Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Khôn Ninh

Chương 159

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đường Nhi Liên Nhi hầu hạ Khương Tuyết Ninh mơ hồ phát hiện cô nương nhà mình trở về chuyến này, dường như có gì đó sai sai.

Buổi chiều, người của Thanh Viễn bá phủ đã đến Khương phủ một chuyến, nói là cô nương nhà mình bị Khương Tuyết Ninh đánh trước mắt bao người, rõ ràng muốn đòi một lời giải thích. Khương Bá Du nói lời thiện ý khuyên người đi, nói chờ Khương Tuyết Ninh trở về hỏi thăm rõ ràng, sau đó sẽ báo với bá phủ.

Trong phủ từ trên xuống dưới đều nói Nhị cô nương gặp rắc rối rồi.

Nhưng nàng trở về nghe nói lão gia phu nhân đợi nàng qua đó, thì chỉ nhàn nhạt nói hai chữ: “Không đi.”

Hiển nhiên Khương Bá Du tức giận muốn ngã ngửa, Mạnh thị thì còn nổi trận lôi đình trong phòng mình, trách mắng Khương Tuyết Ninh gây thêm phiền toái ngay thời điểm mấu chốt tuyển chọn Lâm Truy vương phi, là cố ý không muốn thấy tỷ tỷ mình sống tốt.

Khương Tuyết Ninh trở về phòng mình, chỉ lấy ra một thỏi mười lượng bạc.

Sau đó giao cho Liên Nhi, bảo Liên Nhi cầm đi đưa cho Khương Bá Du và Mạnh thị, chỉ nói một câu: “Là con đánh Vưu Nguyệt không sai, chút bạc này thưởng cho nàng ta đi chữa mặt. Nếu không phục, có thể đâm đơn cáo trạng tới nha môn kéo ta đi gặp quan, đến lúc đó quan phủ phán con bồi thường thế nào, con bồi thế ấy. Chỉ cần Bá phủ họ chịu mất nổi chút thể diện này.”

Cả đêm dường như chỉ nói mấy lời ấy.

Sau đó cứ dùng bữa, rửa mặt như thường lệ, thậm chí còn lên giường ngủ sớm hơn nửa canh giờ so với ngày trước.

Trông có vẻ cực kỳ bình thường.

Nhưng Đường Nhi Liên Nhi hầu hạ nàng đã một khoảng thời gian, nhạy cảm nhận ra trong lòng nàng có chuyện, đều âm thầm nâng cao cảnh giác, càng lúc càng cẩn thận từng li từng tí, cũng không dám để ai quấy rầy nàng.

Hôm sau trời vừa sáng Thanh Viễn bá phủ đã truyền tin tới, nói là hôm qua sau khi bị Khương Tuyết Ninh đánh một bạt tai ở khách điếm Thục Hương trờ về, chẳng biết vì sao lại phát điên, tức ngất đi, đầu đập vào ngưỡng cửa, không chỉ phá tướng (mặt bị thương), còn hôn mê mấy canh giờ.

Thật vất vả thỉnh đại phu đến cứu được, tỉnh lại rồi có chút điên điên khùng khùng.

Miệng lúc nào cũng chỉ nhắc tới gì mà “ngân cổ” “Tăng giá rồi” “Giảm giá rồi”, phần lớn thời gian không nhận ra phụ thân mẫu thân, nhưng một khi nhận ra thì ném đồ, giật tóc, mắng chửi ầm lên, vừa khóc vừa gào.

Có người nói là vị tiểu thư bá phủ này dùng tất cả tiền riêng của mình mua ngân cổ ruộng muối Nhâm thị, khó khăn lắm mới vượt qua được thời gian tụt xuống đáy, sắp tăng lên, về nhà lại vừa khéo phát hiện phụ thân mẫu thân đại diện nàng ta bán ngân cổ đi, ai mà chịu nổi đả kích này? Cho nên sau khi đập đầu hỏng rồi thì điên điên khùng khùng, mới nói những lời ác độc với phụ mẫu mình như thế.

Lời đồn đãi đã truyền đi khắp nơi, toàn bộ bá phủ mất hết mặt mũi.

Khương Tuyết Ninh liên quan đến chuyện này đương nhiên không tránh khỏi bị bàn luận, ngay cả những lời thật thật giả giả Vưu Nguyệt bịa đặt về nàng và Trương Già ở khách điếm Thục Hương cũng truyền đi đầy đường.

Sáng sớm đầy tớ già bên Mạnh thị lại tới gọi Khương Tuyết Ninh qua, hiển nhiên là đã giận lắm rồi, nhất định phải tìm nàng hỏi cho rõ ràng.

Khương Tuyết Ninh đang ngồi ở trước gương chải đầu.

