Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 142

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Động tác của Hứa Ninh Thanh cũng theo đó dừng lại, cầm áo vest treo lên khuỷu tay, nghiêng đầu nhìn Thường Lê.

Cô nhóc hình như tức giận lắm rồi, hai bên má phình ra.

Hứa Ninh Thanh nhìn biểu cảm của cô, cười nhẹ một tiếng, đi đến khoác áo lên vai cô, kết quả bị cô giật xuống ngay sau đó, áo vest rơi trên mặt đất.

Hứa Ninh Thanh cũng không giận, cúi người nhặt lên, quét mắt qua người phụ nữ kia một chút, nhàn nhạt nói: "Là bạn gái của tôi."

Người phụ nữ kia đứng nhìn một loạt động tác ban nãy cũng đoán được mình nói sai rồi, kinh ngạc "Ồ" một tiếng, đột nhiên không biết nên làm gì, may thay lúc này chủ bữa tiệc đi đến, vẫy tay với cô: "Em làm gì bên đó vậy."

Lúc này cô ta mới xấu hổ đi về phía của hắn.

"Hứa tổng, vị này là?" Người đàn ông kia hỏi.

Hứa Ninh Thanh lặp lại lần nữa: "Bạn gái của tôi."

Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Thường Lê lập tức biến đổi, cẩn thận nhìn cô một vòng, cười nói: "Bạn gái của Hứa tổng đúng là bậc nhất mỹ nữ nha."

Thường Lê thật sự không quen cái kiểu khích lệ này, cô thiên về nɠɵạı ŧìиɧ sắc xảo nhưng đáng yêu, mà người được xưng là "bậc nhất" đều là những cặp chân thon dài.

Hứa Ninh Thanh ngược lại không cảm thấy có gì không đúng, cười cười: "Ừm."

"Lệ tổng, vậy tôi xin phép cáo từ trước, tôi muốn đưa cô ấy về." Hứa Ninh Thanh nói.

"Sao không cùng ở lại một lúc nữa, ăn chút gì đó rồi về."

Hứa Ninh Thanh phủi phủi áo vest, một lần nữa choàng lên vai cô: "Cô ấy không thích tiệc tùng lắm."

"Vậy được rồi, dù sao lần này hai người cũng ở lại Hàng Châu một thời gian nữa mà, có cơ hội thì tụ tập một hôm." Vị kia Lệ tổng nói.

Hứa Ninh Thanh mang Thường Lê ra ngoài, cửa phòng vừa đóng, âm thanh ồn ào náo nhiệt liền giảm đi không ít.

"Ở bên này anh cũng có người quen à?" Thường Lê thuận miệng hỏi.

"Ừm." Hứa Ninh Thanh dường như rất thích kiểu tóc này của cô, lại đưa tay vuốt vuốt hai cái: "Lúc trước có một hạng mục cần dùng đến chip nên hợp tác với ông ấy, cũng không tính là quen lắm."

Thường Lê híp mắt, châm chọc anh: "Vậy mà người ta còn đem người đẹp đến tiếp đãi anh cơ đấy."

Hứa Ninh Thanh cúi xuống.

Không thể không nói, thợ trang điểm của tổ chương trình này trang điểm vô cùng hợp với Thường Lê, đem tất cả ưu điểm của đôi mắt phóng đại một cách hoàn hảo, đuôi mắt vểnh lên thành công câu dẫn lòng người, tinh xảo lại xinh đẹp.

Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên không yên tâm để cô tham gia chương trình một mình.

Thường Lê không chú ý ánh mắt anh đang tối dần, môi đỏ vẫn cứ líu lo không ngừng: "Anh cảm thấy chị kia có đẹp không, em thấy cũng đẹp đó, anh nói xem có phải anh cũng có..."

Lời cô còn chưa nói hết, bỗng nhiên bị Hứa Ninh Thanh kéo vào trong thang bộ.

Bên trong thang bộ tối đen một mảng, chỉ có mười mấy bậc thang đi lên cùng với cửa sổ lấp ló ánh trăng rạng, đột nhiên trở tối khiến mắt Thường Lê không kịp thích nghi, khứu giác lại đột nhiên vô cùng nhạy bén.

Cô ngửi được mùi thuốc lá hỗn tạp mát lạnh trên người Hứa Ninh Thanh.

Ngay sau đó bờ môi nóng lên, Hứa Ninh Thanh cúi người hôn cô một cái, nâng tay bưng mặt cô, đầu ngón tay chạm đến vành tai cô.

Thường Lê “Ưm” một tiếng giống như con vật nhỏ đang hoảng sợ, thân thể lùi về phía sau, lại bị anh ôm kéo trở về.

Hứa Ninh Thanh hôn cô một cái, hơi đứng thẳng lên: "Không đẹp, không ai đẹp bằng em."

Thường Lê ngơ hồi lâu mới phản ứng được là anh đang trả lời câu hỏi lúc nãy, liếc mắt.

Lúc sau cô mới thích ứng được với bóng tối của thang bộ, sắc mặt Hứa Ninh Thanh có chút trầm, Thường Lê hơi nghiêng đầu, dò hỏi anh: "Anh sao vậy?"

Anh cười: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn hôn em."

Tiếng cười của anh dịu dàng, thanh điệu hơi rung của người trưởng thàn khẽ vuốt qua l*иg ngực.

