Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 105

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Phàn Tiểu Linh không biết hai quân chọn chiến trường giao chiến ở đâu, nàng chỉ thấy nguyên đoạn đường chạy đi đều là một vùng núi với cây cối xanh tươi, nhưng sau lưng chỉ có thể thấy đất trống bị giẫm đạp không có một ngọn cỏ, có thể nghe thấy tiếng c.h.é.m g.i.ế.c đinh tai nhức óc từ xa xa phía trước truyền đến, tựa như hải triều, sóng sau cao hơn sóng trước.

Gió thổi qua núi đồi, đều mang theo những trận m.á.u tanh nồng nặc.

Đây coi như là lần đầu tiên Phàn Tiểu Linh thật sự tham gia trận chiến quy mô lớn, bản thân nàng không cảm thấy sợ hãi, nhưng nhịp tim của nàng không hiểu vì sao lại tăng nhanh hơn, cánh tay quấn đôi bao cổ tay cũng nổi lên một tầng da gà.

Nàng và Tiểu Ngũ đứng ở cuối hàng, thấy không rõ cảnh tượng chiến trường phía trước như thế nào, chỉ nghe thấy có vị tướng quân nào đó lớn tiếng hô: “Kỵ binh công kích trận!”

Sau đó lại là một trận rống g.i.ế.c vang lên, khiến màng nhĩ người ta đau nhức, tiếng động phía trước theo khe núi truyền đến, cả đại địa tựa hồ cũng theo đó rung chuyển.

Phàn Tiểu Linh cảm thấy Tiểu Ngũ dường như còn khẩn trương hơn cả mình, hắn ta nói với Phàn Tiểu Linh: "Phàn cô nương, một lát nữa lên chiến trường, cô nương cứ đi theo ta, phải tránh đi đừng mạo hiểm!"

Phàn Tiểu Linh nói đồng ý, nhưng doanh bộ binh phía trước của bọn họ cũng đang gầm lên, trong nháy mắt át đi giọng nói của nàng, mọi người rút đao lao về phía trước.

Lúc này hoàn toàn không thể nghe được quân lệnh, cơ hồ giống như nhìn thấy người phía trước làm gì liền đi làm theo.

Tim của Phàn Tiểu Linh đập như trống, đại khái là bởi vì đang ở trong tình thế căng thẳng, toàn thân m.á.u đều chảy ngược, thậm chí chạy cả đoạn đường xa đánh phá cũng không cảm thấy mệt mỏi, theo đại quân xông vào chiến trường như thác lũ. . Chap‎ 𝐦ới‎ luôn‎ có‎ tại‎ ~‎ 𝙏𝑅u𝐌𝙏𝑅UY‎ 𝐄N﹒vn‎ ~

Khắp nơi đều có người chết, bọn họ cơ hồ phải giẫm lên xác c.h.ế.t lao về phía trước, khi giáp lá cá đánh g.i.ế.c phản tặc đỏ cả mắt, từng tiếng gào thét kia quả thật đã khích lệ lòng dũng cảm.

Một tiểu binh chạy trước Phàn Tiểu Linh đã bị một tên phản tặc cầm ngọn giáo dài đ.â.m xuyên thấu, tiểu binh kia chính là ngũ trưởng trước đó đã chất vấn thân phận của Phàn Tiểu Linh và Tạ Ngũ, khuôn mặt hắn ta dữ tợn hét lên một tiếng, dùng hoàn thủ đao bổ xuống mặt của phản tặc kia, lập tức liền có m.á.u phun ra.

Ba tiểu binh còn lại đều mang theo đôi mắt đỏ ngầu theo sát người ngũ trưởng kia, khi một người bị hạ gục, mấy người kia liền hợp lực cứu hắn ta.

Phàn Tiểu Linh đột nhiên hiểu sâu hơn về những lời Công Tôn Ngân đã nói vào ngày nàng đi cướp lương thực.

Không chỉ các tướng quân coi tính mạng của binh lính dưới quyền là trách nhiệm của mình, mà ngay cả một thập trưởng, ngũ trưởng nho nhỏ, cũng đều dốc hết sức mình để bảo vệ binh lính của mình.

Nàng vẫn không thể dùng đao c.h.é.m g.i.ế.c người sống sờ sờ như xắt rau dưa bình thường, chỉ ra tay tránh đi những chỗ yếu hại, bảo đảm cho đối phương mất đi năng lực chiến đấu là được.

Ngay khi người ngũ trưởng kia suýt chút nữa bị c.h.é.m mất đầu, Phàn Tiểu Linh đã đỡ nhát đao chí mạng kia cho hắn ta, hắn ta quay lại nhìn Phàn Tiểu Linh, không nói lời gì, mang theo mặt mũi bê bết m.á.u tiếp tục c.h.é.m g.i.ế.c phản tặc.

