Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Khôn Ninh

Chương 119

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Phía sau, Phùng Minh Vũ cùng Hoàng Tiềm đều không đoán được sẽ có cảnh thế này, nhưng mà dù sao thân phận Tiêu Định Phi khác biệt với bọn hắn, thật sự đi ra từ tổng đà Kim Lăng bên kia, ai gặp cũng phải gọi một tiếng “Định Phi công tử”, thứ nhất là vì hắn không cung kính gì ai cả, thứ hai là không ai dạy được, đành phải ở đằng sau giả vờ đằng hắng nhắc nhở, để ám chỉ Tiêu Định Phi đừng lỗ mãng quá mức.

Làm gì có chuyện Tiêu Định Phi để ý đến họ?

Dù có trước mặt Giáo Thủ cùng Công Nghi Thừa hắn cũng không e dè gì, lập tức nói mà không thèm quay đầu lại nhìn, chỉ phất phất tay như đuổi ruồi: “Biết rồi biết rồi, chỉ hỏi thôi thì có làm sao.”

Mọi người tại đó lập tức nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.

Trương Già cau mày lại.

Khương Tuyết Ninh gặp vị “bằng hữu cũ” này lại không khỏi giật giật khóe miệng, theo bản năng liền muốn lấy ra điệu bộ đối phó người này ở kiếp trước, nhưng mà khóe mắt liếc qua bên cạnh thấy Trương Già, cũng không biết vì sao, lập tức lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nhìn Tiêu Định Phi một chút, cả đáp lại cũng không đáp nửa câu.

Dáng điệu này bị Tiêu Định Phi nhìn thấy, tự nhiên có một kiểu ý vị khác biệt.

Thế là ánh mắt của hắn tuỳ tiện quay trở lại chỗ Trương Già.

Trương Già cũng nhíu mày thật chặt, vốn trong lòng đã không thích Tiêu Định Phi này, mà lại còn biết Tiêu Định Phi từng kết giao sâu với Khương Tuyết Ninh ở kiếp trước, không biết vì sao thành kiến lại càng nặng nề hơn, đáy mắt có vài phần lạnh lẽo, nói: “Xá muội trong lúc vô tình bị cuốn vào việc này, xin Định Phi công tử chờ hồ ngôn loạn ngữ.”

Xá muội?

Tiêu Định Phi không tin, đáy lòng cười khẩy: Thân muội muội, chắc không khác tình nhân muội muội mấy đâu nhỉ?

Hắn “à” một tiếng, nửa thật nửa giả nói: “Thì ra là thế.”

Mọi người đều giật mình, cũng không rõ có nên tin Trương Già hay không.

Khương Tuyết Ninh lại ngơ ra.

Khi nghe thấy hai chữ “Xá muội” liền có cảm giác thất vọng kỳ lạ xuất hiện, nhưng mà nghĩ lại: Bây giờ ngoài ý muốn nàng bị cuốn vào việc này, bất đắc dĩ phải cùng tiến cùng lùi với Trương Già, nếu không phải huynh muội, chẳng lẽ lại nói là “phu thê” sao?

Trương Già chính nhân quân tử, làm sao lại chiếm tiện nghi trong lúc này được?

Cho nên chỉ một lát sau nàng liền ổn định tinh thần lại, tẩy đi sự thất vọng kỳ lạ kia.

Nàng nhìn sang Trương Già.

Trương Già lại rũ tầm mắt.

Trên mặt Tiêu Định Phi vẫn mang nụ cười kia, lại hỏi: “Đại nhân chính là Độ Quân Sơn Nhân sao?”

Lúc này Trương Già mới nói: “Ngươi nói là ta, thì chính là ta.”

Tiêu Định Phi nhướng mày: “Vậy ta nói không phải, thì ngươi sẽ không phải sao?”

Lấy Công Nghi Thừa làm mồi nhử dụ Thiên Giáo mắc câu, lại mượn thế lực triều đình, giả xưng là Độ Quân Sơn Nhân – người thần bí nhất Thiên Giáo, thừa dịp loạn lạc lẫn vào Thiên Giáo, đó chính là kế sách Tạ Nguy đã nói trong triều.

Kế sách này có một điều căn bản.