Thường Lê lấy ngón trỏ chọc lên ngực anh, không vui nói: "Hôn cái gì mà hôn, người ta còn nói em là em gái anh kìa, tôn trọng một chút đi."

"Đây không phải là khen em trẻ trung sao." Hứa Ninh Thanh nói.

"Em vốn dĩ rất trẻ, còn cần chị ta khen à?” Cô nghĩ lại lại cảm thấy tức giận, cố ý nói: "Anh nói xem, có phải anh có rất nhiều em gái mưa không, nếu không sao phản ứng đầu tiên của người ta lại như vậy được."

Hứa Ninh Thanh không nghĩ cũng biết con hồ ly tinh này lại muốn nghịch ngợm rồi.

Chỉ đơn giản muốn chọc anh vài câu, nhưng trong lòng sẽ không thật sự nghĩ như vậy, nếu không theo tính cách của cô thì ban nãy đã tát cho anh một cái sau đó quay người rời đi rồi.

Thế là anh liền cười thuận theo cô nói: "Đến đây, để ca ca hôn em."

Thường Lê bị anh trêu đến đỏ hết mặt mũi, mặt đỏ đến mang tai cúi đầu đẩy anh ra: "Anh sắp ba mươi rồi đấy, có thể trưởng thành một chút không!"

Lời này cũng không ảnh hưởng đến việc Hứa Ninh Thanh phát huy, ngón trỏ anh nhẹ nhàng chạm lên cổ cô, chậm rãi hướng xuống từng chút một

Ánh sáng trong thang bộ rất tối, Thường Lê cứ như vậy nhìn anh, nói đến cũng lạ lùng, trước đây cô bị hấp dẫn bởi nét nhẹ nhàng bất cần trên người anh, nhưng bây giờ cô lại càng thích Hứa Ninh Thanh của hiện tại hơn.

Ngón tay dừng trên xương quai xanh của cô, anh mở miệng khàn giọng: "Sao có thể gầy như vậy chứ."

"Bởi vì tiên nữ bọn em chỉ uống hạt sương thôi." Thường Lê đáp vô cùng nhanh.

Hứa Ninh Thanh cười một tiếng, tiếp tục trượt đầu ngón tay xuống, bỗng nhiên không muốn làm người nữa.

Thẳng đến khi nghe được giọng cô đang uỷ khuất gọi tên anh, Hứa Ninh Thanh mới phản ứng được, buông tay ra, vỗ lưng mấy cái trấn an cô, nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Đừng sợ."

Dừng một chút, anh nói tiếp: "Anh xin lỗi."

Hàng lông mi Thường Lê run rẩy, giơ tay chỉnh lại vạt áo, vuốt lại những nếp nhăn lộn xộn, giọng hơi khó xử: "Không sao."

Hứa Ninh Thanh xoa đầu cô, hơi thở dần ổn định lại.

Bụng Thường Lê lại không đúng lúc reo lên ục ục.

Hứa Ninh Thanh ngẩng đầu, mím cười: "Đói rồi à?"

"..." Thường Lê cảm thấy xấu hổ, không muốn nói chuyện.

Anh lại nói tiếp: "Đi, mang tiên nữ đi uống hạt sương."

Thường Lê trang điểm quay vẽ từ giữa trưa đến tám giờ tối, chỉ ăn một chút đồ trong phòng chụp ảnh do tổ chương trình mua cho, trước đó đã đói rồi, chỉ là bị Hứa Ninh Thanh quấy nhiễu làm quên mất.

Hứa Ninh Thanh sửa lại quần áo cho cô, nắm tay cô đi ra khỏi thang bộ.

Lúc đi ra Thường Lê còn lén lút nhìn quanh, sợ có ai bắt gặp, nếu mà bị thấy một đôi cô nam quả nữ đi ra từ chỗ tối hoắc như vậy thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Mặc dù bọn họ cũng chẳng trong sạch gì.

Hứa Ninh Thanh còn…

Mặt Thường Lê lại có dấu hiệu nóng lên.

Aaaaaa!!! Cái người này vì sao lại như vậy chứ!!!!

Hứa Ninh Thanh mang cô đến nhà hàng ăn tối, thành thạo gọi những món cô thích ăn, Thường Lê lại gọi chút đồ ngọt để phục vụ mang lên trước món chính.

"Sắp đến tết rồi, em có kể hoạch gì không?" Hứa Ninh Thanh hỏi.

Tuần sau là đến tết rồi.

Thường Lê chống cằm ăn đồ ngọt: "Không biết nữa, tổ chương trình nói được nghĩ thêm ba ngày sau tết, anh muốn đi chơi đâu không?"

Trong thời gian ngắn Hứa Ninh Thanh cũng nghĩ không ra cái gì, hỏi cô: "Em định ở đây hay về nhà ăn tết?"

"Không về đâu." Thường Lê nhớ tới Bạch Ý, khi đó chắc Thường Thạch Lâm cũng trở về: "Đến lúc đó em sẽ gọi video cho ông bà, trở về rồi phải quay lại để quay chương trình, nghe khá phiền phức."

"Vậy thì không về, đến lúc đó anh đưa em đi chơi." Hứa Ninh Thanh nói.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 142
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...