Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 93

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Phong Ca

Reup: Mèo Tai Cụp

Beta: Tiêu Diêu

Mỗi tối thứ năm hàng tuần, là ngày hẹn cố định của Mạnh Vũ Phồn và Dương Tiếu.

Bởi vì cuối tuần Mạnh Vũ Phồn phải huấn luyện thêm, nên hai người đã rất lâu rồi không gặp nhau vào cuối tuần, chỉ vào tối thứ năm hàng tuần bọn họ mới có thể cùng nhau ăn bữa cơm, trò chuyện tán gẫu, rồi nghiên cứu một số cách tán thưởng tình yêu, làm giảm bớt áp lực của cơ thể.

Huấn luyện viên Vũ vừa nghe Mạnh Vũ Phồn muốn xin phép ra khỏi trường, sắc mặt đã trầm xuống.

"Tuần trước nữa cậu nói phòng tắm trong nhà dột nước xuống lầu dưới, tuần trước thì cậu nói bà con lâu năm chưa gặp đến thăm cậu . . . Tuần này cậu lại muốn dùng lý do gì nữa đây?"

Mạnh Vũ Phồn hơn nửa thân người đã chạy ra khỏi sân bóng rổ, chỉ nửa chân còn lại trong sân bóng rổ. "Huấn luyện viên, em bị bệnh, em xin nghỉ bệnh ạ!"

"Cậu? Nghỉ bệnh?" Huấn luyện viên Vũ nhìn giọng nói cậu lanh lảnh như chuông ngân, thần thái sáng láng như ánh mặt trời, hiển nhiên là không tin, "Bệnh gì?"

"Bệnh tương tư ạ!"

Sau khi đúng lý hợp tình nói ra những lời này, Mạnh Vũ Phồn đầu cũng không quay lại, nhanh như chớp chạy ra khỏi tầm mắt của huấn luyện viên.

Huấn luyện viên Vũ phẫn nộ hướng về phía bóng dáng cậu, hô lớn: "Sáu giờ sáng mai đến sân thể ɖu͙ƈ chạy mười vòng cho tôi!"

Đáng tiếc bây giờ Mạnh Vũ Phồn nghe câu nào cũng không lọt tai, bây giờ cậu bệnh tình nguy kịch, chỉ một lòng muốn nghĩ cách chữa bệnh mà thôi!

. . .

Mạnh Vũ Phồn đón xe tới đài truyền hình. Bởi vì buổi tối tàu điện ngầm đông người quá, cậu chen chúc ba lần mới đến được tàu điện ngầm, vốn tưởng rằng bản thân đến muộn chắc chắn sẽ làm chị Tiếu Tiếu tức giận, đâu nghĩ đến khi cậu đến bãi đỗ xe, cũng không nhìn thấy bóng dáng người mà cậu ngày đêm thương nhớ đâu cả.

Mạnh Vũ Phồn: ". . . ?"

Cậu gửi tin nhắn cho Dương Tiếu.

Vũ Quá Thiên Tình: Xin chào khách hàng kính mến, bạn trai mà bạn đặt hàng đang được giao đến. Nhân viên giao hàng đã ở dưới lầu, xin mời nhanh chóng nhận hàng. Nếu như vừa lòng xin cho đánh giá ~

Vũ Quá Thiên Tình: [hoa hồng] [hôn môi] [like]

Tin nhắn này sau khi được gửi đi, đợi chừng năm phút trôi qua cũng không nhận được hồi âm của Dương Tiếu.

Kỳ lạ, chẳng lẽ là đang tăng ca sao? Nên mới không chú ý đến điện thoại di động nhỉ?

Thấy sắc trời càng ngày càng tối, người trong bãi đỗ xe cũng càng ngày càng ít, Mạnh Vũ Phồn bấm số điện thoại, gọi cho Dương Tiếu.

Cậu gọi mấy lần mới có người nghe máy.

Giọng cô gái mỏi mệt, đầy âu lo vang lên bên kia đầu dây: "Vũ Phồn, xin lỗi nhé, ban nãy tôi bận quá, sao tự nhiên gọi điện thoại cho tôi thế, có chuyện gì không?"

Mạnh Vũ Phồn đáp: "Hôm nay là thứ năm mà, chị đã quên lời hẹn tối thứ năm hàng tuần của chúng ta rồi hay sao?"

". . . Hả." Bên kia đầu điện thoại kia vang lên tiếng lật mở lịch, "Thật xin lỗi, tôi bận quá nên quên mất, cậu đã đến rồi à?"

"Ừ, tôi đang ở dưới lầu rồi."

"Vậy cậu chờ một chút, bây giờ tôi xuống ngay đây."

Mạnh Vũ Phồn đau lòng vì cô, vội nói: "Nếu như chị bận tăng ca, vậy thì không cần xuống ăn cơm với tôi đâu. Tôi đi về trường học cũng được."

