Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lập Quốc Ký III

Chương 66

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đại hội võ lâm, ở bảng Nhất, cũng chỉ có một người lọt vào vòng trong, đó chính là Hồng nương tử. Tất cả các đối thủ khác đều bị nàng hạ gục, không còn khả năng thi đấu tiếp theo. Bảng thứ hai là cặp đấu thủ rất chênh lệch về thực lực, Yên hiệp Mộ Dung Xuân võ nghệ siêu quần và chuyên gia chạy trốn bí ẩn Dạ Khách. Cho đến lúc này, ngoại trừ khinh công thì không ai biết Dạ Khách có tuyệt chiêu võ công gì. Hai người trong bảng Tam chia đều số điểm đồng hạng đứng đầu là Khinh Trần và Mộc Hạng. Tuy nhiên không biết khả năng đi tiếp của họ thế nào, vì cả hai trước đó đều đã dính những chấn thương nghiêm trọng. Bảng Tứ dẫn đầu bởi tinh anh kiếm khách Hạo Chi công tử và người đứng hạng nhì là nhân vật trùm đồ đen kín mít Bất Nhị của Độc dược cốc.

Bát cường được xác định chỉ còn bảy người. Ngạc nhiên hơn nữa là có đến ba người trong nhóm tân nhân tiến vào được vòng này. Cái tên Kim Gia như mặt trời giữa trưa tới hồi đại thịnh, bất cứ ai cũng phải nhắc đến với một thái độ tò mò. Mọi người đều nhất mực khẳng định đây phải là một nhân vật cường bá, mới có thể tập hợp dưới trướng mình nhiều cao thủ bí ẩn đến như vậy. Thật ra bọn họ là ai, từ đâu đến? Họ Kim này không phải là một cái họ phổ biến ở Triệu Đảo.

Trong lúc Lâm đại vương đang cùng ngũ đại chưởng môn thảo luận về nhân vật bí ẩn này, thì Kim gia tới cửa xin bái phỏng. Năm vị chưởng môn ban đầu rất ngạc nhiên rồi sau đó chuyển qua háo hức đón chào tân nhân nổi bật nhất trong kỳ đại hội này. Không ngờ khi Lâm đại vương, đồng thời cũng là võ lâm minh chủ, nhận được bái thiếp liền cau mày nhăn trán. Ông vội vã cáo từ năm vị chưởng môn để tiếp gặp Kim gia ở một gian phòng riêng.

Gian phòng đó chính là đại điện của Thủ Long cung, nơi có đặt ngai vị của Lâm đại vương.

-Hạ quan là Ngự sứ Kim Thành, khâm sai phụng chỉ hoàng thượng vi phục xuất tuần. Kính chúc đại vương kim an! – Lạc Thiên khấu đầu quỳ gối trước đại điện.

-Ngự quan bình thân. Người đâu, ban toạ! – Lâm đại vương cười lớn. – Thì ra nhân vật bí ẩn đằng sau Tam đại tân nhân lại là ngự quan.

Lâm đại vương thân người cao to, râu xoăn tóc trắng, tiếng khoẻ như hồng chung. Vừa có khí chất cao quý của bậc đế vương, vừa hào sảng thoải mái như cao nhân trong giang hồ. Tuy đã ngoài tám mươi nhưng thân hình vẫn cường tráng, mặt hồng khí thịnh, minh mẫn vô cùng.

-Ngự quan bôn ba ngàn dặm từ kinh thành đến đây, tại sao không bái phỏng từ sớm? – Lâm đại vương nhìn Lạc Thiên ngồi xuống vị trí ghế vừa mới được khiêng ra liền nói. – Ngự quan, tay của ngài?

-Bị thương ở An Nhiên đảo! – Lạc Thiên trả lời. - Ở đó có một nhóm người tự xưng là Cự Kình bang dám bắt cóc mệnh quan triều đình. Tuy toàn bộ đã bị bắt giam nhưng trong quá trình phá án, tự mình dẫn dụ tội phạm hạ quan cũng bị thương chút ít.

-Cư nhiên là một bang phái nhãi nhép lại dám lồng hành. – Lâm đại vương giận dữ vỗ bàn đập mạnh. – Chúng thật may mắn đã bị Ngự quan bắt giữ, nếu là ta thì ...