Nghe đầy tớ già kia nói xong, khuôn mặt nàng bình tĩnh đến cực điểm, vớ lấy bình hoa bên cạnh ném thẳng ra ngoài, đập vào đầu đầy tớ già kia, thản nhiên nói: “Đây mới chỉ là khởi đầu, giờ đã muốn tìm ta tính sổ sách, còn sớm quá! Chờ thêm hai ngày nữa đi.”

Hai năm trước, khi nàng ngang ngược hung hăng, không phải chưa từng ra tay với nha hoàn gã sai vặt.

Nhưng chưa lần nào khiến người ta sợ hãi thế này.

Trong giọng nói thậm chí còn mang ý cười, trên mặt lại tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng, như thể trong lòng chẳng hề dao động, đồ ném đi lại khiến người ta sứt đầu chảy máu.

Đầy tớ già kia biết là Khương Tuyết Ninh gây họa, lúc đến nói chuyện giọng điệu hiển nhiên không được tốt, nhưng bị bình hoa kia đập vào trán, vừa sờ thấy máu, liền bị dọa sợ mất mật, nhất thời khóc trời than đất kêu gào ầm ĩ.

Khương Tuyết Ninh lại như không hề nghe thấy.

Nàng lấy khuyên tai làm từ san hô đỏ điêu khắc thành vầng trăng khuyết ở trên bàn trang điểm, mang lên tai mình, trước hết dặn Liên Nhi giao bức thư mình vừa viết xong sáng nay cho người đưa đến đất Thục cho Vưu Phương Ngâm, sau đó lại dặn Đường Nhi sai người chuẩn bị xe ngựa đi ra ngoài.

Lúc sắp đi, nàng mở tráp cất giữ khế ước và bằng chứng của một vạn ngân cổ ruộng muối Nhậm thị, lấy cả con dấu nữa, sau đó đi thẳng ra khỏi phủ leo lên xe ngựa, đi U Hoàng Quán.

Sớm tinh mơ Lữ Hiển nhàm chán ngồi trên lầu uống trà.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng từ ngoài cửa đi vào, mí mắt đều giật lên một cái, có một loại dự cảm mơ hồ lóe lên trong đầu.

Hắn đứng dậy tới đón: “Đây không phải Khương Nhị cô nương sao? Hôm nay đến thăm tệ quán, hẳn là muốn chọn một cây đàn mới rồi.”

Khương Tuyết Ninh lại nói: “Không phải.”

Lữ Hiển nhíu mày: “Không mua đồ?”

Khương Tuyết Ninh thẳng thắn đặt khế ước cùng bằng chứng một vạn ngân cổ kia trên quầy trước mặt hắn, thản nhiên nói: “Nhưng bán đồ.”

Trong nháy mắt nàng lấy ra một xấp giấy này, Lữ Hiển suýt nữa thì trợn trắng cả mắt, ánh mắt gần như dính chặt vào tay nàng, đi theo nó đến trên quầy, trong lòng tưởng chừng như tuyết lở núi sập!

Mấy tờ giấy này…

Có trời mới biết hắn nhìn thấy quen biết bao? Không phải là nhóm ngân cổ hắn vừa mới bán đi với giá thấp mấy ngày trước sao?

Sao có thể…

Đến tay Khương Tuyết Ninh?

Huyệt Thái Dương Lữ Hiển nhảy lên thình thịch, chỉ cảm thấy một luồng máu nóng vọt thẳng lên trán, khiến cho môi hắn hơi run lên, không thể không đưa tay lên vịn trán, mới có thể nhịn lại kích động muốn gào lên: “Người âm thầm mua ngân cổ lại là ngươi?”

Nếu đổi lại bản thân Khương Tuyết Ninh ở vị trí của Lữ Hiển, e rằng cũng không thể bình tĩnh được, đối với lần hiếm hoi đối phương thất lễ này, nàng tỏ ra mười phần rộng lượng, không để ý chút nào, ôn hoà nói: “Là ta.”

Lữ Hiển suýt chút nữa tức điên: “Bây giờ ngươi sang tay muốn bán về cho ta?”

Khương Tuyết Ninh cười cười: “Trong tay vừa khéo đang thiếu chút tiền, nếu Lữ lão bản có thể mua về thì tốt quá rồi.”

Lữ Hiển: “…”

CMN ngươi mua ngân cổ từ tay lão tử giá bốn trăm văn, lại bảo lão tử mua về với giá cao, chẳng phải lão tử vừa ra vừa vào, tự bán tự mua, còn thua lỗ thêm một khoản tiền lớn sao?

Coi lão tử là kẻ ngốc à, ngươi mơ đi!

Khương Tuyết Ninh dò xét sắc mặt tái mét của hắn, hiểu ý, liền muốn lấy đi bằng chứng cùng khế ước kia: “Xem ra Lữ lão bản không hề có hứng thú, ta tìm người khác hỏi xem.”

“Bộp!”

Lữ Hiển lập tức đè chặt mấy tờ giấy kia, hằn giọng nói: “Ra giá đi.”

Khương Tuyết Ninh: “…”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 159
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...