"Không phải ‘tôi bồi cậu ăn cơm’, " Dương Tiếu mệt mỏi nói, "phải là ‘cậu bồi tôi ăn cơm’ mới đúng―― bây giờ tôi rất muốn gặp cậu ."

Ba phút sau, Dương Tiếu người bị đè bẹp bởi công việc lảo đảo xuất hiện ở bãi đỗ xe.

Cô giống như u hồn đứng trước mặt Mạnh Vũ Phồn với tay kéo khóa áo bông của cậu xuống, sau đó vươn đôi tay lạnh lẽo ôm lấy thắt lưng cậu, ngay sau đó gục đầu vào trong ngực cậu.

Mạnh Vũ Phồn vội vàng luống cuống tay chân ôm lấy cô, dùng lồng ngực ấm áp và áo bông mềm mại bao bọc lấy cô, làm cho cô có thể an tâm dựa vào lồng ngực, hưởng thụ hơi ấm trêи người cậu.

"Làm vật nuôi của xã hội thật khó quá đi . . ." Dương Tiếu tuyệt vọng thở dài, "Mạnh Vũ Phồn à, nhà cậu có nhiều tiền như vậy, có thể mua đài truyền hình của chúng tôi hay không? Không, mua kênh của chúng tôi cũng được . . . Nếu như không được thì mua lại tổ chương trình của chúng tôi cũng được! Để cho tôi có thể làm vợ yêu của tổng tài bá đạo một lần cũng được."

Cô vốn dĩ là oán giận làm nũng với cậu, nào nghĩ đến Mạnh Vũ Phồn cho là thật, vậy mà trả lời thẳng thắn: "Chương trình của tụi chị cần danh hiệu sao? Một năm dự toán mấy trăm vạn, tôi có thể thương lượng với ba mẹ một chút, bọn họ chắc là sẽ đồng ý."

Dương Tiếu: ". . ."

Được rồi, Mạnh Vũ Phồn quả thật không phải tổng tài bá đạo, nhưng cô có thể làm con dâu của tổng tài bá đạo.

"Tôi nói đùa thôi." Dương Tiếu từ trong ngực cậu ngẩng đầu lên, đem cằm gác trêи ngực cậu, muộn phiền trò chuyện với cậu, "Hơn nữa một năm mấy trăm vạn, cũng không thể đáp ứng được chương trình của chúng tôi ―― tôi đổi tổ rồi, chuyển từ kênh truyền hình sang kênh truyền hình vệ tinh, phụ trách chương trình truyền hình thực tế về những người thật xuất sắc."

Mấy hôm trước cô không nói cho Mạnh Vũ Phồn chuyện điều động công tác của cô, vốn nghĩ muốn cho cậu sự ngạc nhiên. Nào nghĩ sự ngạc nhiên này lại rối rắm như vậy.

"Truyền hình vệ tinh? ! Chị Tiếu Tiếu, chị thăng chức à? ?"

"Không tính là thăng chức, chức vị vẫn là đạo diễn, chẳng qua chỉ là giống như vào hoàng cung nhậm chức thôi . . ."

Nhưng hoàng cung là nơi không dễ lăn lộn, xưa kia có câu "Trị không hết cho quý phi thì ngươi liền chôn cùng nàng ấy!", nay có câu "Nghĩ không ra phương án thì cô cút cho tôi!".

Chu Hội yêu cầu Dương Tiếu nội trong hai ngày rưỡi phải giao ra giao một kế hoạch chương trình hoàn toàn mới, xây dựng lại từ đầu, nhưng bây giờ đã một ngày rưỡi trôi qua, tiến độ của cô vẫn là con số không.

Hôm qua cô chỉ được ngủ ba tiếng đồng hồ. Cô thậm chí còn dùng phần mềm vượt tường lửa để xem các chủ đề tương tự của nước ngoài. Cảm hứng được tập hợp lại với nhau, nhưng cô đã không thể sắp xếp nó. Vốn dĩ, một kế hoạch hoàn chỉnh cho một chương trình phải mất ít nhất ba tháng để sửa chữa, nhưng Chu Hội yêu cầu cô làm kế hoạch này trong ba ngày, đây là một nhiệm vụ hoàn toàn không thể.

Nhưng bảo cô từ bỏ, ngoan ngoãn trở về kênh cũ, Dương Tiếu tuyệt đối không cam lòng. Cô chỉ có thể ngồi ngây ngốc trước máy tính, dùng hết tất cả kinh nghiệm của cô, đem những linh cảm không nghe lời này bắt lại, dùng những lời hoa lệ cũng là vô nghĩa nhất đóng gói hết lại, lại đem những thứ đó từng cái một bỏ vào trong file ppt.

Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó . . .

"Quên đi, không nhắc đến công việc nữa." Dương Tiếu vô tình nói, "Tìm chỗ nào gần đây ăn cơm tối đi, đêm nay tôi không thể hẹn hò cùng cậu được rồi, tối nay tôi còn phải tăng ca nữa."

