Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 8

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Tiểu Liên

Beta: Bánh bao nhỏ

Reup: Mèo Tai Cụp

Dương Tiếu về đến nhà liền chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, ngủ một giấc quên cả trời đất.

Cô ngủ một giấc hơn mười tiếng đồng hồ. Ngày hôm sau khi vừa mở mắt, nhìn thấy cô bạn Đường Thư Cách đang ngồi chễm chệ trước giường, ôm một túi khoai tây chiên lớn trên tay, vừa nhìn cô chằm chằm vừa ăn ngon lành.

Đường Thư Cách dáng người nhỏ nhắn, chỉ thấy cái đầu búp bê, trông như một con chuột đồng nhỏ trong hũ gạo.

Dương Tiếu ném chiếc gối đầu qua.

"Đường Thư Cách! Cậu muốn hù chết tớ sao? Vừa sáng sớm vào phòng nhìn chằm chằm tớ làm gì?"

Đường Thư Cách hưng phấn đến hai mắt sáng lên: "Tớ đang chờ cậu kể cho tớ chuyện hôm qua đây này!"

"..." Dương Tiếu đầu đầy dấu hỏi, "Là tớ mất trí hay cậu mất trí đây, hôm qua không phải đã nói chuyện với cậu qua điện thoại rồi sao?"

"Tớ xem tivi còn muốn xem lại lần hai đó, nghe chuyện bát quái đương nhiên cũng muốn nghe lần hai!" Đường Thư cách nói năng hùng hồn đầy lý lẽ "Mà nói theo cách đại khái, là lần hai nắm chặt chi tiết, đợi đến lần ba lần bốn, tớ còn muốn chậm rãi dùng kính hiển vi mà soi nữa kìa!"

Dương Tiếu có biện pháp gì chứ, đây là bạn thân nhất của cô, cậu ấy nhất định phải náo loạn một trận.

Thế là, Dương Tiếu đem chuyện mình cùng Mạnh Vũ Phồn từng li từng tí kể ra, hôm qua không thể nói đến những chi tiết nhỏ, hôm nay đem toàn bộ thuật lại hết.

Đường Thư Cách thích thú cười, say sưa gặm khoai tây chiên một cách ngon lành, thật giống như xem phim truyền hình vậy.

"Cuối cùng thì sao?," Dương Tiếu kết luận câu chuyện. "Tớ đã đổi tên nhóm thành [Dự báo thời tiết], sau đó liền thoát khỏi nhóm."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Đường Thư Cách cười lăn lộn trên chăn, túi khoai tây chiên không ôm nổi, vãi đầy trên giường. "Tiếu Tiếu, thực sự phục cậu!"

Cô không quan tâm đến việc dọn dẹp mảnh vụn khoai tây chiên trên chăn, từ trong túi lấy ra quyển bút ký nhỏ cỡ lòng bàn tay và một cây bút bi, hí hoáy viết ra những gì mình nhớ lên đó.

Dương Tiếu nhìn dáng vẻ "chăm chỉ" của cô, miễn cưỡng hỏi, "Đại tác gia, lại có cảm xúc sáng tác sao?"

"Đúng vậy đúng vậy!" Đường Thư Cách đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nhanh chóng múa bút, "Cậu quả thật là nguồn cảm hứng của tớ, cái chuyện này thực quá thú vị, tớ nhất định muốn viết lại thành tiểu thuyết! Vì "Nữ tướng quân hòa thân: thảo nguyên Lang Vương nuôi Thành Ký" của tớ mà góp một viên gạch!"

“……”

Đường Thư Cách từ trung học đã bắt đầu ham mê tiểu thuyết và truyện tranh, đợi đến khi lên đại học, liền bắt đầu viết tiểu thuyết trên mạng. Nhưng tay viết lại không nhanh bằng não, đến bây giờ chỉ là người viết lách hạng ba, nhưng đó là sở thích của cô nàng, một năm cũng có thể kiếm được mấy vạn tệ.

Cô ấy tâm tính tốt, có đôi khi tiểu thuyết xếp hạng thấp, xếp vị trí cuối cùng, cô ấy liền nói với chính mình: "Không liên quan, mình còn có một công việc nghiêm túc, không cần dựa vào viết tiểu thuyết nuôi sống bản thân."

Có đôi khi trong công việc gặp phải ủy khuất, nàng lại tự nhủ: "Không sao đâu, không phải vấn đề lớn, mình có thể viết tiểu thuyết nuôi bản thân!"

