Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản

Chương 102

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

". . . . . ." Lời nói của Cố Thiếu Kiệt đánh vào nỗi lòng của Lâm Khả Tâm , thật ra điều cô lo lắng nhất vẫn là mẹ Lâm , dù sao bây giờ tư liệu của cô ghi tình trạng vẫn là kết hôn rồi nên dù có thể gạt mẹ Lâm một lúc cũng không thể gạt cả đời , đến lúc đó hậu quả thật khó lường. . . . . .

Thấy chính mình khuyên bảo không có tác dụng , Cố Thiếu Kiệt tiếp tục nói: " Hơn nữa , em không dễ dàng mà vào được trường đại học này , nếu vì tình cảm mà từ bỏ bài vở thì tương lai em sẽ phải hối hận , nên anh hi vọng em lấy việc học của mình làm trọng , cho dù chưa ly hôn với Tư Đồ Viêm thì trước em cũng nên trở về và tiếp tục học , đợi sau khi tốt nghiệp xong lựa chọn ở cùng chỗ với anh ta , Cố Ca ca sẽ không ngăn cản".

Cố Thiếu Kiệt nói xong , vươn tay ra với Lâm Khả Tâm , chỉ cần cô bắt tay anh thì anh liền mang cô rời đi chỗ này .

Lâm Khả Tâm nhìn cánh tay của Cố Thiếu Kiệt , có chút do dự.

Làm ơn , cô thế nào lại không muốn tiếp tục học? Dù sao lúc cấp ba cô phải cố gắng lắm mới được vào trường Đại Học này , nhưng Tư Đồ Viêm là một trong những giáo đổng của trường kia nếu cô quay trở lại học thì cũng đâu thoát khỏi tay anh?! Càng đừng nói hơn là tốt nghiệp xong rồi tiếp tục lựa chọn bên cạnh anh? Như thế nào có thể?

Lâm Khả Tâm tự nhủ trong lòng và cô cũng thừa hiểu chuyện đó không có khả năng ... A , có lẽ , nói không chừng. . . . . .

Phát giác đến chính mình càng lúc càng do dự , cô mới bắt đầu có chút tin tưởng lời nói của Cố Thiếu Kiệt , tuy rằng có cả một đống lý do không thể rời đi nhưng dù sao cũng chỉ là lý do nếu cô thật sự muốn thì có gì mà ngăn cản được? Nói không chừng cô không muốn rời đi chính là vì ngôi nhà này có sự tồn tại của Tư Đồ Viêm.

Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , nhìn vào ánh mắt ôn nhu của Cố Thiếu Kiệt , đã có lúc ánh mắt này giúp cô vượt qua nhiều khó khăn , và cũng là ánh mắt luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cô , thậm chí chỉ cần nhìn nó cô sẽ tiêu tan hế những đắng cay, khổ sở trong lòng.

Nhưng hiện tại , cô cũng nhìn vào ánh mắt này như lúc trước , nhưng vì sao chẳng còn cảm giác rung động khi xưa? Mà chỉ còn lại tiếc hận cùng hoài niệm , không chỉ vậy , lúc cô cúi đầu nhìn cánh tay của Cố Thiếu Kiệt thì người đầu tiên cô nghĩ lại là Tư Đồ Viêm?

Nếu chính mình đưa tay ra thì đồng nghĩa với việc cô sẽ rời khỏi Tư Đồ Viêm , nhưng việc ở chung nhà với anh không biết từ lúc nào đã trở thành thói quen của cô , mỗi ngày cùng đợi nhau về , nếu như không có anh bên cạnh , liệu cô có dễ chịu không?

Mà điều quan trọng là chỉ cần nghĩ đến Tư Đồ Viêm lẻ loi ở trong căn nhà này một mình , bỗng trong lòng cô cảm thấy thật ê ẩm , chua xót , đúng vậy , cho dù là tự cô đa tình nhưng cô cũng không muốn để anh cô đơn , cô hiểu được niềm đau của điều đó.

Lúc này , Lâm Khả Tâm mới nhận ra nguyên lai bất tri bất giác cô đã yêu Tư Đồ Viêm rồi!

Không biết bắt đầu từ lúc nào mà Tư Đồ Viêm đã dần dần thay thế vị trí của Cố Thiếu Kiệt trong lòng cô , anh chiếm lấy toàn bộ trái tim của cô .

"Thực xin lỗi , Cố Ca Ca em không thể đi cùng anh." Dừng một chút , Lâm Khả Tâm ngẩng đầu: " Nhưng anh yên tâm , bài vở em sẽ hoàn thành , chẳng qua chỉ là tạm nghỉ 1 năm thôi , em hứa. "

Nhìn sắc mặt kiên định của Lâm Khả Tâm , Cố Thiếu Kiệt đành thu hồi tay lại: " Em không nỡ xa anh ta sao?"

Nghĩ đến Tư Đồ Viêm quan trọng như vậy với Lâm Khả Tâm , trái tim của Cố Thiếu Kiệt cũng cảm thấy thật nhói.

"Em không phải luyến tiếc Tư Đồ Viêm mà em là , là , là . . . . . .À , em luyến tiếc Tiểu Bối."

Ngượng ngùng thừa nhận chính mình thích Tư Đồ Viêm nên Lâm Khả Tâm xả đại một câu nói dối .

"Tiểu Bối?" Cố Thiếu Kiệt đầy nghi hoặc nhìn cô .

Nghe thấy người khác nhắc đến mình , Tiểu Bối đang ngủ liền tỉnh rồi vẫy vẫy đuôi chạy về hướng Lâm Khả Tâm , cô ôm Tiểu Bối lên , nhìn Cố Thiếu Kiệt nói: " Đây là Tiểu Bối."

"Em không chịu đi chỉ vì một con chó?" Cố Thiếu Kiệt nghĩ dù cho Lâm Khả Tâm có tìm cớ thì cũng nên hợp lý một chút đi.

Lâm Khả Tâm lắc lắc đầu , thật ra lúc Cố Thiếu Kiệt đem Tiểu Bối xem chỉ như một con chó cô bỗng cảm thấy thất vọng: " Tiểu Bối với em không chỉ là chú chó mà nó còn là giấc mộng không thể đụng tới của em , em đã từng nói với anh rất nhiều lần nhưng anh không nhớ."

Nói đến này , Cô lại cảm thấy nhớ Tư Đồ Viêm , tuy rằng anh luôn miệng không quan tâm cô nhưng chính anh đã biến giấc mơ của cô thành thật.

Có lẽ vì vậy nên cô chẳng sợ tính tình xấu xa của Tư Đồ mà vẫn đâm đầu vào yêu anh.

Nghe Lâm Khả Tâm nói vậy , Cố Thiếu Kiệt mới nhớ tới , hơn nữa lúc đó nghe âm giọng của cô biết bao nhiêu là khát vọng , nghĩ đến chính bản thân mình luôn nói quan tâm cô nhưng những gì cô nói Cố Thiếu Kiệt không bao giờ để trong lòng ... anh không nói đến đề tài Tiểu Bối nửa mà đánh lãng sang chuyện khác: " Khả Tâm , hôm qua anh có thăm mẹ em , có chuyện anh đáp ứng với Dì Lâm sẽ không nói cho em nhưng hiện tại chuyện này mới có thể làm em hồi tâm chuyển ý."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 67
Chương 68
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 102
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...