Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 31

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

---

Nếu không phải nơi đóng quân của team building quá lạnh, Đường Thư Cách tuyệt đối sẽ không thu dọn hành lý chạy trốn về nhà.

Chỉ là cô không nghĩ tới, vừa bước chân vào cửa nhà, liền thấy bốn chiếc giày bóng rổ đang nằm chỏng chơ trên đất, trong đó chỉ có hai chiếc là cỡ chân của con gái.

Vào thời khắc đó, Đường Thư Cách nghi ngờ bản thân vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Cô giống như mộng du, từ cửa lớn nhẹ nhàng bước vào. Qua cánh cửa phòng tắm đang mở rộng, cô nhìn thấy một mớ hỗn độn trong đó, sữa rửa mặt bị lật đổ, đồ dùng vứt chỏng chơ trên bồn rửa tay, trên máy giặt còn có một chiếc đầm ngủ đã bị rách đai đang nằm ở đó.

Cô men theo phòng khách bước thêm hai bước, tới phòng ngủ của Dương Tiếu ―― Sau đó, Đường Thư Cách liền có một màn bắt gian tại giường ! ! !

. . . . . . Có thể từ "Bắt gian tại giường" này không đúng lắm, nhưng mẹ kiếp, ai mà thèm quan tâm chứ, cô ấy giống như một con gà vô tình hét chói tai, khiến cả tiểu khu này kiếp sau đều phải dựa vào máy trợ thính mà sống! ! !

Trong giây lát, Dương Tiếu liền lấy chăn mỏng quấn lấy thân rồi nhảy dựng lên, thế nhưng chó sói nhỏ trên mình cũng đâu còn gì, cậu vội vàng bắt lấy con thỏ nhồi bông trên đầu giường, nhanh chóng che vị trí quan trọng của bản thân, miễn cưỡng bảo vệ thể diện cuối cùng của chính mình.

Tầm mắt của Đường Thư Cách không tự chủ được dừng ở trên cơ ngực trần trụi của Mạnh Vũ Phồn, cô ấy nhìn chằm chằm mấy giây, bỗng nhiên gian manh huýt sáo một tiếng.

"Xin lỗi." Đường Thư Cách nói, "Tớ vẫn luôn muốn thử huýt sáo kiểu gian manh với con trai là cảm giác gì, bây giờ thì biết rồi, thật sảng khoái."

Mạnh Vũ Phồn: ". . . . . ."

"Đường Đường, chúng ta cần nói chuyện, nhưng không phải bây giờ." Dương Tiếu xấu hổ nói, "Cậu có thể tạm thời ra ngoài năm phút được không, ít nhất để cho tớ mặc quần áo đã."

Đường Thư Cách gật gật đầu, giống như người mộng du kéo vali hành lý rời đi.

Chuyện sau đó chỉ có thể dùng từ nhốn nháo hoảng loạn để hình dung. Quần áo ngày hôm qua của Mạnh Vũ Phồn đã không thể mặc được nữa, tất cả đều là mùi hôi của rượu, Dương Tiếu lục tung tủ quần áo, tìm nửa ngày mới từ tầng cuối cùng của tủ quần áo lấy ra bộ đồ đi biển trong kỳ nghỉ phép, mà người bán hàng rong nài nỉ mua, trên đó in hình cây dừa lúc hoàng hôn vẫn còn mới tinh.

Chiếc quần đi biển này cô mặc rộng thùng thình nhưng khi Mạnh Vũ Phồn mặc lên thì lại ôm sát đùi cậu, những sợi vải dệt nho nhỏ cũng ôm trọn bờ mông.

Cả người Mạnh Vũ Phồn không được tự nhiên, không nhịn được nắm lấy quần đùi kéo xuống vài cái.

Dương Tiếu thấy cử chỉ của cậu có chút lóng ngóng: "Cậu đang làm gì thế?"