Tuy lão không nói hết câu, nhưng Lạc Thiên đoán chín phần mười là muốn hành xử theo kiểu giang hồ rồi. Lâm đại vương không hề câu nệ tiểu tiết, bước xuống ngai vàng đi đến chỗ Lạc Thiên.

-Ngự quan, có thể không ngại cho ta xem vết thương được không?

-Dĩ nhiên là không ngại.

Lạc Thiên tháo dải băng trên cổ, hạ cánh tay bị gãy xuống để cho lão xem xét. Dù sao cũng là người luyện võ, lăn lộn trên giang hồ cũng có nhiều lúc bị thương, Lâm đại vương là người khá am hiểu về việc chữa trị các thương tổn. Lão bắt mạch cho Lạc Thiên cẩn thận, sau đó vuốt râu thở dài.

-Tổn thương đến gân cốt, khí mạch cũng không còn. Ngự quan, ta e rằng cánh tay ngài đã bị phế rồi! Dù sau này có bình phục cũng chỉ có thể cử động đơn giản, không cầm vật nặng, không thể dùng kiếm. - Lão lắc đầu tiếc rẻ. – Nghe nói Ngự quan là tướng quân thống lĩnh Tây Viên, một trong những nhánh binh đông nhất kinh thành. Đáng tiếc, đáng tiếc ...

Thái độ tiếc nuối của Lâm đại vương làm Lạc Thiên khá bất ngờ, xem ra lão cũng là người am hiểu y thuật. “Tuy nhiên lần này, ngài đã sai hoàn toàn rồi!” Thứ nhất, Lạc Thiên không có luyện công, lấy đâu ra khí mạch để mà lão bắt được. Thứ hai, hắn vốn chỉ đeo kiếm giống như đeo ngọc bội, không sử dụng được kiếm cũng không sao. Ai nói tướng quân Tây Viên quân biết võ hồi nào? Thứ ba, sau khi hồi phục cũng chỉ cử động đơn giản không cầm vật nặng. Hắn trước giờ cũng đã phải làm bất cứ việc nặng gì đâu, trong tương lai chắc chắc cũng sẽ không làm. Vì vậy, việc cánh tay của hắn bị phế giống như lão nói, Lạc Thiên hoàn toàn không quan tâm.

Tuy nhiên thấy lão đã thành thật chia buồn như vậy, hắn cũng không thể hắt nước lạnh vào mặt người ta, cũng làm ra vẻ ưu tư suy nghĩ.

-Quả nhiên là âm mưu, toàn bộ đều là cái bẫy. – Lạc Thiên chính là vì câu nói này mà tới.

-Ngự quan ngài nói sao? – Lâm đại vương quả nhiên bị câu nói này thu hút.

-Vấn đề này là cơ mật triều đình, hạ quan không tiện nói ra. Nhưng đại vương cũng phải biết, hoàng thượng không phải vô cớ mà ra lệnh cho hạ quan xuất tuần điều tra khắp nơi. Kỳ thật là hiện nay có một tổ chức bí mật đang âm thầm mưu phản triều đình. Bọn chúng có nhân sự vô cùng phức tạp, liên quan đến rất nhiều nhân sĩ trong giang hồ. Hạ quan đã lần theo đường dây này rất lâu, thì bị chúng phát hiện. Vụ án ở An Nhiên chắc chắn là một cái bẫy vì muốn loại trừ hạ quan, nhưng rất may cho đến nay vẫn chưa để chúng biết được thân phận thật sự. Chỉ biết trong số những người tham dự đại hội năm nay cũng có người của bọn chúng. Hạ quan lần này liều mạng đem mình làm mồi nhử. Đồng đảng của phản tặc chắc chắn sẽ nhắm vào hạ quan.

-Thì ra lại có chuyện như vậy. Muốn lợi dụng đại hội võ lâm để tập họp người mưu phản ư? – Lâm đại vương giận dữ đập bàn. – Ngự sứ yên tâm, lần này ta sẽ phụ giúp ngài thu phục nghịch tặc.

Nghe thấy lời này, Lạc Thiên liền vui vẻ ra mặt. Âm mưu của hắn đã thành công một nửa.