Dương Tiếu thích nhất là tính cách lạc quan của cô ấy, như thể hết thảy chông gai cùng khó khăn đều có thể vượt qua.

Dương Tiếu nói: "Nói thật, tớ rất tò mò, cậu viết nhiều tiểu thuyết ngôn tình như vậy, lại không muốn yêu đương một lần sao?"

Nghĩ một chút, Đường Thư cách trả lời lại: "Tớ bây giờ đang yêu đương đấy thôi! Cùng đàn ông thối yêu đương không bằng tớ yêu thần tượng!"

"....... Vậy, thần tượng của cậu có biết cậu đang yêu người ta không?"

"Anh ấy không cần biết ." Đường Thư cách một tay chống nạnh, "Anh ấy mỗi ngày công việc bận rộn như vậy, chuyện yêu đương tớ tự mình xử lý là được!"

Thành thật mà nói, nếu Đường Thư Cách quyết định đơn phương tổ chức đám cưới với thần tượng của mình, Dương Tiếu sẽ không ngạc nhiên.

Dương Tiếu rời giường đi rửa mặt, lấy hai mảnh bánh mì cùng một hộp sữa chua đã cứng trong tủ lạnh ra, trong nháy mắt đã ăn xong.

Sau đó cô hít sâu một hơi, thẳng lưng ngồi trước bàn, lấy điện thoại di động ra, mở "chế độ máy bay".

Điện thoại im lặng trong ba giây - sau đó lập tức kêu inh ỏi vì tràn ngập thông báo.

Hàng trăm tin nhắn từng cái một xuất hiện trước khi cô có thể nhìn thấy chúng rõ rang đã nhanh chóng bị che khuất bởi những tin nhắn mới. Màn hình khóa của iPhone giống như một con đập đã bị nghiền nát bởi một trận mưa lớn, nó không thể ngăn chặn những dòng thông báo điên cuồng nhảy ra.

Điện thoại cứ như vậy ting ting trong vài phút, âm thanh lại quá to, khiến Đường Thư Cách đang nằm trên thảm viết bút ký phải giật mình.

Cô ấy chân trần chạy đến, kinh ngạc hỏi: "Tiếu Tiếu, điện thoại di động của cậu làm sao vậy, tổ ong vò vẽ chui vào à?"

Dương Tiếu nhún nhún vai: "Còn có thể làm sao, chắc là Vu Hoài Ba đã được bệnh viện tâm thần thả ra."

Đường Thư Cách: " … … nhanh như vậy sao?"

Dương Tiếu nói: "Vốn dĩ cũng giam không được hắn quá lâu. Dù sao hắn không có bệnh thần kinh thật, hôm qua tớ có thể đưa hắn vào bệnh viện chẳng qua là do may mắn thôi. Hắn ở trong đó hai ngày, làm kiểm tra, bác sĩ phát hiện hắn không có bệnh thì phải cho hắn xuất viện thôi."

Dương Tiếu đem hắn đưa vào bệnh viện tâm thần, lại gọi điện thoại thông báo cho lãnh đạo trường học nơi hắn làm việc, mục đích đúng là làm nhục hắn.

Đáng tiếc chiêu này lực sát thương không đủ, cái tên hỗn đản này mới hai ngày đã được thả ra.

Nhưng mà giáo sư ở trường học có tốc độ lưu truyền tin tức rất nhanh, việc hắn vào bệnh viện tâm thần khẳng định giấu không được. Chuyện này xóa cũng không sạch được, về sau mỗi vị giáo sư nhìn thấy hắn, đều sẽ chỉ trỏ hắn, mà hắn cũng sẽ bị kẹt ở vị trí phó giáo sư suốt đời, không có hy vọng thăng tiến.

Mặc dù Dương Tiếu đã sớm đưa tất cả số liên lạc của Vu Hoài Ba vào danh sách đen, nhưng Vu Hoài Ba cũng không phải người ngu ngốc, hắn đổi số để tiếp tục quấy rối.

Dương Tiếu liếc vào hộp tin nhắn của mình - cô lúc trước cài đặt điện thoại chế độ "thông báo cuộc gọi nhỡ", vì vậy bây giờ hộp tin nhắn của cô chứa hàng trăm thông báo, mỗi một cái thông báo, liền biểu thị cho một lần Vu Hoài Ba gọi điện thoại cho cô.