Mạnh Vũ Phồn vô tội nói: "Vừa mới để qua bên trái cảm thấy có chút không thoải mái, nên tôi đổi sang bên phải thử xem."

". . . . . ."

Còn để thứ gì thì không cần hỏi tỉ mỉ nữa.

Lúc Mạnh Vũ Phồn mặc quần áo, Dương Tiếu cũng lấy trong tủ ra một bộ quần áo ngủ dài tay để thay. Da của cô vốn dĩ rất trắng, sau khi trải qua chuyện hoang đường tối qua, từ cánh tay đến ngực, từ thắt lưng đến bắp đùi, tất cả đều là những mảng bầm tím.

Dương Tiếu giấu đầu hở đuôi, mặc áo ngủ che dấu vết trên người, thậm chí còn cài áo lên cúc cao nhất.

Mạnh Vũ Phồn ngơ ngác ngồi đó, nhìn thấy vẻ đẹp do chính tay mình tạo ra ẩn hiện nơi đó, cổ họng có chút khô, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.

“Cái đó…” Đứa trẻ lớn tướng ngoan ngoãn ngồi trên giường, tay ôm chú thỏ nhồi bông trước ngực, nhỏ giọng hỏi: “Chị Tiếu Tiếu, tôi phát huy thế nào?”

Dương Tiếu đang bận đánh phấn lên cổ để che dấu vết, nhất thời nghe không hiểu liền hỏi lại: “Cái gì thế nào?”

“Thì là tối hôm qua đấy, tôi phát huy như thế nào?” Tướng mạo Mạnh Vũ Phồn rõ ràng là một cơ thể cường tráng, khôi ngô tuấn tú, nực cười chính là cậu lại mang theo vẻ ngại ngùng của nam nhân cổ đại, “Tối qua tôi uống nhiều quá, tôi cảm thấy có nhiều chỗ tôi thể hiện vẫn chưa tốt lắm, cái này mới học nên chưa lĩnh hội được hết, chưa nắm chắc được nhịp điệu, tôi cảm thấy, tôi cảm thấy…”

“…Tôi cảm thấy cậu có thể im miệng rồi đấy.” Dương Tiếu đóng tủ trang điểm “ầm” một tiếng, nhìn chàng trai trong gương. Cô như một vị kiếm khách vô tình, khinh thường thổi thổi móng tay, lạnh lùng nói: “Nếu như là xử nam thì đừng kiếm cớ biện minh cho mình nữa.”

“…” Mạnh Vũ Phồn nghĩ, Chị Tiếu Tiếu quả thật lạnh lùng, nhưng mà cậu thích! !

Đợi xong xuôi hết mọi thứ, Dương Tiếu để Mạnh Vũ Phồn ở trong phòng mình, một mình cô đi sang phòng của cô bạn thân.

Căn hộ này có hai phòng, không phân biệt phòng chính và phòng phụ, diện tích cũng ngang nhau, nhưng trên cửa sổ phòng của Đường Thư Cách treo đầy những thứ liên quan đến Idol.

Bây giờ Đường Thư Cách đang ngồi nghệt mặt trên cửa sổ. Cô ấy dựa vào chiếc gối mà mình yêu thích nhất, bên trên là ảnh chụp Idol 1:1 của cô, không những thế cô còn làm thêm hai cánh tay nữa, chỉ cần đưa cánh tay ra thì cô có thể để Idol ôm cô rồi.

Thấy Dương Tiếu đi đến, Đường Thư Cách bực bội đánh vào cánh tay của Idol.

Dương Tiếu từ từ đi đến, biểu cảm trên mặt đều là xấu hổ.

Hai người bọn họ đều là bạn cùng bàn thời cấp hai, lên cấp ba lại học cùng nhau, mặc dù sau này không học chung trường đại học, nhưng tình nghĩa cách mạng của bọn họ lại tăng thêm mười mấy năm nữa, từ trước đến nay có chuyện gì đều nói thẳng với nhau.