Đó chính là vài tấm mật báo liên quan tới Thiên Giáo lục soát được từ trên người Công Nghi Thừa, với thân phận của Công Nghi Thừa đương nhiên sẽ biết được rất nhiều bí mật, nên mới dám dựa đó mà giả mạo Độ Quân Sơn Nhân, cùng tên với Công Nghi Thừa.

Nhưng ở đó lại không hề nhắc tới Tiêu Định Phi nửa chữ.

Nếu Trương Già vẫn là Trương Già của ngày trước, giờ này khắc này đối mặt với một Định Phi công tử hoàn toàn không rõ nguồn gốc, chỉ sợ trên mặt không có vẻ gì nhưng trong lòng đã sớm loạn, nhưng mà ký ức kiếp trước dù sao cũng không phải không có tác dụng gì.

Hắn dám đồng ý nhận việc này, trừ mấy thứ tìm được trên người Công Nghi Thừa ra, đương nhiên cũng có chút tin tưởng ở bản thân mình.

Tỉ như ở kiếp trước lúc Tiêu Định Phi vừa trở lại kinh thành, đã gây ra cho Tiêu thị rất nhiều phiền phức, trong số đó có một vài chuyện cũng đáng xem như là bát nháo lộn xộn, lần này đúng lúc phát huy được tác dụng.

Ánh mắt mọi người chung quanh đều tập trung ở trên mặt Trương Già, thấy hắn hồi lâu không nói, đám người Thiên Giác vừa tới liền nảy sinh lòng đề phòng, âm thầm ngăn chặn đường đi các hướng.

Trong lòng Khương Tuyết Ninh thầm run, nín thở chờ đợi.

Rốt cục Trương Già lại bình thản mở miệng: “Định Phi công tử từ trước đến nay không bị ràng buộc, nợ nần ở sòng bạc bốn phương tám hướng không trả, kỹ nữ mười chín thanh lâu vì ngươi mà ôm lòng si mê, bên hông mặc dù đeo bảo kiếm, luyện võ với thủ hạ không thắng nổi mười chiêu, Trương mỗ cũng muốn hỏi, sao công tử lại phải lẫn vào đầm nước đục này?”

Sắc mặt Tiêu Định Phi trong nháy mắt liền biến đổi, một câu “Làm sao ngươi biết được” theo bản năng sắp bật ra, lúc đến bờ môi mới âm thầm giật mình, đầu lưỡi vội thu lại câu nói ấy, chỉ nhìn chằm chằm Trương Già, trong mắt lạnh lùng, cùng cực kỳ nghiêm nghị thận trọng.

Hết thảy những chuyện đó đều là sự thật.

Nhưng thời gian xảy ra đã rất nhiều năm, cho dù người thân cận cũng chưa chắc đã nhớ, hôm nay lại nghe từ miệng người này chuyện nào chuyện nấy đều rõ ràng rành mạch, thật khiến người ta rùng mình!

Hơn nữa…

Đối phương còn hỏi, làm sao hắn lại lẫn vào đầm nước đục này.

Vừa rồi thoáng nghe Hoàng Tiềm nói thân phận người này không đơn giản có lẽ chính là “Độ Quân Sơn Nhân” trong giáo, trong lòng hắn còn cảm thấy thú vị, thầm nghĩ triều đình thực sự không có đầu óc, thật sự cho rằng tỏng Thiên Giáo không một ai biết Độ Quân là ai chăng?

Cho nên thấy Trương Già, liền muốn vạch trần ngay.

Nhưng mà đối đáp một phen kết quả lại nằm ngoài dự liệu của hắn, khiến cho đầu óc linh hoạt của hắn trong nháy mắt nghĩ đến một khả năng khác: Phải rồi, người này đã làm quan trong triều, nhất định có quen biết với người kia. Nếu có người kia ở đó, sao có thể để cho người khác tùy ý giả mạo mình? Hơn nữa Thiên Giáo còn không nghe được chút phong thanh nào!

Tiêu Định Phi chỉ nghĩ như vậy, dọc sống lưng đã lạnh buốt.

