Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 118

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đào Thái phó tự cho là đủ hiểu biết đối với tên học trò bướng bỉnh kia của mình, nhưng sau khi Phàn Tiểu Linh bị hắn đưa đi, ông ấy đột nhiên cảm thấy có chút không chắc chắn, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cuối cùng bước xuống đi dạo loanh quanh xe ngựa, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng mà Tạ Chinh đã mang Phàn Tiểu Linh đi.

Vị tiểu tướng lãnh binh đến hỏi thăm ông ấy: "Thái phó, đại quân nghỉ tại chỗ đã lâu, nếu không... cứ tiếp tục lên đường trước?"

Đào Thái phó chắp tay sau lưng nhìn phương xa, nói: "Đợi lát nữa đi."

Vị tiểu tướng liền ôm quyền lui xuống.

Trường Ninh thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, tựa cằm lên mép cửa sổ hỏi: “Gia gia, a tỷ của cháu khi nào thì trở về?”

Đào Thái phó lúc này cũng sốt ruột, cũng không thèm uốn nắn cách xưng hô của Trường Ninh với mình, chỉ nói: “Sẽ nhanh trở về.”

Ông ấy suy nghĩ, cho dù đắc tội khiến tiểu tử thối kia phát giận muốn mang người đi, nhưng còn có một đứa nhỏ ở đây, cũng không thể bỏ lại đứa nhỏ đúng không?

Nghĩ đến đây, trong lòng lại cảm thấy an tâm hơn một chút.

Trường Ninh đang ghé trên bệ cửa sổ đột nhiên kinh ngạc kêu lên: "A tỷ!"

Đào Thái phó nghe âm thanh thì dừng suy nghĩ nhìn lại, chỉ nhìn thấy tên tiểu tử thối kia trước khi đi thì mặt mày âm u, giờ đang dắt ngựa với vẻ mặt bình thường, còn trả lại nghĩa nữ mà ông ấy vừa thu nhận.

Nhìn một cảnh này, trong lòng ông ấy nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ rằng "nhất vật tự hữu nhất vật hàng*."

*nhất vật tự hữu nhất vật hàng: một vật sinh ra ắt sẽ có vật khác khuất phục

Sau khi xuống ngựa ở chỗ con dốc, suốt đoạn đường Phàn Tiểu Linh đều song hành cùng với Tạ Chinh, trên môi nàng vẫn có chút tê dại, nàng đưa tay lên chạm vào, hẳn là sưng lên rồi.

Phàn Tiểu Linh tự nhận mình là người nhớ lâu, cũng không thể mỗi lần đều cắn hắn, lần này không chỉ là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ngược lại còn bị hắn cắn lại còn nhiều hơn nàng, trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy hắn có thể thật sự muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Hô hấp của hắn rất bất ổn, hắn ôm nàng thở hổn hển thật lâu, chỗ gần vết răng trên vai lại bị hắn cắn vài cái.

Hẳn không tính là cắn, bởi vì da không bị rách cũng không đau lắm, nhưng đã để lại một số vết đỏ.

Khi nhìn thấy Đào Thái phó, Phàn Tiểu Linh sợ ông ấy sẽ nhận ra môi của nàng đang sưng lên, vì vậy nàng mím môi hết mức có thể, nói: "Nghĩa phụ."

Đào Thái phó không có thời gian để cẩn thận quan sát nàng, Trường Ninh như một con thỏ béo nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe ngựa, giang rộng hai tay xông tới Phàn Tiểu Linh nói: “A tỷ ôm!"

Phàn Tiểu Linh ôm lấy muội muội, bất đắc dĩ cười cười dỗ dành: "Ninh Ninh là bánh nếp nhỏ sao? Chưa từng thấy muội dính người như vậy."

Trường Ninh lẩm bẩm không nói, ôm lấy cổ nàng không chịu buông ra, khóe mắt liếc thấy Tạ Chinh đang nhìn mình, lúc này mới ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Tỷ phu."

Kể từ khi lần bé dùng kim thêu đ.â.m để đánh thức Tạ Chinh, đã từng thấy qua vẻ mặt đáng sợ tựa như ác qủy dọa người của Tạ Chinh, Trường Ninh vẫn luôn sợ hắn.

Tạ Chinh được Trường Ninh gọi một tiếng thì khẽ gật đầu, rồi lại nhìn Đào Thái phó.

Rõ ràng lúc này ánh mắt của hắn đã bình tĩnh trở lại, nhưng Đào Thái phó nhìn hắn không hiểu sao vẫn có cảm giác chột dạ.

Tạ Chinh nói: "Đệ tử liền giao nàng cho lão sư."

