Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 144

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Táo đỏ phố núi

Hai người đều ngẩn ra, nhưng mà phản ứng của Tống Mạc rõ ràng là nhanh hơn

Tần Ngu, anh nhanh chóng cúi người, khéo léo hôn lên vành tai của Tần

Ngu, miệng nỉ non khẽ nói, “Đừng quan tâm tới nó, chúng ta hãy tiếp

tục.”

“...” Tần Ngu im lặng, đây thật sự là ba ruột sao.

Không biết có phải Tống Lãng ở bên ngoài khe cửa nghe thấy đoạn đối thoại này của hai người hay không, tóm lại, Tống Mạc vừa dứt lời, ngoài cửa liền

vang lên tiếng khóc tan nát lòng dạ, quả thực là muốn đánh thức tất cả

mọi người trong biệt thự dậy luôn.

Tần Ngu thở gấp liên tục, đẩy lồng ngực của người đàn ông ra, “Đợi chút.”

“Anh không đợi được.” Trên trán của người đàn ông đã đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt đen láy đã nhuộm một tầng sương mù, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

Tình huống bây giờ là đạn đã lên nòng không bắn không được.

Tần Ngu nhìn chằm chằm vào Tống Mạc mấy giây, rồi dùng sức nhấc chân lên, giãy giụa ngồi dậy, “Không đợi được cũng phải đợi.”

Từ nhỏ Tống Lãng đã sợ sét đánh khi trời mưa, mấy năm qua, đều không thay

đổi. Trước kia mỗi lần trời mưa mà có sét đánh, cô đều ngủ cùng với bé,

bây giờ ngoài trời đang mưa, lại có sấm sét ầm ầm, mưa gió bão bùng, sao cô cam lòng để cho một mình Tống Lãng ở ngoài cửa được chứ.

Không có cha mẹ nào điên khùng tới mức không thèm quan tâm tới con trai đang gào khóc vì sợ hãi để mây mưa ở trong phòng cả.

Nghĩ như vậy, Tần Ngu mặc lại quần áo rơi lả tả ở bên cạnh, rồi đi xuống giường.

Cửa vừa mới mở ta, một thân hình nho nhỏ liền chạy vọt vào, ôm lấy đùi của

cô, Tần Ngu tiện tay bật đèn điện trong phòng sáng lên, cúi đầu xuống

nhìn thì thấy Tống Lãng đang khóc thút tha thút thít, nước mắt nước mũi

lau hết vào chân của cô.

Cúi người ôm lấy Tống Lãng đặt lên trên giường, lau nước mắt giúp cho bé, sau đó dịu dàng dỗ dành.

Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, chỉ một lúc lâu sau, Tống Lãng đã miễn cưỡng ngừng khóc nức nở.

Tống Mạc thấy Tống Lãng không còn khóc thút thít nữa, cuối cùng cũng nói một câu đầu tiên kể từ khi Tống Lãng vào phòng, “Khi nào thì con đi về

phòng?”

Tống Lãng sững sờ một hồi lâu, thật vất vả mới ngừng khóc được, bây giờ nước mắt lại tràn ra đầy hốc mắt, nước mắt lưng tròng

nhìn về phía Tần Ngu, “Mẹ, con có thể ngủ cùng với ba mẹ được không?”

Mỗi lần trời mưa có sét đánh, sự gan dạ và lý trí của bé đều không còn

nữa, rất muốn cố gắng tỏ ra tỉnh táo chui vào trong chăn run rẩy một

đêm, sẽ không quấy rầy ba mẹ sinh em gái, nhưng mà chuyện này đều không

còn quan trong nữa, điều quan trọng là bé không dám ngủ một mình.

Táo đỏ le^e quyy do^nn. Tần Ngu gật gật đầu.

Tống Lãng lau nước mắt, vui vẻ chui vào giữa hai người rồi nằm xuống, Tần

Ngu nhìn về phía Tống Mạc một lần nữa, khuôn mặt của anh còn đen hơn

bóng đêm ngoài cửa sổ.

Cô yên lặng tắt đèn, yên lặng nằm xuống. Người đàn ông chưa thoả mãn dục vọng rất nguy hiểm, cô không nên trêu chọc vào thì hơn.