Bên phía phản tặc có một vị tướng lĩnh cưỡi ngựa xông vào nhóm bộ binh đang giao đấu, người mượn thế ngựa dùng trường thương một đường đ.â.m c.h.ế.t không ít quân binh của Yến châu.

Cho dù không chết, sau khi bị hắn ta hạ gục, đám tiểu tốt Sùng châu phía sau hắn ta lập tức tiến tới bồi thêm một đao, trong lúc nhất thời bộ binh Yến châu rõ ràng rơi vào thế yếu.

Dù sao Tạ Ngũ cũng là người trong quân, nhìn thấy liền nổi giận, mắt thấy công phu của Phàn Tiểu Linh cao cường như vậy, đám tiểu tốt xung quanh không thể đả thương được nàng, ngay khi tên tướng lĩnh của phản tặc xông tới c.h.é.m giết, hắn ta liền chộp lấy yên ngựa của người này, mượn lực nhảy lên, dùng trường đao trong tay c.h.é.m xuống.

Phản tặc trên lưng ngựa nhanh chóng cầm trường thương trong tay đỡ đòn này, nhưng thân thể Tạ Ngũ đã vững vàng trên lưng ngựa, trường thương trong tay tướng quân phản tặc kia lúc này lại không thể dùng được, lại bị Tạ Ngũ dùng chủy thủ c.ắ.t c.ổ họng đẩy người xuống ngựa.

“Tiểu tử, nạp mạng đi!” Một tên tướng quân khác bên phía phản tặc thấy vậy thì xông tới, trên tay cầm đôi chùy múa phần phật, cả đoạn đường chạy tới khiến cho vô số tiểu binh dưới ngựa bị đôi chùy kia của hắn ta đánh bay ra ngoài, hiển nhiên là lực đạo kia to lớn vô cùng.

Công phu của Tạ Ngũ nổi tiếng nhanh nhẹn, không dám đối đầu trực diện liền vội vàng bỏ ngựa để tránh đi, Lý Liêm thấy tiểu binh bị tướng quân phía bên phản tặc c.h.é.m g.i.ế.c quá ác, liền muốn đến ngăn cản tên tướng quân phản tặc kia.

Nào ngờ được khi ngọn mã giáo* đụng vào đối phương một cái, cả người lẫn ngựa lập tức lùi lại mấy bước, hổ khẩu đau đớn dữ dội, khó mà cầm nổi binh khí, sắc mặt Lý Liêm lập tức thay đổi. *mã giáo: vũ khí kỵ binh hạng nặng

Tên tướng quân phản tặc kia cười ha ha: "Không thú vị gì cả, tay này làm sao mềm như sợi mì thế?"

Một vị tướng quân không rõ danh tính ở đằng xa nhìn thấy Lý Liêm đang giao tranh với tên tướng quân phản tặc, liền hét lên: "Lý tướng quân cẩn thận, tên tặc tử kia có một thân dã lực, đô úy đều đã bị hắn đánh rơi xuống ngựa."

Nghe vậy, trong lòng Lý Liêm vô cùng kinh hãi, khi tên tướng quân phản tặc kia cầm chùy nện tới, miễn cưỡng mới thoát được mấy chiêu, chỉ cảm thấy tên này sức lực lớn vô cùng, đôi chùy kia không chỉ nặng mà nằm trong tay đối phương lại trở nên cực kỳ linh hoạt, một khi trúng đòn, không c.h.ế.t cũng sẽ bị thương.

Khi đối phương mạnh mẽ tấn công lần nữa, hắn ta kịp thời giờ giáo ngang ngăn lại, nhưng vẫn không sánh kịp dã lực của đối phương, vẫn bị chùy nện tới trên người, lập tức phun ra một ngụm máu, cũng may đã cản được một nửa lực đạo, cho nên mới không bị mất mạng ngay tại chỗ.

"Không có người nào có thể đánh cả!"

Tên tướng quân phản tặc kia ngạo mạng hét lớn, khi chùy thứ hai sắp giáng xuống, đột nhiên một đoạn dây thừng không biết từ đâu bay tới, quấn chặt lấy cổ hắn ta, lực lớn mạnh kéo một cái, tên tướng quân phản tặc giữ chặt hai chân trên bàn đạp, lại vứt đi một thanh chùy, dùng tay giữ lại dây thừng giằng co với đối phương, mới không bị kéo xuống lưng ngựa ngay tại chỗ.

Hắn ta nheo mắt nhìn vào nguồn căn của sợi dây thừng, nhưng phát hiện người đang kéo dây thừng lại chính là một tên tiểu binh gầy yếu của Yến quân.

Lý Liêm nhìn thấy cơ hội này, liền đưa mã giáo đ.â.m tới, tên tướng quân phản tặc kia dùng chùy trong tay ngăn lại, binh khí trong tay Lý Liêm suýt chút nữa bị đánh văng ra ngoài.

Đòn này thất bại, hắn ta không còn ham chiến nữa, nhanh chóng rút ngựa rời đi.

