Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Khôn Ninh

Chương 226

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một gáo nước lạnh hắt vào mặt, rốt cuộc Khương Tuyết Ninh cũng dần dần tỉnh lại.

Trong mũi họng còn thoáng mùi thuốc mê.

Nàng hơi khó chịu ho khan mấy tiếng, muốn đưa tay lên che miệng, mới phát hiện hai tay mình đều bị trói ngược ra sau, buộc vào một trụ tròn đường kính chừng một thước. Dây gai hơi thô nhám, buộc quá chặt, đã làm rách da cổ tay để lại vài vết hằn đỏ sâu cạn đều có.

Giọt nước trĩu xuống trên hàng mi dài của nàng, cản trở tầm mắt nàng.

Nàng cố sức chớp chớp mắt, trước mắt mới chầm chậm từ mơ hồ trở nên rõ ràng.

Một gian phòng khá đơn sơ, cửa gỗ sàn gỗ, ở cửa đông nghịt toàn người là người, ngay phía trước lại đặt một chiếc án cong lên ở hai đầu, một bàn trà, một đạo sĩ già tóc bạc trắng mặc đạo bào xanh xám an vị trên ghế trải đệm gấm bên cạnh, đang dò xét nàng từ trên xuống dưới.

Một đạo đồng trẻ bên cạnh thấy nàng tỉnh rồi, liền ném gáo nước trên tay về thùng, lui lại đứng cúi đầu bên cạnh ông cụ.

Rốt cuộc Khương Tuyết Ninh cũng nhớ ra.

Đã rất nhiều ngày từ khi nàng bị bắt, một đám người bịt mặt của đối phương bỗng nhiên xông ra từ trong rừng, tốc độ cực nhanh, nàng căn bản chưa kịp kêu lên, đã bị người ta dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng mũi từ phía sau, chưa được bao lâu thì ngất đi. Nửa đường có vài lần tỉnh lại, đều ở trên xe ngựa, là bị những người này làm tỉnh lại, bảo nàng ăn gì đó. Nhưng giám sát rất nghiêm, thường vừa ăn xong đã lại khiến nàng hôn mê.

Vì thế cả người mơ mơ màng màng.

Thoạt tỉnh lại, nàng lắc lắc đầu như thể đang lay lay bột nhão.

Có điều lúc nhìn thấy ông cụ này, nàng đột nhiên tỉnh táo lại…

Không chỉ vì nàng chưa từng gặp ông cụ này.

Quan trọng hơn là hiện tại tỉnh lại không phải trên xe ngựa mà trong một gian phòng, còn trói nàng vào một trụ tròn, hẳn là sắp thẩm vấn nàng rồi?

Dù ông cụ kia cũng mặc đạo bào, nhưng lại khác Tạ Cư An.

Đạo bào của Tạ Cư An là kiểu văn nhân ẩn sĩ ở thế tục quen mặc, tuy sửa đổi theo hình dáng cách thức y phục đạo sĩ trong đạo quán, nhưng trước nay không hề thêu thái cực cũng không thêu bát quái. Nhưng của ông cụ này mặc lại thêu hoa văn bát quái ở mép tay áo và thân, thêm tóc được búi lại trên đỉnh đầu, người cao gầy, xương gò má hai bên nhô ra, hốc mắt hơi lõm xuống, hai mắt lại như ẩn chứa ánh sáng, nếu không phải trên mặt có dáng vẻ bàng môn tà đạo mơ hồ, phối hợp thêm chòm râu hoa râm, cũng thực sự có khí chất thế ngoại cao nhân, chân tiên đắc đạo.

Ngón út của ông ta để móng dài.

Tuy người già gầy, trên mặt lại không quá nhiều nếp nhăn, hiển nhiên có thuật trú nhan.

Một nữ tử trẻ tư thái linh lung, trông cũng chỉ mười sáu tuổi, mang y phục váy sa màu lựu đỏ, cũng không rõ có phải cố ý hay không, nhưng y phục hơi loạn, trước ngực hở rộng, lộ ra vùng cổ và một bên vai, ngồi quỳ ngoan ngoãn bên chân ông cụ kia, nhẹ nhàng đấm chân cho ông ta.

Tay của ông cụ lướt xuống theo cổ nàng ta.