Dự định là sẽ có một đêm thăng hoa không ngờ bị Tống Lãng chen ngang nên

tan thành mây khói, cho tới sáng hôm sau, Tống Mạc vẫn nhìn Tống Lãng

với ánh mắt tràn đầy u oán.

Vì vậy Tống Lãng vô cùng tự trách,

rất thành khẩn xin lỗi với Tống Mạc, hơn nữa còn đảm bảo sau này sẽ

không tái phạm nữa, vẻ mặt của người đàn ông, mới miễn cưỡng không còn

đen như đáy nồi nữa.

―――

Lần đầu tiên không thành công,

Tần Ngu muốn chuẩn bị lần thứ hai thật hoàn hảo, để đền bù lại sự canh

cánh trong lòng với người đàn ông.

Vừa đúng dịp vào cuối tuần, cô gọi điện thoại cho Cố Uyển Uyển.

Sau khi nói mối quan hệ của cô với Tống Mạc và cũng kể ra chuyện khổ não

gần đây của cô với người bạn thân Cố Uyển Uyển xong, Cố Uyển Uyển trực

tiếp đưa cô đi siêu thị.

Người bạn thân đơn thuần dễ xấu hổ ngày

xưa với vẻ mặt không đỏ, tim không đập mạnh dẫn cô đi xem vô số những

sản phẩm tránh mang thai được đóng gói hết sức tinh xảo (là bao cao su

đấy ạ), khuôn mặt của Tần Ngu đỏ bừng lên, trong lòng sợ hãi thầm than,

đến tột cùng thì Cố Thành đã làm cái gì với Cố Uyển Uyển vậy! Cố Uyển

Uyển ngày xưa chỉ cần nhìn thấy những con bọ hung trong thế giới động

vật giao phối đã đỏ mặt đi đâu mất rồi!

Cố Uyển Uyển cầm lấy một

hộp Okamoto, rất trấn định và tự nhiên nhìn về phía cô, “Cái này cũng

không tệ lắm.”

Tần Ngu lén lén lút lút nhanh chóng liếc chiếc hộp đó, vẻ mặt đỏ lựng lên như sắp nhỏ ra máu.

Vẻ mặt Cố Uyển Uyển quái dị liếc cô một cái, “Mặt của cậu giống như được thoa một lớp đại di mụ.”

“...” So sánh ghê tởm như vậy, thật sự là không giống ai mà. Tần Ngu sờ sờ

vào mặt của mình, “Tại sao chúng ta phải xem cái này?”

“Chẳng lẽ hai người không dùng cái này? Nói như vậy, tức là cậu muốn sinh khỉ con cho Tống cầm thú rồi sao?”

“Đương nhiên không phải như vậy.”

Hậu quả của những lời này chính là, dưới sự hướng dẫn của Cố Uyển Uyển,

dường như các cô đã mua nửa giỏ dụng cụ tránh thai, đủ các loại nhãn

hiệu, đủ các loại kiểu dáng, đủ các kiểu đóng gói, đủ các loại tươi đẹp

ướt át đều nằm ở trong rổ, Tần Ngu nhìn một chút, mua nhiều như vậy chắc đủ cho cô và Tống Mạc dùng trong ba hoặc năm năm.

Lúc đi tới

quầy tính tiền, Tần Ngu hận không thể che cả khuôn mặt của mình lại, tại sao cô lại có cảm giác mọi người đều không có ý tốt dùng ánh mắt quái

dị và khó hiểu nhìn cô và Cố Uyển Uyển vậy?

Ồ, cũng đúng thôi,

hai cô gái, hai cô gái như hoa như ngọc, đi tới siêu mua cái gì không

mua, lại đi mua nửa giỏ dụng cụ tránh thai, đủ khiến cho người ta liên

tưởng xa vời, bọn họ có thể nghĩ tới cái gì, đương nhiên, bọn họ có nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao hai cô gái vì sao lại dùng tới dụng cụ

tránh thai.

