Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Khôn Ninh

Chương 175

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cửa Vương phủ đông như trẩy hội.

Tân khách tới lui trình thiếp mời và danh mục lễ vật của mình, người gác cổng bên ngoài bận rộn không nghỉ, hối hả cao giọng vái chào, mời người vào trong. Gặp vị nào quyền cao chức trọng lại càng thêm nhiệt tình.

Chu Dần Chi cũng tính là một nhân vật quan trọng trong Cẩm Y Vệ.

Nhưng hôm nay đưa danh sách lễ vật ra chẳng qua chỉ đổi lấy sắc mặt bình thường của hạ nhân Vương phủ, có thể biết hôm nay bao nhiêu vương công quý tộc tụ họp tại đây.

Vốn Khương thị gả nữ nhi đi, Chu Dần Chi dựa vào Khương Bá Du nâng đỡ tiến cử mà được làm quan, vốn nên chuẩn bị một phần lễ trọng. Nhưng trước đó suy nghĩ một hồi, nhớ lại quan hệ giữa Khương Tuyết Ninh và vị tỷ tỷ này dường như không hòa hợp lắm, dứt khoát giảm đi một nửa so với lễ vật ban đầu đã chuẩn bị.

Chỉ có điều lúc Trưởng Công chúa hòa thân, Khương Tuyết Ninh giao phó hắn đi làm chút việc, sau lại nói không cần nữa.

Những ngày này không hề nghe nói nàng đi lại bên ngoài.

Tạ thiếu sư mà hắn vốn từng bái kiến trong sự kiện Thông Châu, dường như chỉ có quan hệ thầy trò bình thường với nàng, mà Định Phi thế tử thời gian trước loan truyền xôn xao, vốn là một tên quần là áo lượt không nói, còn xuất thân từ Tiêu thị lung lay sắp đổ kia…

Chu Dần Chi đứng ở cửa lớn Vương phủ, trong lòng quả thực lo lắng: Hiện giờ Thánh thượng càng coi trọng Cẩm Y vệ, nguyên một vị Trấn phủ sứ trong Vệ sở được thăng chức, chức vị trước đó vừa khéo còn trống. Hắn có lòng muốn lên, chỉ là năm ngoái vừa được thăng lên làm Thiên hộ chưa lâu, vị trí Trấn phủ sứ này tính toán thế nào dường như cũng không rơi xuống đầu mình được. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này, đợi lần khuyết chức sau, ai biết được phải đợi đến khi nào?

Đang suy tính như thế, bên ngoài cửa lớn bỗng nhiên truyền đến tiếng hô dọn đường: “Hiền phi nương nương đến…” Xung quanh lập tức an tĩnh đi rất nhiều.

Một cỗ xe ngựa xa hoa đậu trước cổng, Tiêu Xu dung mạo đoan trang tinh tế tựa vào tay cung nhân, chân giẫm lên lưng thái giám từ trên xe bước xuống, lướt mắt nhìn quanh, chỉ lạnh nhạt nói: “Hôm nay Chính phi và Trắc phi mà Lâm Truy Vương điện hạ cưới đều là đồng môn của bản cung, bởi vậy đến dự tiệc, Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương còn ở phía sau chưa tới, chư vị đại nhân đừng quá khẩn trương.”

Mọi người đều hành lễ với nàng ta.

Chỉ là trong lòng ai ai cũng không khỏi nói thầm: Tiêu thị nay bị mắc kẹt vào vòng xoáy tra lại án chiếm đoạt lương thực của cải cứu tế thiên tai ở Cán Châu, được đằng này hỏng đằng kia, vị này mới được phong thành Hiền phi nương nương ngược lại vô cùng phách lối, có vẻ như không bị ảnh hưởng chút nào?

Nàng ta đến, người khác tự nhiên phải nhường đường.

Vốn Chu Dần Chi đứng ngoài cửa, đã trình thiếp mời, một chân sắp bước vào.

Nhìn thấy Tiêu Xu phía bên này đi qua, hắn thu lại bước chân, lùi về sau mấy bước, khom người hành lễ lúc Tiêu Xu đến gần.

Vốn Tiêu Xu chẳng thèm nhìn ai, thấy vậy lại không khỏi nhìn thoáng qua hắn.

Lúc này, nhìn thấy trên người đối phương mặc trang phục huyền để phi ngư của Cẩm Y vệ, thế là hơi nhíu mày. Gần đây đều hầu hạ bên cạnh Thẩm Lang, đương nhiên cũng biết hắn hình như có ý trọng dụng Cẩm Y Vệ, bởi vậy lưu tâm hơn một chút.

