Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lập Quốc Ký III

Chương 88

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nữ nhi được sinh ra trên đời, dù hoàn cảnh có khác nhau, nhưng số phận bắt buộc họ chỉ có thể nương nhờ vào nam nhân để sống mà thôi. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Phải chăng số mệnh của họ bị trói buộc, không thể vượt ngoài thứ gọi là tam tòng tứ đức này?

Nàng may mắn sinh ra trong một gia đình danh gia vọng tộc. Cùng lúc chào đời với nàng, còn có một vị thân ca ca song sinh. Hai người cùng tuổi nhưng không cùng mạng. Ca ca là đứa trẻ được cả gia tộc chờ mong, tương lai hiển hách tươi sáng, được hết thảy mọi người yêu thương. Còn nàng chỉ là một cái bóng không ai nhìn thấy mà thôi.

Y xuất hiện rạng ngời như nắng sớm, là bằng hữu của ca ca. Vì vậy y thường hay ghé nhà nàng chơi. Chỉ có y là ngay lập tức nhìn thấy nàng, dù nàng có là một cái bóng lặng lẽ, hay nàng vẫn thường trốn lấp ló ở trong góc khuất. Cuối cùng, đã có một người có thể nhìn vào chính bản thân nàng rồi.

Nàng tương tư. Mỗi lần gặp gỡ, đều không tự chủ dõi mắt nhìn theo cười khi cùng ca ca đánh cờ. Y hớn hở khi cùng ca ca luyện kiếm. Y hạnh phúc khi đoạt được miếng bánh từ trong miệng ca ca. Bởi vì nàng nhìn y rất nhiều, nên nàng biết, người trong mắt y chỉ có ca ca. Không sao, chỉ cần y vui vẻ, y chịu nhìn cái bóng như nàng là được rồi. Mặc dù, đó chỉ vì nàng có dung mạo giống hệt ca ca.

Hôm đó, do nàng nhìn thấy ca ca lén lút đi kỹ viện nên đi theo rình. Thì ra ca ca chỉ thích nữ nhân. Ca ca lừa gạt y, vì y là một vương tử quyền cao chức trọng, là người sẽ mang lại thương vụ lợi nhuận khổng lồ cho Lăng gia. Ca ca bị người khác ám sát, chính mắt nàng nhìn thấy đại ca bị nữ nhân đó đâm một nhát vào cổ họng. Xác ca ca rơi xuống biển rồi mất tăm.

Lăng gia đại biến. Nàng vốn không biết trách nhiệm của ca ca trong gia tộc lại quan trọng đến vậy. Không biết rằng Lăng gia chỉ là cái vỏ rỗng không, chính vì có ca ca vất vả chống trụ, nên mới có thể duy trì vẻ ngoài hào nhoáng của gia tộc. Nàng chỉ biết trách ca ca vì sao lừa gạt y. Nhưng lại không nghĩ đến ca ca phải ép mình làm điều trái nguyện ý, chỉ vì gia tộc khổng lồ này. Tất cả đều là lũ vô dụng, chỉ biết trông chờ vào ca ca thôi. Và nàng cũng nằm trong số những cái vô dụng đó.

Đến khi mất đi rồi mới biết hối tiếc, “Ca ca, muội xin lỗi chỉ biết trách huynh.”

Nàng thương nhớ ca ca nên đem áo khoát của ca mặc lên người, cảm nhận mùi hương quen thuộc của ca ca, thấy mình vẫn được bảo vệ như thời thơ trẻ. Y xuất hiện ở cửa phòng nàng, sững sờ nhìn nàng. Sau đó nước mắt y lăn dài thành dòng. “Nam nhi đổ máu không rơi lệ.” Phải là bi thương cỡ nào, mới khiến một nam nhân chảy nước mắt được đây.

Y quỳ sụp xuống ôm lấy chân nàng, và gọi tên “Lăng Tiếu Nam”. Nàng chua chát cúi đầu nhìn y, sau đó nàng cũng quỳ xuống ôm lấy y. Từ ngày hôm đó, Lăng Tiếu Nhi biến mất, chỉ còn lại đại đương gia Lăng Tiếu Nam mà thôi. Bởi vì cả gia tộc cần Tiếu Nam, bởi vì y cần Tiếu Nam. Cho nên nàng mới biến mất, để cho đại ca được sống.

