Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 64

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dương Tiếu chưa bao giờ nghe thấy Mạnh Vũ Phồn dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.

Trong ấn tượng của cô, mặc dù cậu cao to, nhưng thẳng thắn và bốc đồng, thích làm nũng, còn luôn có một số ý tưởng kỳ lạ dễ thương. Nói tóm lại, cậu là một "cậu bé trong cơ thể đàn ông trưởng thành."

Thế nhưng trong khoảnh khắc này, trong phòng tắm ngột ngạt trống trải này, ấn tượng đó đột nhiên sụp đổ.

Cậu ép cô vào tường với một lực cực mạnh, loại lực mà con thú dùng để cắn vào cổ con mồi.

Hai tay cô bị cậu nắm chặt sau lưng, cô muốn giãy giụa thoát ra, nhưng toàn bộ sức lực của cô dường như đều bị lấy đi, đến nỗi di chuyển ngón tay cũng không có thể.

Hơi nóng trong mũi chàng trai ùa vào tai cô, Dương Tiếu khẽ nghiêng đầu, cố tránh luồng hơi nóng bỏng. "Cậu buông ra." Cô cố gắng trấn tĩnh, "Cậu nắm mạnh quá, làm tôi đau rồi đấy."

“Không phải là chị rất thích tôi dùng sức một chút sao?” Mạnh Vũ Phồn vẫn chưa buông ra, ngược lại còn cố ý xuyên tạc ý của cô.

“...” Dương Tiếu thật hận hôm nay cô không đi giày cao gót, nếu không bây giờ cô chắc chắn đã dốc sức giẫm cho cậu một cái rồi!

Cậu dùng lực nhẹ đi một chút, nhưng vẫn không buông lỏng cô ra. Quần áo của Dương Tiếu vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cơ thể đang kề sát cô, lại không một mảnh vải che thân. Những giọt nước trêи cơ thể của Mạnh Vũ Phồn lăn xuống làm ướt quần áo của cô.

Nhiệt độ cơ thể của hai người hòa vào nhau, không rõ ai là người truyền nhiệt cho ai.

Cậu lại lặp lại một lần nữa: “Tôi không cho phép chị rời khỏi tôi.” Lần này, thanh âm của cậu to hơn, vang vọng trong phòng tắm trống trải.

Ngữ khí của chàng trai hống hách lại sôi nổi, giống như một con sóng lớn; mà Dương Tiếu chính là chiếc thuyền nhỏ trêи đỉnh sóng. Cô bị làn sóng lớn giữ trong lòng bàn tay và đưa đến đỉnh điểm, khi cô sắp bị phá hủy, lại nhẹ nhàng thả cô ra.

Toàn thân Dương Tiếu run lên. Cô không phải là sợ hãi, mà là một loại... nói ra thật xấu hổ, đó là cảm giác tê dại dâng lên từ ngón chân.

Thật kỳ lạ, rõ ràng Dương Tiếu tránh còn không kịp người con trai hống hách, nhưng với sự hống hách của Mạnh Vũ Phồn, lại khiến cô không nỡ phản kháng.

Cô như là bị mê hoặc, đến nỗi không tự chủ được mà trả lời: "... Tôi sẽ không rời khỏi cậu."

"Chị Tiếu Tiếu lại lừa người à." Cậu cắt ngang lời cô nói, ngón tay cậu luồn vào bên dưới gấu áo len của Dương Tiếu, "Từ trước tới nay, chị đều đối với tôi như vậy, lúc gần lúc xa, bảo tới là tới, bảo đi là đi. Chị ở lại bên cạnh tôi một đêm ngắn ngủi, đợi đến khi trời đã sáng, chị đã chạy đi rồi."

"Tôi..."

Cậu kéo cổ áo cô ra, hàm răng cậu nhẹ nhàng ngậm miếng thịt mềm nhất sau cổ cô, nghiến giữa hai hàm răng.

"Dương Tiếu, tôi luôn rất muốn hỏi chị, trong lòng chị, rốt cuộc tôi là gì?" Đây là lần thứ hai cậu gọi cả họ tên cô. Khi cậu hỏi, cậu khẽ đặt nhẹ những nụ hôn vụn vặt lên bả vai cô, rõ ràng là tương tác nồng nhiệt, và lời nói của cậu như từng con dao tự cắm đầy vào ngực mình, "Tôi là một diễn viên chị thuê trêи mạng về à? Là món đồ chơi thỏa mãn chị trêи giường à? Là một kẻ ngốc có sức quyến rũ đối với chị? Hay là... một con cún mà chị nuôi?"

