Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Lập Quốc Ký III

Chương 68

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đại hội võ lâm năm đó có rất nhiều chuyện chấn động giang hồ. Tỷ như sự xuất hiện của một cường giả danh xưng Kim Gia. Ba người ở dưới trướng hắn đều võ công siêu quần, thân thế bí ẩn, một trong số đó là Dạ Khách đã đứng đầu đại hội, giật giải ‘Võ lâm đệ nhất’. Tỷ như không hiểu Lăng gia đã chọc gì Kim Gia, khiến cho hắn tung ra một nhóm Ảnh giả cao cường toàn bộ khắc chế nhà họ Lăng. Tỷ như đệ nhất kiếm khách Hạo Chi công tử vì xen vào ngăn cản Kim Gia, bị hắn dùng chỉ một chiêu kiếm khí đánh cho nội thương thổ huyết, hôn mê bất tỉnh. Tỷ như minh chủ võ lâm, nhìn thấy Kim Gia cũng phải chín phần nhường nhịn.

Chuyện đồn đãi trong giang hồ rất nhiều, khó phân biệt thật giả. Nhưng rất nhiều người đã nói như vậy, thì dĩ nhiên có thể tin được đi. Bởi vậy, sức mạnh của cái ‘giang hồ đồn đại’ thật sự rất khủng khiếp, chỉ trong vài ngày cái tên Kim Gia đã trở thành biểu tượng của cường giả, đại diện cho sức mạnh và quyền lực. Khi trẻ con khóc cũng có thể đem ra hù doạ, khiến chúng nín ngay.

^_^

-Hỗn đản, ngươi còn dám đến đây?

Lăng Tiếu Nam chạy xộc vào phòng khách trong Thủ Long cung, nơi Lạc Thiên đang nhàn nhã ngồi chờ Lâm đại vương triệu kiến.

-Ta vì cái gì mà không dám đến? – Hắn cười tươi hỏi lại.

Nhìn cái điệu bộ chó dữ xù lông của Lăng Tiếu Nam, khiến Lạc Thiên không khỏi đắc ý. “Người đã sa cơ thất thế, không có tư cách đấu với ta.”

Thấy mình bị cười khi dễ, Lăng Tiếu Nam muốn liều mạng tấn công, thế nhưng chưa kịp chạm vào hắn, đã đụng phải trường côn của Khinh Trần trước nhất.

-Dừng tay! – Cũng là Lâm đại vương xuất hiện kịp thời.

Lăng Tiếu Nam dường như tìm được đồng minh tương trợ, liền chạy đến bên cạnh.

-Đại vương, hắn là người của ma giáo. Ả bên cạnh chính là sát thủ Vô Lệ nổi danh khắp nơi. Đại vương, không thể tha cho tên này. – Lăng Tiếu Nam tố cáo.

-Ngươi này không phải ma giáo (mà là người của hoàng đế). – Lâm đại vương buồn bực gạt ngang.

-Nhưng còn ả kia... – Lăng Tiếu Nam giống như bị nhúng nước, không ngờ Lâm đại vương một mực bao che cho tên Kim Gia.

-Nàng ta không phải Vô Lệ (mà là Vô Ảnh). Là mật vụ ... (triều đình?) của ta!

Lạc Thiên nhìn Lâm đại vương đầy hàm ý. “Thân phận ta ngài chắc chắn phải hiểu. Không nên ngăn cản công việc bí mật mà hoàng thượng đã giao cho Ngự sứ ta đây.” truyện copy từ

-Ngươi nói thì ta sẽ tin sao? Có giỏi thì tháo khăn che mặt của nàng ta xuống. Ta giáp mặt nhận người. – Lăng Tiếu Nam đến chết cũng không buông ta, hung hăng giống như chó con giữ nhà.

-Ở đây không có chuyện của ngươi. Mau lui xuống! – Lâm đại vương la hét.

-Nhưng ... – Lăng Tiếu Nam nhảy tửng lên.

-Còn không mau đi?

Vương lệnh đã ra thì làm sao chống lại. Lăng Tiếu Nam hậm hực, cay cú lui vào trong. Lạc Thiên nhìn thấy có người ấm ức mà không phát tiết được, liền cảm thấy mát lòng mát dạ. “Nhóc con, sau này hãy khôn ra. Nhìn cho kỹ người mà mi muốn dây vào.”