Thế nhưng hôm nay, Dương Tiếu không biết giải thích như thế nào với cô bạn thân này.

“Đồng chí Dương Tiếu!” Đường Thư Cách hỏi cô, “Cậu biết bản thân mình sai chưa?”

Dương Tiếu: “... tớ không nên dẫn con trai về phòng trọ của con gái phải không?”

“Sai!” Đường Thư Cách nói, “Trọng điểm là cái này à? Trọng điểm là Mạnh Vũ Phồn ấy!” Cô ấy đau lòng nói tiếp, “Cậu ấy là bạn trai cho thuê trong danh sách của công ty chúng tớ! Bây giờ hành vi này của cậu có khác gì mấy người thuê xe rồi đem chìa khóa về nhà chứ!”

Loại suy đoán này hình như có chỗ không thích hợp...

Dương Tiếu vội vàng giải thích cho chính mình: “Đương nhiên không giống nhau! Những người thuê xe công cộng kia, sẽ không hỏi có đồng ý chung xe hay không. Thế nhưng Mạnh Vũ Phồn là đồng ý mà!”

“Cậu ấy đồng ý thật hả?”

Dương Tiếu khoanh hai tay lại: “Không tin tớ lấy hộp áo mưa ở đầu giường đến cho cậu xem nhé?”

Đường Thư Cách trợn to mắt nhìn: “Cậu còn nói cậu không phải ủ mưu đã lâu đi? Không giữ riêng chìa khóa với người đi cùng, thì ra trong nhà còn chuẩn bị chìa khóa xe à?”

Trước kia Dương Tiếu đã từng trải qua hai mối tình, cho dù cảm tình vẫn tốt, Dương Tiếu cũng không bao giờ dẫn bọn họ về nhà qua đêm.

Dương Tiếu dở khóc dở cười thề thốt: “Mấy tháng trước phòng kế hoạch hóa gia đình của khu phố tổ chức một cuộc điều tra, lúc đó tớ vẫn đang có bạn trai, phòng kế hoạch hóa gia đình gửi tặng cho tớ một hộp đấy.”

Đồ miễn phí nên chất lượng cũng không phải là tốt lắm, nhưng mà nếu như hôm qua không có hộp áo mưa đó có lẽ cô cũng sẽ không ý loạn tình mê đến mức này.

Cuối cùng Dương Tiếu cũng giải thích xong mọi chuyện, căn phòng ngủ lại rơi vào yên tĩnh.

Cô nhìn cô ấy.

Cô ấy nhìn lại cô.

Cứ yên lặng như vậy mất vài phút.

Đường Thư Cách bỗng nhiên hạ giọng, len lén mở miệng.

“Tiếu Tiếu,” cô ấp úng hỏi, “Ừm…?”

Dương Tiếu vốn dĩ không định nói, nhưng quả thật nhịn không nỗi, cô muốn nói ra những điều trong lòng, gật đầu nhẹ một cái, nhướng mày, “Ừ ~”

“Ực, ực, ực” Đường Thư Cách như đang nuốt nước chanh, “Cậu biết không, bây giờ cả người cậu đang phát sáng đấy.”

Dương Tiếu: “Ban nãy soi gương tớ thấy rồi. Tớ đi thẩm mĩ viện tiêu đến bốn con số cũng không đạt được hiệu quả tốt như thế.”

Nếu không thì làm sao hồ ly tinh muốn ăn thịt thư sinh, quốc vương nữ nhi muốn bắt Đường Tăng chứ.

Đàn ông trẻ tuổi quả thật là thập toàn đại bổ nhỉ!

Đường Thư Cách ngồi trên bệ cửa sổ, bảo Dương Tiếu ngồi xuống, hai người tựa vai vào nhau, lặng lẽ nói những chuyện giữa con gái với nhau.

Đường Thư Cách hỏi cô: “Tiếp theo cậu định thế nào?” Cô ấy hiếu kỳ nói, “Định lúc nào chuyển cậu ấy sang chính thức vậy?”