“--- Cậu đang nói mê sảng cái gì vậy?!!" Dương Tiếu bị tổn thương bởi lưỡi dao sắc bén trong lời nói của cậu, cô đột nhiên tỉnh ngộ, giãy giụa, cô dùng toàn bộ sức lực, hành động mãnh liệt, "Mạnh Vũ Phồn, cậu là gì của tôi chứ?"

Cô thề rằng, nếu bây giờ hai người đối diện nhau, cô chắc chắn sẽ tát cậu thật mạnh.

“Cậu cảm thấy là tôi đang đùa giỡn cậu sao? Cô mỉm cười giận dữ, “Đầu óc tôi có vấn đề, tôi mới để một diễn viên đến thăm gia đình tôi nhiều lần? Đầu óc tôi có vấn đề, tôi mới giới thiệu cho cậu biết bạn bè đồng nghiệp của mình? Đầu óc tôi có vấn đề, mỗi ngày sau khi tan ca đều chạy nửa vòng thành phố đến để bổ túc tiếng Anh cho cậu, giảm bớt giờ tăng ca đi xem cậu thi đấu?!”

Cô vì cậu mà bỏ ra vô số thời gian, sức lực, tiền bạc, nhưng cuối cùng đổi lại từ cậu là sự hiểu lầm.

Hai người bọn họ giống như lâm vào bên trong một cái mê cung, rõ ràng đối phương ngay bên kia tường, nhưng bọn họ lạc trong mê cung đấu đá lung tung, tìm không ra con đường đến với nhau.

Dương Tiếu vừa phẫn nộ lại vừa tủi thân, Mạnh Vũ Phồn vừa tủi thân vừa phẫn nộ.

“Nếu như tôi cần một đồ chơi trêи giường, vậy thì ——” Cô lạnh lùng nói, “—— Cậu không đủ tư cách.”

Ít nhất, sẽ không ép buộc cô, cũng sẽ không hiểu lầm cô.

“Vậy ai đủ tư cách?!!” Quả nhiên, những lời này đã chọc giận Mạnh Vũ Phồn, làm cho lý trí duy nhất của cậu hầu như không còn. Cậu lật người cô lại, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn về phía mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt giao chiến vô số tia lửa.

Cậu nắm lấy hai cổ tay cô bằng một tay và ấn chéo trêи đỉnh đầu cô, trong khi tay kia trượt xuống vòng eo, xảo trá mò vào bên trong áo của cô. Lòng bàn tay với những vết chai dày tàn sát bừa bãi lên trêи vòng eo cô, cậu giống như một con chó sói bị bỏ rơi, cậu gầm gừ: "Có phải Phùng Tương không? Anh ta đủ tiêu chuẩn sao??"

“Phùng Tương? Có chuyện gì liên quan tới anh ta chứ?” Dương Tiếu bị câu hỏi chất vấn của cậu làm cho ʍôиɠ muội, “Bây giờ chúng ta đang nói về chuyện của tôi và cậu, cậu lôi anh ta vào... đợi đã!”

Cô bỗng nhiên hiểu được chuyện gì.

“Mạnh Vũ Phồn, cậu... đang ghen à?”

Một lý do nhìn như không có khả năng nhất.

Dương Tiếu ngửa mặt ngước nhìn chàng trai trước mặt. Nụ cười như ánh mặt trời luôn trêи khuôn mặt cậu không thấy nữa, mọi cơ mặt trêи khuôn mặt cậu hiện tại đều kéo căng cứng, nhưng may mắn thay... sâu thẳm bên trong con ngươi của cậu vẫn còn bóng dáng của cô.

Thấy Mạnh Vũ Phồn vẫn không phủ nhận, Dương Tiếu nhớ lại từng chút một chuyện xảy ra ngày hôm nay, lập tức xâu chuỗi thành một câu chuyện.

"Cậu thật sự nổi máu ghen vì Phùng Tương sao?" Cô ko biết nên cảm thấy buồn cười, hay là thấy hoang đường nữa, "Tại sao? Bởi vì tôi và anh ta nói chuyện vài câu sao?"