Tiểu cẩu cẩu đã đi, Lạc Thiên liền khôi phục bộ dáng trung thần. Hắn khấu đầu tạ tội vì đã mạo phạm vương tử, cắn răng cắn lợi đưa ra một củ Đại Hoàng nhân sâm để cầu tình. Lâm đại vương nhìn thấy cũ sâm đó thì mắt mở lớn, miệng há hốc. Năm mươi năm trước lão ghé qua kinh đô một lần, biết được trong hoàng cung chỉ còn hai củ duy nhất. Không ngờ tên Ngự sứ này lại có thể tự tiện mang ra để tặng người, xem ra hắn không chỉ là Ngự quan bình thường, mà còn phải là chí thân tâm phúc của hoàng đế, mới có thể đạt được mức ân sủng này.

Lâm đại vương một lần nữa quan sát kỹ người thanh niên tuấn tú này, xem ra trước đây lão đã đánh giá sai về hắn. Bộ dáng nho nhã, thể nhược đó sao có thể là một cao thủ nhất lưu. Bên phải đã thu phục được phó trưởng lão của khất cái hội, bên trái mang theo cao thủ dùng phích lịch chỉ có trong quân đội, phía sau lưng là sát thủ đẳng cấp của Mỹ Hà cung. Triều đình và quân đội, võ lâm từ phe trung lập đến phe tà đạo hắn đều có liên quan. “Thật sự hắn đã đánh hơi được âm mưu tạo phản của ta rồi sao?” Lâm đại vương rúng động.

Đúng vậy, thật sự là bên trong Thủ Long cung đang che giấu một âm mưu tạo phản. Lâm đại vương một đời cường giả, cái theo đuổi cả đời là đỉnh cao của quyền lực. Tại sao lão chỉ có thể làm vương của một tộc mà không phải làm vua của một cõi. Biển sâu hoàng đế xa, tầm ảnh hưởng của kinh đô không bao giờ có thể vươn đến vùng biển xa xôi này. Mỗi năm, lão tổ chức đại hội võ lâm nhằm lôi kéo người trong giang hồ khắp nơi tới đây, dùng phần thưởng để mà chiêu dụ những nhân tài võ học.

“Không biết y đã phát hiện ra được tới đâu?” Lâm đại vương phân vân. “Tuy nhiên cũng không thể để hắn ở đây quá lâu được!”

-Mọi chuyện thì ra chỉ là hiểu lầm. Ngự sứ, ngài không nên đa lễ. – Lâm đại vương vui cười thân ái, nâng Lạc Thiên dậy. Tuy rất ray rức nhưng cũng phải từ chối thiên hạ chí tôn nhân sâm.

-Quả thật, là tại hạ đã có lỗi. Nếu đại vương không thu nhận món quà này, thì hạ quan không thể yên tâm mà lên đường được.

“Lên đường? Hắn vừa mới nói lên đường? Thì ra mình còn chưa nghĩ ra cách trục khách, hắn đã dễ dàng bỏ qua mà lên đường. Yêu cầu gì cũng được, miễn là hắn chịu đi là tốt.”

-Vậy ta không khách sáo.

Sau đó hai người vui vẻ trò chuyện, nam thiên địa bắc, nói lang man chuyện trong thiên hạ, khiến Lâm đại vương lùng bùng không hiểu ý định của tên này là gì.

-... kết cục là không có loại thuẫn nào thần kỳ hơn Phản Phệ thuẫn. Tuy nhiên theo hạ quan thấy, hình như nó còn có một khớp nối thêm với thứ gì khác. – Thật ra câu này mới là mục đích chính mà hắn muốn bái phỏng.

-Quả thật Ngự quan rất tinh mắt, Phản Phệ thuẫn chỉ là một phần trong Phản phệ giáp. Một bộ đầy đủ còn bao gồm trường mâu, giáp toàn thân và cả giáp cho chiến mã nữa. Toàn bộ đều đồng chất, làm từ một thứ kim loại hiếm đẩy được đòn tấn công của những vũ khí khác. – Lâm đại vương cởi mở tiết lộ, giống như cuộc trò chuyện thoải mái, thân tình, lang man nãy giờ của họ.

