Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 43

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Với sự cam đoan của nàng, trong tay Du Thiển Thiển thật sự vẫn có rất nhiều việc phải làm, vì vậy nói với nàng: "Vậy bây giờ muội liền đi tìm phu quân của muội tới, nếu không được, ta sẽ sai người đi mời một tú tài tới.

"Thịt kho đã bỏ vào nồi rồi, bây giờ chỉ cần canh lửa nữa là được, Phàn Trường Ngọc không có để ý gì nữa, lập tức đáp ứng, đi tìm Tạ Chinh trong ngõ nhỏ phía sau Dật Hương lâu.

-Đêm qua Tạ Chinh vì mãi suy nghĩ nên không thể ngủ được, lúc trời sắp sáng mới ngủ được chập chờn.

Nhưng hắn đã sớm bị đánh thức bởi bà tử quản sự đến gọi tiểu nhị kia.

Lúc bà tử quản sự kia gọi tiểu nhị kia dậy, liền lẩm bẩm nói: "Tên này lúc trước cũng không phải kẻ lười nhác, như thế nào hôm nay ngủ tới giờ này còn chưa tỉnh.

"Tiểu nhị bị bà ta đánh thức mở mắt ra mê mang, thấy trời đã sáng hẳn, vội vàng đứng dậy mặc xiêm y, mới động đậy một chút đã kêu lên một tiếng "Ôi", xoa gáy nói: "Ta dường như bị sái cổ, cổ rất đau.

"Bà tử quản sự mặt nghiêm nghị nói: "Ngươi là lười biếng ngủ nhiều!"Tiểu nhị dậy muộn, bị dạy dỗ một chút cũng có chút áy náy, sau khi mặt nhăn nhó mặc xiêm y vào, vội vàng rửa mặt rồi đi đến tửu lâu phía trước làm việc.

Lúc này, cả bên trong viện đều là âm thanh của nhóm tiểu nhị Dật Hương lâu, Tạ Chinh không có ý định tiếp tục ngủ.

Trải qua một đêm mất ngủ, râu xanh trên cằm nhô ra, vừa mới rửa mặt xong, Phàn Trường Ngọc đi tới, nhìn thấy dưới mắt hắn xanh đen, nghi ngờ hỏi: “Cả đêm qua huynh không ngủ đúng không?”Bà tử quản sự vừa lúc đi ngang qua viện, nghe thấy lời nói của Phàn Trường Ngọc, lại nhìn bộ dáng ủ rũ ngủ không ngon của Tạ Chinh, nói: “Tối hôm qua ta nói tiếng ngáy của tiểu nhị kia có chút ồn ào, tiểu huynh đệ khẳng định là bị làm cho không ngủ được à?"Tạ Chinh không biết phải trả lời Phàn Trường Ngọc như thế nào, nhưng bà tử quản sự đã nói như vậy, hán liền do dự gật đầu.

Phàn Trường Ngọc nhìn hắn lập tức lộ vẻ đồng cảm.

Sau khi bà tử quản sự rời đi, nàng nói: "Tối nay về đến nhà, huynh ngủ bù một giấc thật tốt đi, hiện tại có một việc muốn nhờ huynh giúp một chút.

"Có lẽ là do ngủ không ngon, Tạ Chinh nhìn đôi môi đỏ mọng mở đóng của nàng, nhất thời không nghe rõ nàng nói cái gì, ngược lại nhớ tới giấc mơ hắn thấy khi chìm vào giấc ngủ trong giây lát.

Trong giấc mơ, bọn họ đã hòa ly như hẹn ước, nàng quay đầu lại gả cho người khác, vẫn xuyên qua ngày thành thân của bọn họ hôm đó nàng mặc hỉ phục, thấy không rõ được hình dáng của nam tử, bất quá bộ dáng tươi cười trên mặt nàng thật sự rất tươi đẹp thoải mái đến chướng mắt, tựa hồ nàng đã gả cho lang quân tâm đầu ý hợp.

Không thể nói trong lòng có cảm giác gì, tóm lại là không dễ chịu lắm.

