Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Em Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 68

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bên ngoài trời đã tối mịt, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng có chút u ám, cô nhóc trong ngực ôm cái gối, miệng nhỏ đang ăn cơm, hàng lông mi đen dài rủ xuống.

Hứa Ninh Thanh nhìn Thường Lê, phát giác có chút gì đó không thích hợp, nghiêng người cầm lấy lon nước rỗng bên cạnh.

Quả nhiên nhìn thấy bên trên ghi nồng độ cồn.

"Thường Lê." Hứa Ninh Thanh hạ giọng: "Trong này có cồn, đừng uống nữa."

"Cháu biết trong đó có cồn." Thường Lê một tay chống lên mặt, nghiêng đầu hỏi: "Có phải chú nghĩ cháu say rồi đúng không?"

Đôi mắt cô giống hai quả nho đen, nhìn hắn không chớp mắt.

Hứa Ninh Thanh dựa người trên ghế, cũng nhìn cô không nhúc nhích.

"Nồng độ cồn thấp như vậy, làm sao say được, tửu lượng của cháu rất tốt."

Cô nhóc ăn no, đặt đũa xuống, nấc lên một cái, cười nói: "Giống như chú cảm thấy cháu vẫn còn là trẻ con, thật ra cháu đã mười tám rồi, đã trưởng thành rồi."

"Chẳng qua vẫn là nhỏ hơn chú, cháu vĩnh viễn nhỏ hơn chú chín tuổi." Thường Lê cúi đầu nghịch băng gạc trên cổ tay: "Mà chú nhìn giống như cái gì cũng biết."

"Tôi cũng không phải cái gì cũng biết." Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên nói.

Thường Lê dừng lại: "Ừm?"

Người đàn ông cặp mắt đào hít lại, ngón tay hờ hững cầm lon nước, người nghiêng về phía trước, tiến đến gần cô: "Có rất nhiều thứ tôi không biết."

Thường Lê cảm giác được trên thân người đàn ông mang theo hơi thở xâm lược.

Cô rất ít khi cảm giác được sự xâm lược trên người Hứa Ninh Thanh, đa phần đều là như gió như mây, khiến người khác cảm thấy hắn là người ôn hoà nhưng lại không dễ gần, không có cảm giác chân thực.

Thường Lê có thể ngửi được mùi rượu trong hơi thở, quanh quẩn giữa hai người, mang theo hương vị cay đắng, khiến cô cảm thấy cả mặt cùng vành tai như đang bị thiêu đốt.

Quả nhiên, thời điểm Hứa Ninh Thanh thật sự muốn ra tay, rất khủng khiếp.

Thường Lê lúc này thật bắt đầu hoài nghi có phải mình uống hơi nhiều, thuận theo hắn nhẹ giọng hỏi: "Vậy ví vụ xem, chú không biết cái gì?"

Dù cô biết rằng hắn chẳng có ý đồ gì tốt.

Khoảng cách hai người quá gần, Thường Lê không muốn yếu thế, kiên trì nhìn thẳng vào mắt hắn không giao động, bóng tối che khuất nửa gương mặt hắn, không nhìn ra cảm xúc gì.

Lại qua hai giây, Hứa Ninh Thanh cuối cùng một lần nữa ngã người trở về dựa vào ghế, kéo dài khoảng cách.

Thường Lê âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Một giây sau, hắn nhìn cô chậm chậm từng chữ nói: "Ví dụ như, tôi không biết cách theo đuổi con gái."

Thường Lê trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Mặc dù mấy ngày nay cũng có lúc cô thầm nghĩ Hứa Ninh Thanh có phải hay không cũng thích mình một chút, nhưng mà cũng chỉ là một chút mà thôi.

Cô biết lúc trước Hứa Ninh Thanh thật sự thích cô, nhưng loại thích này phần lớn chỉ là trêu đùa cô, giống như chơi với vật cưng, mà không phải loại quan hệ sâu hơn.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Hứa Ninh Thanh tỏ tình cô.

Như vậy có chút đường đột.

Thường Lê giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa vanh tai hai cái, nhìn hắn nhẹ giọng lầm bầm: "Ai thèm tin chú, chú sao có thể chưa theo đuổi con gái bao giờ."

Không phải kinh nghiệm phong phú đến mức có thể xuất bản thành sách sao!!

Hứa Ninh Thanh cười thành tiếng, vẫn là bộ dạng hững hờ: "Lừa em làm gì, tại sao tôi phải theo đuổi người khác chứ."