Đào Thái phó biết điều này có nghĩa là để ông ấy bảo vệ Phàn Tiểu Linh nhiều hơn, vì vậy thần sắc nghiêm túc nói: "Lão phu thật vất vả mới thu được một nghĩa nữ, tự nhiên xem như bảo bối mà che chở, còn cần ngươi nói sao."

Sau khi Phàn Tiểu Linh ôm Trường Ninh lên xe, đại quân lại chuẩn bị lên đường.

Tạ Chinh cưỡi ngựa đứng ở ven đường, gió biển thổi qua cánh rừng làm tung bay áo choàng của hắn, che đi thân hình cao lớn thẳng tắp, Phàn Tiểu Linh vén rèm nhìn hắn: “Ta đi đây.”

Tạ Chinh gật đầu, nói: "Đi đường cẩn thận."

Trường Ninh ở một góc cửa xe thò đầu ra ngoài, kéo bệ cửa sổ nói: “Ninh Ninh cũng đi.”

Có a tỷ ở bên cạnh, bé không còn sợ tỷ phu nữa, thậm chí còn thể vẫy bàn tay mũm mĩm để chào tạm biệt.

Tạ Chinh có rất ít kinh nghiệm trong việc tiếp xúc với trẻ con, cũng không biết cách dỗ trẻ con, vì vậy chỉ nói: "Nghe lời a tỷ của muội."

Trường Ninh đắc ý nói: "Ninh Ninh nghe lời nhất."

Trên bầu trời truyền đến một tiếng chim ưng kêu, Hải Đông Thanh tìm được Tạ Chinh trực tiếp bổ nhào xuống, hắn giơ tay lên, Hải Đông Thanh vững vàng đáp xuống cánh tay của hắn.

Trường Ninh hai mắt lập tức sáng lên: "Ưng ưng!"

Dưới con mắt kinh ngạc của Phàn Tiểu Linh, Tạ Chinh đưa Hải Đông Thanh đến cửa sổ xe, nói: "Nàng mang theo Hải Đông Thanh đi, nó sẽ đưa thư nhanh hơn."

Phàn Tiểu Linh hỏi: “Còn huynh thì sao?"

Tạ Chinh nói: "Nàng để nó đưa thư cho ta, nó có thể tìm được ta. Còn phía ta đưa thư cho nàng, nó có thể không tìm được người."

Phàn Tiểu Linh còn chưa kịp trả lời, Trường Ninh đã kêu lên: “Ninh Ninh sẽ nuôi gà cho ưng ưng ăn!”

Đào Thái phó ở bên cạnh nói: "Nha đầu, tiểu tử này khó có khi hào phóng được một lần, con cũng đừng khách khí với hắn, nhiều năm như vậy chưa từng thấy hiếu kính với lão phu, lúc này ngược lại thứ gì tốt cũng nguyện ý lấy ra..." Ông ấy có cảm giác chua chua nên thấy chút khó chịu, thầm nghĩ trong dân gian có câu nói rất đúng, tiểu tử thối có tức phụ liền quên mẫu thân, ông ấy thân là nửa lão phụ thân cũng không được đãi ngộ khá hơn là bao.

Nhưng ngẫm lại, nửa tức phụ này cũng là nghĩa nữ của mình, khuê nữ khờ khạo có đứa tiểu tử thối tâm nhãn lớn hơn tám trăm lần che chở cũng không phải chuyện gì xấu, ông ấy cũng không chua nữa, ngược lại còn thấy vui mừng.

Cuối cùng, Hải Đông Thanh được Trường Ninh ôm vào xe ngựa, cỗ xe chậm rãi di chuyển về phía trước trong đội hình bộ binh, Tạ Chinh nói với Tạ Ngũ và Tạ Thất đang cưỡi ngựa đứng sau lưng: “Đi đi, bảo vệ nàng thật tốt."

Tạ Ngũ và Tạ Thất liền ôm quyền, cưỡi ngựa theo kịp đại quân.

Tạ Chinh mang theo những thân binh còn lại đứng ở cửa đường cái, cho đến khi không còn nhìn thấy đuôi quân Tế châu nữa, mới kéo dây cương, quay đầu ngựa nói: “Trở về doanh trại."

-

Đại doanh Yến châu.

Công Tôn Ngân biết Tạ Chinh đích thân đuổi theo nhưng lại không mang người về, hắn ta có chút hả hê phẩy phẩy cây quạt đi tới, chuẩn bị làm bộ nói vài câu an ủi.

