Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 131

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cái gì gọi là nâng

cục đá đập vào chân mình, Tần Ngu cảm thấy, cô cảm thấy trình độ của

mình so với người đàn ông này, quả thực cách xa 18 con phố.

Bất quá, điều này cũng không có nghĩa là cô muốn tiếp nhận người đàn ông phúc hắc này.

Rót một ly nước, tìm một ống hút cắm vào, bưng đến trước mặt anh, “Dạ, tay không dùng được, nhưng có thể dùng miệng.”

Anh nhíu mày, rất nhanh nói tiếp, “Em để cho một người đàn ông như anh dùng ống hút uống nước sao? Lấy ra, em cầm cho anh uống.”

Người đàn ông này, tay của Tần Ngu siết thành quyền, tại sao anh mới vừa tỉnh, cô lại có ý nghĩ muốn đánh ngất xỉu anh lần nữa?

Quả nhiên có một loại người, lúc ngủ vẫn đáng yêu hơn nhiều.

Vươn tay ra, rút ống hút ra, đưa ly nước về bên môi anh lần nữa.

Anh liếc nhìn cô một cái, “Như vậy rất xa, em muốn anh uống nước làm sao?”

“...” Tần Ngu bước lên một bước, nửa quỳ trên giường.

Cuối cùng anh cũng vừa lòng uống hết nước, Tần Ngu đặt ly nước lại chỗ cũ,

kéo cái ghế ở bên cạnh ngồi xuống, hai tay vòng ngực, nhàn rỗi nhìn anh, “Bây giờ chúng ta nói một chút về vấn đề tại sao anh hôn em cùng với ý

đồ mượn chuyện mớm nước vừa rồi để hôn em lần nữa.”

Cô còn

chưa quên, lúc nãy, cô cảm nhận rõ ràng có một bàn tay mạnh mẽ chụp sau

ót cô, làm cô không thể động, dám lừa gạt cô sao, tưởng cô là con nít ba tuổi sao.

”Rất dễ hiểu, khi đó đại não của anh vẫn chưa

thanh tỉnh, bản năng nghĩ phải tìm nguồn nước, mà em, là nguồn nước gần

anh nhất, còn mới vừa rồi..” Anh dừng một chút, “Anh quên tay mình có

thể động.” Anh nói như mấy chuyện vừa rồi là chuyện bình thường.

Tần Ngu nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh, khuôn mặt anh tuấn, nghiêm trang.

Giật giật khóe miệng, được rồi, anh giả bộ tốt lắm.

”Nếu anh đã không còn việc gì, thì nghỉ ngơi thật tốt đi, em cũng mệt mỏi

rồi, đi ngủ trước đây.” Tần Ngu ngước mắt nhìn bóng đêm đen nhánh ngoài

cửa sổ, đứng dậy.

”Kia là cái gì?” Anh lại nhíu mày, không đầu không đuôi đột nhiên phun ra một câu.

Tần Ngu nhìn theo ánh mắt của anh, anh là đang nói bản ( tiểu vương tử) trên bàn kia sao?

Cầm lấy sách quơ quơ, “Cái này sao?”

Lúc ánh mắt của anh chạm đến tên sách, rõ ràng hơi ngẩn ra, đáy mắt lộ ra

ánh sáng nhạt, “Lúc anh ngủ em luôn ầm ĩ bên tai anh, là đang đọc cái

này sao?”

Ầm ĩ sao? Cô có ý tốt mỗi ngày miệng đắng lưỡi khô chính là vì muốn anh tỉnh lại, anh còn dám nói cô ầm ĩ sao?

Oh, người đàn ông không hiểu phong tình này.

Tức giận nhìn anh một cái, âm dương quái khí (quái gở) phun ra một câu,

”Đúng vậy, bốn năm trước em thấy quyển sách này trên giá sách của anh,

còn tưởng rằng anh thích, liền lấy ra đọc, thật ngại quá, em thật ngu

xuẩn đi đánh thức anh.”

Không có tranh cãi như trong tưởng

tượng, ánh mắt của anh luôn rơi vào tay cô, vẻ mặt hơi hoảng hốt, hình

như còn có chút chán nản, Tần Ngu không hiểu ánh mắt trong trẻo nhưng

lạnh lùng của anh là có ý gì.

Đúng vậy, bốn năm trước trên

giá sách của anh quả thật có một bản ( tiểu vương tử), bất quá không

phải của anh, cho tới bây giờ anh vẫn không thích đọc những loại sách

không logic không khoa học như thế, quyển sách kia, là Mộ Song đưa cho

anh.

