Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lập Quốc Ký III

Chương 83

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Không ai không biết, phía bắc thành Trọng Đạt có một ngôi đền thờ cực kỳ xa hoa lộng lẫy. Đứng đầu miếu thờ là pháp sư Ba Thuỷ Hành nổi tiếng được vương hậu trọng dụng. Mà vương hậu đã là người đứng đầu đảo này, Ba Thuỷ Hành hẵn nhiên đức cao vọng trọng.

Đền thờ thuỷ thần của Ba Thuỷ Hành nằm trên một gò đất cao trang trọng. Xây bằng đá phiến xanh, trang trí bằng vô số ốc sò lung linh, đẹp nhất được lựa ra. Lạc Thiên lắc đầu cảm thán, “Ai đời lại xây dựng đền thờ thuỷ thần sâu giữa đảo thế này, ít ra cũng phải gần với bờ biển chứ!”

Hắn dĩ nhiên không phải rảnh rỗi dư giờ mà đi đến đền thờ này du ngoạn. Mục đích là đi tìm pháp sư Ba Thuỷ Hành để mà nói vài chuyện nhỏ. Do không biết vương hậu giờ đang theo phe nào, hắn không thể ngang nhiên cầm kim bài chạy tới hoàng cung được. Dĩ nhiên là đi đường vòng, tìm thân tín pháp sư của vương hậu để mà thăm dò thôi. Vấn đề là gặp được pháp sư cũng không phải dễ, vào đền cúng vái thì không thành vấn đề, nhưng tìm người thì khó vô cùng.

Đi cửa chính không được, hắn lại chọn đi cửa sau. Quả nhiên là tác phong mau lẹ, con người tinh nhanh. Hắn đã được Hồng Tụ cung cấp sơ đồ của khu đền thờ này rồi, dễ dàng biết được có những chỗ, pháp sư Thuỷ Hành không thể nào không đi qua được. Giống như cái hành lang sau hậu viện này chẳng hạn. Bình thường rất ít người qua lại, mà hễ ai đi qua chắc chắn đều rất gấp giải quyết nhu cầu cá nhân. Hắn không tin pháp sư Thuỷ Hành cả ngày không thể không đi qua chỗ này.

Có lẽ đó là một ngày đẹp trời, Lạc Thiên mới xuất môn đã đắc thủ tìm được người. Nghe nói pháp sư Thuỷ Hành mặc áo chùng xanh đen, đầu đội mão kim quang. Hắn quả nhiên thấy được người này, không ngờ rằng pháp sư đứng đầu một đền lại có thể trẻ đến vậy. Thanh niên tuấn tú so với hắn còn có phần suất hơn. Làn da hơi ngăm đen, thân mình vạm vỡ, trông không giống pháp sư suốt ngày trốn trong đền thần đọc kinh cầu nguyện chút nào. Nói thật, đối phương nếu vận nam trang thông thường, về khí thế có thể nói là ăn đứt hắn. Lạc Thiên chưa bao giờ tự ti. Nhưng bây giờ nhìn lại mình, hắn cảm thấy mình có chút gầy quá.

“Có lẽ ăn thêm nhiều đồ bổ, vận động nhiều thêm một chút cũng không phải là một ý tưởng tồi!”

Lạc Thiên bước đi ngược về phía pháp sư Ba Thuỷ Hành, cố tình cùng người đang vội vã giải quyết nhu cầu cá nhân đó đụng vai một cái. Hắn quay đầu rối rít xin lỗi, pháp sư kiêu ngạo hầm hừ. Lạc Thiên vừa ái ngại vừa quay người đi mất. Hắn núp vào góc rẽ, cố tình chờ đợi người kia.