-À thì ra còn có một bộ như vậy. Tiếc quá, tiếc quá! Mặc dù thuộc hạ của hạ quan rất yêu thích sưu tầm binh khí các loại, nhưng để Phản Phệ thuẫn tách rời cả bộ thì thật đáng tiếc. – Lạc Thiên thở dài. – Dạ Khách, ngươi trả lại thuẫn bài cho đại vương đi.

Châu Bình ngạc nhiên vì quyết định của thiếu gia. Không phải mục đích của họ đến đây là vì đoạt cái thuẫn bài này sao? Làm y tốn công chiến đấu gian khổ mấy ngày qua để đoạt thuẫn. Thái độ dùng dằn tiếc nuối đó làm sao không lọt vào mắt đại vương. Nhưng lão không cách gì nhìn ra được ý định của Lạc Thiên là gì.

-Dù sao cũng là người học võ, lại có duyên với Phản Phệ Thuẫn. Hạ quan có một thỉnh cầu mong đại vương chấp nhận?

-Ngự quan ngài có thỉnh cầu gì?

-Có thể cho hạ quan và tên thuộc hạ đây mở rộng tầm mắt, xem toàn bộ Phản Phệ giáp được không ?

Người ta đã rào trước đón sau kỹ càng như vậy lão làm sao có thể từ chối. Một củ Đại hoàng nhân sâm và Phản Phệ thuẫn lão đều đã thu vào, làm sao có thể keo kiệt từ chối cho người ta vào xem một chút. Lâm đại vương gật đầu đồng ý.

Lạc Thiên và Châu Bình đi xem giáp, trầm trồ hết cả ngày. Giống như chỉ cần nhìn cũng đủ no, không cần ăn gì hết. Đến khi Lâm đại vương nhắc nhở trời đã tối, hắn mới bái biệt trở về.

Sáng hôm sau Lạc Thiên lại tiếp tục xuất hiện, mượn cớ thuộc hạ mình vẫn chưa thoả mãn, muốn vào cung thêm lần nữa. Cũng như ngày đầu tiên, bỏ thời gian và công sức cả ngày trời để nhìn ngắm bộ giáp. Liên tiếp sáu bảy ngày sau, vẫn là ngắm bộ giáp nhưng chưa thoả mãn.

Có người chưa được thoả mãn thì chưa chịu đi, khiến Lâm đại vương ngày nào cũng đau đầu, căng thẳng. Không hiểu hắn có phải mượn cớ ngắm bộ giáp mà trà trộn vào cung để điều tra chứng cứ tạo phản của lão không. Lâm đại vương không thể nắm bắt nổi. Lão chỉ biết, ngày nào còn hắn ở đây thì mình không thể yên lòng được.

Đuổi, không thể đuổi. Giết, không thể giết. Muốn Lạc Thiên rời đi chỉ còn cách dẹp bỏ lý do mà hắn trụ lại thôi. Lâm đại vương cắn răng tặng hết cho hắn bộ Phản Phệ giáp. Lạc Thiên liền cao hứng cảm kích, nội trong ngày hôm đó lên thuyền rời bến. Cuối cùng cũng đuổi được tên ôn thần đó đi rồi. Phước lớn mạng lớn, đại cát đại lợi.