Tần Ngu thở dài một hơi, đụng đụng vào Cố Uyển Uyển ở bên cạnh, nhỏ giọng, nhìn chằm chằm vào chiếc giỏ ở trong tay của Cố

Uyển Uyển, “Có phải là đã mua quá nhiều rồi không?”

Cố Uyển Uyển cúi đầu xuống liếc mắt nhìn, mấy giây sau trợn mắt lên hỏi, “Nhiều không?”

“Đương nhiên nhiều rồi, cậu xem, cơ bản không có ai mua cái này, cho dù có mua cũng sẽ không mua nhiều như vậy.”

Cố Uyển Uyển đảo đảo đôi mắt, khoé môi khẽ nhếch lên, nhìn chằm chằm vào

cô, chẳng biết tại sao, bỗng nhiên trong lòng Tần Ngu có một dự cảm xấu.

Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ lúc nào cũng chính xác, Cố Uyển

Uyển vừa đặt giỏ hàng lên quầy, vừa nghiêng đầu không chút dao động nào

mỏ miệng nói, “Tất cả mọi người đền dùng cái này, cậu không cần phải

ngại, dọn họ dùng ít, đó là do sinh hoạt tình dục của vợ chồng bọn họ

không được hoà thuận lắm thôi.”

Đối với Cố Uyển Uyển mà nói, sinh hoạt tình dục là một danh từ mà cô ấy thường xuyên gặp phải, cũng giống như cải trắng vậy, nhưng đối với đa số người dân thành phố mà nói, khi

nghe thấy người trước mặt nói ra mấy chữ này rất đường hoàng, quả thực

là bọn họ cảm thấy khiếp sợ.

Không chỉ những người dân thành thị, mà ngay cả những dì bán hàng có kiến thức rộng rãi cũng bị doạ sợ,

ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Cố Uyển Uyển.

Sắc mặt của Cố

Uyển Uyển vẫn bình thường, trả tiền, cầm lấy chiếc túi trên quầy mua

hàng, nói một câu cảm ơn, sau đó thân mật khoác tay Tần Ngu, xuyên qua

đám người, giữa lúc mọi người đang nhìn chăm chú, ưỡn ngực đi khỏi.

Trong lòng của Tần Ngu yên lặng chảy

hai hàng nước mắt, cô vừa hối hận vì lúc nãy đã không bịt miệng của Cố

Uyển Uyển lại, vừa cố gắng giãy giụa khỏi cánh tay của cô ấy.

Không biết tại sao Cố Uyển Uyển lại dùng sức lớn như vậy, cô giãy giụa một

lúc, cuối cùng cô ấy mới buông tha cho, theo Cố Uyển Uyển đi tới chỗ

tiếp theo.

Nếu như biết chỗ kế tiếp là cửa hàng bán đồ lót tình

thú, thì có chết Tần Ngu cũng nhất định không tới. Cô vẫn chưa chuẩn bị

sẵn sàng để mặc bộ đồ lót con thỏ để xuất hiện trước mặt của Tống Mạc

đâu.

Nhưng mà Cố Uyển Uyển cơ bản không để cho cô có cơ hội chạy trốn. Cô ấy nắm chặt lấy cánh tay của cô, nhìn tới nhìn lui trong một

đống voan mỏng không che nổi miếng thịt nào, nhìn trúng đúng một món,

liền bảo nhân viên cửa hàng gói lại cái theo số đo của cô.

Tần

Ngu không hề có quyền lên tiếng, ngay cả chút sức lực che mặt lại rơi

nước mắt cũng không có, chỉ có thể yên lặng cúi thấp đầu, nghe Cố Uyển

Uyển dùng những lời thấm thía để dạy bảo mình.

Cuối cùng thời

gian giày vò này cũng qua đi, Tần Ngu chui vào trong xe như chạy trốn,

Cố Uyển Uyển ngồi vào trong ghế lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ khinh thường

nhìn cô, “Một năm qua cậu đã làm như thế nào? Sao mà da mặt vẫn mỏng như vậy?”

“Một năm qua mình và Tống Mạc vẫn rất trong sáng!” Tần Ngu cố gắng bảo vệ quyền lợi của mình.