Pháp sư Thuỷ Hành tuy là đang đi về phía nhà xí, nhưng cũng không hẳn là gấp đến độ không chịu nổi. Khi y vừa tính bước đi, thì bị một ánh vàng lấp loé dưới mặt đất thu hút. Y nhặt khối kim bài lên, giật thót mình khi phát hiện ra triện ấn của Triệu đế, phía sau kim bào là một chữ ‘Ngự’ tròn, bên dưới có thêm hàng chữ khắc nói lên thân phận của người giữ kim bài.

“Hộ sứ tướng quân, đệ nhất phẩm quan, khâm sai ngự sứ Kim Thành”

Pháp sư Thuỷ Hành tuy không phải là quan viên, nhưng do thường xuyên tiếp xúc với hoàng cung Trọng Đạt đảo nên cũng có chút hiểu biết. Khâm sai ngự sứ Kim Thành chức vụ dĩ nhiên không nhỏ. Là vị thanh tra trực thuộc, chỉ dưới quyền một mình hoàng thượng, thay mặt Triệu Đế tuần du khắp nơi. Nhẹ có thể điều động quân đội, nặng còn có thể bắt giam các tộc trưởng. Có được quyền chém trước tấu sau, đồng thời cũng nhận được đặc ân miễn tử. Tuy chỉ là quan viên, chức vụ thấp hơn so với Thiên kỳ thế gia, nhưng quyền lực thực tế không phải nhỏ.

Nghe nói nửa tháng nay, công văn từ trung ương liên tục gửi xuống, công cáo thiên hạ yêu cầu ngự quan Kim Thành hồi kinh, nhưng vẫn bặt vô âm tính. Cũng chưa từng có quan viên nào dám chống lệnh hoàng thượng như vậy, mà cũng chưa bao giờ thấy hoàng thượng nhún nhường không xử phạt như trường hợp này.

“Với thân phận của hắn, chắc chắn có thể giải cứu Châu Na khỏi trường nguy cấp như hiện nay!” Ba Thuỷ Hành nắm chặt kim bài, đuổi theo bóng người vừa đi mất. Phía sau góc rẽ là bóng áo lam y đang tiêu sái bước đi. Không cần biết tại sao hắn ở đây, hay vì mục đích gì. Nhưng Ba Thuỷ Hành đã có được quyết định của mình.

-Ngự quan, xin dừng bước! – Ba Thuỷ Hành lớn tiếng gọi.

Lạc Thiên giật mình xoay người lại, nhíu mày nhìn hắn đầy cảnh giác.

-Ta không biết ngài đang nói cái gì.

-Đại quan, của người đánh rơi! – Ba Thuỷ Hành kính cẩn giơ kim bài ra.

Lạc Thiên sững sờ, sau đó ngay lập tức chụp lấy kim bài giấu vào người. Hắn nghiêm giọng hỏi.

-Ngươi đã biết?

-Đại quan, có thể hay không cùng bần đạo vào hậu đường cùng uống chén trà.

Trên mắt ngự quan ngay lập tức ánh lên nét nhìn nguy hiểm. Ba Thuỷ Hành đột nhiên cảm thấy đổ mồ hôi lạnh. Tại sao một người dáng vẻ thư sinh lại có được cái nhìn âm lãnh đáng sợ đến nhường này. Leo lên được chức ngự quan liền không phải là người đơn giản, xem ra cả thiên hạ đều bị dáng vẻ bên ngoài của hắn lừa gạt rồi.

-Ngự quan, là bần đạo có việc muốn thỉnh cầu giúp đỡ. Sự việc trọng đại, có liên quan đến an ninh quốc gia. Mấy vạn người sống trên đảo Trọng Đạt có thể sống yên bình hay không cũng là nhờ hết vào đại quan thôi.

-Ta muốn uống trà Bích Câu thượng hạng. – Lạc Thiên vẫn chưa bỏ xuống sự lạnh lùng trong lời nói của mình.

-Mời đại quan đi lối này, bần đạo sẽ cho người chuẩn bị trà Bích Câu thượng hạng ngay. – Ba Thuỷ Hành lập tức vui vẻ vì nghe được ý chấp thuận trong lời của đối phương.