Nàng mặc bộ bạch y của ca ca, cột tóc cao giống ca ca. Y gọi nàng là Lăng Tiếu Nam, toàn bộ người trong gia đình đều chấp nhận nàng là Lăng Tiếu Nam. Bởi vì tất cả họ đều cần một đương gia chống đỡ hết mọi việc. Mà nàng thật đúng lúc, có gương mặt giống hệt ca ca.

Y bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình thường, không ai nhìn ra được đằng sau vẻ ngoài bình thường đó là một sự điên cuồng như thế nào. Y có thể lấy kiếm của mình cắt cổ tay nếu nàng có lời nói hay ngôn hành nào đó không giống đại ca. Chỉ cần một giờ không thấy nàng, y sẽ ngay lập tức phát rồ lên đi tìm. Y không thể rời xa nàng, mà nàng cũng không thể rời xa y. Nếu không có Lăng Tiếu Nam, y sẽ chết. Nếu y chết, Lăng Tiếu Nhi cũng sẽ chết theo.

Mỗi ngày ở bên cạnh y đều là những ngày tra tấn. Mọi người xung quanh nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái. Đệ nhất kiếm khách Hạo Chi anh tuấn siêu phàm được người người ngưỡng mộ như thế nào? Cái đuôi Lăng đương gia lẽo đẽo theo y như thế nào? Người ngoài chỉ nhìn thấy Lăng gia đang bám theo địa vị vương tử của y. Chỉ nhìn thấy Lăng Tiếu Nam âm dương quái khí, nhìn giống nương nương khang như thế nào. Nàng làm sao có thể biến thành một nam nhi cho được, bởi vì sinh ra đời nàng đã là nữ nhi rồi.

Khi không có ai, y sẽ dành cho nàng anh mắt trìu mến, cử chỉ thân mật. Nhưng tất cả là đều dành cho ca ca, không phải cho nàng. Nàng mãi mãi cũng chỉ là cái bóng của ca ca mà thôi. Đây chính là sự trừng phạt ông trời dành cho nàng. Bởi vì nàng đã giành lấy cuộc đời của ca ca.

^_^

Lạc Thiên trợn mắt nhìn nữ nhân bị trói gô trên sàn, miệng còn nhét giẻ. Nàng không bới tóc, mặt cũng không trang điểm, trên thân chỉ còn trung y. Rõ ràng là bị người ta bắt lôi từ trên giường xuống.

-Ngươi đem cho ta ai đây?

-Lăng Tiếu Nam. – Tuyệt Tâm trả lời.

-Lăng đương gia bên cạnh Hạo Chi vương tử, ngươi chắc chứ? – Lạc Thiên nghi ngờ hỏi lại.

-Đúng vậy, ta đã như lời hẹn, hoàn thành hai yêu cầu của ngươi. Hãy chuẩn bị cho đủ số vàng, ngay mai ta sẽ lấy. Còn có yêu cầu thứ ba... – Y cười gằn. – ...có lẽ cần một chút thời gian chuẩn bị.

Sau đó, dường như hài lòng với chính mình, Tuyệt Tâm lắc mình bỏ đi. Lạc Thiên rón rén đi đến gần nữ nhân bị trói chặt như đòn bánh. Hắn giật cái giẻ trong miệng nàng ra, ngay lập tức Lăng Tiếu Nhi luôn miệng quát mắng.

-Hỗn đản, ngươi ti bỉ, ngươi đê tiện, ngươi hạ lưu. Lại dám chơi trò ám toán bắt ta về đây. Cầu trời cho ngươi mau lọt vào tay Hạo Chi, để huynh ấy băm ngươi thành mảnh vụn cho cá ăn.

-Đúng là giọng nói của Lăng Tiếu Nam. – Lạc Thiên nhướng mày nhận xét. – Làm ta cứ ngỡ Hạo Chi là cái loại gì đó đoạn tụ trong truyền thuyết, thì ra là không phải, thật thất vọng.

-Huynh ấy là gì thì có liên quan gì đến ngươi. Tên chết bầm, không đáng cho cá ăn, ngươi phải đáng vị trộn với ngũ độc tán, hoá thi dịch ... để biến mất không còn dấu vết trên cõi đời này.