“Chuẩn bị một năm mà vẫn không hạ gục được Tống Mạc, Tiểu Ngu Tử, cậu làm mất mặt mình quá.”

Tần Ngu mấp máy môi, nhận ra mình không biết phải phản bác lại như thế nào.

Chiếc xe lướt nhanh trên con đường rộng lớn, Tần Ngu lo lắng nhìn mấy cái túi được để ở ghế ngồi phía sau, thở dài một hơi, “Chúng ta lại đi đâu

nữa?”

“Vườn hoa đào.”

“Đó là cái gì? Có đồ ăn ngon à?”

Nghe tên rất giống, rất lịch sự và tao nhã, cuối cùng đáy mắt của Tần

Ngu cũng hiện ra một nụ cười.

Cố Uyển Uyển nhìn bộ dạng ngu ngốc

của cô, vô cùng chán nản lắc đầu, “Sao cậu suốt ngày chỉ biết mỗi ăn

thôi vậy! Cái kia là cửa hàng bán những dụng cụ dành cho người lớn.”

Nghe tên không sai, hết sức lịch sự và tao nhã... Cả khuôn mặt của Tần Ngu

cũng cứng ngắc lại, trên đời này còn có cô gái nào ngu ngốc hơn cô nữa

không?

Sững sờ khoảng chừng một phút, đột nhiên Tần Ngu giống như nổi điên nhào về phía Cố Uyển Uyển, “Mình không đi, Cố Uyển Uyển, nếu

cậu dám đi tiếp, mình sẽ nhảy xuống xe!”

Cố Uyển Uyển bị hoảng tới mức hoa mắt chóng mặt, nắm lấy tay của cô vuốt

ve, liếc mắt xem thường một cái, “Được, được, được, không đi thì không

đi, làm sao mà lại làm rối lên như đòi mạng người ta vậy.”

Tần Ngu dựa lưng vào thành ghế, lau mồ hôi, thở phì phò, “Hôm nay thật sự là một ngày sỉ nhục nhất trong đời của mình.”

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy một năm qua mới là thời gian sỉ nhục nhất trong đời của cậu sao?”

“Không cảm thấy.”

“Tiểu Ngu Tử, cậu hết cách chữa rồi.” Ngón tay của Cố Uyển Uyển khẽ đập đập vào tay lái, vẻ mặt thương tiếc nhìn cô.

Tần Ngu nhếch miệng, “Người hết cách chữa chính là cậu, chuyện thân mật

giữa hai vợ chồng, cứ từ từ rồi tính, từ từ rồi tính, cậu có hiểu

không?”

“Cho nên cậu đã từ từ rồi tính suốt một năm rồi mà đồ vẫn chưa đến tay?”

“Cái này gọi là chất lượng quan trọng hơn.”

“Chất lượng cái rắm, chẳng qua là cậu sợ mà thôi!”

“...” Tần Ngu ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Cố Uyển Uyển nói không sai, cô thật sự sợ, kể từ sau khi gặp Tống Mạc, dường như cô giống như cái bánh bao

vậy. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on

Xe dừng lại trước cửa ở một cửa hàng món ăn Quảng Đông.

Tần Ngu nhìn vẻ bề ngoài được trang hoàng xanh vàng rực rỡ, khẽ lắc đầu một cái, rồi mới nhớ tới bây giờ Cố Uyển Uyển đã bước chân vào hàng ngũ nhà giàu, cảnh tượng chen lấn ở quán nhỏ ăn bát cháo gà ngày xưa đã một đi

không trở lại.

Hai người lững thững đi cào, tìm một gian phòng, yên lặng lại tao nhã.

Mới vừa gọi đồ ăn xong, trong lúc chờ đợi đồ ăn mang lên, điện thoại di động của Tần Ngu liền vang lên.

Là Tống Mạc.

Mặt của cô đỏ lên, ấn nút nhận.

Ai ngờ, bên kia đầu điện thoại vừa mới mở ra đã nói một câu, “Đột nhiên

công ty có chút việc gấp, anh phải đi công tác, bây giờ đi luôn, khuya

hôm nay đừng chờ cơm anh.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 144
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...