Lạc Thiên ngay lập tức mỉm cười nhẹ nhàng, bao nhiêu lãnh ý cùng tia nhìn ngoan độc đều dẹp xuống hết. Hắn lại trở thành một thư sinh nho nhã, phong vân kinh bạc.

-Đa tạ pháp sư ân đãi, Kim Thành xin cùng ngài đối ẩm vậy!

Nụ cười của hắn khiến Ba Thuỷ Hành ngẩn ngơ một chút, sau đó rùng mình. Hỷ nộ vô thường, tâm tư khó dò, quả nhiên không phải là người đơn giản có thể dễ dàng đối phó. Nếu đã không thể lừa gạt hắn, chi bằng cứ dùng lời chân thành, đơn giản nhất mà nói vậy.

^_^

Căn phòng của pháp sư Thuỷ Hành trang trí cực kỳ xa hoa sang trọng. Tuy chỉ là một không gian nhỏ trong thần điện, nhưng có thể tập hợp được những thứ quý giá nhất so với quy mô một đảo quốc như thế này. Lạc Thiên có cảm tưởng hắn đang trở về gian hàng đồ cổ của mình.

Tranh treo trên tường, bình hoa, bàn gỗ, vải treo rèm ... đều là bảo vật quý giá vô cùng. Giá mỗi món đồ đều không dưới vạn lượng. Tên quốc sư này không phải chỉ được vương hậu tin sủng bình thường à nha. Hắn ăn chặn tiền cúng bái thần điện hay là mớ vật phẩm này do vương hậu ban tặng nhỉ?

Lạc thiên ngồi xuống, nhẹ nhàng. Sợ cái mông mình làm trầy cái ghế bằng trầm hương quý giá. Tên pháp sư vậy mà thô lỗ, kéo ghế rồn rột rồi mới ngồi. “Không sợ ghế bị mòn hả?” Lạc Thiên đau lòng thay cho y.

-Thưa ngự quan, đảo Đa La không muốn có chiến tranh. Chúng tôi luôn trung thành với triều đình Triệu Đảo.

Ba Thuỷ hành vội vả mở lời. Lạc Thiên nhướng mày nhìn y, “Xem ra đây không phải là người có kỹ năng đàm phán tốt!” Nhưng với người thật thà như thế này, rất dễ để thương lượng.

-Ta tự nhiên biết được tình hình hiện tại. – Lạc Thiên cười khinh mạn, tựa như thế ngoại cao nhân, không gì giấu được hắn. - Tuy ta ít xuất hiện, nhưng pháp sư đã nhận biết ta, hẵn nhiên cũng phải biết trách nhiệm của ta. Là tai là mắt của Triệu Đế, để cho người khắp thiên hạ phải nhớ, không có chuyện ‘núi cao, hoàng đế xa’!

-Xin người hãy cứu vương hậu. Nếu chúng ta mở đường cho liên quân các tộc, sẽ bị gom chung một chỗ với nhóm phản tặc. Nếu không mở, chắc chắn sẽ đắc tội với họ. Thực lực của đảo Trọng Đạt còn chưa bình phục sau cuộc nội loạn giành ngai vương, nếu lâm vào con đường chiến tranh, sinh linh toàn bộ dân đảo sẽ đi vào con đường đồ thán. – Thuỷ Hành rưng rưng, quả thật thời gian qua đã ôm tâm trạng lo lắng, hoảng loạn này lâu ngày mà không giải được.

Lạc Thiên cười khinh mạt.

-Là các ngươi không đủ thực lực. Dù cái bánh Triệu đảo có thể do liên quân chiếm được, sợ phần các ngươi cũng không đủ lớn. Quần long vô thủ, hơn một ngàn tộc thì một cái Trọng Đạt tộc chiếm được phần bao nhiêu? Nếu xui xẻo, thuận theo liên quân mà lỡ như thất bại, khỏi phải nói cái kết cục còn muôn phần bi đát hơn. Đừng nói chuyện sinh linh đồ thán với ta. Hãy nói về lợi lộc của các người đi.