"Phải quay lại đài à?" Biểu cảm của Mạnh Vũ Phồn tội nghiệp đáng thương giống y như chú Golden Retriever vậy, "Chúng ta đã lâu không gặp rồi . . ."

Một bên là nam sắc trước mặt, một bên là công việc không hề tiến triển . . . Dương Tiếu đấu tranh giữa lý trí và tình cảm.

Cuối cùng, vẫn là công việc chiếm thế thượng phong, đem lý trí của cô đoạt trở về: ". . . Tuy nói là có máy tính, ở đâu cũng có thể làm việc, nhưng làm việc ở trong văn phòng càng yên tĩnh hơn, không dễ bị phân tâm."

"Vậy tôi tìm cho chị một nơi yên tĩnh, tôi cam đoan không quấy rầy chị, chỉ im lặng ở bên cạnh chị thôi, được không? Chúng ta một tuần chưa gặp nhau rồi, tôi không muốn lãng phí buổi tối hôm nay."

Cô gái bật cười: "Lấy đâu ra chỗ như thế này chứ? Cậu sẽ không nói, chúng ta đi thuê phòng khách sạn đấy chứ, công việc của tôi, cậu ngồi bên cạnh xem tôi làm việc á? Một đêm tiền thuê vài trăm, tôi không muốn lãng phí số tiền này."

Mạnh Vũ Phồn lắc đầu, thần bí nói: "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ làm chị hài lòng."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 4: Con rể giả tới cửa
Chương 5
Chương 5: Công ty quy định, tiếp rượu thu tiền. Nhưng tiếp rượu ba vợ, tôi không thu tiền!
Chương 6
Chương 6: Phép thuật thời gian đã hết rồi.
Chương 7
Chương 7: Con rể tới cửa, phải gửi lì xì!
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Bạn trai của cô ấy, cùng chung tài khoản!
Chương 10
Chương 10: Bạn trai cũ âm hồn không tan
Chương 11
Chương 11: Bạn trqi của bạn đã gửi hàng!
Chương 12
Chương 12: Mùa động nên mặc gì mới tốt nhỉ? Mùa đông nên khỏa thân!
Chương 13
Chương 13: "Con gái các chị mặc đồ liền thân thì làm thế nào để đi vệ sinh?"
Chương 14
Chương 14: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (1)
Chương 15
Chương 15: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (2)
Chương 16
Chương 16: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (3)
Chương 17
Chương 17: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (4)
Chương 18
Chương 18: Tôi có thể chạm vào cơ ngực của cậu không?
Chương 19
Chương 19: Nếu tôi giành được MVP, chị có thể hôn tôi một cái không?
Chương 20
Chương 20: "Nụ hôn này gửi cho cậu trước, giành MVP cho tui, không được nuốt lời"
Chương 21
Chương 21: Chúng ta không có mối quan hệ tình yêu tuyệt mĩ, chúng ta chỉ có mối quan hệ tiền bạc tuyệt mĩ!
Chương 22
Chương 22: "Ba nó à, tôi đưa cậu về trường."
Chương 23
Chương 23: Thi đấu cá độ
Chương 24
Chương 24: Người bạn trai này, tôi muốn trả hàng!
Chương 25
Chương 25: "Đây là tiền đá bóng của cậu tối qua, cầm lấy đi"
Chương 26
Chương 26: "Sao thế? Chị Tiếu Tiếu à, chị muốn nuốt lời sao?"
Chương 27
Chương 27: "Bạn trai cô say rồi còn muốn lên sân khấu nhảy thoát y!" (1)
Chương 28
Chương 28: "Bạn trai cô say rồi còn muốn lên sân khấu nhảy thoát y!" (2)
Chương 29
Chương 29: "Chị Tiếu Tiếu, em không muốn về ký túc xá, em muốn về nhà chị!"
Chương 30
Chương 30: Mỡ để miệng mèo, không ăn thì phí
Chương 31
Chương 31: Người không muốn giao chìa khóa xe chung, trong nhà còn chìa khóa dự phòng không?
Chương 32
Chương 32: "Chị Dương Tiếu, tuần này em muốn thuê anh Mạnh làm bạn trai em!"
Chương 33
Chương 33: "Tôi đang đợi chị từ chối giúp!"
Chương 34
Chương 34: So với việc ném trúng bóng vào rổ, cậu càng muốn nêm trúng trái tim Dương Tiếu hơn (1)
Chương 35
Chương 35: So với việc ném trúng bóng vào rổ, cậu càng muốn ném trúng trái tim Dương Tiếu hơn (2)
Chương 36
Chương 36: "Đúng lúc hôm nay rảnh rỗi nên đến xem chú của cậu thi đấu bóng rổ"
Chương 37
Chương 37: "Ngoài hoa hồng ra, tôi còn muốn giành quán quân!"
Chương 38
Chương 38: "Mạng Vũ Phồn... Tôi với cậu bỏ trốn nhé!"
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 93
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...