Trừ cái đó ra, còn có tin nhắn Vu Hoài Ba trực tiếp gửi tới.

Dương Tiếu không thèm đọc tin, trực tiếp nhấn nút xóa.

"Ấy ấy, cậu không đọc đã xóa rồi sao." Đường Thư Cách cầm trong tay bản bút ký, tiếc nuối nói, "Tớ còn muốn đọc một chút tin nhắn của hắn là nói cái gì. — — là sám hối sai lầm? Hay là thẹn quá hoá giận? Thư viện tài liệu về đàn ông thối của tớ đang đói khát lắm rồi đây!"

"Hắn nói cái gì, tớ không quan tâm?" Dương Tiếu bình tĩnh đáp, "Chẳng lẽ trên đường cậu dẫm phải cứt chó, còn cúi xuống nghiên cứu một chút con chó này buổi sáng ăn cái gì hay sao?"

Đường Thư cách mất hứng, lần nữa lộ ra tinh thần sáng tác lên cao, quyển bút ký trên tay lại xoát xoát lật qua một trang, bắt đầu hưng phấn ghi chép lại ngữ khí của Dương Tiếu rất hào hứng.

Dương Tiếu tải một phần mềm chặn cuộc gọi và đặt nó thành "chỉ những người trong danh bạ mới có thể liên lạc với tôi", để tất cả các cuộc gọi đến không bị chặn.

Sau đó, cô hít một hơi thật sâu và mở app WeChat, hiển thị "99+"

Chắc chắn, ba cô đã kéo cô trở lại nhóm [Dự báo thời tiết]. Trong mười giờ cô ngủ, Mạnh Vũ Phồn đã chiến đấu dữ dội với ba mẹ mình.

Dương Tiếu lướt qua một chút lịch sử trò chuyện, vừa nhìn vài đoạn liền choáng đầu hoa mắt.

Mạnh Vũ Phồn thực sự rất được lòng ba mẹ. Cô không biết cậu ấy lấy đâu ra rất nhiều cảm xúc dành cho người trung niên và cao tuổi. Cho dù ba và mẹ nói gì, cậu đều có thể trả lời được.

Phong Hòa Nhật Lệ: [ chia sẻ một đoạn văn chương — — < 99 % người Trung Quốc không biết lịch sử, tỏ lòng kính trọng với các anh hùng! > ]

Vũ Quá Thiên Tình: "Thật là cảm động. Mặc dù con còn trẻ nhưng con luôn quan tâm đến lịch sử. Nếu con không phải là một cầu thủ bóng rổ, con muốn trở thành một người lính! "

Vũ Quá Thiên Tình: [ hạ cờ đỏ cúi chào ].

Dương Tiếu:“……”

Vân Đạm Phong Khinh: [ chia sẻ video — — < ăn không hết sủi cảo thì không được đổ bỏ, làm như vậy, đứa trẻ nhà bên sẽ thèm đến khóc! > ]

Vũ Quá Thiên Tình: [ vỗ tay ] [ vỗ tay ] [ vỗ tay ]

Vũ Quá Thiên Tình: Cô làm sủi cảo ăn rất ngon, vì thế sẽ không có chuyện ăn không hết sủi cảo! "

Dương Tiếu:“……”

Dương Tiếu nghĩ, cậu ta quá hăng hái rồi.

Nhìn thấy cả nhóm [ dự báo thời tiết ] sắp bắt đầu một đợt tâng bốc nhau, Dương Tiếu chỉ cảm thấy tê cả da đầu, răng va lập cập vào nhau.

Cô nhanh chóng thông qua ứng dụng bạn bè của Mạnh Vũ Phồn yêu cầu kết bạn.

Lol: "Tôi không có ở đây mười mấy tiếng, đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Lol: "Chẳng lẽ ba mẹ tôi phát hiện cậu là con ruột của họ đã thất lạc nhiều năm hay sao?"

Vũ Quá Thiên Tình: "Chị Tiếu Tiếu, chị còn có người em trai thất lạc nhiều năm à?"

Lol: "Không, tôi là con một."

Lol: [ mỉm cười ]

Vũ Quá Thiên Tình: … …

Sau khi hai người kết bạn, Mạnh Vũ Phồn gửi cho Dương Tiếu liên tiếp bốn cái bao lì xì.

Dương Tiếu hỏi cậu ta có ý gì.