Đám người Phùng Minh Vũ, Hoàng Tiềm lại như lạc vào sương mù, ù ù cạc cạc không hiểu cho lắm: “Ta đợi ở phân đà đã lâu, may mắn đến tổng đà gặp được Giáo Thủ, cũng thường chỉ thấy Công Nghi tiên sinh, còn Độ Quân tiên sinh trước nay lại chưa từng nhìn thấy, nghe đại danh đã lâu lại chưa một lần thấy mặt. Định Phi công tử ở tổng đà lâu ngày, hẳn đã từng gặp, cho nên…”

Tiêu Định Phi không chút nghĩ ngợi liền nói: “Cho nên cái gì?”

Hoàng Tiềm lập tức sửng sốt.

Tiêu Định Phi nhăn mày lại giống như cảm thấy đối phương rất quá quắt, rất không khách khí nói: “Ta ở tổng đà lâu thì làm sao? Ở tổng đà lâu thì nên gặp được Độ Quân tiên sinh sao? Nhân vật như thể thần tiên kia là người mà ngươi hay ta có thể gặp được sao?”

Mẹ kiếp, thật sự để cho hai tên ngốc này gặp được có thể sẽ dọa bọn họ sợ tiểu ra quần mất!

Hắn không nhịn được oán thầm một câu.

Phùng Minh Vũ cùng Hoàng Tiềm còn không biết trong lòng vị “Định Phi công tử” từ tổng đà tới này đã bị tính vào hàng ngũ “kẻ ngốc”, nghe hắn nói lời này có chút không phản ứng lại kịp: “Ý của ngài là..”

Tiêu Định Phi không chút do dự nói: “Chưa từng gặp!”

Chỉ vừa nghe xong vài lời trên họ Trương mặt như cá chết này nói, hắn liền có linh cảm đầm nước đục này chỉ sợ là tác phẩm của người kia, trong lòng mắng to thứ nhất là lão già họm hẹm kia mãi mà chưa chết, thứ hai là mắng tên họ Tạ tâm ngoan thủ lạt không đáng làm người, lại ngàn lần không dám vạch trần chuyện Trương Già là kẻ giả mạo, chỉ sợ lỡ như làm hỏng chuyện của người kia thì không gánh nổi.

Về phần Thiên Giáo?

Thiên Giáo c*t chó kia, liên quan gì đến hắn!

Lời phủ nhận hoàn toàn này vừa ra khỏi miệng, Phùng Minh Vũ cùng Hoàng Tiềm đều bất ngờ không nói nổi.

Trương Già lại cảm nhận được chút đầu mối.

Khương Tuyết Ninh dựa vào hiểu biết về Tiêu Định Phi ở kiếp trước liền cảm nhận được trong chốc lát vừa nãy lòng người đã vòng vo không biết bao nhiêu chặng, ba chữ “chưa từng gặp” này e rằng là giả!

Sau khi Tiêu Định Phi nói xong lại phất tay áo, không định đoái hoài gì thêm đến chuyện này.

Phải biết, lần trước hắn rời khỏi thanh lâu, nhắn lại lừa người đi tìm hắn đuổi theo đến tửu phường, thực ra là trở về phân đà kinh thành.

Kết quả ở ngoài cửa đã nghe người ta nói Công Nghi Thừa đi tới phủ người kia.

Lúc ấy hắn đã sợ mất mật, rụt cổ lại, sao còn dám ở kinh thành nữa? Lòng bàn chân như bôi dầu, chạy trốn nhanh như làn khói, chỉ là mới đến Thông Châu lại nhận được mật tín từ tổng đà tới, bảo hắn phối hợp đám người cướp ngục cứu Công Nghi Thừa bị triều đình bắt.

Đùa à!

Cứu Công Nghi Thừa?

Đi tới phủ của người kia, lão già Công Nghi Thừa kia còn có thể bị triều đình bắt sao? Chỉ sợ triều đình không muốn giết Công Nghi Thừa, người kia cũng là người đầu tiên giết chết Công Nghi Thừa, tiện bề khiến cho ông ta không thể mở miệng.

Ở đây chắc chắn có bẫy.

Chỉ là có mệnh lệnh của Giáo Thủ ở đó, hắn thực sự không chối từ được, giả bệnh cũng không trốn được, nghĩ đến chuyện dù sao mình cũng không cần phải đi cướp ngục thật, chỉ tiếp ứng mà thôi, có lẽ cũng không ảnh hưởng tới cái mạng nhỏ của hắn, nên mới cố ép đến đây.