Trong phòng khách yên tĩnh dị thường, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi, thỉnh thoảng lại có âm thanh động cơ ô tô từ dưới lầu truyền tới, ánh trăng trong trẻo xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng khách.

Rơi trên người Hứa Ninh Thanh, càng thêm lộ ra khí chất thanh mát tản mạn.

Thường Lê ngay từ đầu vừa nhìn đã động lòng, chính là bởi vì loại khí chất này trên người hắn.

Cô nhìn chằn chằn tay mình hai giây, dứt khoát ngẩng đầu lên, trực tiếp hỏi: "Vậy chú muốn theo đuổi ai?"

Hứa Ninh Thanh thản nhiên nói: "Em."

Hàng mi Thường Lê khẽ dao động: "Vì sao?"

Âm thanh cô rất nhỏ, phải sát lại gần mới có thể nghe được, dừng một chút, lại bổ sung: "Không phải lúc trước chú bảo tuổi cháu quá nhỏ sao?"

Hứa Ninh Thanh nhíu mày, mở miệng giải thích: "Lúc trước em cứ mở miệng là gọi tôi tiếng chú, tôi không thể làm loại chuyện cặn bã này, cũng không muốn sau này khi em lớn rồi phải hối hận."

Thường Lê: "Bây giờ cháu vẫn gọi chú là chú mà."

Hứa Ninh Thanh cười, vô cùng sảng khoái thừa nhận: "Tôi chính là thằng cặn bã."

11

"..."

Hai người ngồi trong phòng ăn, bữa tối nguội lạnh vẫn ở trên bàn, còn thừa rất nhiều, Thường Lê đỏ mặt ngẩng đầu nhìn Hứa Ninh Thanh, người đàn ông trước nay vẫn không thay đổi gì.

Mặc dù chưa từng theo đuổi con gái, nhưng lần đầu tiên tỏ tình hắn vẫn có thể nói nhẹ nhàng được như vậy, thờ ơ.

Mà cô thân là người được tỏ tình, lại ngượng ngùng luống cuống.

Giống như đang cầm nhầm kịch bản vậy.

Thường Lê đột nhiên cảm thấy có chút không cam lòng.

"Chú biết không." Thường Lê bỗng nhẹ nhàng cong môi, nói: "Khi còn bé, có một lần mùa đông cháu bị trượt chân, ngã xuống sông, hôm đó trời chưa lạnh lắm, mặt nước vẫn chưa đóng băng, may mắn thay chỉ ngã tới miệng bậc thang là dừng lại, còn mặc áo lông, sau đó cháu đã tự đứng dậy, từ đó về sau liền rất sợ nước."

Hứa Ninh Thanh dần dần thu hồi ý cười, nghiêm túc nghe Thường Lê nói.

"Thường Thạch Lâm...À, chính là ba cháu, ông ta rất khốn nạn, khi còn bé cháu vẫn luôn tự hỏi, vì sao mẹ không ly hôn với ông ta, cháu lúc đó liền nghĩ sau này sẽ vĩnh viễn không để bản thân rơi vào hoàn cảnh như vậy."

"Cháu biết trong thế giới và nhận thức của chú, chuyện ngày đó thật ra cũng chẳng to tát gì, nhưng cháu không thể, cháu không cách nào tiếp nhận, một chút cũng không thể, vậy nên sau này cháu cảm thấy lời chú nói quả thực rất đúng."

Cô gái nhỏ vẫn giữ nụ cười, rất ôn hoà nói: "Có lẽ chúng ta thật sự kém nhau quá nhiều tuổi."

Thường Lê ngồi dậy, lấy cán thìa cạy nắp lon đưa cho Hứa Ninh Thanh.

Trong ấn tượng của Hứa Ninh Thanh, Thường Lê là một cô bé đáng yêu ngây thơ, có được tất cả những đặc điểm mà phàm là con trai đều thích, đây là lần đầu tiên hắn nghe cô nói chuyện nghiêm túc như vậy.

Hắn vô thức tiếp nhận đồ uống Thường Lê đưa.

Thường Lê cầm thìa mở xong, rướn người về phía trước, gõ một cái lên chiếc thìa trong tay Hứa Ninh Thanh.

Trong đêm tối phát ra tiếng va chạm nho nhỏ.

Thường Lê cười cười: "Muộn rồi, cháu về phòng ngủ đây."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 57
Chương 58
Chương 58
Chương 59
Chương 59
Chương 60
Chương 60
Chương 61
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 68
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...