Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lập Quốc Ký III

Chương 90

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Kẻ thù đã sụp bẫy. Liên quân phía tây chẳng những không đến gần được đảo Đa La mà đường lui quân của họ cũng bị hải quân hoàng gia phía đông chận đánh. Là do Lạc Thiên đã dự trù từ trước, kéo dài thời gian để quốc cữu Hi vương của Mẫn Chi có thể điều động cánh quân phía đông Triệu Đảo đến. Đây là lần đầu tiên, cả hai cánh hải quân hoàng gia đông và tây hợp mặt. Kể từ thời lập quốc, cũng chưa từng xảy ra sự kiện nào lớn đến vậy.

Đây là một canh bài nguy hiểm, bởi vì nếu lúc này kẻ địch từ bên ngoài tấn công phía đông thì kinh thành chắc chắn thất thủ. Vì vậy thời gian giao chiến không được kéo dài.

Bị bao vây bốn phía, liên quân phản tặc như con chuột chui vào rọ. Dù có hung hãn hay tuyệt vọng, bọn họ cũng không thể chống lại. Đoàn thuyền kết lại với nhau như một thành phố nổi trên biển, kiên quyết chống trả. Nhưng lúc này hải quân hoàng gia lại đưa con mồi Lăng Tiếu Nhi ra, Hạo Chi ngay lập tức cho tàu phóng tới, đội hình liên quân gãy vỡ. Hải quân hoàng gia thọc ngay vào chỗ đứt gẫy trong đội hình, tách chúng ra thành từng nhóm nhỏ, sau đó thẳng tay tiêu diệt.

Một số tộc trưởng của các đảo quốc nhỏ ngay lập tức buông giáp đầu hàng. Bởi vì sự kiện này có liên quan đến rất nhiều Thiên Kỳ thế gia, nên Lạc Thiên có lệnh tha được tộc nào thì tha. Nếu không Triệu Đảo sẽ bị tổn thương nguyên khí trầm trọng. Riêng kẻ cầm đầu là Tùng vương và Lâm vương, quyết không thể bỏ qua. Nếu không giết làm gương thì e rằng về sau tộc nào cũng cũng cho rằng mình có thể dễ dàng tạo phản được.

Hậu hoạ đáng sợ Hạo Chi chẳng ngờ lại thoát được sự truy sát của chư tướng. Hầu hết do sự nổi loạn của con tin Tiếu Nhi. Chính nàng trong giây phút cuối cùng đã đỡ cho y một kiếm. Những người chứng kiến lúc đó khẳng định y đã bị trọng thương. Sau khi Tiếu Nhi chết thì y lại phát điên, tẩu hoả nhập ma, sau cùng là cơ thể tự bạo rồi rơi xuống biển. Dù mọi người đã dò khắp mặt biển suốt ba ngày đêm vẫn không tìm được xác của hai người đó.

Trận chiến kết thúc, hải quân hoàng gia phía đông tức tốc quay trở về vị trí đóng giữ của mình. Chỉ còn lại cánh quân phía tây do Đa La vương tử thống lãnh thu dọn tàn cuộc. Bảy ngày liên tục, bọn họ phải tập trung vớt xác người lên đất liền đốt bỏ. Sau đó cả năm trời không ai dám ăn cá ở vùng biển này nữa. Vì số xác chết không kịp vớt, chắc chắn đã nằm gọn trong bụng những con cá này.

Các đảo quốc tuy không bị thiệt hại vì chiến tranh, nhưng lại chịu tổn thất nghiêm trọng về kinh tế. Lạc Thiên thay mặt nữ hoàng, mở rộng khai thác mỏ ở các địa phương bí mật trong Triệu Đảo. Trong thời gian ngắn đã lấp đầy quốc khổ, đẩy mạnh ngành thương nghiệp ở đất nước này.