"Không phải "nói vài câu"." Mạnh Vũ Phồn lập tức nói, "Là 221 câu."

Mỗi một câu cậu đều đếm ở trong lòng.

"... Cậu rốt cuộc có nghiêm túc chơi bóng không vậy." Cơ thể Dương Tiếu mềm nhũn ra, cô bất đắc dĩ nói, "Tôi tìm anh ta là để nói chuyện công việc. Tôi muốn nhanh chóng nâng vị trí trêи bảng xếp hạng cho chương trình vì Phùng Tương là một nhân vật hàng đầu, tôi muốn mời anh ấy tham gia chương trình, không có gì hơn cả."

"Nói chuyện công việc có cần phải sát lại gần như thế không?"

"Chúng tôi chỉ là nghi thức giao tiếp xã hội bình thường, không được sao!" Dương Tiếu tăng âm lượng, "Hơn nữa, cậu dựa vào cái gì mà quản tôi gần gũi với người đàn ông khác kia chứ?"

"—— Bởi vì tôi thích chị!" Mạnh Vũ Phồn bỗng nhiên lớn tiếng, "Lý do này đủ để quản chị chưa?!

"Cậu..."

Cô mở to mắt, bọn họ rõ ràng đã quen biết nhau từ rất lâu rất lâu rồi, nhưng dường như mãi cho đến lúc này, cô mới nhìn rõ được dáng vẻ của Mạnh Vũ Phồn.

Góc cạnh sắc nét, lông mày kiếm giống như thanh đao, mũi thẳng môi mỏng, đường chân mày dài.

Trong lòng của cô, cậu là một chàng thiếu niên anh tuấn nhất.

“Tiếu Tiếu, tôi yêu chị.” Mạnh Vũ Phồn buông lỏng tay, cúi đầu, gục trán xuống trán cô. Ở một khoảng cách gần như vậy, tất cả tình yêu, ham muốn, sự si mê, vướng víu trong mắt chàng trai đều hiện ra trước mặt cô mà không cần giấu diếm. Hơi thở cùng hòa hợp, răng với môi cùng thăm dò nhau, chỉ cần gần thêm một chút nữa, khoảng cách của bọn họ trong lúc đó sẽ biến mất. "Tôi yêu chị, sau khi chấm dứt hợp đồng, tôi vẫn muốn tiếp tục làm bạn trai của chị.”

Hôm nay, là ngày cuối cùng của hợp đồng ba tháng.

Vốn dĩ, những lời này là Mạnh Vũ Phồn dự định giữ lại để nói trong bữa tối.

Vì ngày hôm nay, cậu đã chuẩn bị trước vô số sự ngạc nhiên, cậu đặt trước một nhà hàng, mua một bó hoa tươi, chuẩn bị một chiếc bánh ngọt nhỏ, còn giấu bên trong đó một hộp trang sức đẹp.

Nhưng cậu đợi không được tới lúc đó.

Cảm xúc của cậu đọng lại trong lồng ngực, phun ra như một ngọn núi lửa đang phun trào.

Cậu thích cô, cậu yêu cô, và cậu muốn làm cô vui. Cậu dự định dùng tất cả những lời tốt đẹp trêи thế giới này để mô tả những cảm xúc trong lòng mình, sau đó cầu xin cô hạ cố thương yêu.

Nhưng mà bây giờ —— Cậu không muốn là con cún ngoan của cô nữa.

Cậu lại lần nữa tiến lên phía trước một bước, giảm khoảng cách cuối cùng của hai người trong lúc đó xuống bằng không. Khi môi và răng chồng lên nhau, trong miệng cô gái phát ra một tiếng rêи rất nhỏ.

“Tiếu Tiếu, thật đáng tiếc tôi đã không thế trở thành người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời của chị. Vậy hãy để tôi trở thành người đàn ông cuối cùng trong cuộc đời của chị nhé."

...

Không biết bao lâu sau đó, Dương Tiếu toàn thân run rẩy được Mạnh Vũ Phồn ôm ngang như ôm nàng công chúa bước ra khỏi phòng tắm.