-Đúng là điêu ngoa chanh chua. Đừng nói như ta là người xấu vậy nha. Bây giờ các ngươi mới là phản tặc đó. Còn tên Hạo Chi của ngươi, đừng tưởng như y tốt đẹp lắm. Trước đó bắt cóc Ba Thuỷ Hành rồi dùng hình giày vò ông ta đến chết. Sau đó còn bắt Hiên Chi vương tử rồi chặt mất một tay của y. May cho ngươi là rơi vào tay ta. Nếu lọt vào tay Mẫn Chi thì ngươi còn sống không bằng chết. Hạo Chi của ngươi chắc chắn đã định kết cục không được tốt rồi.

-Là ngươi mới không được tốt, tên mắt dơi mỏ chuột. Cả tổ, cả tông, cả dòng họ ngươi đều không được tốt ...

Ngay lập tức Lạc Thiên nhét giẻ lại vào miệng nàng ta, phẩy tay cho người khiêng xuống mật lao giam giữ.

-Haizz ... ta không thể độc ác chặt ngón út của nàng gửi cho Hạo Chi được. Xem trên người nàng còn có tín vật gì không, rồi gửi cho liên quân phía tây đi.

-Dạ tuân lệnh vương gia. – Một tên mật thám đại nội cúi mình nhận lệnh.

Hiện nay, trong ngoài của Triệu đảo hầu hết đều rơi vào trong tay Lạc Thiên rồi. Nữ hoàng của hắn, đứa cháu yêu của hắn bây giờ không còn tâm trí nào mà để tâm đến việc khác nữa.

^_^

Đích thân Mẫn Chi bưng chén thuốc đi vào Nghinh Dương cung. Trong phòng tối om, đồ đạt rơi vỡ tán loạn. Bởi vì Hiên Chi không để bất cứ ai tới gần y hết, nên toàn bộ tỳ nữ, thái giám trong Nghinh Dương cung đều đi ra ngoài, không ai dám vào đây dọn dẹp. Mấy ngày nay, người đi ra vào căn phòng này mà còn chưa bị ném trúng bị thương chỉ còn nàng thôi.

Nghe tiếng bước chân, một cái bình lọ cổ bị ném vỡ ngay trước mặt nàng. Mẫn Chi không hề ngần ngại, bước tiếp về phía trước. Một cái gối tiếp tục bay tới, nhưng nàng khiên quyết lấy thân mình che không cho chén thuốc bị đổ. Nàng đã nhìn thấy người nằm trên giường, y cũng đã nhìn thấy nàng. Hiên Chi bực dọc đặt cái ghế đôn xuống. Y quay mặt đi, không nhìn Mẫn Chi.

Nàng mỉm cười, cảm thấy khí lực của y cũng thật lớn, tuy bị trọng thương không đi nổi, nhưng vẫn có sức nhấc được cả cái ghế đôn ném người ta.

-Hiên Chi, đến giờ uống thuốc rồi nè! – Nàng nhẹ nhàng gọi.

Y vẫn không quay lại nhìn nàng. Chuyện y giận dỗi không đơn giản bỏ qua cho nàng như thế. Mẫn Chi bưng chén thuốc tới sát bên giường. Nàng ngồi bên cạnh y, không dám để chén thuốc xuống, vì như vậy y sẽ lại hất đổ ngay. Mẫn Chi đưa chén thuốc tới miệng, cường ngạnh ép y uống cho bằng được. Hiên Chi vùng vẫy, nhưng không thể chống cự lại nàng. Hôm trước y vùng vẫy khiến chén thuốc nóng đổ vào lên người. Toàn thân y đều là vết thương bị tra tấn, thuốc nóng đổ vào thì kẻ bị đau rát chỉ có mình y mà thôi.

Thấy Hiên Chi uống xong hết chén thuốc, nàng cười tươi vui vẻ, còn y thì đưa đôi mắt căm hờn nhìn nàng. Tiểu nữ ngu ngốc không biết chăm sóc là gì, chỉ biết dùng cường quyền ép người khác làm theo ý mình cho bằng được. Mỗi lần được như ý, nàng liền mỉm cười đắc thắng. Nụ cười rực rỡ mà y nguyện suốt cả đời này bảo vệ là đây. Nhưng y không thể ở bên cạnh nàng được nữa.