Mùa xuân năm đó, hắn chủ trì hôn lễ cho Mẫn Chi và Đa La vương tử. Đất nước đã thanh bình, cuộc sống đã trở về với thời thái bình trước đó, cũng là lúc hắn quyết định rút lui vào hậu trường. Mẫn Chi tuy còn trẻ nhưng có được khí chất bá vương, mạnh mẽ cương quyết. Hắn không cần lo sợ nàng sẽ bị người khác điều khiển hay xúi dục. Hơn nữa bên cạnh nàng còn có một thiếp thân hộ vệ vô cùng lợi hại. Cho dù trời có sập xuống, Hiên Chi cũng vẫn sẽ bảo vệ nàng an toàn được.

nguồn

Lạc Thiên mượn cớ xuất tuần, đi chu du khắp đất nước, tiếp tục nhiệm vụ trước đó tiên đế đã giao cho hắn. Tin tức này khiến bốn phương rúng động. Bất cứ đại vương thế gia thiên kỳ nào nhen nhóm ý đồ bất chính đều phải rụt cổ trở vào. Ai biết được lúc nào sẽ bị Kim Thành vương đặt tay lên cổ. Nghe nói vương gia vi hành, cả tin tức cũng không để lọt về hoàng cung, rốt cuộc cũng không ai biết hắn đi đến chỗ nào. Lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng phòng bị, hết mình làm tốt nhiệm vụ. Chính vì vậy Triệu Đảo suốt ba năm bốn phương tĩnh lặng, thiên hạ thái bình.

Đứa con ngang hông tiểu Thiên Thiên của hắn đã được giao về tay Thu Thuỷ vương hậu. Tộc Trọng Đạt cũng chỉ còn một giọt huyết mạch này thôi, vì vậy vương hậu quyết định nuôi dưỡng nó làm người thừa kế. Kể từ sau cái chết của Ba Thuỷ Hành, lòng bà cũng đã nguội lạnh rồi. Ý nghĩa cuộc sống của bà chỉ còn cố gắng chăm lo thật tốt cho dân tộc mình, rồi sau đó trao cho Kế Thiên một đảo quốc ấm no hạnh phúc. Còn bà, sẽ chỉ dựa vào bốn chữ “Đời sau định đoạt” để chọn kết thúc cho đời mình. Nuôi Kế Thiên lớn lên, điều đó có nghĩa bà thậm chí chấp nhận nếu đứa trẻ này muốn trả mối thù diệt môn. Dù sao bà còn điều gì quyến luyến ở trần gian nữa đâu. Người Thu Thuỷ vương hậu muốn gặp, đã đi trước tới suối vàng để chờ bà rồi.

Chuyện tốt một khi đến sẽ đến dồn dập. Tuyệt Tâm rốt cuộc cũng đã tạo phản thành công. Mà chính xác cũng không phải hắn, mà toàn bộ Mỹ Hà cung đã hợp lại tiêu diệt lão cung chủ Kỳ Bất Quái. Đáng tiếc là lão ăn ở không được tốt, bị toàn bộ môn nhân trong cung căm thù đến tận xương tuỷ. Cái chết của lão, đồng nghĩa với tự do ọi người. Lạc Thiên giữ lời, đem tặng tân cung chủ Mỹ Hà cung một toà cung điện bằng vàng. Tuy nhiên đó chỉ là một cái mô hình nhỏ hơn thực tế rất nhiều. Nhưng có lẽ lúc đó Tuyệt Tâm vui mừng quá độ, thản nhiên bỏ qua cho hắn với cú lừa này. Vô Ảnh dù sao cũng là sư muội của Tuyệt Tâm, Kim Thành vương coi như là một nửa người nhà của Mỹ Hà cung, giảm giá bớt cho hắn một chút cũng được.

Tuy nhiên mỗi năm Mỹ Hà cung đều nhận được một cái cung điện bằng vàng như vậy, đến khi cung chủ qua đời, quả thật Mỹ Hà cung đã được dát hết vàng toàn bộ. Cho đến đời sau này, lại bị hậu nhân của nhà họ Thành tìm được cung điện bằng vàng. Đem chuyển hết toàn bộ về cơ nghiệp của gia tộc mình. Rốt cuộc vàng của Lạc Thiên cũng không để ai lấy được, Mỹ Hà cung chỉ là giữ tạm một thời gian cho con cháu của hắn thôi.