Quần áo trêи người cô đã ướt đẫm hoàn toàn, không có cách nào mặc nó. Mạnh Vũ Phồn đặt nhẹ cô lên trêи ghế băng dài bên cạnh tủ quần áo để nghỉ ngơi, cậu lục tung tủ tìm ra một bộ quần áo bóng rổ sạch sẽ, giúp cô thay đồ.

Trong phòng tắm vốn dĩ lượng oxy rất ít ỏi, cô lại bị cưỡng chế phải thực hiện trọn vẹn các bài tập Aerobic mạnh mẽ, bây giờ nguồn cung cấp máu lên não thiếu trầm trọng, toàn thân cô mềm nhũn, chỉ có thể như một con búp bê vải mặc cho cậu thao túng.

Mạnh Vũ Phồn chấm dứt "sự nổi điên", răng nanh của cậu đã rút lại và lại trở lại khôn khéo hiểu chuyện như trước kia. Nhưng Dương Tiếu biết rằng, một con sói đã nếm qua mùi thịt, không thể thay đổi trở lại thành một con cún.

Cậu chịu ấm ức phục vụ cô mặc quần áo, thậm chí quỳ một gối xuống đất, để chân cô dẫm lên đầu gối của cậu, đi giày và buộc dây giày cho cô.

Dương Tiếu dựa vào ghế, nheo mắt uể oải nhìn cậu.

“Không nổi điên nữa à?" Cô cười khẩy hỏi.

“...”

"Không nổi máu ghen nữa à?"

“...”

"Bây giờ có thể nghe hiểu tiếng người chưa?"

"... Chị Dương Tiếu..."

Dương Tiếu không nói thêm gì, một bước giẫm lên ngực cậu, để lại một dấu giày màu đen trêи cơ ngực trần.

Xung quanh vết giày trêи ngực, còn có dấu răng, vết cào và vô số vết "dâu tây" không đếm xuể.

Dương Tiếu nhìn tác phẩm của mình để lại, cơn tức giận đầy bụng tiêu tan một chút, nhưng nhìn thảm cảnh bản thân ngồi cũng không được, đứng cũng không vững, cơn tức giận trong lòng lại dấy lên.

“Mạnh Vũ Phồn, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, đến nỗi ghen tuông với một người không quen biết - quăng tám sào cũng không tới hả?” Dương Tiếu tức giận nói, “Tôi và Phùng Tương hôm nay là lần đầu tiên gặp nhau, tôi và anh ta chỉ là quan hệ công việc đơn thuần nhất. Cậu rốt cuộc là nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy? Hơn nữa, cậu đang ở ngay trước mặt tôi, cho dù tôi có đứng núi này trông núi nọ, cũng không cần thiết phải làm loạn với một phiên bản cấp thấp của cậu đâu?”

“ ‘Phiên bản cấp thấp của tôi’?” Mạnh Vũ Phồn nghe không hiểu.

“Chính là Phùng Tương đó.” Dương Tiếu nói, “Cậu không nhận thấy hai người các cậu rất giống nhau sao? Đều xuất thân từ Hoa Đại, đều là tiền đạo, đường bóng cũng tương tự nhau, tính cách cũng có một chút giống... Nhưng anh ta quá già quá láu cá, bộ dạng cũng không đẹp trai như cậu, cơ bản thì đúng là phiên bản cấp thấp của cậu còn gì.”

Mạnh Vũ Phồn không biết nên nói cái gì cho phải. Theo tất cả mọi người trong đội mà nói, Phùng Tương là mục tiêu mà mọi người theo đuổi, là kiểu mẫu mọi người học tập, nhất là Mạnh Vũ Phồn, người không ít lần bị so sánh với Phùng Tương, ngay cả huấn luyện viên cũng thường xuyên động viên cậu: “Phồn Tử, cậu sau này phải trở thành người giống như sư huynh của cậu vậy nha.”

Nhưng từ miệng của Dương Tiếu nói ra, vị trí của bọn họ lại chuyển thành: Phùng Tương đã trở thành “phiên bản cấp thấp” của Mạnh Vũ Phồn.

Dương Tiếu không dây dưa trong chủ đề này, lập tức truy vấn: “Còn nữa, cậu cho tôi lời giải thích phù hợp một chút, từ khi nào cậu thích tôi vậy?”

Có một con sói lớn đang rình rập bên cạnh cô, nhưng cô lại ngốc nghếch đối xử với con sói đó như một con chó sữa nhỏ ngoan ngoãn.