Lúc này nhìn Phàn Trường Ngọc, khóe môi hắn bất giác nhếch lên một chút.

Phàn Trường Ngọc nói xong cũng không thấy Tạ Chinh trả lời, mà là vẻ mặt âm trầm nhìn mình, không khỏi đưa tay quơ quơ trước mặt hắn: "Huynh có nghe ta nói gì không?"Tạ Chinh lấy lại tinh thần, rất nhanh khắc chế tâm tư: "Nàng nói đi.

"Phàn Trường Ngọc hồ nghi nhìn mắt của hắn: "Vừa rồi huynh đang suy nghĩ gì thế?"Tạ Chinh nói: "Không có việc gì, ta vừa mới tỉnh lại, tinh thần có chút không ổn.

"Bản thân Phàn Trường Ngọc cũng có lúc mơ hồ ngủ không ngon, không cảm thấy hắn đang nói dối, liền lặp lại chuyện vừa rồi: "Huynh giúp ta viết mấy chữ nhé.

"Tạ Chinh hỏi: "Viết cái gì?"Phàn Trường Ngọc nói: "Dư chưỡng quỹ nói việc làm ăn hôm nay là muốn so sánh với Túy Tiên lâu, không thể rơi xuống hạ phong, thịt kho nhà chúng ta phải giống như thịt kho Vương ký, cho chiêu bài của riêng mình.

Du chưởng quỹ đã giữ cho chúng ta một vị trí bên ngoài đại sảnh dưới lầu để bày thịt kho của chúng ta, nếu đặt biển hiệu riêng sợ không kịp, trước viết một tấm vải thích hợp treo lên là được.

"Tạ Chinh gật đầu và hỏi: "Bút mực và vải đã chuẩn bị chưa?"Phàn Trường Ngọc nói: "Du chưởng quỹ đã giúp chuẩn bị.

"Tạ Chinh nói: "Vậy đi thôi.

"Tiểu nhị của Dật Hương lâu sống trong con ngõ nhỏ phía sau Dật Hương lâu, đi lại rất thuận tiện, ngày thường họ cũng đi con đường này để mua thức ăn và vận chuyển cặn lợn, dù sao thì cửa sau của Dật Hương lâu cũng mở ở đây.

Khi Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh ra ngoài, tình cờ gặp phải một người đến kéo cặn lợn.

Hai ngày giao thừa và mùng một tết, hai ngày đó người kéo cặn lợn ở nhà ăn tết, cặn lợn ở Dật Hương lâu không được xử lý, cho nên lúc này mới sáng sớm đã đến chở đi.

Cũng may là ngày đông giá rét, cặn lợn để hai ngày cũng không có mùi khác thường.

Bất quá ngõ nhỏ hẹp, xe chở cặn lợn đi ngang qua phải tận lực đứng tránh sang bên cạnh, nếu không trên người rất để bị thùng cặn lợn làm bẩn.

Phàn Trường Ngọc và Tạ Chinh tránh sang một bên, thấy xe chở cặn lợn sắp đi ngang qua, không ngờ bánh xe lại ép qua một viên đá, toàn bộ xe cặn lợn đều nghiêng một chút, nắp thùng đựng cặn lợn cũng nhảy lên, cặn lợn bên trong cũng tràn ra ngoài.

Tạ Chinh cau mày, nhanh tay lẹ mắt kéo Phàn Trường Ngọc về phía mình.

Phàn Trường Ngọc bị kéo và đập đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nước cặn từ trong thùng trào ra bắn tung tóe vào nơi nàng vừa đứng.

Lão bá kéo cặn heo quay đầu lại liên tục xin lỗi: “Thật xin lỗi, vừa rồi ép phải viên đá, không có văng trúng trên người các ngươi chứ?”Tạ Chinh liếc nhìn thoáng qua váy của Phàn Trường Ngọc, nói: "Không có văng trúng, lão bá người đi đi.

"Lúc này lão bá mới vội vàng kéo đi.