Nàng ta cười nhạt nói: “Đa tạ đại nhân.”

Nói xong cũng không nán lại thêm, đi thẳng vào trong.

Chu Dần Chi hơi ngạc nhiên một lúc, chau mày suy nghĩ, đáy mắt lại lóe chút ám quang.

Tiêu Xu vừa đi, bên ngoài mới khôi phục lại huyên náo. Hạ nhân trong phủ đến dẫn tân khách vào trong.

Khắp nơi trong sảnh, sớm đã chật kín người. Người có chút thân phận đều được an bài ở phòng khách.

Đa số các quan đại thần trong triều đều đã đến, ngày trước cẩn trọng nghiêm chỉnh, khó có dịp hôm nay cởi bỏ hết xuống, chí ít trên mặt không còn những thù oán cũ, nâng ly cạn chén, trò chuyện vui vẻ.

Quan viên sáu bộ cũng ngồi rất gần, chia thành hai bên. Lại bộ, Hình bộ, Hộ bộ một bên, Lễ bộ, Công bộ, Binh bộ thì ở bên cạnh.

Tạ Nguy sau vụ án Thông Châu đảm nhận chức Công bộ Thị lang đang khuyết, vừa vặn không ngồi cùng Khương Bá Du.

Khương Bá Du là Hộ bộ Thị lang, may mắn thế nào lại ngồi rất gần Trương Già.

Cách đó không xa là Hình bộ Thượng thư Cố Xuân Phương, Lại bộ Thượng thư Diêu Khánh Dư, Hình bộ thị lang Trần Doanh và những người khác..

Nói thế nào hôm nay cũng là ngày Khương Bá Du gả nữ nhi đi, mọi người đều chúc mừng ông.

Khương Bá Du uống vài chén đã liên tục xua tay, cười khổ nói: “Cũng chưa đáng để vui mừng mấy, đại nữ nhi nghe lời hiểu chuyện, còn nhị nữ nhi như hỗn thế ma vương, thật khó giải quyết!”

Lời nói này không phải giả.

Mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều từng nghe chút tin đồn, nhưng cũng không tiện nói toạc ra, dù thế nào cũng ba hoa chích chòe khen Khương Tuyết Ninh một trận, vẫn ép ông uống rượu như cũ: “Lệnh ái tướng mạo xinh đẹp, lại từng là Thư đồng của Công chúa, nhất định là một đoan lương thục nữ, làm sao có thể tin những lời đồn đoán vô căn cứ bên ngoài cơ chứ?”

Trần Doanh phụ họa: “Đúng vậy, ta vừa nghe đã biết ngay là giả.”

Người khác khó hiểu: “Vì sao?”

Hình bộ hiện đang được Cố Xuân Phương chưởng quản, Trần Doanh quen dùng những thủ đoạn xấu xa, Cố Xuân Phương quả thực chán ghét, cũng không biết còn có tâm tư gì, nhìn qua Trương Già, cười như không cười nói: “Lệnh ái của Khương Đại nhân ta không biết, nhưng không phải một vị trong lời đồn đầu đường cuối ngõ dạo trước đang ngồi trước mắt chúng ta đây sao? Nói cái gì mà Khương nhị cô nương cùng Trương đại nhân có chút quan hệ. Ngươi xem Trương đại nhân của chúng ta thế này, giống kiểu người có dây dưa gì với nữ nhân sao?”

Mọi người đều thầm giật mình, ánh mắt chuyển qua Trương Già, phản ứng một chút…

Chớ nói, quả thật là thế.

Vị mới tấn chức Hình bộ thự tư lang trung này, ngồi ở đây cũng được một lúc rồi, nhưng kiệm lời ít nói, gần như chưa nói câu nào, thế nên theo bản năng mọi người không để ý đến hắn. Lúc này Trần Doanh nhắc tới, mới chợt nhận ra. Đúng vậy, chẳng phải trong những lời đồn đoán lúc trước có Trương Già sao?

Trước giờ ăn mặc bình thường, một thân trường bào xanh đậm, trên lưng đeo một viên mặc ngọc bình thường nối liền với túi gấm màu đen hoa văn màu bạc, ngồi sống lưng thẳng tắp, nét mặt trầm lặng lãnh khắc, khiến người ta cảm thấy khó gần.

Đế sư Tạ Nguy, được trong triều công nhận ấm áp như gió xuân.

Nhưng hắn thì sao, Hình bộ đều ngầm gọi là “Mặt người chết”.

Ngay cả đám chủ bộ trong nha môn nhìn thấy hắn đều phải run rẩy mặc thêm hai lớp y phục, ai mà tin được người như thế có liên hệ gì với cô nương gia, hoặc là cô nương gia nào không có mắt nhìn lại cứ cố tình coi trọng hắn?