Điều làm Lạc Thiên đau đầu nhất là Ngưng Bích lại bỏ đi đâu mất tích. Theo Lời Hồng tụ nói, nàng chắc chắn sẽ đi tìm các tỷ tỷ khác của mình. Tất cả bọn họ đều đang trốn ở Sa quốc. Năm xưa cha các nàng là phiên vương Oa Cát bị triều đình tiêu diệt. Tướng quân đứng đầu chiến dịch tiêu phiên đã lén lút giấu chị em các nàng ở Sa quốc. Hiện nay bọn họ đã tập hợp lực lượng để lật đổ Hồng Cảnh hoàng đế, thời cơ cũng sắp chín muồi.

Vậy là Lạc Thiên cùng Hồng Tụ đến Sa quốc tìm Ngưng Bích. Cuộc phiêu lưu của hắn ở Triệu Đảo kết thúc, nhưng tại Sa quốc hắn lại kiến tạo nên một truyền thuyết mới. Chính thức bước vào vũ đài lịch sử của chiến loạn ‘tam vương ngũ sứ’ ở Việt Quốc. Trở thành một trong mười vị anh hùng của thời đại lập quốc ký.

Nhưng đó lại là một câu chuyện khác, ở một phần khác của Lập Quốc Ký. Còn tại đây, phần lý giải sự xuất hiện của Kim Thành vương đã khép lại, chân thành cảm ơn các độc giả đã theo dõi đến những dòng cuối cùng của tác phẩm này. Hy vọng sẽ tái ngộ các bạn ở phần tiếp theo của hệ liệt. :5:

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 0: Một lời đã định
Chương 1
Chương 1: Đệ nhất gian thương cũng là phú hào đệ nhất
Chương 2: Ta đi mua vài hòn đảo
Chương 2
Chương 3
Chương 3: Không nên đắc tội tiểu nhân
Chương 4: Càng không nên đắc tội nữ nhân
Chương 4
Chương 5: Giỏi nhất là gạt người
Chương 5
Chương 6
Chương 6: Hữu thù tất báo
Chương 7
Chương 7: Một khúc đàn thâu tâm
Chương 8
Chương 8: Cuộc sống vẫn thật khó khăn
Chương 9
Chương 9: Hồng nhan và họa thủy
Chương 10: Sự cố chấp của kẻ tham lam
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Có người sống sao gọi là đảo hoang!
Chương 12
Chương 12: Nàng là ... tiểu thiếp!
Chương 13
Chương 13: Tạm biệt đảo cá voi
Chương 14
Chương 15
Chương 15: ... mà vấp phải đá, mà quàng phải dây
Chương 16
Chương 16: Được rồi lại mất
Chương 17
Chương 17: Lại một khúc đàn thâu tâm
Chương 18
Chương 18: Khả năng của một thư sinh
Chương 19
Chương 19: Không bao giờ rời xa
Chương 20
Chương 20: Tiểu nhân đắc ý
Chương 21
Chương 21: Tân quan nhậm chức
Chương 22
Chương 22: Thiếu tiền thật khó lắm thay
Chương 23
Chương 23: Ta cho rằng nhiều tiền vẩn tốt hơn là ít
Chương 24
Chương 24: Phượng cầu hoàng
Chương 25
Chương 25: Dạ Yến
Chương 26
Chương 26: Diễn tiến bất ngờ!
Chương 27
Chương 27: Bản lĩnh của nam nhân
Chương 28
Chương 28: Tội phạm đào vong
Chương 29
Chương 29: Không được nói ta không được!
Chương 30
Chương 30: Ngươi là Khinh Trần?
Chương 31
Chương 31: Ta đệ nhị, không ai dám nhận đệ nhất
Chương 32
Chương 32: Chợt nhớ chuyện xưa ... chỉ muốn quên
Chương 33
Chương 33: Ăn mày cũng phải có học thức
Chương 34
Chương 34: Đại chiến tam anh
Chương 35
Chương 35: Dạ vâng, thưa chủ nhân!
Chương 36
Chương 36: Cuộc thi sắc đẹp vô tiền khoáng hậu
Chương 37
Chương 37: Tiêu chuẩn mỹ nữ
Chương 38
Chương 38: Suốt đời không dám đắc tội nữ nhân
Chương 39
Chương 39: Chẳng hay tướng quân muốn gì?
Chương 40
Chương 40: Quá anh tuấn sẽ khó làm việc
Chương 41
Chương 41: Đầu tiên phải quà cáp, thứ hai nhận họ hàng
Chương 42
Chương 42: Nhất thân, nhì thế
Chương 43
Chương 43: Lụy vì ải mỹ nhân
Chương 44
Chương 44: Có những chuyện không cần nói ra, trong lòng tự biết rõ là được
Chương 45
Chương 45: Những câu hỏi chưa lời giải đáp
Chương 46
Chương 46: Cừu nhân nhận mặt
Chương 47
Chương 47: Trên giang hồ lắm điều kỳ quái
Chương 48
Chương 48: Cục nợ nhỏ
Chương 49
Chương 49: Lần đầu lưu lạc
Chương 50
Chương 50: Tương tư khúc
Chương 51
Chương 51: Nhận lầm người
Chương 52
Chương 52: Kẻ tham lam vô độ
Chương 53
Chương 53: Khi thật khi giả
Chương 54
Chương 54: Sập bẫy
Chương 55
Chương 55: Sát thủ không phải là người
Chương 56
Chương 56: Thâm nhập quỷ môn quan
Chương 57
Chương 57: Sự thật đau lòng
Chương 58
Chương 58: Rắc rối lại kéo đến
Chương 59
Chương 59: Bị bắt cóc
Chương 60
Chương 60: Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt
Chương 61
Chương 61: Hắn là loại người gì?
Chương 62
Chương 62: Tham gia đại hội võ lâm
Chương 63
Chương 63: Ngày thứ nhất của đại hội
Chương 64
Chương 64: Qua vòng đầu bảng
Chương 65
Chương 65: Oan gia ngã hẹp
Chương 66
Chương 66: Âm mưu tính kế
Chương 67
Chương 67: Mang đá đập vào chân mình
Chương 68
Chương 68: Làm Ơn đi nhanh giùm cho
Chương 69
Chương 69: Suy tinh cho tương lai
Chương 70
Chương 70: Hồ ly tinh xuất hiện
Chương 71
Chương 71: Nguyện suốt đời theo chàng.
Chương 72
Chương 72: Lại bị bắt cóc
Chương 73
Chương 73: Dẫn sói về nhà đọc truyện mới nhất tại .
Chương 74
Chương 74: Đừng mong rời khỏi
Chương 75
Chương 75: Con dâu xấu cũng phải ra mắt bố chồng
Chương 76
Chương 76: Kim Thành đoạt bảo
Chương 77
Chương 77: Vạn niên bất biến nguyệt
Chương 78
Chương 78: Trở về Việt quốc
Chương 79
Chương 79: Dầu cạn đèn tắt
Chương 80
Chương 80: Trở về Triệu Đảo
Chương 81
Chương 81: Đi vào hiểm địa
Chương 82
Chương 82: Đại thiện nhân
Chương 83
Chương 83: Đăng môn bái phỏng
Chương 84
Chương 84: Hoàng đế băng hà
Chương 85
Chương 85: Bảo vệ nụ cười đó
Chương 86
Chương 86: Hiểu rõ trái tim mình
Chương 87
Chương 87: Trở lại kinh đô
Chương 88
Chương 88: Số phận của nữ nhi
Chương 89
Chương 89: Ra trận
Chương 90
Chương 90: Đại chiến

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 90
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...