Tạ Chinh thấy Phàn Trường Ngọc vẫn một mực không lên tiếng, mà hắn vẫn còn nắm chặt cổ tay nàng, tim đập thình thịch, nháy mắt buông ra, để mu bàn tay vừa nắm chặt tay nàng ra sau lưng, lòng bàn tay như muốn bốc cháy: "Nàng! "Chỉ nói một từ, hắn liền im lặng.

Phàn Trường Ngọc cúi đầu, hai giọt máu mũi rơi xuống phiến đá xanh phủ đầy băng mỏng, trên mặt lộ ra vẻ không có cảm tình.

Đập vào ngực hắn mạnh đến nỗi chảy máu mũi.

Tạ Chinh trầm mặc hai hơi, nói: "Thật có lỗi.

"Phàn Trường Ngọc thấp giọng trả lời "Không sao", nhưng bởi vì sống mũi quá đau, trong mắt có nước mắt sinh lý chảy ra, nhìn thế nào cũng có chút đáng thương.

Nàng lấy khăn tay ra lau lung tung, nhưng vừa lau xong lại có máu mũi chảy ra, nàng ngẩng đầu muốn cầm máu, nhưng vừa ngẩng đầu lên, một bàn tay to lớn đã ấn sau đầu nàng ép trở về.

Tạ Chinh nói: "Chảy máu mũi đừng ngửa đầu lên.

"Phàn Trường Ngọc chỉ có thể lấy khăn tay bịt lỗ mũi, đáng thương nói: "Sáng sớm đã thấy máu, xem ra hôm nay không gặp may.

"Tạ Chinh lại nói câu thật có lỗi, Phàn Trường Ngọc bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ nói đùa thôi, làm sao ta có thể không gặp may được, ta phải là phúc tinh cao chiếu, một ngày thu một đấu vàng!"Máu mũi dường như đã ngừng chảy, nhưng chóp mũi vẫn vô cùng khó chịu, sau khi tháo khăn che mặt ra, nàng sụt sịt nói: “Cũng coi là vừa phúc vừa hoạt, tránh được kiếp số bị cặn lợn văng trúng, quay đầu liền bị đập vào người huynh chảy máu mũi, chảy máu mũi so với bị văng trúng cặn lợn còn tốt hơn, vẫn là ta may mắn!"Sợ Tạ Chinh sẽ tự trách bản thân, nàng dùng giật giật cái mũi để, "Huynh xem, hiện tại máu đã ngừng chảy! "Từ cuối cùng mắc kẹt trong cổ họng.

Tạ Chinh cầm lấy khăn tay trong tay, nhẹ nhàng lau bên mũi nàng hai lần, "Nơi này còn có vết máu chưa lau sạch, máu vừa mới ngừng chảy, nàng đừng thở mạnh.

"Cách một chiếc khắn, nàng có thể cảm nhận rõ ràng lực đạo của đầu ngón tay hắn.

Người trước mắt này khi sinh ra có lẽ rất được ông trời ưu ái, mày kiếm mắt tinh, ngũ quan tinh xảo nhưng không hề nữ tính chút nào, sau lưng có gió nhẹ thổi qua, cũng lay động tóc nơi thái dương của hắn, cành khô trên đầu tường lung lay rơi xuống một chiếc lá khô màu nâu.

Phàn Trường Ngọc cảm thấy mình giống như một con tôm hùm đang phô trương sức mạnh với chiếc càng to của mình, đột nhiên chỉ ngây ngốc không biết làm sao vung vẩy chiếc càng.

Tạ Chinh rút tay về, thấy nàng ngẩn ra, hỏi: "Còn đau không?"Phàn Trường Ngọc lắc đầu, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu như tính tình của hắn vẫn luôn tốt như vậy, sau này không cần lo lắng có cô nương thích.

”Ánh mắt Tạ Chinh nhất thời trở nên lạnh lùng, con ngươi đen kịt liếc nhìn nàng, ngón trỏ cùng ngón cái còn đang vặn xoắn khăn tay của nàng, cười nửa miệng đáp: "Vậy ta liền mượn lời chúc của nàng.