Sau ngày bị đuổi theo hỏi ở khách điếm Thục Hương, Trương Già không gặp Khương Tuyết Ninh nữa, cũng theo bản năng tránh lại nhớ đến nàng, suốt ngày chỉ vùi mình vào hồ sơ cùng vụ án, chỉ sợ có một ngày nhàn rỗi, không khống chế nổi những ý nghĩ xằng bậy trong đầu khiến hắn thống khổ.

Hiện tại bỗng nhiên nghe thấy cái tên này, phảng phất như có búa đập vào ngực hắn. Vẻ mặt hắn vốn lạnh lùng nghiêm cẩn, dao động cũng không lộ, nhưng ngón tay đặt lên vành chén rượu siết chặt lại. Chỉ là, động tác nhỏ này cũng khó mà bị người khác chú ý đến.

Ngày trước Khương Bá Du cùng qua lại không ít với Hình bộ, một trận đồn đại vô căn cứ kia truyền bá rất hỗn loạn, ông càng chú ý nhiều hơn đến vị Định Phi thế tử hoang đường kia, chỉ sợ người này có quan hệ gì đó với Ninh nha đầu, ngược lại cũng không quản xem Trương Già thế nào.

Dù sao cũng nghe nói phẩm hạnh người này cao quý, không phải hạng người như thế.

Nghĩ đến người khác hắt nước bẩn lên người Ninh nha đầu, dù sao trước giờ người làm cha như ông chỉ thấy con cháu vương công quý tộc vây quanh nữ nhi nhà mình, còn chưa từng nghe Ninh nha đầu chủ động đi đeo bám ai, những tin đồn đó quả thật là nói bậy.

Có điều trước mắt lại vì lời nói của Trần Doanh, ngẩng đầu đánh giá một phen.

Cố Xuân Phương biết Trương Già không giỏi giao tiếp, cũng không thích điệu bộ gây sự của Trần Doanh, vuốt râu cười, thản nhiên nói: “Đồn đãi nhảm nhí đả thương người, Khương đại nhân có cách dạy bảo nữ nhi, hai vị cô nương đều được tuyển làm thư đồng của Công chúa, nghe nói Khương nhị cô nương còn rất được Tạ thiếu sư coi trọng. Kẻ xấu trong bóng tối lan truyền tin đồn cũng chỉ có thể làm hỏng danh tiếng nhất thời, lâu ngày lời đồn đãi ắt bị phá bỏ, Khương đại nhân không cần phiền não.”

Không nhắc đến Tạ Nguy còn tốt, nhắc đến làm cả người Khương Bá Du đều khó chịu.

Có điều người nói lời này là Cố Xuân Phương, một mặt xuất phát từ ý tốt, mặt khác không biết nội tình, ông không tiện nói gì, miễn cưỡng cười một tiếng, chuyển đề tài: “Mượn cát ngôn của Cố đại nhân. Nói tới tiểu Trương lang trung cũng đã hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, hình như còn chưa nói chuyện cưới gả nhỉ?”

Lần này đến lượt sắc mặt Lễ bộ thượng thư Diêu Khánh Dư không tốt.

Ai bảo nữ nhi của ông ta từng luận cưới gả cùng Trương Già cơ chứ? Vốn dĩ ông ta tán thưởng Trương Già, muốn gả Diêu Tích cho hắn. Ai ngờ nữ nhi ông coi thường hắn, sống chết đòi hủy hôn. Sau đó ở trong cung lại vì một phen đẩy Ôn chiêu nghi, thiếu chút hại Ôn chiêu nghi sảy thai, bị trách mắng hồi phủ, bây giờ tựa như bị mê sảng, không ngừng nói là có người hại nàng, phát điên rồi, thật sự không có cách nào ra ngoài gặp người khác.

Việc này, nếu nói ra, thật chẳng tốt đẹp gì.

Trương Già ngồi nghiêm chỉnh, rũ mắt trả lời: “Một mặt hồ đồ không đổi, mặt khác mệnh cách khổ sở hại người, không dám liên lụy người khác.”

Khương Bá Du không khỏi giật mình.

Diêu Khánh Dư lại nhìn thoáng qua Trương Già, sắc mặt hơi nguôi giận, chỉ khen ngợi Trương Già không nhắc đến chuyện lui hôn trước đó, có thể thấy nhân phẩm quý trọng. Nhưng càng biết được điểm này, càng cảm thấy nữ nhi mình thật có mắt như mù.

Ông ta thở dài nói: “Gì mà mệnh hay không mệnh, chỉ là lời vô căn cứ!”