Dương Tiếu ngạc nhiên: “Chuyển chính thức gì chứ?”

“Cậu đừng giả vờ nữa.” Đường Thư Cách nói, “Cậu ngủ với sản phẩm chất lượng của công ty chúng tớ rồi, coi như là tớ đang thăm hỏi cậu đi, cậu nói thử xem cậu định làm thế nào nào? Dù sao hợp đồng cho thuê cũng đến hạn rồi, tớ nghĩ chi bằng cậu trực tiếp chuyển từ bạn trai giả sang bạn trai thật luôn đi, nếu như tớ viết tiểu thuyết gọi là happy ending đấy!”

“Cậu đấy, viết tiểu thuyết nhiều quá rồi, nghĩ tất cả mọi chuyện đơn giản quá rồi.” Dương Tiếu lắc đầu, thản nhiên nói: “Tớ sẽ không tiến thêm một bước nữa đâu, hai người bọn tớ không có khả năng đó.”

“! ! !” Đường Thư Cách hết sức kinh hãi, nhịn không được lớn tiếng hỏi, “Tại sao? ! ! !”

“Trước đây không phải nói với cậu rồi à, bây giờ tớ chẳng muốn yêu đương gì cả, tớ đã từng ở bên đàn ông hai lần rồi, không còn sức lực thêm một lần nữa đâu.”

Đường Thư Cách ngập ngừng nói: “… Tớ thấy Mạnh Vũ Phồn cũng là một người đàn ông không tệ, cứ cho là cậu với cậu ấy yêu đương, cũng không nhất định sẽ ngã nữa chứ?”

Dương Tiếu vẫn lắc đầu: “Cậu ấy rất tốt, nhưng cậu ấy không hợp với tớ.”

Nếu hỏi Dương Tiếu có thích Mạnh Vũ Phồn không? Cô nhất định sẽ trả lời là thích. Nhưng kiểu thích này, là kiểu thích trên mối quan hệ bạn bè, là kiểu thích trên mối quan hệ của chủ và nhân viên, là kiểu thích của chị dành cho (đối với) em.

Tớ quen cậu ấy hơn một tháng rồi, giao ước ngoài hợp đồng cũng rất nhiều. Nhưng mà càng quen lâu tớ càng phát hiện ra giữa chúng tớ có khoảng cách rất lớn. Tớ không hiểu bóng rổ, không có cách nào để thảo luận với cậu ấy về Kobe Bryant, Lebron James; mà những phiền toái trong công việc của tớ cũng không thể tâm sự với cậu ấy được, cậu ấy vẫn còn là sinh viên, thế giới của cậu ấy vẫn còn đơn thuần lắm.”

Đem cây đơn thuần này tưới nước để trở thành một cây đại thụ chót vót, vì cậu tỉa cành, bón phân, những chuyện này cần cô phải bỏ ra một lượng lớn thời gian, tinh lực, tình yêu mới được.

“Cậu ấy rất tốt, cậu ấy đương nhiên rất tốt, là một chàng trai biết quan tâm và hiểu chuyện, tớ tin chắc rằng chẳng có cô gái nào không thích cậu ấy cả. Tớ cũng thừa nhận, cậu ấy đối với tớ rất có sức hấp dẫn ―― nhưng chuyện này có thể nói lên điều gì chứ?” Dương Tiếu dừng lại một chút, đó quả thật là vài giây ngắn ngủi, sau đó cô vội vàng đem chuyện ý loạn tình mê đêm qua giấu đi, “… Đó chẳng qua là nhu cầu của người trưởng thành mà thôi, lên giường là bạn tình, xuống giường là bạn bè, chỉ thế thôi.”

Đường Thư Cách nhìn cô muốn nói lại thôi.