Tên tướng quân phản tặc như ngọn núi nhỏ ngồi đè lên lưng ngựa, một mặt hung tợn nhìn Phàn Tiểu Linh, hai tay nắm lấy sợi dây thừng kéo mạnh, cố gắng kéo tên tiểu binh gầy yếu của Yến quân kia đi qua.

Phàn Tiểu Linh mất cảnh giác bị hắn ta kéo cho loạng choạng, sau đó hai chân dùng sức đạp mạnh xuống mặt đất, dưới chân như thể cắm rể, tên kia lại kéo tiếp nhưng không thể khiến nàng tiến thêm một bước nào.

Tên tướng quân phản tặc kia không tin vào tà thuật, hai tay hắn ta quyết tâm giật mạnh, một tên tiểu tốt của phản tặc cũng thừa cơ hội giơ ngọn giáo dài đ.â.m về phía Phàn Tiểu Linh, Phàn Tiểu Linh chờ đúng thời cơ nới lỏng dây thừng, lại dùng một cước đá văng tên tiểu tốt kia đi.

Không có lực kéo ở đầu sợi dây, tên tướng quân phản tặc kia vì mất trọng tâm nên đã từ trên lưng ngựa té xuống.

Nhóm tiểu binh Yến quân tinh mắt xông tới lấy giáo đ.â.m tới, tên tướng quân phản tặc kia trông rất to béo nhưng thân hình lại linh hoạt, hắn ta lăn lộn trên mặt đất một vòng, chộp lấy một thanh đao cắt lấy sợ dây thừng đang siết cổ hắn ta, sau đó lại nắm lấy ngọn giáo dài của một tiểu binh, giơ ngọn giáo dài cùng với tiểu binh kia lên xoay một vòng, bức lui Yến quân đang bao vây hắn ta, sau đó ném người về phía có nhiều Yến quân nhất, lập tức đội quân ngã xuống một vùng.

Yến quân tổn thất nặng nề, nhóm tiểu binh đã không còn khí thế không sợ c.h.ế.t như lúc đầu, hiển nhiên đã bắt đầu sợ giao chiến.

Tướng quân phản tặc nhặt hai thanh chùy đinh của mình bị đánh rơi, một bên tiện tay vung mạnh thanh chùy đập c.h.ế.t tiểu binh Yến châu như giẫm lên con kiến, một bên thì đi thẳng về phía Phàn Tiểu Linh, nhe răng cười nói: “Con khỉ ốm kia, tay ngươi còn có mấy phần sức lực, để cho gia gia nhìn xem một cái, xem ngươi có thể ăn được mấy đòn của gia gia!"

Tạ Ngũ c.h.é.m đứt cổ của một tên tiểu tốt phản tặc, cuồng loạn hét lên với Phàn Tiểu Linh: “Chạy đi!"

Phàn Tiểu Linh muốn bỏ chạy, nhưng khi nhìn thấy cây chùy trong tay của tên tướng quân phản tặc vung mạnh xuống đã khiến mấy tiểu binh Yến quân đầu rơi m.á.u chảy, óc b.ắ.n tung tóe, người bay ra ngoài như một chiếc túi vải rách, Tạ Ngũ vì để che chở cho nàng mà không chút do dự lao về phía tên tướng quân phản tặc, bất quá dù thế nào nàng cũng không thể di chuyển đôi chân của mình.

Nàng vứt bỏ hoàn thủ đao đã nhặt được, lấy thanh đao chặt xương bằng thiết đen và đao chọc huyết ở bên thắt lưng mình ra, một dài một ngắn dùng sức mài hai lưỡi đao, dưới tiếng kim loại ma sát với nhau, nàng bước nhanh xông về phía tên tướng quân phản tặc, ánh mắt lạnh lùng như tia chớp trắng sáng trong mưa bão.

Tạ Ngũ dựa vào vóc dáng khéo léo của mình cắt được một đường trên người của tên tướng quân phản tặc, nhưng lại bị đối phương ép xuống đất, lập tức cảm thấy nửa người trên như mất đi tri giác, mắt thấy chiếc chùy đinh kia sắp nện vào mặt mình, hắn ta nghĩ thấy chung quy đầu mình có thể bị nện thành những mảng trắng đỏ, vô thức nhắm nghiền hai mắt, nhưng không chờ được một đòn trí mạng kia, chỉ nghe được tiếng kim loại va chạm răng rắc rợn người.

Tạ Ngũ hơi hé mở mắt ra, liền thấy Phàn Tiểu Linh nửa quỳ trên mặt đất, chắn hai con thanh đao g.i.ế.c lợn bằng thiết đen để giữ thanh chùy do tên tướng quân phản tặc kia nện xuống.

Nàng nghiến răng thật chặt, nửa đầu gối đều khuỵu vào trong đất.

Hốc mắt của Tạ Ngũ lập tức nóng lên, từ trong kẽ răng của Phàn Tiểu Linh ép ra một chữ: "Đi!"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 105
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...