Nhiều người từng nghe nói cửa hôn sự của Trương Già cùng Diêu Tích không thành, vốn tưởng rằng giữa Diêu Khánh Dư cùng Trương Già nhất định có chút lục đục, không ngờ Trương Già tự nhận mình “mệnh cách khổ sở hại người”, thân phận như Diêu thái phó lại bác bỏ hắn, trên mặt là trách cứ, trong lòng cân nhắc, lại là nói đỡ cho Trương Già.

Đến cùng là vì sao hủy hôn, bên ngoài không ai biết được.

Khương Bá Du làm quan trong triều bao nhiêu năm cũng có chút bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nghe được đến đây, lại nổi lên chút hiếu kỳ với Trương Già: Diêu Thái phó xem như là Phụ thần* nội các, ánh mắt lại không thấp. Có thể khiến ông ta coi trọng chọn làm con rể, đã tính là không tầm thường; sự tình không thành, còn có thể khiến Diêu thái phó nói đỡ cho hắn, cũng là hiếm có.

*Phụ thần: Thời kỳ đầu nhà Minh cũng đặt Trung thư tỉnh với Tả Hữu Thừa tướng đứng đầu. Năm Hồng Vũ thứ 13 (1380), Minh Thái Tổ bãi bỏ Trung thư tỉnh, phế chức vụ Thừa tướng, mọi công việc triều chính do Hoàng đế tự quyết. Chế độ Tể tướng bị bãi bỏ từ đây. Sau, Hoàng đế do nhiều công việc nên đặt ra chức vụ Nội các đại học sĩ (内阁大学士) hàm Chính ngũ phẩm, đảm nhận công việc văn thư. Sau do chức vụ này trở nên quan trọng, thành ra Đại học sĩ có thể coi như là đảm nhận công việc của Tể tướng, xưng là Phụ thần (辅臣), làm việc tại Thủ phụ (首辅).

Trương Già là một văn quan xuất thân từ lại khảo hiếm thấy trong triều, trong số các quan viên đỗ khoa cử, thật ra không tính là nổi bật.

Nhưng trầm lặng ít nói, nghiêm khắc với bản thân, hành sự ổn trọng.

So với đám công tử bột trong kinh thành kia, thật không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Tuy rằng nhìn có vẻ không dễ tiếp xúc, nhưng khắp người không chút bạo ngược xấu xa, tâm địa hẳn rất tốt. Nhìn có vẻ như khắc chế được Ninh nha đầu, cũng sẽ không đối xử tệ bạc với cô nương gia.

Trong lòng Khương Bá Du hơi động, bề ngoài tựa như không để ý mà hỏi thăm: “Chỉ nghe nói tiểu Trương lang trung nguyên quán ở Hà Nam*, năm đó sở dĩ làm môn khách của Cố Đại nhân, là vì giải oan cho cha. Đến kinh thành, hình nhưng cũng chưa được mấy năm?”

*Hà Nam: là một tỉnh thuộc Trung Quốc.

Trương Già nói: “Đúng vậy, chưa được ba năm.”

Khương Bá Du liền “Ồ” một tiếng: “Ở đã quen chưa?”

Ngón tay đang nắm chặt miệng chén của Trương Già càng siết chặt, nhưng lại hạ tầm mắt, trả lời như bình thường: “Khí hậu tương tự, không có gì không quen.”

Khương Bá Du lại nói: “Vậy thân thể lệnh đường vẫn khỏe mạnh chứ?”

Cố Xuân Phương là một lão hồ ly, cuối cùng cũng nghe ra chút manh mối, không khỏi nhìn về Khương Bá Du một cái, lại quay đầu nhìn Trương Già. Nhưng ánh mắt rơi xuống, thấy ngón tay hắn siết chặt lấy chiếc chén kia, lại nhìn dáng vẻ trầm lặng kia, nhất thời cảm nhận ra chút khác thường.

Vị môn đệ này…

Không giống vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài, ngược lại giống như đang bị dày vò kiềm chế gì đó.

Phía bên này, Khương Bá Du nói chuyện rất ăn ý, càng nhìn càng cảm thấy Trương Già rất là phù hợp.

Phía bên kia, Tạ Nguy ngồi cùng những người khác, nghe hết những lời nói của Khương Bá Du, Cố Xuân Phương, Trương Già vào tai, lại âm thầm cười nhạt một tiếng, lệ khí xuất hiện nơi đáy mắt, trên mặt vẫn không lộ ra chút gì, chỉ nâng chén rượu một hơi uống sạch, bỏng đến tận đáy lòng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 175
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...