Pháp sư Ba Thuỷ Hành có chút sững sờ. Sau đó y khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn kỹ một lượt nữa về người ngồi đối diện mình.

-Ngự quan đã nhìn thấu hết. Tại hạ xin bái phục.

-Không có gì, chỉ là ta đi nhiều, gặp được nhiều người mà thôi. Cũng chỉ là một đạo lý đơn giản. Ngoi lên vị trí đỉnh cao không có được mấy người, toàn bộ chắc chắn đều không phải là loại tầm thường ngu ngốc. – Lạc Thiên mỉm cười tà mị. Hắn trước giờ chưa bao giờ dễ tin người.

-Vậy ngài cũng phải hiểu đây là lúc trọng yếu nhất. Muốn chặn liên quân, Trọng Đạt đảo là một cái cổng quan trọng phải đóng lại. Ngài giữ được Trọng Đạt đảo, tức là cũng đã giữ gìn được sự an toàn của kinh đô.

-Nếu các người chịu tin tưởng hạ quan, ta dĩ nhiên sẽ giải cứu vương hậu khỏi cái ách một cổ hai tròng này.

-Thay mặt vương hậu, tại hạ thật vô cùng đội ơn ngự quan! – Thuỷ Hành hồ hởi nói.

-Nhưng ta cũng có một số điều kiện. – Lạc Thiên liền thừa thắng xông lên.