Áp lên làn da tinh tế mịn màng của nàng ta, nhẹ nhàng đặt lên gáy, lại đổi sang mu bàn tay áp vào, thế mà lại xem thiếu nữ này như lò sưởi!

Mí mắt Khương Tuyết Ninh giật giật.

Ánh mắt ông cụ ngừng lại trên người nàng, quan sát tỉ mỉ biểu cảm rất nhỏ của nàng, thấy nàng dù bị nước lạnh dội tỉnh dưới dược lực của thuốc mê, nhưng chỉ nhìn một vòng chung quang, không hề hoảng loạn, không khỏi nói: “Tiểu nữ oa (cô bé con) lại rất bình tĩnh, không hổ là người được hắn để ý đến.”

Khương Tuyết Ninh không biết “hắn” mà ông ta nói là ai.

Nhưng nhìn quanh, trong ngoài người cầm đao kiếm đều có, mặc thường phục hay đạo bào cũng không thiếu, nhưng duy chỉ có ông cụ này ngồi, còn có tiểu mỹ nhân đấm chân, không cần nghĩ cũng biết là kẻ đứng đầu ở đây.

Nàng nào có gì phải kinh hoảng?

Lập tức chỉ nói: “Tôn giá điều động nhiều người, hao tổn nhiều công sức như vậy, khiến ta hôn mê bắt ta đến, trừ trói ra cũng không đánh không giết, vậy hẳn ta đây còn có giá trị lợi dụng không nhỏ. Nếu đã vậy, tính mạng không phải lo, thì sốt ruột có ích gì?”

Ông cụ liền cười lên, lại có thêm vài phần tán thưởng: “Không tệ, nhận biết thế cục. Bần đạo tu đạo nhiều năm, cũng đã quên mất tên thế tục, đạo hiệu là “Vạn Hưu Tử”, cũng có thể gọi ta là “Chân Ất đạo nhân”. Lần này phí công trắc trở mời Khương Nhị cô nương tới làm khách, mấy đứa trẻ dưới tay ta làm việc không biết nặng nhẹ, nếu trên đường có gì sơ suất, xin cô nương rộng lòng bỏ qua.”

Vạn Hưu Tử!

Chân Ất đạo nhân…

Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng lúc danh hào này thật sự vang lên bên tai, đáy lòng Khương Tuyết Ninh vẫn bốc lên luồng khí lạnh.

Vạn Hưu Tử nói: “Chuyện này cũng không kinh ngạc sao?”

Khương Tuyết Ninh nói: “Nếu không đoán sai, lần bị tập kích năm ngoái ở phủ Thái An Sơn Đông, hẳn là bút tích của các hạ. Chỉ là lần đó không thành thì thôi. Trên đời này không có đạo lý “phòng trộm ngàn ngày”, muốn phòng cũng khó. Đạo trưởng trăm phương ngàn kế, nhân thời cơ động thủ, đắc thủ cũng không có gì lạ.”

Vạn Hưu Tử lập tức vỗ tay cười to: “Tốt, tốt!”

Khương Tuyết Ninh từng nghe nói đến người này.

Dù kiếp trước chưa từng gặp, cũng không biết kết cục của đối phương cuối cùng ra sao, nhưng hơn hai mươi năm trước liên hợp với đảng Bình Nam Vương đánh vào kinh, giết đến nỗi nửa kinh thành nhuốm máu, ngay cả Hoàng tộc cũng suýt chút nữa bị huỷ diệt, có thể xem như một trang nổi bật trong lịch sử mưu phản.

Triều đình quả thực hận người này thấu xương.

Nhưng biết sao được, thế lực Thiên Giáo lớn mạnh ở phía nam, mà sau lần bại sự năm đó, Vạn Hưu Tử rất ít khi xuất hiện trước mắt người đời, chỉ điều khiển giáo chúng thông qua thân tín của mình, không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối không lộ diện, hành tung vô cũng bí ẩn.

Cho nên dù quan phủ nhiều lần truy đuổi càn quét, cũng không có thu hoạch gì.

Nhất thời nàng lại không đoán được vì sao đối phương bắt mình đến, nên không dám tuỳ tiện mở miệng nói tiếp.

