, Bạch Hà lập tức phái người lần theo dấu vết, kết quả phát hiện trong một kho hàng tại một gara sửa xe nằm ngoại ô thành phố Tam Họa có một tổ chức đang ẩn náu. Lúc Lữ Liệt Thạch đưa người đến thì bị chặn lại bởi con đường bị hóa thành dòng sông lớn. Lòng ông ta hoảng sợ, không dám tiến lên.

Việc này dần truyền đi, sự an bình khó khăn lắm mới khôi phục lập tức bị gợn sóng trở lại, thuật nghịch chuyển ngũ hành đã tái xuất. Từ trước tới nay trong cả Huyền môn, chỉ có hai người có thể sử dụng tà thuật này.

Bầu không khí cả Trật Tự nặng như chì, tổ chức cướp đoạt tuổi thọ phúc lộc của người khác phi pháp cứ tiếp tục bành trướng. Có lúc Trật Tự ra quân tuyên truyền ngăn cấm các lão ăn xin quỳ lại. Nhưng quỳ một cái được năm đồng, những người vốn không còn gì đã mất như bọn họ lại ngu gì không làm?

Không thể bóp ch/ết chuyện này, ngược lại làm nó thêm trầm trọng. Bạch Hà dẫn người Trật Tự đến bao vây hòng tiêu diệt tổ chức phi pháp, cuối cùng mới thấy được dung nhan của thủ lĩnh tổ chức phi pháp này nhờ dị mắt, mặc đồ trắng tinh như tuyết, tóc suôn dài đến eo, không phải Tôn chủ cũ thì còn là ai?

Toàn bộ Trật Tự nổ tung, Tôn chủ, hắn ta chưa chết sao?

Mà vị Tôn chủ này không hề trốn tránh, hiện giờ nguyên khí Huyền môn chưa hoàn toàn khôi phục, không có ai có thể làm đối thủ với hắn thì việc gì phải ngại?

"Ngài đã vượt qua được Cửu thiên lôi kiếp, vì sao lại muốn đi con đường cũ?" gương mặt Bạch Hà nghiêm túc, bây giờ Huyền môn không chịu nổi bất cứ cuộc chiến nào nữa. Tôn chủ vẫn ngồi giữa vầng trăng tròn, phong thái đó càng lúc giống thần linh hơn: "Chỉ là những kẻ hèn con kiến, làm sao biết được chí lớn Côn Bằng? Ta có sức mạnh đến quỷ thần phải sợ, vì sao phải nghe theo tờ giấy Thiên Thư kia?! Nó muốn ta sống thì sống, muốn ta chết thì chết sao. Muốn ta sống đến khi ta đạt được cái ta muốn, rồi muốn ta chết đi khi còn lại cô đơn sao."

Lữ Liệt Thạch nói tiếp: "Vậy ngài muốn thế nào?"

Ánh mắt Tôn chủ trống rỗng, hắn đã tự hóa đá quá nhiều năm như quên mất tình cảm của nhân loại: "Ta muốn sự tự do tuyệt đối, thời gian không cản ta, tiếng gió không phiền đến ta, Thiên Đạo không được trói ra và thiên địa vạn vật không được phán xét ta."

"Ngài vốn là một kỳ tài hiếm có, chỉ tiếc là quá mức cuồng ngạo."Bạch Hà khẽ than thở, vẻ mặt Yến Tiểu Phi lộ rõ khinh bỉ: "Tôi nghĩ ngài ấy điên rồi."

Lữ Liệt Thạch nhăn mặt: "Cho dù chúng ta mời được các trưởng lão đã ẩn tu, thì có mấy phần nắm chắc sẽ đối phó được với thuật nghịch chuyển ngũ hành đây?"

Đám quản lý cấp cao ai nấy im phăng phắc, chỉ với một cái phất tay có thể dời núi chuyển sông, sức mạnh đã vượt qua kiến thức của tất cả. Thật sự chiến đấu thì có thế thắng được sao? Cho dù có thắng được, thì còn sống được mấy người?

Lữ Liệt Thạch nhìn về phía Bạch Hà, một lát sau trầm giọng nói: "Lão Bạch, kế sách duy nhất bây giờ.....là phải tìm cho ra cô ấy."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52: Ngày 10 tháng 4 A chương
Chương 53
Chương 54: Ngày 12 tháng 4 A chương
Chương 54
Chương 55
Chương 55: Ngày 12 tháng 4
Chương 56
Chương 56: Ngày 12 tháng 4 chương
Chương 57: Ngày 13 tháng 4 a chương
Chương 57
Chương 58
Chương 58: Ngày 14 tháng 4 chương A
Chương 59: Ngày 14 tháng 4 b chương
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 227
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...