Mạnh Vũ Phồn nói, đây là ba mẹ Dương Tiếu cho cậu quà gặp mặt, mặc dù cậu nhận lấy, nhưng về tình về lý nhất định phải trả lại cho Dương Tiếu.

Lol: "Không cần, cậu nhận đi."

Lol: "Coi như là tiền làm thêm giờ của cậu."

Vốn dĩ, cô chỉ thuê Mạnh Vũ Phồn bốn giờ, lúc bọn họ rời đi, chỉ có tiền và điều kiện, còn lại không liên quan.

Không ngờ ba mẹ lại thêm WeChat của Mạnh Vũ Phồn, nhìn dáng vẻ thân thiện của ba người bọn họ ở trong nhóm chat kia, Dương Tiếu cảm thấy giống như một cái khí cầu càng thổi càng lớn, nhìn thì xinh đẹp và thích thú, nhưng lại không biết lúc nào sẽ nổ bùm một tiếng.

Quên đi … … cứ đến đâu thì tính đến đó vậy.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 4: Con rể giả tới cửa
Chương 5
Chương 5: Công ty quy định, tiếp rượu thu tiền. Nhưng tiếp rượu ba vợ, tôi không thu tiền!
Chương 6
Chương 6: Phép thuật thời gian đã hết rồi.
Chương 7
Chương 7: Con rể tới cửa, phải gửi lì xì!
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Bạn trai của cô ấy, cùng chung tài khoản!
Chương 10
Chương 10: Bạn trai cũ âm hồn không tan
Chương 11
Chương 11: Bạn trqi của bạn đã gửi hàng!
Chương 12
Chương 12: Mùa động nên mặc gì mới tốt nhỉ? Mùa đông nên khỏa thân!
Chương 13
Chương 13: "Con gái các chị mặc đồ liền thân thì làm thế nào để đi vệ sinh?"
Chương 14
Chương 14: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (1)
Chương 15
Chương 15: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (2)
Chương 16
Chương 16: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (3)
Chương 17
Chương 17: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (4)
Chương 18
Chương 18: Tôi có thể chạm vào cơ ngực của cậu không?
Chương 19
Chương 19: Nếu tôi giành được MVP, chị có thể hôn tôi một cái không?
Chương 20
Chương 20: "Nụ hôn này gửi cho cậu trước, giành MVP cho tui, không được nuốt lời"
Chương 21
Chương 21: Chúng ta không có mối quan hệ tình yêu tuyệt mĩ, chúng ta chỉ có mối quan hệ tiền bạc tuyệt mĩ!
Chương 22
Chương 22: "Ba nó à, tôi đưa cậu về trường."
Chương 23
Chương 23: Thi đấu cá độ
Chương 24
Chương 24: Người bạn trai này, tôi muốn trả hàng!
Chương 25
Chương 25: "Đây là tiền đá bóng của cậu tối qua, cầm lấy đi"
Chương 26
Chương 26: "Sao thế? Chị Tiếu Tiếu à, chị muốn nuốt lời sao?"
Chương 27
Chương 27: "Bạn trai cô say rồi còn muốn lên sân khấu nhảy thoát y!" (1)
Chương 28
Chương 28: "Bạn trai cô say rồi còn muốn lên sân khấu nhảy thoát y!" (2)
Chương 29
Chương 29: "Chị Tiếu Tiếu, em không muốn về ký túc xá, em muốn về nhà chị!"
Chương 30
Chương 30: Mỡ để miệng mèo, không ăn thì phí
Chương 31
Chương 31: Người không muốn giao chìa khóa xe chung, trong nhà còn chìa khóa dự phòng không?
Chương 32
Chương 32: "Chị Dương Tiếu, tuần này em muốn thuê anh Mạnh làm bạn trai em!"
Chương 33
Chương 33: "Tôi đang đợi chị từ chối giúp!"
Chương 34
Chương 34: So với việc ném trúng bóng vào rổ, cậu càng muốn nêm trúng trái tim Dương Tiếu hơn (1)
Chương 35
Chương 35: So với việc ném trúng bóng vào rổ, cậu càng muốn ném trúng trái tim Dương Tiếu hơn (2)
Chương 36
Chương 36: "Đúng lúc hôm nay rảnh rỗi nên đến xem chú của cậu thi đấu bóng rổ"
Chương 37
Chương 37: "Ngoài hoa hồng ra, tôi còn muốn giành quán quân!"
Chương 38
Chương 38: "Mạng Vũ Phồn... Tôi với cậu bỏ trốn nhé!"
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 8
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...