Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 115

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cuối tuần Thường Lê cùng Mạnh Thanh Cúc đi tham gia hoạt động bên công ty Gia Linh tổ chức, đem nạp bản sơ yếu lý lịch theo mẫu trên mạng, cũng may cô từng đoạt được khá nhiều giải thưởng lớn nhỏ, có thể khiến hồ sơ của mình đẹp hơn.

Sau khi ra khỏi phòng trưng bày nghệ thuật đã là buổi chiều, Mạnh Thanh Cúc còn có lớp nên đi trước, Thường Lê đứng ven đường gọi điện thoại cho Hứa Ninh Thanh.

"Anh đang ở đâu vậy?" Thường Lê khá vui vẻ, âm điệu cũng cao lên vài phần.

"Anh vừa xong việc." Hứa Ninh Thanh ngồi vào xe: "Bên em xong rồi à?"

"Đúng vậy."

Anh cười nhẹ một tiếng: "Kết quả thế nào rồi?"

"Bây giờ thì chưa có, nhưng mà em thấy chắc không thành vấn đề."

Thường Lê có kể cho Hứa Ninh Thanh việc mình sẽ tham gia hoạt động của Gia Linh lần này, bản sơ yếu lý lịch vừa điền xong liền đưa cho anh xem, Hứa Ninh Thanh giúp cô sửa chữa hoàn thiện xong mới đưa lại cho cô.

Hứa Ninh Thanh: "Buổi tối có lớp không, bây giờ anh đến đón em nhé?"

"Không có lớp." Thường Lê lên tiếng đáp ứng, nhìn một vòng rồi nói: "Vậy em vào quán Starbucks bên cửa Đông đợi anh nhé."

Cúp điện thoại, Thường Lê quay lại nhà vệ sinh trang điểm nhẹ nhàng một tăng rồi mới chạy qua Starbucks.

Đúng lúc vừa tan tiết buổi chiều, trong Starbucks rất nhiều người, Thường Lê phải xếp hàng hồi lâu, gọi hai cốc Frappuccino, lại tiến lên ghé người nhìn vào chiếc bánh gato phomai trong tủ kính.

Bỗng nhiên sau lưng có một giọng phụ nữ vang lên: "Cái bánh đó ngon lắm, nhưng mà hơi dễ mập đấy."

"Thật sao?" Thường Lê vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một gương mặt có chút quen thuộc.

"Trần nữ sĩ" trong miệng Hứa Ninh Thanh - Trần Điềm đang cười đứng bên cạnh cô, lên tiếng chào hỏi: "Thật là trùng hợp nha Lê Lê, bác vừa nhìn bóng lưng liền cảm thấy đây là cháu."

Thường Lê sửng sốt một chút, hơi chớp mắt nhìn về phía Trần Điềm: "Cháu chào cô."

Trần Điềm cũng sững sờ, sau đó lập tức cười đến gập cả eo lại, bà thân mật kéo cánh tay Thường Lê cười nói: "Sao lại gọi là cô rồi, không phải cháu gọi con trai bác là chú sao."

Thường Lê cười xoà một tiếng, lập tức xấu hổ nhắm mắt lại, định mở miệng giải thích nhưng thâm tâm lại rối loạn không biết nên nói từ đâu.

Trần Điềm vừa cười vừa trêu: "Nhưng mà gọi cô cũng không sao, cô trông vẫn còn trẻ, vẫn là nên xưng hô như vậy."

Trần Điềm đúng là còn rất trẻ tuổi, có thể nhìn thấy Hứa Ninh Thanh với bà như một cái khuôn đúc ra.

Tuy bà ấy nói như vậy nhưng Thường Lê cũng không dám gọi là cô nữa, vô cùng xấu hổ chào lại một tiếng “Bác”, Trần Điềm cũng không trêu cô nữa, gọi một phần bánh gato phomai ban nãy, lại thuận tay tính tiền luôn hai cốc Frappuccino của Thường Lê.

Thường Lê sững sờ một lát mới phản ứng được, vội nói: "Bác ơi để cháu tự trả là được ạ."

"Sao có thể để cho một đứa bé trả tiền được, đừng có khách sáo với bác." Trần Điềm cầm hoá đơn cùng bánh gato, kéo Thường Lê ngồi xuống một bên, thuận miệng hỏi thăm: "Cháu vừa tan học à?"

"Hôm nay cháu ít lớp, vừa mới hết thúc một buổi toạ đàm ạ."

Trần Điềm đẩy chiếc bánh ra trước mặt cô: "Cháu nếm thử xem, thật sự rất ngon đó. Cháu có hẹn với ai ở đây à, người ta vẫn chưa tới sao?"

Ban nãy Thường Lê xưng hô sai cách, bây giờ cũng không dám manh động, một lời cũng không dám thừa nhận, lắc đầu: "Không có ạ, cháu đến đây một mình."