Nhưng cô nương ngồi quỳ dưới đất đấm chân cho Vạn Hưu Tử nghe thấy ông ta ôn hoà với Khương Tuyết Ninh như thế, lại ghen tị, liếc nàng, quay đầu lại càng ra vẻ nhu nhược quyến rũ ưỡn ngực sáp đến trước mặt Vạn Hưu Tử, giọng nói mềm mại làm nũng khiến người ta nổi cả da gà: “Giáo thủ, nay đã sắp hoàng hôn, ngài còn chưa dùng tiên đan sao? Nơi này, nơi này của nô lấn cấn đã lâu…”

Vạn Hưu Tử thoáng nhìn xuống nàng ta.

Nữ tử trẻ tuổi kia liền nịnh nọt lấy từ trong lòng ra một viên đan dược màu đỏ tím, dâng lên cho ông ta. Viên đan dược này đã dành rất nhiều công sức để luyện chế thành, là thứ Vạn Hưu Tử uống thường ngày, về phần hiệu dụng thì…

Vạn Hưu Tử cũng sờ sờ mặt nữ tử kia, mới lấy viên đan dược không lớn kia ra, cho vào miệng dùng.

Khương Tuyết Ninh thấy vậy, mơ hồ nhận ra mối quan hệ giữa hai người này, thấy ớn lạnh một phen.

Sau khi Vạn Hưu Tử dùng viên đan dược kia, sắc mặt hơi ửng đỏ lên, ngón tay chỉ lướt qua ngực, cổ cuối cùng nắm lấy cằm nữ tử nâng mặt nàng ta ngửa lên xem xét, lại nhìn sang Khương Tuyết Ninh, dường như đang so sánh gì đó.

Nữ tử kia rất ghen tị: “Nô không xinh đẹp sao?”

Vốn Vạn Hưu Tử còn đang rất tốt, sau câu nói này chẳng biết vì sao trong nháy mắt sắc mặt sa sầm, bóp cằm nữ tử kia đẩy ra sau, cười khẩy nói: “Ngươi cũng xứng so với nàng ấy sao?”

Nữ tử kia ấm ức đến nỗi rơi nước mắt.

Vạn Hưu Tử dường như muốn nổi giận, nhưng thấy vẻ đáng thương của nàng ta, lại nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ gò má nàng ta, như đối xử với món đồ chơi, trong chớp nhoáng lại khôi phục giọng điệu bình thản trước đó, nói: “Độ Quân phá lệ, để ý đến nàng ấy, đương nhiên tốt hơn ngươi rất nhiều.”

Nữ tử kia cắn chặt môi, nhưng trong một thoáng nhìn về phía Khương Tuyết Ninh, dường như không dám tin, thậm chí còn xuất hiện mấy phần đố kỵ mãnh liệt hơn lúc trước.

Ngay cả những giáo chúng chung quanh cũng đột nhiên có âm thanh huyên náo.

Ánh mắt bốn bề dường như chợt tập trung về phía Khương Tuyết Ninh.

Có ngạc nhiên, có tìm tòi, có khó mà tưởng tượng nổi.

Cả người Khương Tuyết Ninh đều cảm thấy không thoải mái, cũng không phải chưa từng trải sự đời bị cảnh tượng nhỏ này doạ sợ, mà cảm thấy ánh mắt những người này nhìn nàng khác lúc trước rồi, dường như đang đánh giá một người nào đó chưa từng gặp vậy.

Cẩn thận nghe, loáng thoáng có người nói “Vậy mà Độ Quân tiên sinh cũng tìm người tu luyện”, “Nữ nhân này có bản lĩnh lớn thật”, …

“Độ Quân” mà bọn họ nhắc đến…

Tên gọi này, Khương Tuyết Ninh có ấn tượng. Trong trận Thông Châu lúc trước, Trương Già mượn danh nghĩa “Độ Quân Sơn Nhân” trà trộn vào Thiên Giáo! Hiện tại Vạn Hưu Tử lại nói Độ Quân coi trọng nàng?

Trong lúc tâm tư nàng xoay chuyển, sắc mặt khó tránh khỏi hơi thay đổi.

Vạn Hưu Tử thấy rất rõ.

Ông ta bỗng nhiên ý thức được gì đó, đôi mắt hơi nhạt màu chậm rãi đảo một vòng: “Ngươi còn chưa biết thân phận Độ Quân?”

Khương Tuyết Ninh thầm giật mình.

Nếu không có câu này của Vạn Hưu Tử, nàng còn chưa rõ.