“... Thật lòng mà nói...” Mạnh Vũ Phồn cẩn thận nhìn sắc mặt của cô, im lặng đưa ra một ngón tay.

Dương Tiếu suy đoán: “Lần đầu tiên lên giường?”

“Không phải.”

“Lần đầu tiên xem trận thi đấu của cậu?”

“Không phải.”

Dương Tiếu liên tiếp đoán vài lần, đều đoán không đúng.

Mạnh Vũ Phồn cố lấy dũng khí nói ra sự thật: “Là lần đầu tiên gặp mặt.”

“...”

Người con gái khiến cậu vừa gặp đã yêu, thế nào mà cậu lại tự nguyện làm bạn trai giả.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 4: Con rể giả tới cửa
Chương 5
Chương 5: Công ty quy định, tiếp rượu thu tiền. Nhưng tiếp rượu ba vợ, tôi không thu tiền!
Chương 6
Chương 6: Phép thuật thời gian đã hết rồi.
Chương 7
Chương 7: Con rể tới cửa, phải gửi lì xì!
Chương 8
Chương 9
Chương 9: Bạn trai của cô ấy, cùng chung tài khoản!
Chương 10
Chương 10: Bạn trai cũ âm hồn không tan
Chương 11
Chương 11: Bạn trqi của bạn đã gửi hàng!
Chương 12
Chương 12: Mùa động nên mặc gì mới tốt nhỉ? Mùa đông nên khỏa thân!
Chương 13
Chương 13: "Con gái các chị mặc đồ liền thân thì làm thế nào để đi vệ sinh?"
Chương 14
Chương 14: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (1)
Chương 15
Chương 15: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (2)
Chương 16
Chương 16: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (3)
Chương 17
Chương 17: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (4)
Chương 18
Chương 18: Tôi có thể chạm vào cơ ngực của cậu không?
Chương 19
Chương 19: Nếu tôi giành được MVP, chị có thể hôn tôi một cái không?
Chương 20
Chương 20: "Nụ hôn này gửi cho cậu trước, giành MVP cho tui, không được nuốt lời"
Chương 21
Chương 21: Chúng ta không có mối quan hệ tình yêu tuyệt mĩ, chúng ta chỉ có mối quan hệ tiền bạc tuyệt mĩ!
Chương 22
Chương 22: "Ba nó à, tôi đưa cậu về trường."
Chương 23
Chương 23: Thi đấu cá độ
Chương 24
Chương 24: Người bạn trai này, tôi muốn trả hàng!
Chương 25
Chương 25: "Đây là tiền đá bóng của cậu tối qua, cầm lấy đi"
Chương 26
Chương 26: "Sao thế? Chị Tiếu Tiếu à, chị muốn nuốt lời sao?"
Chương 27
Chương 27: "Bạn trai cô say rồi còn muốn lên sân khấu nhảy thoát y!" (1)
Chương 28
Chương 28: "Bạn trai cô say rồi còn muốn lên sân khấu nhảy thoát y!" (2)
Chương 29
Chương 29: "Chị Tiếu Tiếu, em không muốn về ký túc xá, em muốn về nhà chị!"
Chương 30
Chương 30: Mỡ để miệng mèo, không ăn thì phí
Chương 31
Chương 31: Người không muốn giao chìa khóa xe chung, trong nhà còn chìa khóa dự phòng không?
Chương 32
Chương 32: "Chị Dương Tiếu, tuần này em muốn thuê anh Mạnh làm bạn trai em!"
Chương 33
Chương 33: "Tôi đang đợi chị từ chối giúp!"
Chương 34
Chương 34: So với việc ném trúng bóng vào rổ, cậu càng muốn nêm trúng trái tim Dương Tiếu hơn (1)
Chương 35
Chương 35: So với việc ném trúng bóng vào rổ, cậu càng muốn ném trúng trái tim Dương Tiếu hơn (2)
Chương 36
Chương 36: "Đúng lúc hôm nay rảnh rỗi nên đến xem chú của cậu thi đấu bóng rổ"
Chương 37
Chương 37: "Ngoài hoa hồng ra, tôi còn muốn giành quán quân!"
Chương 38
Chương 38: "Mạng Vũ Phồn... Tôi với cậu bỏ trốn nhé!"
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 64
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...