-Đa ta đại vương hỗ trợ! – Lạc Thiên theo lễ quỳ xuống kính bái.

-Ngự quan nên đứng lên. Việc trước mắt ngài cứ an tâm về dưỡng thương. Ta sẽ phái thêm nhiều cao thủ tăng cường bảo vệ. Một khi nghịch tặc ra tay sẽ ngay lập tức bắt giữ không chừa một tên.

Tối ngày hôm đó hắn đã có thể kê gối ngủ ngon một giấc. Chỉ tiếc rằng Khinh Trần, Châu Bình và Hồng Tụ không thoải mái chút nào. Tự nhiên có thêm mấy chục người bao vây theo dõi, tuy không thấy người, nhưng bằng vào võ công của họ đều có thể nhận ra. Bị nhiều người quan sát như vậy thì làm sao có thể ngủ ngon đây?

Ngày hôm sau nghe nói có mấy chục người bị bắt tại trận khi đang rình rập khách điếm bọn họ đang ở. Đại đa số chỉ vì muốn moi móc thông tin Kim Gia là ai, khuôn mặt của Hồng nương tử như thế nào, Dạ Khách có võ công gì hay Khinh Trần có bao nhiêu cơ hội hồi phục, để đem bán thông tin và để đi cá cược. Bị Ảnh giả bí mật tra khảo suốt một đêm, khi được thả ra ai nấy đều hồn bay phách tán. Lời đồn về thân thế của Kim Gia ngày càng ly kỳ đáng sợ. So với thái tử của ma giáo, cung chủ Mỹ Hà cung thì càng hùng mạnh, cường đại hơn.

^_^

‘Tiểu nhân đắc ý’ chính là cụm từ dùng để miêu tả Lạc Thiên hiện giờ. Hắn nghênh ngang xuất hiện trước cổng lớn đại hội, dẫn theo ‘Tam đại tân nhân’ nằm trong ‘thất cường’ võ hội năm nay. Dù không muốn công nhận nhưng điệu bộ của hắn cực kỳ giống một ông chủ phách lối. Hồng nương tử là tỳ nữ đứng bên cạnh pha trà rót nước, Dạ Khách cõng sau lưng tiểu hài tử không khác gì vú em, còn Khinh Trần râu ria xồm xoàng đích xác là một tên thị vệ. Cái nhóm cao thủ gia đinh này càng làm nổi bật thêm thân phận tôn quý, cùng nhiều lời đồn đại bịa đặt nhảm nhí về hắn mấy ngày qua. Cuối cùng, Lăng Tiếu Nam không cách gì mà lại không nhận ra gương mặt của hắn.

-Trần Chí Viễn, rốt cuộc đã tìm ra ngươi! – Tên thiếu niên rít lên trong căm thù. Thì ra y vẫn còn nhớ cái tên mà Lạc Thiên tự tiện bịa đặt.

Ngày thi đấu thứ năm của đại hội võ lâm, Lăng gia đại công tử không hiểu tại sao lại vô cớ tấn công khán giả ngồi trên đài, vu cáo Kim Gia chứa chấp ma đầu Vô Lệ.

-Ta không phải Trần Chí Viễn, cũng chưa từng quen ngươi. Đừng kiếm chuyện gây sự! – Lạc Thiên tỏ ra vẻ mặt hùng hổ giận dữ.

-Người còn dám nói không quen, rõ ràng nữ nhân kia là Vô Lệ đúng không? Hôm nay ta sẽ giết chết cả hai ngươi để báo thù cho ... cho ta. – Lăng Tiếu Nam vừa nói vừa lăng không bay tới.

Khinh Trần phản ứng rất nhanh, giương côn chặn phía trước. Hồng Tụ kéo Lạc Thiên về phía sau, đồng thời trên tay cũng đã xuất ra phi đao. Châu Bình luôn nhớ nhiệm vụ của mình, y cõng Tiểu Thiên Thiên phi thân bay biến đi mất. Chỉ là Lăng Tiếu Nam chưa kịp đến gần chỗ của Lạc Thiên, thì đã có ba bốn lớp cao thủ ngăn lại. Kể cả Ảnh giả do Lâm đại vương phái tới cũng đồng thời xuất hiện xung quanh chỗ hắn đứng, tuốt kiếm sẵn sàng.