Không ngờ vừa tiến vào doanh trướng, đã phát hiện một đám trọng tướng đứng đầy trong trướng, Tạ Chinh mặc áo bào đen tay dài ngồi trên thủ vị, trước bàn là dư đồ Khang thành và một dư đồ phòng thủ, đang cùng với những trọng tướng dưới trướng thương nghị cái gì đó, không có liên quan gì đến bộ dáng thất vọng mà hắn ta tưởng tượng ra được.

Nhìn thấy hắn ta, Tạ Chinh trực tiếp giơ tay lên, ném tấm dư đồ qua, nói: "Đến rất đúng lúc, chiến thuật công thành cửa tây để lại cho ngươi chỉ dẫn bọn họ."

Hai tay của Công Tôn Ngân tiếp được tấm dư đồ hắn ném tới, nhìn thoáng qua chỗ được đánh dấu trên đó, líu lưỡi nói: “Không phải lần trước ngươi nói khiến cho Khang thành hao tổn trước, chờ Hạ Kính Nguyên nắm được Sùng châu rồi mới động thủ sao?"

Suy cho cùng, sở dĩ lần này hắn vây Khang thành, cũng chỉ là để tìm chút chuyện làm cho triều đình bên kia sau khi nhường ra quân công ở Sùng châu.

Nếu hắn dùng khí thế sét đánh lôi đình đánh hạ Khang thành, sau đó sẽ bị buộc không thể không phái viện quân đi trợ giúp Sùng châu, khó có thể đảm bảo sẽ không bị cuốn vào cuộc chiến giữa Ngụy Nghiêm và Lý gia.

Tạ Chinh hơi nhướng đôi mắt phượng lạnh lùng sắc bén, khóe môi nhếch lên một nụ cười hỏi: "Ai nói ta muốn trực tiếp đánh hạ Khang thành?"

Công Tôn Ngân cẩn thận nhìn lại khu vực được khoanh tròn trên dư đồ, nghi ngờ hỏi: "Không phải ngươi muốn tấn công tốc chiến tốc thắng?"

Tạ Chinh nói: "Nhổ sạch nanh vuốt của phản tặc ở Khang thành, lại để bỏ mặc kéo dài hơi tàn cũng là hao tổn."

Công Tôn Ngân ngẫm nghĩ, lời nói cũng không sai, nhưng chẳng phải ngay từ đầu bọn họ đã bày ra chiến thuật vây mà không công, trước hết để phản tặc trong thành hao tổn mất hết kiên nhẫn mới công thành a? Như thế nào đột nhiên lại thay đổi chiến thuật?

Vẫn phải thương nghị bố trí điều quân đến tận khuya, các tướng lĩnh và nhóm phụ tá trong quân trướng đã lần lượt rời đi, sau khi Công Tôn Ngân uống một tách trà để làm dịu cổ họng, hắn ta hỏi: “Ngươi không thể mang được người về, cho nên mới muốn đánh một trận khai hỏa?"

Ngọn nến trong lều trướng đang cháy sáng rực, ánh nến do đôi bao cổ tay bằng sắt đen của Tạ Chinh phản chiếu cũng mờ mịt, tay hắn cầm một quyển thẻ tre, nói: “Ba ngày, ta muốn Khang thành không thể xuất binh được, chỉ có thể tử thủ."

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Công Tôn Ngân: “Sau ba ngày, sẽ do ngươi dẫn binh đi vây Khang thành, đợi tin chiến thắng Sùng châu mang đến, liền phá cửa thành.”

Công Tôn Ngân ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức sắc mặt biến đổi, oán trách nói: "Ngươi tính ném cục diện hỗn độn này cho ta?"

Tạ Chinh liếc hắn ta một cái: "Ta đánh chỉ khiến cho phản tặc Khang thành kéo dài hơi tàn cuối cùng mới rời đi, nếu như ngươi thủ không được, về sau cũng không cần làm việc dưới trướng của ta nữa."

Công Tôn Ngân không đoán được vì sao hắn lại vội vàng trở về giải quyết những chuyện này, nghĩ đến hắn không ngừng xông lên ngăn cản người nhưng cuối cùng vẫn bị cho ăn quả đắng, đột nhiên liền cảm thấy mình bị bỏ lại Khang thành cũng không ủy khuất như vậy.