"Phàn Trường Ngọc vẻ mặt khó hiểu, nàng khen hắn, sao hắn nói chuyện đột nhiên lại mọc gai nữa rồi?Hai người vào Dật Hương lâu bằng cửa sau, khi Tạ Chinh đang viết chữ lên trên tấm vải hình tam giác mà Du Thiển Thiển đã chuẩn bị, Phàn Trường Ngọc nghĩ rằng hắn vẫn chưa ăn sáng, cho nên đi vào sau bếp lấy bánh bao cùng với cháo của bọn tiểu nhị ra cho hắn ăn.

Khi nàng đi ra, trước bàn Tạ Chinh đang viết lên trên tấm vải có rất nhiều tiểu nhị vây quanh, thậm chí của tiên sinh phòng thu chi đều đến khen chữ viết của hắn.

Khi vết mực trên vải khô, liền có tiểu nhị bên trong tửu lâu giúp treo nó lên.

Phàn Trường Ngọc liếc nhìn, rõ ràng chỉ là bốn chữ "thịt kho Phàn ký" bình thường không có gì lạ, nhưng khi được hắn viết ra, nó thật sự vô cùng đẹp mắt, chữ viết hữu lực, ngòi bút phiêu dật, bốn mảnh vải hình tam giác treo lên, so với bảng hiệu sơn mài bằng vàng còn đẹp hơn một chút.

Tâm tình của Phàn Trường Ngọc vô cùng tốt tốt, đem cháo cùng bánh bao đưa cho Tạ Chinh: "Huynh ăn cái gì lót dạ trước đi.

"Du Thiển Thiển đi ngang qua đại sảnh, nhìn thấy chữ viết trên tấm vải lụa do nàng ta bảo hạ nhân tạm thời cắt may ra, không khỏi “Chậc chậc” tán thưởng hai câu, trực tiếp khen Phàn Trường Ngọc đã tìm được một phu quân tốt.

Lại còn mách cho Phàn Trường Ngọc một mẹo: “Trường Ngọc muội muội, sau này muồi tìm người đặt làm một lô túi giấy, trên giấy niêm phong cũng bảo phu quân của muội viết mấy chữ này,, khi có người tới mua thịt liền dùng túi giấy này để đựng, danh tiếng không sợ sẽ thua Vương ký.

”Thức ăn chín bán ngoài chợ được bọc trong giấy dầu, món thịt kho trong cửa hàng của Phàn Trường Ngọc cũng được bọc trong giấy dầu.

Giấy dầu không bị ngấm dầu và nước, một mặt bóng loáng ẩn vào trong, mặt thô ráp hướng ra ngoài.

Phàn Trường Ngọc cũng để ý thấy những chiếc món ăn bán ở Dật Hương lâu được đóng trong các hộp giấy, bên trên hộp giấy còn in hình hoa và chim, dùng những sợi dây gai mỏng với nút thắt đẹp mắt mà trước đây nàng chưa từng thấy qua.

Du Thiển Thiển đặc biệt yêu cầu nàng nấu thêm một nồi thịt kho, nói để lại bên trong quầy hàng này bán.

Một ý tưởng lóe lên trong đầu Phàn Trường Ngọc, trong khi Tạ Chinh đang ăn cháo thì nàng đi ra ngoài một chuyến, khi trở về đã mua một xấp giấy dầu và một cuộn dây gai.

Nàng cắt nửa cân đầu heo, định thử dùng giấy dầu gói lại, lấy thêm dây gai mảnh cố định bên ngoài, trông cũng tươm tất, nhưng trên giấy dầu không có chữ Phàn ký.

Tạ Chinh vừa ăn xong bánh bao cháo trắng với dưa muối, liền thấy Phàn Trường Ngọc đang nhìn hắn ánh mắt sáng như đuốc: “Ngôn Chính, nếu không huynh viết giúp ta thêm vài chữ?”Tạ Chinh: "! ".

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 43
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...