Trần Điềm cong mắt cười, ngón trỏ gõ hai lần lên từ hoá đơn: "Một người uống tận hai cốc Frappuccino cơ đấy?"

"..."

Thường Lê thầm nghĩ quả thật là mẹ ruột Hứa Ninh Thanh, sao cả hai mẹ con đều thích trêu chọc cô vậy!

Trần Điềm không hỏi tiếp vấn đề này, ở đây có nhiều người, pha chế có hơi lâu một chút, hai người ngồi nói chuyện thêm vài câu.

"Gần đây cháu có gặp Hứa Ninh Thanh không?" Trần Điềm hỏi.

Thường Lê: "Mấy ngày trước có gặp một lần."

"Vậy chắc cháu chưa biết, cái cô ngôi sao họ Châu, cái cô lúc trước ấy." Trần Điềm lại cầm nĩa cùng ăn bánh gato với Thường Lê, rũ mắt xuống nói chuyện phiếm: "Nghe nói hai ngày nay lại muốn phá phách gì đó, bị Hứa Ninh Thanh truy cứu, cháu nói thử xem cái con bé đó, sao không chịu chú tâm vào công việc mà mỗi ngày toàn lo chuyện đâu đâu không vậy?"

Thường Lê sửng sốt một chút, chuyện Trần Điềm nói cô hoàn toàn chưa nghe Hứa Ninh Thanh kể qua.

"Châu Ỷ Khâm lại làm gì rồi ạ?" Thường Lê hỏi.

"Bác cũng không rõ lắm, mấy cái này đều là người trong công ty đến nói với bác, từ nhỏ nó đã không thích kể với bọn bác việc gì, biết vậy sinh con gái cho rồi." Trần Điềm bất mãn: "Nhưng mà có lẽ rất nghiêm trọng, trước nay chưa thấy nó rảnh hơi đi thưa kiện ai bao giờ."

Thường Lê nhíu mày, không nói gì.

Rất nhanh hai cốc Frappuccino đã được làm xong, không tiếp tục nói nữa, Trần Điềm vẫy tay chào tạm biệt cô, cuối cùng vẫn cố trêu thêm một câu: "Vậy cô đi trước đây, cháu đợi ban trai yêu dấu của cháu đi."

"Không phải..." Thường Lê không nói tiếp, cuối cùng cũng đành vẫy tay tạm biệt Trần Điềm.

Chưa đầy một lát Hứa Ninh Thanh nhắn tin cho cô báo đã đến rồi, Thường Lê vừa ra ngoài xem liền nhìn thấy chiếc xe thể thao khua chiêng múa trống của anh.

Cô cầm hai cốc Frappuccino chạy ra, sợ lỡ may chậm một chút thì bị Trần Điềm nhìn thấy mất, vừa đẩy cửa đi ra bỗng có một nam sinh ngăn lại.

"Chào cậu, bạn học, mình có thể xin phương thức liên lạc của cậu không?"

Thường Lê gấp sắp khóc rồi, một tay tiếp tục đẩy cửa: "Mình có bạn trai rồi."

"Mình biết, mình nghe người khác nói rồi, nhưng mình vẫn muốn xin phương thức liên lạc của cậu, có thể làm bạn bè mà." Nam sinh kia nói: "Không nói cho bạn trai cậu biết là được."

Thường Lê: "...?"

Hứa Ninh Thanh ngồi trong xe thấy một màn này, thực sự có chút phiền muộn.

Bạn gái trẻ tuổi lại xinh đẹp, vệ tinh vây xung quanh quá nhiều phải làm sao bây giờ?

Anh híp mắt, trực tiếp xuống xe đi đến, Thường Lê nâng mắt lên nhìn anh, quay lại nói với nam sinh kia gì đó rồi vội chạy lại bên cạnh anh.

Thường Lê che nửa bên mặt, đè thấp âm thanh: "Đi mau."

"Sau vậy?" Hứa Ninh Thanh cảm thấy buồn cười, nói: "Bạn học ơi, hành vi của em bây giờ rất đáng nghi đấy nhá."

Thường Lê nắm tay anh lôi về phía xe, lên xe mới thở phào: "Ban nãy em gặp bác."

"Ừm?"

"Mẹ anh ấy."

Hứa Ninh Thanh hơi nhướn mày, cũng không thèm để ý: "Trước tiên giải thích một chút em với người ban nãy nói gì sau lưng anh đó?"

Thường Lê vừa nhấc mí mắt lên, thần sắc lo lắng ban nãy thu lại, xụ mặt hỏi: "Có phải anh có chuyện gì giấu em không?"

Hứa Ninh Thanh nhìn cô: "Chuyện gì?"

Thường Lê: "Châu Ỷ Khâm."

"Em biết rồi à?" Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt nói: "Không có việc gì lớn, anh đã giải quyết ổn thoả rồi."