Nghĩ đến đây, trong đầu anh hiện ra một khuôn mặt bạch

hi thanh nhã, khi đó Mộ Song, mặc chiếc váy tơ lụa màu trắng, cầm một

quyển sách đứng trước mặt anh, trên khuôn mặt sạch sẽ dễ thương của cô,

một đôi mắt đen ôn nhu như nước nhìn anh, gió chiều nhẹ nhàng thổi làn

váy của cô, cô tươi cười giống như ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ, cô ở

trong lòng anh, như một tiểu công chúa.

*giờ ngọ:từ 11 giờ sáng đến 1 giờ chiều

Ngực hơi có chút hậm hực.

Tống Mạc ngẩng đầu lên lần nữa, một đôi mắt thon dài đen nhánh lạnh nhạt

liếc nhìn cô một cái, “Anh không thích, về sau không cần đọc cho anh

nghe.”

Mộ Song đi rồi, lưu lại cho anh những hồi ức khổ sở cùng vô tận bi thương, anh không muốn nhớ lại nữa.

”Thì ra em tự mình đa tình, về sau em tuyệt đối tuyệt đối không đọc cho anh

nghe.” Tần Ngu khẽ hạ mi, đi đến bên cạnh bàn, để sách trong tay xuống,

tắt đèn kéo rèm cửa sổ lên vén chăn lên giường ngủ.

Cô có ý tốt, cũng không cần anh cảm ơn, vậy mà anh bày mặt lạnh cho ai xem?

Tần Ngu nằm trên một chiếc giường khác, đưa lưng về phía Tống Mạc, trong lòng càng nghĩ càng ủy khuất.

Bên trong phòng tối đen lần nữa, chỉ còn ánh trăng nhàn nhạt chui qua khe

hở cửa sổ chiếu vào, cách vài mét, ánh sáng mờ nhạt vừa vặn, Tống Mạc

lẳng lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé trốn trong chăn, đáy lòng đột nhiên rối

tinh rối mù.

Anh nhàn nhạt lên tiếng, “Tần Ngu?”

Tần Ngu cong người, không để ý anh.

Anh không lên tiếng, qua một hồi lâu, Tần Ngu mới nghe được giọng nói trầm thấp của anh, “Ngủ ngon.”

Ngủ ngon, chỉ một câu này thôi, tất cả ủy khuất trong lòng Tần Ngu, đều biến mất hết.

Chôn ở trong chăn, vụng trộm cong khóe môi.

―――

Ánh nắng tươi sáng, bầu không khí trong phòng bệnh lại không tươi đẹp chút nào, ít nhất, Tần Ngu cảm thấy như vậy.

”Bây giờ là đầu mùa xuân, nhiệt độ không phải quá cao, nếu như lau toàn

thân, em lo anh sẽ cảm mạo.” Tần Ngu cầm khăn lông ướt trong tay hơi có

vẻ co quắp nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh đang nhìn chằm chằm

cô.

”Chẳng lẽ em cho rằng anh sẽ chịu được mùi mồ hôi cùng

mùi bùn đất do hôn mê một tháng không tắm rửa sau?” Lông mày của anh khẽ nhíu lại, dừng lại mấy giây, lại liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt bổ

sung một câu, “Anh không có nhu nhược như vậy, sẽ không cảm mạo, bây giờ liền bắt đầu đi.”

Tần Ngu nhìn vẻ mặt trấn định tự nhiên của hắn mà đỏ mặt, lau toàn thân sao, quá tuyệt vời, nếu vậy cô sẽ không

thể tránh khỏi đụng chạm vuốt ve thân thể của Tống Mạc, ngay cả đàn ông

lõa thể cô còn chưa thấy qua nha, sao hạ thủ được?

Cô cầm khăn lông ướt đứng ở đầu giường mặt đỏ tới mang tai không biết phải làm sao.

Mấy giây sau, anh rõ ràng không vui, “Em còn chờ cái gì? Chẳng lẽ việc chăm sóc chồng ngã bệnh không phải là chuyện nên làm của người vợ sao?”

”Em chỉ là vợ trên danh nghĩa, không có nghĩa vụ chăm sóc anh.” Tần Ngu nhắc nhở.

”Ý của em là không muốn sao? Em muốn để phụ nữ xa lạ đụng chạm thân thể

của anh sao?” Anh giật giật khóe miệng, “Anh sẽ chết mất.”

Rốt cục Tần Ngu vẫn phải thỏa hiệp dưới cái nhìn của anh.

Sau khi đỏ mặt xong, cô quay đầu sang một bên, “Anh tự cởi quần áo của mình đi.”

”Em đã quên bác sĩ nói anh không thể hoạt động nhiều sẽ làm rách vết thương sao? Em làm đi.”

“...”

Tần Ngu nhìn chằm chằm con mắt đen nhánh trong suốt của anh, nội tâm mâu

thuẫn kịch liệt, nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, cúi người, run rẩy

vươn tay.