Ba Thuỷ Hành liền im lặng trầm tư, suy nghĩ thật kỹ về những lời đề nghị của hắn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 0: Một lời đã định
Chương 1
Chương 1: Đệ nhất gian thương cũng là phú hào đệ nhất
Chương 2: Ta đi mua vài hòn đảo
Chương 2
Chương 3
Chương 3: Không nên đắc tội tiểu nhân
Chương 4: Càng không nên đắc tội nữ nhân
Chương 4
Chương 5: Giỏi nhất là gạt người
Chương 5
Chương 6
Chương 6: Hữu thù tất báo
Chương 7
Chương 7: Một khúc đàn thâu tâm
Chương 8
Chương 8: Cuộc sống vẫn thật khó khăn
Chương 9
Chương 9: Hồng nhan và họa thủy
Chương 10: Sự cố chấp của kẻ tham lam
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Có người sống sao gọi là đảo hoang!
Chương 12
Chương 12: Nàng là ... tiểu thiếp!
Chương 13
Chương 13: Tạm biệt đảo cá voi
Chương 14
Chương 15
Chương 15: ... mà vấp phải đá, mà quàng phải dây
Chương 16
Chương 16: Được rồi lại mất
Chương 17
Chương 17: Lại một khúc đàn thâu tâm
Chương 18
Chương 18: Khả năng của một thư sinh
Chương 19
Chương 19: Không bao giờ rời xa
Chương 20
Chương 20: Tiểu nhân đắc ý
Chương 21
Chương 21: Tân quan nhậm chức
Chương 22
Chương 22: Thiếu tiền thật khó lắm thay
Chương 23
Chương 23: Ta cho rằng nhiều tiền vẩn tốt hơn là ít
Chương 24
Chương 24: Phượng cầu hoàng
Chương 25
Chương 25: Dạ Yến
Chương 26
Chương 26: Diễn tiến bất ngờ!
Chương 27
Chương 27: Bản lĩnh của nam nhân
Chương 28
Chương 28: Tội phạm đào vong
Chương 29
Chương 29: Không được nói ta không được!
Chương 30
Chương 30: Ngươi là Khinh Trần?
Chương 31
Chương 31: Ta đệ nhị, không ai dám nhận đệ nhất
Chương 32
Chương 32: Chợt nhớ chuyện xưa ... chỉ muốn quên
Chương 33
Chương 33: Ăn mày cũng phải có học thức
Chương 34
Chương 34: Đại chiến tam anh
Chương 35
Chương 35: Dạ vâng, thưa chủ nhân!
Chương 36
Chương 36: Cuộc thi sắc đẹp vô tiền khoáng hậu
Chương 37
Chương 37: Tiêu chuẩn mỹ nữ
Chương 38
Chương 38: Suốt đời không dám đắc tội nữ nhân
Chương 39
Chương 39: Chẳng hay tướng quân muốn gì?
Chương 40
Chương 40: Quá anh tuấn sẽ khó làm việc
Chương 41
Chương 41: Đầu tiên phải quà cáp, thứ hai nhận họ hàng
Chương 42
Chương 42: Nhất thân, nhì thế
Chương 43
Chương 43: Lụy vì ải mỹ nhân
Chương 44
Chương 44: Có những chuyện không cần nói ra, trong lòng tự biết rõ là được
Chương 45
Chương 45: Những câu hỏi chưa lời giải đáp
Chương 46
Chương 46: Cừu nhân nhận mặt
Chương 47
Chương 47: Trên giang hồ lắm điều kỳ quái
Chương 48
Chương 48: Cục nợ nhỏ
Chương 49
Chương 49: Lần đầu lưu lạc
Chương 50
Chương 50: Tương tư khúc
Chương 51
Chương 51: Nhận lầm người
Chương 52
Chương 52: Kẻ tham lam vô độ
Chương 53
Chương 53: Khi thật khi giả
Chương 54
Chương 54: Sập bẫy
Chương 55
Chương 55: Sát thủ không phải là người
Chương 56
Chương 56: Thâm nhập quỷ môn quan
Chương 57
Chương 57: Sự thật đau lòng
Chương 58
Chương 58: Rắc rối lại kéo đến
Chương 59
Chương 59: Bị bắt cóc
Chương 60
Chương 60: Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt
Chương 61
Chương 61: Hắn là loại người gì?
Chương 62
Chương 62: Tham gia đại hội võ lâm
Chương 63
Chương 63: Ngày thứ nhất của đại hội
Chương 64
Chương 64: Qua vòng đầu bảng
Chương 65
Chương 65: Oan gia ngã hẹp
Chương 66
Chương 66: Âm mưu tính kế
Chương 67
Chương 67: Mang đá đập vào chân mình
Chương 68
Chương 68: Làm Ơn đi nhanh giùm cho
Chương 69
Chương 69: Suy tinh cho tương lai
Chương 70
Chương 70: Hồ ly tinh xuất hiện
Chương 71
Chương 71: Nguyện suốt đời theo chàng.
Chương 72
Chương 72: Lại bị bắt cóc
Chương 73
Chương 73: Dẫn sói về nhà đọc truyện mới nhất tại .
Chương 74
Chương 74: Đừng mong rời khỏi
Chương 75
Chương 75: Con dâu xấu cũng phải ra mắt bố chồng
Chương 76
Chương 76: Kim Thành đoạt bảo
Chương 77
Chương 77: Vạn niên bất biến nguyệt
Chương 78
Chương 78: Trở về Việt quốc
Chương 79
Chương 79: Dầu cạn đèn tắt
Chương 80
Chương 80: Trở về Triệu Đảo
Chương 81
Chương 81: Đi vào hiểm địa
Chương 82
Chương 82: Đại thiện nhân
Chương 83
Chương 83: Đăng môn bái phỏng
Chương 84
Chương 84: Hoàng đế băng hà
Chương 85
Chương 85: Bảo vệ nụ cười đó
Chương 86
Chương 86: Hiểu rõ trái tim mình
Chương 87
Chương 87: Trở lại kinh đô
Chương 88
Chương 88: Số phận của nữ nhi
Chương 89
Chương 89: Ra trận
Chương 90
Chương 90: Đại chiến

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 83
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...