Hắn lắc lắc chiếc quạt trong tay, sợ hắn nhất thời xúc động bị mờ mắt, vẫn muốn khuyên vài câu: “Được rồi được rồi, sau ba ngày ngươi muốn đến Sùng châu tìm Phàn cô nương đúng không? Ngươi cũng đừng trách Phàn cô nương nhẫn tâm, ngược lại ta cảm thấy Phàn cô nương đến quân Tế châu cũng xem là một chuyện tốt, mặc dù Hạ Kính Nguyên đã giao hổ phù cho ngươi, nhưng nếu Lý Hoài An thật sự tra ra được gì đó ở phủ Tế châu mà hạ bệ được Hạ Kính Nguyên, hổ phù của ông ta cuối cùng sẽ bị phía trên thu hồi lại. Đến lúc đó, nếu như Phàn cô nương có thể ở lại Tế châu, lại có thêm Đào Thái phó ở đó, ít nhất binh quyền Tế châu sẽ không rơi vào tay người khác."

Tạ Chinh nói: "Đại trượng phu mưu đồ chí lớn, toan tính bất quá chỉ muốn thê nhi được hưởng đặc quyền, bản hầu vẫn chưa vô năng đến mức để cho một nữ tử đi thay bản hầu đoạt lấy binh quyền. Nếu như bản hầu muốn Tế châu, bản hầu có thể sẽ không cần giao đi binh phù này, mặc kệ hắn là Lý đảng hay Ngụy đảng, những âm mưu quỷ kế kia trong triều đình làm sao có thể địch lại thiết mã huyết đao, chẳng qua là g.i.ế.c nhiều thêm một số người mà thôi"

Lúc hắn nói lời này, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, trong mắt chỉ có sự thờ ơ, ngay cả Công Tôn Ngân vốn tưởng rằng mình hiểu rõ hắn, trong khoảnh khắp cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.

"Nhưng nếu g.i.ế.c sạch tất cả những người này, triều đình Đại Dận sẽ trở thành một cái xác không, sắc lệnh quốc sách từng thứ được ban bổ xuống dù sao cũng cần có người đi làm, nếu không dân gian chỉ càng thêm hỗn loạn." Hắn xoay xoay ban chỉ bạch ngọc kỳ lân trong tay, chán nản nói: "Các triều đại đổi thay, trải qua mười mấy năm thậm chí mấy chục năm cũng có, dù sao cũng phải nâng đỡ người lên vị trí kia mới có thể động thủ được."

Sau đó hắn khẽ xùy một tiếng: "Điều mà tiểu hoàng đế đang lo lắng, bản hầu cũng sẽ không lo lắng thay."

Công Tôn Ngân trong lòng tự nhủ, cũng may hắn không có hứng thú với vị trí đó, nếu không phải thì phía trước có Ngụy Nghiêm, sau lưng lại có một ác lang như hắn, tiểu hoàng đế mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ đề phòng, không bị dọa đến c.h.ế.t yểu đó là do trời cao chiếu cố.

Hắn bối rối: “Vậy ngươi định ba ngày nữa sẽ đưa Phàn cô nương trở về?”

Với bản tính của hắn, nếu thật sự muốn mang người trở về, hôm nay đuổi theo không nên thất bại tan tác mà trở về mới đúng.

Tạ Chinh cúi đầu nhìn quyển thẻ tre trong tay, nói: "Nàng đã có chí đó, ta chỉ có thể bảo vệ, nhưng không nên cản trở nàng."

Công Tôn Ngân run lên một cái, tay nổi đầy da gà, nói: "Vậy thì ta hy vọng Phàn cô nương có thể chấp nhận phần tình ý này của ngươi."

Tạ Chinh đột nhiên nói: "Ta nghe nói có rất nhiều cô nương ái mộ ngươi."

Thắt lưng của Công Tôn Ngân hơi thẳng lên mấy phần, động tác phẩy quạt càng thêm phong lưu phóng khoáng: "Không nhiều không nhiều, vừa bước ra cửa cũng chỉ chất đầy xe rau dưa mà thôi."

Tạ Chinh không ngẩng đầu lên mà chỉ tiếp tục nhìn vào quyển thẻ tre: "Có cô nương nào bởi vì ngươi muốn náo động trời đất, trở thành hiền giả, liền lập chí khổ độc thi thư, cũng muốn trở thành hiền giả đương thời không?"

Công Tôn Ngân há to miệng, không biết nên trả lời như thế nào, liền nghe Tạ Chinh nói: "Nàng ấy nói, nàng ấy muốn đi qua con đường ta đã qua, trở thành người giống như ta."

Công Tôn Ngân ngẩn người một lúc, cuối cùng nhận ra hắn lượn một vòng lớn như thế là muốn nói điều gì.

Thảo nào sau khi trở về hắn lại trông như thế này!

Công Tôn Ngân chua đến mức sắc mặt cơ hồ vặn vẹo, phất tay áo đứng lên nói: "Cáo từ!"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 118
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...