Cô ấy rất muốn nhắc nhở Dương Tiếu, mặc dù trên miệng Dương Tiếu nói là nhu cầu, nhưng nhìn biểu cảm, ánh mắt của cô lại không giống như vậy.

Mà các cô lại không biết rằng, bên ngoài cánh cửa đang khép hờ kia, Mạnh Vũ Phồn đang đứng nơi đó, yên lặng nghe tất cả nội dung cuộc trò chuyện của hai người.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 4: Con rể giả tới cửa
Chương 5
Chương 5: Công ty quy định, tiếp rượu thu tiền. Nhưng tiếp rượu ba vợ, tôi không thu tiền!
Chương 6
Chương 6: Phép thuật thời gian đã hết rồi.
Chương 7
Chương 7: Con rể tới cửa, phải gửi lì xì!
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Bạn trai của cô ấy, cùng chung tài khoản!
Chương 10
Chương 10: Bạn trai cũ âm hồn không tan
Chương 11
Chương 11: Bạn trqi của bạn đã gửi hàng!
Chương 12
Chương 12: Mùa động nên mặc gì mới tốt nhỉ? Mùa đông nên khỏa thân!
Chương 13
Chương 13: "Con gái các chị mặc đồ liền thân thì làm thế nào để đi vệ sinh?"
Chương 14
Chương 14: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (1)
Chương 15
Chương 15: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (2)
Chương 16
Chương 16: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (3)
Chương 17
Chương 17: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (4)
Chương 18
Chương 18: Tôi có thể chạm vào cơ ngực của cậu không?
Chương 19
Chương 19: Nếu tôi giành được MVP, chị có thể hôn tôi một cái không?
Chương 20
Chương 20: "Nụ hôn này gửi cho cậu trước, giành MVP cho tui, không được nuốt lời"
Chương 21
Chương 21: Chúng ta không có mối quan hệ tình yêu tuyệt mĩ, chúng ta chỉ có mối quan hệ tiền bạc tuyệt mĩ!
Chương 22
Chương 22: "Ba nó à, tôi đưa cậu về trường."
Chương 23
Chương 23: Thi đấu cá độ
Chương 24
Chương 24: Người bạn trai này, tôi muốn trả hàng!
Chương 25
Chương 25: "Đây là tiền đá bóng của cậu tối qua, cầm lấy đi"
Chương 26
Chương 26: "Sao thế? Chị Tiếu Tiếu à, chị muốn nuốt lời sao?"
Chương 27
Chương 27: "Bạn trai cô say rồi còn muốn lên sân khấu nhảy thoát y!" (1)
Chương 28
Chương 28: "Bạn trai cô say rồi còn muốn lên sân khấu nhảy thoát y!" (2)
Chương 29
Chương 29: "Chị Tiếu Tiếu, em không muốn về ký túc xá, em muốn về nhà chị!"
Chương 30
Chương 30: Mỡ để miệng mèo, không ăn thì phí
Chương 31
Chương 31: Người không muốn giao chìa khóa xe chung, trong nhà còn chìa khóa dự phòng không?
Chương 32
Chương 32: "Chị Dương Tiếu, tuần này em muốn thuê anh Mạnh làm bạn trai em!"
Chương 33
Chương 33: "Tôi đang đợi chị từ chối giúp!"
Chương 34
Chương 34: So với việc ném trúng bóng vào rổ, cậu càng muốn nêm trúng trái tim Dương Tiếu hơn (1)
Chương 35
Chương 35: So với việc ném trúng bóng vào rổ, cậu càng muốn ném trúng trái tim Dương Tiếu hơn (2)
Chương 36
Chương 36: "Đúng lúc hôm nay rảnh rỗi nên đến xem chú của cậu thi đấu bóng rổ"
Chương 37
Chương 37: "Ngoài hoa hồng ra, tôi còn muốn giành quán quân!"
Chương 38
Chương 38: "Mạng Vũ Phồn... Tôi với cậu bỏ trốn nhé!"
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 31
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...