Chuyện giữa nàng và Kim Thành vương thì ra chỉ là một bi kịch trong hoàng tộc. Đến nay bọn họ đã là chú chú, cháu cháu thì y còn ngại thứ gì. Thứ Hiên Chi ngại chính là sự vô năng của mình. Bị kích động điều khiển lý trí nên mới nhận lời đơn đả độc đấu với Hạo Chi. Kết quả chẳng những thất bại, bị bặt giữ, còn bị gã chặt một cánh tay gửi về nhà đòi tiền chuộc. Hiên Chi thà mình bị tra tấn cho đến chết đi còn hơn được cứu về như thế này, nhục nhã nằm trước mặt nàng. Y đã không còn đủ tư cách để bảo vệ nụ cười của nàng được nữa.

-Hiên Chi! – Nàng run rẫy gọi. – Xin hãy nhìn ta một chút đi. Xin hãy nói với muội một lời thôi.

Nàng sụp xuống quỳ bên cạnh giường y, nắm lấy bàn tay còn lại của y.

-Làm ơn hãy tha lỗi uội, Hiên Chi. Là muội ngu ngốc chưa bao giờ quý trọng những người bên cạnh. Từ nhỏ muội đã luôn ỷ mình là công chúa nên mọi người đều phải phục tùng mình. Nhưng khi huynh tiếp quản quân nghiệp, thì lại không còn thường xuyên ở bên cạnh muội nữa. Không còn hay cười với muội nữa. Muội đã yếu lòng mà phản bội huynh. Xin lỗi! Hãy tha thứ uội đi.