Nhưng có thêm câu này, một suy nghĩ trong đầu loé lên như tia chớp bổ xuống, gần như khiến cả người nàng run rẩy, thế là trong lòng xuất hiện một đáp án chỉ sợ nói ra cũng không ai dám tin…

Tạ Cư An!

Vạn Hưu Tử cân nhắc tới lui, giống như cảm thấy hứng thú, lại kéo nữ tử kia đến, xoa nắn sờ xoạng, phần bụng gồng cứng, nhưng vẻ mặt lại dường như không hề dao động, có điều lúc nhắc đến hai chữ “Độ Quân”, dần dần nhớ lại chuyện hơn hai mươi năm qua.

Ông ta lạnh lùng “hừ” một tiếng.

Lúc nói chuyện lại có phần cảm thán: “Thoáng đã qua rất nhiều năm, vốn tưởng thay trời làm việc thiện, lại không ngờ là dẫn sói vào nhà, nuôi hổ gây hoạ. Bần đạo cũng không phải người không kiềm được giận, chỉ là hiện tại dù thân thể còn bồi bổ thoả đáng, đêm có thể ngự nữ, điều hòa âm dương xem như con đường tu đạo, nhưng dù sao thời gian luân chuyển, tuổi thọ có hạn, nếu còn không khởi sự chỉ sợ sẽ lót đường cho họ Tạ. Nào ngờ, trời xanh có đức hiếu sinh, lại giúp ta, cứ để hắn lầm đường vì chữ sắc, lộ ra sơ hở lớn như thế! Bần đạo lý nào lại không mỉm cười nhận lấy?”

Khương Tuyết Ninh mơ hồ nghe ra chút ý tứ: Hoá ra bắt nàng là để đối phó Tạ Cư An.

Thiếu nữ kia dưới tay Vạn Hưu Tử ngâm nga kêu khẽ.

Vạn Hưu Tử đối xử với nàng ta như thể một đồ vật, dù đùa bỡn cũng không hề có chút cảm giác, khiến người ta nhìn thấy chỉ rùng mình sởn tóc gáy.

Thậm chí ông ta còn cười lên, nói: “Thiên Giáo ta là đạo giáo chính thống, thanh tâm quả dục. Nhưng không có chuyện nam nữ không được xem là tu luyện, phải nam dương nữ âm điều hòa, cả thân xác và tâm tư, thân giao hoà, ý thủ trung, không loạn bản tính, mới là “đắc đạo”. Ta vốn tưởng hắn có tuệ căn, mới bảo Công Nghi tìm vài nữ nhân sạch sẽ, tháng âm năm âm ngày âm, thả lên giường hắn cho hắn tu luyện. Ta nghĩ “cô dương bất trường” (đại ý chỉ đơn phương sẽ không thành sự, phải có nam có nữ), nơi đó của nữ nhân dù sao cũng là hang tiêu hồn, mộ anh hùng. Không sớm tu luyện, ngày nào đó thời điểm khẩn yếu gặp phải yêu tinh vưu vật gì, nửa thân dưới không được, cuối cùng sẽ hỏng việc. Nào ngờ hắn lại không chịu cảm kích.”

Lúc nói đến đây, thái độ của Vạn Hưu Tử đã vui vẻ hơn mấy phần.

Nhất là khi nhìn Khương Tuyết Ninh, còn lộ ra mấy phần hài lòng.

Hai năm qua ông ta thực sự hiếm được thời khắc đắc ý như vậy, nhất là còn bắt được điểm yếu của Tạ Nguy, chỉ chờ người tự chui đầu vào lưới, cả người ông ta cũng buông lỏng không ít: “Hừ, những năm gần đây ta cũng biết hắn không an phận, ở kinh thành đã nghiễm nhiên không coi giáo thủ như ta ra gì. Chỉ là hắn làm việc luôn kín đáo, dục tình yêu hận không dính vào, dù đôi phó chết vài thân tín của hắn, hắn cũng lạnh lùng không chớp mắt không hỏi nhiều, quả thực không tìm được sơ hở gì. Đáng tiếc, ban đầu hắn không để ý đến, ta không nắm được đằng chuôi hắn, giờ đây đã thành tử huyệt của hắn. Người tài như hắn, cuối cùng vẫn không thoát được chữ “tình”, thua bởi nữ nhân. Ông trời cũng thiên vị ta, muốn ta đăng lâm đại bảo, chúa tể thiên hạ rồi!”