Mà trong khoảnh khắc hắn tùy ý nhìn lướt qua đám người, chợt nhìn thấy trong góc có một bóng dáng không cao với bím tóc dựng lên.

Đứa bé kia cũng đang nhìn hắn.

Tiêu Định Phi nhận ra nó, bị dọa sợ đến nỗi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lập tức trong lòng thầm thấy may mắn vì mình vừa rồi không nhất thời hồ đồ nói ra mấy lời như “Từng gặp Độ Quân Sơn Nhân”, nếu không người kia gom cả nợ mới nợ cũ lại tính, e rằng hắn sẽ chết không có chỗ chôn!

Giờ phút này đám người đang nghe lại cho rằng mình hiểu rồi: Đại khái vị Độ Quân Sơn Nhân này của Thiên Giáo cực kỳ thần bí, ngay cả người trong giáo bọn họ cũng không dám tùy tiện xác nhận thân phận, mà vị Trương đại nhân này lúc trả lời bọn họ dù mập mờ nước đôi, nhưng thần thông quảng đại, bản lĩnh không nhỏ, có thể trực tiếp bảo người mở cửa thành thả bọn họ ra. Cho nên dù không phải Độ Quân Sơn Nhân thật thì cũng nhất định có liên quan không ít.

Người khác đoán vậy, Phùng Minh Vũ cùng Hoàng Tiềm cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa bọn họ nghĩ còn sâu hơn một tầng, Định Phi công tử trong giáo tuy bề ngoài có vẻ là nhân vật vẻ vang, nhưng bên trong lại là một hạt đậu đồng nổi tiếng chưng không nát, nấu không nhừ, nện không vỡ, rang không nổ!

Có thể biết được những chuyện xúi quẩy của hắn, nhất định là người trong giáo. Nghĩ kĩ lại, có thể câu “Ngươi nói là ta, thì chính là ta.” lại là ám hiệu của hắn cùng Độ Quân Sơn Nhân, là lĩnh mệnh mà đến không nghi ngờ gì nữa, lời hắn nói chính là lời Độ Quân Sơn Nhân nói.

Bọn họ thật đúng là chưa suy nghĩ đến thế cục này.

Dù sao người này đã thể hiện năng lực trước mặt bọn họ, ra khỏi thiên lao, qua cửa thành, đều là hắn ra sức cả. Thiên Giáo ngày trước dù có hung hăng ngang ngược, triều đình cũng chỉ cần phái binh càn quét, cũng không đến nỗi đuổi tận giết tuyệt, có nhiều nơi quan lại còn ước gì bọn họ làm loạn lên để báo về triều xin ít bạc. Đột nhiên, từ đâu tới lại có thể thả được phạm nhân đi, phóng thích nguy hiểm loạn đảng đi, làm ra thế cục lớn đến vậy chứ?

Cho nên rất nhanh, thái độ đối với Trương Già của đám người liền trấn định lại, nghĩ tới nghĩ lui ở đây mà gọi hắn là “Trương đại nhân” có hơi là lạ, gọi “Công tử” lại không đủ cung kính, liền dứt khoát theo xưng hô của mưu sĩ trong giáo, hết thảy xưng là “Trương tiên sinh”.

Hoàng Tiềm ám chỉ hỏi hắn có phải làm việc theo lệnh Độ Quân Sơn Nhân không.

Trương Già không phủ nhận, lại nói: “Sơn nhân gần đây ẩn dật siêu trần, không dính đến phàm tục, gần đây rất ít ra ngoài.”

Mọi người nghe thấy lời này, đều nghĩ đến một thế ngoại cao nhân, liền cho rằng vị Độ Quân Sơn Nhân này ẩn cư, không để ý đến thế sự, nên mới phái Trương Già đến đây xử lý.

Cuối cùng Khương Tuyết Ninh cũng thầm thở phào.

Tiêu Định Phi bên cạnh nghe vậy, ở một góc người khác không nhìn thấy, hai mắt trợn trắng muốn rơi ra ngoài!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 119
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...