Thường Lê nhìn vào ánh mắt anh hai giây, sau đó dời ánh mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

"Em muốn đi ăn gì?" Hứa Ninh Thanh hỏi.

Thường Lê: "Gì cũng được."

Hứa Ninh Thanh có thể cảm nhận được Thường Lê đang không vui, bởi vì bản thân không nói cho cô sớm, nhưng anh cũng không định nói cho cô biết đầu đuôi sự việc.

Từ trước đến nay Hứa Ninh Thanh luôn rất không thích để Thường Lê trải qua những thứ không vui vẻ.

Anh nghĩ cô nhóc chỉ giận dỗi một chút, chờ lát nữa ăn no sẽ vui vẻ trở lại, nhưng đến khi ăn xong đưa cô về trường thì cô vẫn đang tức giận.

Thường Lê khoác túi xách lên vai: "Em về đây."

"Chờ chút đã." Hứa Ninh Thanh kéo cổ tay cô, nhìn vào mắt cô, thấp giọng hỏi: "Vẫn còn giận à?"

Thường Lê nhìn anh không nói chuyện, rõ ràng là đang tức giận.

"Mấy chuyện này cứ để anh xử lý là được, em chỉ cần học tập cho tốt, anh không muốn em học đại học mà còn phải phiền lòng những chuyện này, việc của Châu Ỷ Khâm và Tần Hiệt sẽ kết thúc sớm thôi."

Thường Lê: "Chuyện lần này có liên quan đến Tần Hiệt?"

"Ừm."

Thường Lê trầm mặc nửa phút, nhẹ giọng hỏi: "Hứa Ninh Thanh, rốt cuộc trong mắt anh em cuối cùng cũng chỉ là một đứa nhóc cần bảo vệ có phải không?"

Cô nói xong, liền trực tiếp mở cửa xe đi xuống.

Hứa Ninh Thanh nhìn cô đi vào toà kí túc xá, nhớ tới buổi sáng phải xử lý những chuyện kia kia, bỗng nhiên vô cùng bực bội.

Đây là lần đầu tiên quan hệ giữa hai người không thoải mái.

Anh gửi cho cô một tin nhắn nói cô đừng giận nữa, thẳng đến khi lái xe về nhà cô vẫn chưa trả lời.

Hứa Ninh Thanh ném di động lên bàn, cầm quần áo tắm rửa xong xuôi cũng vẫn chưa trả lời.

Buổi sáng anh đi đến toà án cung cấp tài liệu, bao gồm cả việc mấy ngày nay Châu Ỷ Khâm thuê thám tử tư điều tra anh cùng với chứng cứ phỉ báng quá khứ, thuận tiện còn mang đến chứng cứ làm ăn phi pháp của quán bar, mà Tần Hiệt cũng không trốn thoát liên can trong việt tung tin đồn nhảm phỉ báng người khác, mặc dù tội không nặng như Châu Ỷ Khâm, những vẫn là hành động trái pháp luật, không thoát khỏi trừng phạt.

Hứa Ninh Thanh ngồi trên ghế sô pha, mệt mỏi day mi tâm, hai mắt nhắm nghiền.

Anh và Tần Hiệt lúc Tần Nguyệt chưa xảy ra chuyện cũng coi như là bạn bè thân thiết, nếu không phải hắn điên điên khùng khùng thậm chí âm thầm uy hϊếp Thường Lê, Hứa Ninh Thanh cũng sẽ không làm đến bước này.

Phòng khách không bật đèn, bên trong một mảng đen tối yên tĩnh.

Trước mắt Hứa Ninh Thanh xuất hiện cảnh tượng Tần Nguyệt thả thân nhảy xuống lầu, một tiếng nặng nề, máu tươi chảy ra nền đất xi măng.

Sau đó điện thoại rung lên.

Hứa Ninh Thanh tưởng rằng cuối cùng Thường Lê cũng trả lời tin nhắn của anh, đứng dậy cầm điện thoại lên mới phát hiện là không phải, một tin nhắn số lạ gửi tới: Đã ngủ chưa?

"..."

Không biết là ai gửi nhầm, Hứa Ninh Thanh không để ý tới, vừa muốn vứt qua một bên lại rung lên lần nữa.

[Thường Lê, mình là người hôm nãy hỏi phương thức liên lạc của cậu, tên là Trâu Khải.]

Hứa Ninh Thanh:?

Hôm nay ở trước cổng Starbucks, anh nhớ rồi.

Ngón tay anh dừng ở trên màn hình mấy giây, người kia liền gọi thẳng qua luôn.

Hứa Ninh Thanh phục.

Anh nhận, đặt bên tai: "Ờ, tôi là bạn trai Thường Lê."

Đối phương dừng lại ba giây, biến thành thành một chuỗi âm thanh tút tút tút.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 115
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...