Nàng khóc như mưa dầm tháng sáu. Mỗi giọt, mỗi giọt đều thấm vào trong tim y, xát muối vào vết thương y. Hiên Chi nhiều năm phấn đấu như vậy là vì cái gì? Chẳng phải đều vì muốn có thể xứng đáng với nàng, sớm có đủ sức mạnh để bảo vệ nàng sao. Y giằng tay khỏi tay nàng, ốm lấy bả vai bên trái, nơi cánh tay không còn nữa. Vết thương lại hành hạ y nữa rồi. Hiên Chi quay mặt vào phía trong, một giọt lệ tràn ra khỏi khoé mắt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 0: Một lời đã định
Chương 1
Chương 1: Đệ nhất gian thương cũng là phú hào đệ nhất
Chương 2: Ta đi mua vài hòn đảo
Chương 2
Chương 3
Chương 3: Không nên đắc tội tiểu nhân
Chương 4: Càng không nên đắc tội nữ nhân
Chương 4
Chương 5: Giỏi nhất là gạt người
Chương 5
Chương 6
Chương 6: Hữu thù tất báo
Chương 7
Chương 7: Một khúc đàn thâu tâm
Chương 8
Chương 8: Cuộc sống vẫn thật khó khăn
Chương 9
Chương 9: Hồng nhan và họa thủy
Chương 10: Sự cố chấp của kẻ tham lam
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Có người sống sao gọi là đảo hoang!
Chương 12
Chương 12: Nàng là ... tiểu thiếp!
Chương 13
Chương 13: Tạm biệt đảo cá voi
Chương 14
Chương 15
Chương 15: ... mà vấp phải đá, mà quàng phải dây
Chương 16
Chương 16: Được rồi lại mất
Chương 17
Chương 17: Lại một khúc đàn thâu tâm
Chương 18
Chương 18: Khả năng của một thư sinh
Chương 19
Chương 19: Không bao giờ rời xa
Chương 20
Chương 20: Tiểu nhân đắc ý
Chương 21
Chương 21: Tân quan nhậm chức
Chương 22
Chương 22: Thiếu tiền thật khó lắm thay
Chương 23
Chương 23: Ta cho rằng nhiều tiền vẩn tốt hơn là ít
Chương 24
Chương 24: Phượng cầu hoàng
Chương 25
Chương 25: Dạ Yến
Chương 26
Chương 26: Diễn tiến bất ngờ!
Chương 27
Chương 27: Bản lĩnh của nam nhân
Chương 28
Chương 28: Tội phạm đào vong
Chương 29
Chương 29: Không được nói ta không được!
Chương 30
Chương 30: Ngươi là Khinh Trần?
Chương 31
Chương 31: Ta đệ nhị, không ai dám nhận đệ nhất
Chương 32
Chương 32: Chợt nhớ chuyện xưa ... chỉ muốn quên
Chương 33
Chương 33: Ăn mày cũng phải có học thức
Chương 34
Chương 34: Đại chiến tam anh
Chương 35
Chương 35: Dạ vâng, thưa chủ nhân!
Chương 36
Chương 36: Cuộc thi sắc đẹp vô tiền khoáng hậu
Chương 37
Chương 37: Tiêu chuẩn mỹ nữ
Chương 38
Chương 38: Suốt đời không dám đắc tội nữ nhân
Chương 39
Chương 39: Chẳng hay tướng quân muốn gì?
Chương 40
Chương 40: Quá anh tuấn sẽ khó làm việc
Chương 41
Chương 41: Đầu tiên phải quà cáp, thứ hai nhận họ hàng
Chương 42
Chương 42: Nhất thân, nhì thế
Chương 43
Chương 43: Lụy vì ải mỹ nhân
Chương 44
Chương 44: Có những chuyện không cần nói ra, trong lòng tự biết rõ là được
Chương 45
Chương 45: Những câu hỏi chưa lời giải đáp
Chương 46
Chương 46: Cừu nhân nhận mặt
Chương 47
Chương 47: Trên giang hồ lắm điều kỳ quái
Chương 48
Chương 48: Cục nợ nhỏ
Chương 49
Chương 49: Lần đầu lưu lạc
Chương 50
Chương 50: Tương tư khúc
Chương 51
Chương 51: Nhận lầm người
Chương 52
Chương 52: Kẻ tham lam vô độ
Chương 53
Chương 53: Khi thật khi giả
Chương 54
Chương 54: Sập bẫy
Chương 55
Chương 55: Sát thủ không phải là người
Chương 56
Chương 56: Thâm nhập quỷ môn quan
Chương 57
Chương 57: Sự thật đau lòng
Chương 58
Chương 58: Rắc rối lại kéo đến
Chương 59
Chương 59: Bị bắt cóc
Chương 60
Chương 60: Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt
Chương 61
Chương 61: Hắn là loại người gì?
Chương 62
Chương 62: Tham gia đại hội võ lâm
Chương 63
Chương 63: Ngày thứ nhất của đại hội
Chương 64
Chương 64: Qua vòng đầu bảng
Chương 65
Chương 65: Oan gia ngã hẹp
Chương 66
Chương 66: Âm mưu tính kế
Chương 67
Chương 67: Mang đá đập vào chân mình
Chương 68
Chương 68: Làm Ơn đi nhanh giùm cho
Chương 69
Chương 69: Suy tinh cho tương lai
Chương 70
Chương 70: Hồ ly tinh xuất hiện
Chương 71
Chương 71: Nguyện suốt đời theo chàng.
Chương 72
Chương 72: Lại bị bắt cóc
Chương 73
Chương 73: Dẫn sói về nhà đọc truyện mới nhất tại .
Chương 74
Chương 74: Đừng mong rời khỏi
Chương 75
Chương 75: Con dâu xấu cũng phải ra mắt bố chồng
Chương 76
Chương 76: Kim Thành đoạt bảo
Chương 77
Chương 77: Vạn niên bất biến nguyệt
Chương 78
Chương 78: Trở về Việt quốc
Chương 79
Chương 79: Dầu cạn đèn tắt
Chương 80
Chương 80: Trở về Triệu Đảo
Chương 81
Chương 81: Đi vào hiểm địa
Chương 82
Chương 82: Đại thiện nhân
Chương 83
Chương 83: Đăng môn bái phỏng
Chương 84
Chương 84: Hoàng đế băng hà
Chương 85
Chương 85: Bảo vệ nụ cười đó
Chương 86
Chương 86: Hiểu rõ trái tim mình
Chương 87
Chương 87: Trở lại kinh đô
Chương 88
Chương 88: Số phận của nữ nhi
Chương 89
Chương 89: Ra trận
Chương 90
Chương 90: Đại chiến

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 88
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...