Lần đầu tiên cởi nút áo của một người đàn ông, Tần

Ngu vô cùng thẹn thùng. Một nút, hai nút, ba nút... Lồng ngực gầy gò của anh hiện ra, dưới ánh sáng nhàn nhạt, đặc biệt thô lỗ cùng gợi cảm, cô

nhịn không được mà đỏ mặt.

Đương nhiên toàn bộ cơ thể của anh đều bị cô nhìn thấy hết, cô nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn kia, cô

cũng quên mất ngượng ngùng trong lòng, cơ hồ là theo bản năng đưa tay,

nhẹ nhàng đụng vào, đáy lòng, mơ hồ co rút đau đớn, khi viên đạn kia

không chút lưu tình xuyên vào lồng ngực của anh, anh rất đau phải không?

Liên tục nhắm mắt lại hưởng thụ sự chăm sóc của kiểu thê nhỏ bé, Tống Mạc

phát giác nơi xúc cảm dịu dàng hơi lạnh nơi lồng ngực, liền mở choàng

mắt.

Cô gái nhỏ kia đang cúi đầu ở trước ngực anh, ngón tay

êm dịu hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương, cẩn thận giống như

là đang vuốt ve bảo vật, mà lông mày nhíu chặt của cô, trong đôi mắt đen bóng, có quá nhiều đau lòng.

Chỗ ngực, bỗng nhiên, giống như bị một ai đó nhéo.

”Anh không đau.”

Giọng nói trầm thấp êm ái, cổ tay Tần Ngu run lên, mãnh liệt ngẩng đầu, bốn

mắt nhìn nhau, đôi mắt anh sáng quắc nhìn chằm chằm cô, đáy mắt có ánh

sáng nhẹ nhàng, như một đầm nước trong, hết sức nhu hòa.

Trong lòng Tần Ngu khẽ run lên, liền đỏ mặt lần nữa.

Tay thon dài rời khỏi lồng ngực của anh, tĩnh tâm, tiếp tục cởi quần áo.

Áo được cởi ra, Tần Ngu lau mồ hôi trên trán. Không biết là do cô ảo giác

hay là thật thực tồn tại, trong không khí tràn ngập hơi thở của anh.

Tiếp theo đi xuống, ánh mắt rơi vào trên đai lưng của anh, cô có chút nhút nhát.

Phải cởi ra sao? Ban ngày ban mặt cô công khai làm như vậy có tốt hay không?

Cô vươn tay, lại để xuống.

Vừa ngẩng đầu lên, liền đụng phải ánh mắt của Tống Mạc.

”Sao không tiếp tục?” Anh hỏi.

”Anh tự làm đi.” Tần Ngu mất tự nhiên nhìn anh.

”Anh nghĩ anh đã giải thích qua một lần chuyện này chỉ em mới có thể làm,

đừng có kéo dài thời gian, anh cứ như vậy sẽ bị cảm mạo mất.”

Được rồi... Tần Ngu nghĩ -- quả nhiên, người đàn ông này không thể hiểu được ngượng ngùng của phụ nữ.

Anh càng trấn định tự nhiên càng khiến cô ngượng ngùng muốn chết.

Cuối cùng cô đã cởi xong quần dài của anh, thoáng nhìn vật thon dài rắn chắc giữa hai chân, mặt cô bỗng nhiên như lửa đốt, nóng rát, từ trước đến

nay cô chưa bao giờ như vậy, như miếng thịt nướng phía trên còn rắc thêm ớt bột.

Đưa tay dùng sức chà xát hai má nóng bừng nhằm hạ nhiệt, nhưng mà, cũng không có ích lợi gì.

”Em rất nóng sao?” Anh liếc nhìn cô một cái, hỏi.

Tần Ngu sững sờ mấy giây, “Rất tốt.”

”Vậy là tốt rồi, anh rất lạnh, đừng mở điều hòa.” Anh nhắm mắt lại một lần nữa.

“...” Người đàn ông này! Nhìn bộ dáng thanh thản của anh, nội tâm Tần Ngu cơ hồ muốn sụp đổ.

Cầm khăn lông lau từng tấc da thịt của anh, mỗi lần đầu ngón tay không thể

tránh khỏi va chạm vào da thịt rắn chắc của anh, nội tâm cô liền nhảy

vọt.

Lau xong trên người, anh sung sướng cong cong khóe môi

nói “Cám ơn, anh cảm thấy tinh thần mình sảng khoái vô cùng.” Lúc này,

sau lưng Tần Ngu đã ướt sũng, cô cảm thấy mình như mới vớt từ trong nước ra.

Mà ánh mắt của anh khi rơi vào mặt cô, cơ hồ khiến cô mặt đỏ sắp nhỏ ra máu.

Hạ thân sao, Tần Ngu cầm lấy khăn lông ma sát qua bụng của anh, ánh mắt không thể tránh khỏi rơi vào nơi nào đó.

Tần Ngu sững sờ

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 131
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...