Kiếm của Lăng Tiếu Nam va chạm cực mạnh với côn của Khinh Trần thì cả hai bị chấn lực văng ra hai phía. Khinh Trần bị động đến vết thương bên sườn liền hô hấp khó khăn, mồ hôi đổ đầy trán. Lăng Tiếu Nam giống như thú dữ đồ ăn đến miệng còn bị giật ra, y huýt sao một tiếng đã có thêm mấy chục hộ vệ kéo đến vung đao chờ lệnh. Hai bên Ảnh giả và hộ vệ bắt đầu giao chiến. Lạc Thiên ngó nơi Lâm đại vương đang đứng với ánh mặt gởi gắm. Sau đó hắn cùng Hồng Tụ liền ly khai khỏi khu vực võ đài.

Đám Ảnh giả muốn bảo hộ hắn cùng đám hộ vệ tấn công đều theo đó mà di chuyển trận đánh ra khỏi khu vực đại hội. Lăng Tiếu Nam y như con chó điên cắn rồi không chịu nhả, cũng phi thân phóng người theo. Gã thiếu niên lại bị Khinh Trần đánh bật trở lại, phản khách vi chủ trực tiếp hạ gục tên cầm đầu này. Thế nhưng trường côn chưa kịp chạm đến gã thiếu niên đã bị kiếm của Hạo Chi ngăn cản. Lạc Thiên đoan chắc chín phần mười hai gã này có quan hệ mờ ám.