Khương Tuyết Ninh nghe ô ngôn uế ngữ của lão đạo chẳng ra gì này, sắc mặt đã tệ đi mấy phần.

Lại nghĩ đến bản thân nàng bị giam cầm, không biết sẽ mang đến bao nhiêu phền phức cho mấy người Tạ Nguy, Yến Lâm, càng không cười nổi.

Vạn Hưu Tử lại như thể cố ý, hỏi tiếp: “Hắn bị ngươi đâm một đao cũng không đánh trả, chắc hẳn đã được ngươi cùng tu luyện rất tình thú nhỉ?”

“Tu luyện” …

Khóe mắt Khương Tuyết Ninh hơi giật, chỉ coi như không nghe thấy, trái lại nói: “Trong cung có phương pháp dùng thuỷ ngân luyện đan, chuyên phục vụ thiên tử, có thể khiến người ta trở lại thời trẻ trung khoẻ mạnh. Nếu giáo thủ lo lắng tuổi thọ không dài, cũng có thể thử xem.”

“Ha ha ha ha…”

Vậy mà Vạn Hưu Tử lại ngửa cổ cười thành tiếng, căn bản không vì lời nàng nói mà rung động.

“Cẩu hoàng đế được yêu tà phương sĩ dâng tặng đan dược, mạng không còn lâu nữa! Tiểu nữ oa, ngươi nghĩ ta không biết thuỷ ngân có kịch độc sao? Đạo gia tu luyện đạo dưỡng sinh, đương nhiên phải dưỡng ấm bồi bổ. Nếu ngươi muốn thấy ta ăn đan dược còn chết bất đắc kỳ tử, e là không thể đâu.”

Khương Tuyết Ninh: “…”

Thủ lĩnh tà giáo lại đường đường chính chính dưỡng sinh, ở chỗ đâu đâu cũng là phương sĩ kê đan dược thuỷ ngân, quả là gần bùn chẳng hôi tanh mùi bùn.

Nàng thực sự bái phục.

Vạn Hưu Tử nhìn thoáng qua sắc trời đang dần tối, chỉ nói: “Không còn mấy canh giờ nữa, nếu Độ Quân không tới…”

Ông ta quay sang nhìn Khương Tuyết Ninh.

Trong lòng Khương Tuyết Ninh thầm mắng một câu, nhớ lại cách làm người của Tạ Cư An, ngay cả cái liếc mắt cũng lười cho vị giáo thủ này xem, chỉ nói: “Yên tâm, Tạ Cư An chắc chắn sẽ đến, có điều khẳng định không phải tới một mình. Nếu ta là giáo thủ, lúc này dọn đồ bỏ chạy còn kịp.”

Con ngươi Vạn Hưu Tử hơi co lại, dường như đang cân nhắc lời nàng nói.

Sau một lúc lâu, ông ta cười đắc ý, âm trầm nói: “Bản tọa cũng muốn nhìn xem.”

Hai người không nói gì thêm.

Tuy Khương Tuyết Ninh nói thế, nhưng chẳng qua chỉ căn cứ vào hiểu biết của nàng đối với Tạ Nguy kiếp trước và tương giao với Tạ Nguy kiếp này, trong lòng không hề nắm chắc. Lúc người đó điên lên ra sao, nàng thực sự đã trải nghiệm. Nếu thật sự làm ra chuyện đơn thương độc mã, một mình vào hang hổ cũng không phải không có khả năng.

Chỉ là như thế sẽ rơi vào bẫy của người ta.

Không những không cứu được nàng, e rằng còn khiến hai người lâm vào khốn cảnh như nhau.

Nội tâm nàng cầu nguyện Tạ Cư An đừng xuất hiện.

Cứ thế đợi đến đầu giờ tý cũng không thấy người đâu.

Sắc mặt Vạn Hưu Tử càng lúc càng kém.

Thấy tiếng canh giờ tý ba khắc sắp vang lên, bên ngoài vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập, một đạo đồng cúi đầu ngoài cửa bẩm báo: “Khởi bẩm giáo thủ, Độ Quân tiên sinh ở bên ngoài phân đà xin gặp! Đại quân Hân Châu không có dị động, dọc đường không ai đi theo, xác thực một mình về giáo!”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 226
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...