Toàn bộ đấu trường nhốn nháo đứng dậy giành coi trận quyết đấu thú vị đột ngột xảy ra này. Họ đoán già đoán non xem Kim gia bí ẩn cùng Lăng gia trong tứ đại gia tộc này rất cuộc đã xảy ra ân oán gì. ‘Tam đại tân nhân’ cùng ‘đệ nhất kiếm khách’ đột nhiên bỏ ngang đại hội, khiến những người còn lại tiếc nuối ngẩn ngơ, nửa muốn chạy đi coi chuyện gì, nửa tiếc rẻ chiếc vé đã lỡ bỏ số tiền lớn ra mua.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 0: Một lời đã định
Chương 1
Chương 1: Đệ nhất gian thương cũng là phú hào đệ nhất
Chương 2: Ta đi mua vài hòn đảo
Chương 2
Chương 3
Chương 3: Không nên đắc tội tiểu nhân
Chương 4: Càng không nên đắc tội nữ nhân
Chương 4
Chương 5: Giỏi nhất là gạt người
Chương 5
Chương 6
Chương 6: Hữu thù tất báo
Chương 7
Chương 7: Một khúc đàn thâu tâm
Chương 8
Chương 8: Cuộc sống vẫn thật khó khăn
Chương 9
Chương 9: Hồng nhan và họa thủy
Chương 10: Sự cố chấp của kẻ tham lam
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Có người sống sao gọi là đảo hoang!
Chương 12
Chương 12: Nàng là ... tiểu thiếp!
Chương 13
Chương 13: Tạm biệt đảo cá voi
Chương 14
Chương 15
Chương 15: ... mà vấp phải đá, mà quàng phải dây
Chương 16
Chương 16: Được rồi lại mất
Chương 17
Chương 17: Lại một khúc đàn thâu tâm
Chương 18
Chương 18: Khả năng của một thư sinh
Chương 19
Chương 19: Không bao giờ rời xa
Chương 20
Chương 20: Tiểu nhân đắc ý
Chương 21
Chương 21: Tân quan nhậm chức
Chương 22
Chương 22: Thiếu tiền thật khó lắm thay
Chương 23
Chương 23: Ta cho rằng nhiều tiền vẩn tốt hơn là ít
Chương 24
Chương 24: Phượng cầu hoàng
Chương 25
Chương 25: Dạ Yến
Chương 26
Chương 26: Diễn tiến bất ngờ!
Chương 27
Chương 27: Bản lĩnh của nam nhân
Chương 28
Chương 28: Tội phạm đào vong
Chương 29
Chương 29: Không được nói ta không được!
Chương 30
Chương 30: Ngươi là Khinh Trần?
Chương 31
Chương 31: Ta đệ nhị, không ai dám nhận đệ nhất
Chương 32
Chương 32: Chợt nhớ chuyện xưa ... chỉ muốn quên
Chương 33
Chương 33: Ăn mày cũng phải có học thức
Chương 34
Chương 34: Đại chiến tam anh
Chương 35
Chương 35: Dạ vâng, thưa chủ nhân!
Chương 36
Chương 36: Cuộc thi sắc đẹp vô tiền khoáng hậu
Chương 37
Chương 37: Tiêu chuẩn mỹ nữ
Chương 38
Chương 38: Suốt đời không dám đắc tội nữ nhân
Chương 39
Chương 39: Chẳng hay tướng quân muốn gì?
Chương 40
Chương 40: Quá anh tuấn sẽ khó làm việc
Chương 41
Chương 41: Đầu tiên phải quà cáp, thứ hai nhận họ hàng
Chương 42
Chương 42: Nhất thân, nhì thế
Chương 43
Chương 43: Lụy vì ải mỹ nhân
Chương 44
Chương 44: Có những chuyện không cần nói ra, trong lòng tự biết rõ là được
Chương 45
Chương 45: Những câu hỏi chưa lời giải đáp
Chương 46
Chương 46: Cừu nhân nhận mặt
Chương 47
Chương 47: Trên giang hồ lắm điều kỳ quái
Chương 48
Chương 48: Cục nợ nhỏ
Chương 49
Chương 49: Lần đầu lưu lạc
Chương 50
Chương 50: Tương tư khúc
Chương 51
Chương 51: Nhận lầm người
Chương 52
Chương 52: Kẻ tham lam vô độ
Chương 53
Chương 53: Khi thật khi giả
Chương 54
Chương 54: Sập bẫy
Chương 55
Chương 55: Sát thủ không phải là người
Chương 56
Chương 56: Thâm nhập quỷ môn quan
Chương 57
Chương 57: Sự thật đau lòng
Chương 58
Chương 58: Rắc rối lại kéo đến
Chương 59
Chương 59: Bị bắt cóc
Chương 60
Chương 60: Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt
Chương 61
Chương 61: Hắn là loại người gì?
Chương 62
Chương 62: Tham gia đại hội võ lâm
Chương 63
Chương 63: Ngày thứ nhất của đại hội
Chương 64
Chương 64: Qua vòng đầu bảng
Chương 65
Chương 65: Oan gia ngã hẹp
Chương 66
Chương 66: Âm mưu tính kế
Chương 67
Chương 67: Mang đá đập vào chân mình
Chương 68
Chương 68: Làm Ơn đi nhanh giùm cho
Chương 69
Chương 69: Suy tinh cho tương lai
Chương 70
Chương 70: Hồ ly tinh xuất hiện
Chương 71
Chương 71: Nguyện suốt đời theo chàng.
Chương 72
Chương 72: Lại bị bắt cóc
Chương 73
Chương 73: Dẫn sói về nhà đọc truyện mới nhất tại .
Chương 74
Chương 74: Đừng mong rời khỏi
Chương 75
Chương 75: Con dâu xấu cũng phải ra mắt bố chồng
Chương 76
Chương 76: Kim Thành đoạt bảo
Chương 77
Chương 77: Vạn niên bất biến nguyệt
Chương 78
Chương 78: Trở về Việt quốc
Chương 79
Chương 79: Dầu cạn đèn tắt
Chương 80
Chương 80: Trở về Triệu Đảo
Chương 81
Chương 81: Đi vào hiểm địa
Chương 82
Chương 82: Đại thiện nhân
Chương 83
Chương 83: Đăng môn bái phỏng
Chương 84
Chương 84: Hoàng đế băng hà
Chương 85
Chương 85: Bảo vệ nụ cười đó
Chương 86
Chương 86: Hiểu rõ trái tim mình
Chương 87
Chương 87: Trở lại kinh đô
Chương 88
Chương 88: Số phận của nữ nhi
Chương 89
Chương 89: Ra trận
Chương 90
Chương 90: Đại chiến

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 66
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...