Một củ sâm đổi lại mấy trăm cân tinh kim Trích Ly, gian thương Thành Lạc Thiên chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn. Số tinh kim này đã đủ trang bị ột chiếc thuyền rồi. Lạc Thiên ra lệnh vòng qua đảo Bình Khâu phía bắc, mua một đống lương thực chất đầy tàu, sau đó giong thuyền quay trở về Quỷ Môn Quan.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 0: Một lời đã định
Chương 1
Chương 1: Đệ nhất gian thương cũng là phú hào đệ nhất
Chương 2: Ta đi mua vài hòn đảo
Chương 2
Chương 3
Chương 3: Không nên đắc tội tiểu nhân
Chương 4: Càng không nên đắc tội nữ nhân
Chương 4
Chương 5: Giỏi nhất là gạt người
Chương 5
Chương 6
Chương 6: Hữu thù tất báo
Chương 7
Chương 7: Một khúc đàn thâu tâm
Chương 8
Chương 8: Cuộc sống vẫn thật khó khăn
Chương 9
Chương 9: Hồng nhan và họa thủy
Chương 10: Sự cố chấp của kẻ tham lam
Chương 10
Chương 11
Chương 11: Có người sống sao gọi là đảo hoang!
Chương 12
Chương 12: Nàng là ... tiểu thiếp!
Chương 13
Chương 13: Tạm biệt đảo cá voi
Chương 14
Chương 15
Chương 15: ... mà vấp phải đá, mà quàng phải dây
Chương 16
Chương 16: Được rồi lại mất
Chương 17
Chương 17: Lại một khúc đàn thâu tâm
Chương 18
Chương 18: Khả năng của một thư sinh
Chương 19
Chương 19: Không bao giờ rời xa
Chương 20
Chương 20: Tiểu nhân đắc ý
Chương 21
Chương 21: Tân quan nhậm chức
Chương 22
Chương 22: Thiếu tiền thật khó lắm thay
Chương 23
Chương 23: Ta cho rằng nhiều tiền vẩn tốt hơn là ít
Chương 24
Chương 24: Phượng cầu hoàng
Chương 25
Chương 25: Dạ Yến
Chương 26
Chương 26: Diễn tiến bất ngờ!
Chương 27
Chương 27: Bản lĩnh của nam nhân
Chương 28
Chương 28: Tội phạm đào vong
Chương 29
Chương 29: Không được nói ta không được!
Chương 30
Chương 30: Ngươi là Khinh Trần?
Chương 31
Chương 31: Ta đệ nhị, không ai dám nhận đệ nhất
Chương 32
Chương 32: Chợt nhớ chuyện xưa ... chỉ muốn quên
Chương 33
Chương 33: Ăn mày cũng phải có học thức
Chương 34
Chương 34: Đại chiến tam anh
Chương 35
Chương 35: Dạ vâng, thưa chủ nhân!
Chương 36
Chương 36: Cuộc thi sắc đẹp vô tiền khoáng hậu
Chương 37
Chương 37: Tiêu chuẩn mỹ nữ
Chương 38
Chương 38: Suốt đời không dám đắc tội nữ nhân
Chương 39
Chương 39: Chẳng hay tướng quân muốn gì?
Chương 40
Chương 40: Quá anh tuấn sẽ khó làm việc
Chương 41
Chương 41: Đầu tiên phải quà cáp, thứ hai nhận họ hàng
Chương 42
Chương 42: Nhất thân, nhì thế
Chương 43
Chương 43: Lụy vì ải mỹ nhân
Chương 44
Chương 44: Có những chuyện không cần nói ra, trong lòng tự biết rõ là được
Chương 45
Chương 45: Những câu hỏi chưa lời giải đáp
Chương 46
Chương 46: Cừu nhân nhận mặt
Chương 47
Chương 47: Trên giang hồ lắm điều kỳ quái
Chương 48
Chương 48: Cục nợ nhỏ
Chương 49
Chương 49: Lần đầu lưu lạc
Chương 50
Chương 50: Tương tư khúc
Chương 51
Chương 51: Nhận lầm người
Chương 52
Chương 52: Kẻ tham lam vô độ
Chương 53
Chương 53: Khi thật khi giả
Chương 54
Chương 54: Sập bẫy
Chương 55
Chương 55: Sát thủ không phải là người
Chương 56
Chương 56: Thâm nhập quỷ môn quan
Chương 57
Chương 57: Sự thật đau lòng
Chương 58
Chương 58: Rắc rối lại kéo đến
Chương 59
Chương 59: Bị bắt cóc
Chương 60
Chương 60: Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt
Chương 61
Chương 61: Hắn là loại người gì?
Chương 62
Chương 62: Tham gia đại hội võ lâm
Chương 63
Chương 63: Ngày thứ nhất của đại hội
Chương 64
Chương 64: Qua vòng đầu bảng
Chương 65
Chương 65: Oan gia ngã hẹp
Chương 66
Chương 66: Âm mưu tính kế
Chương 67
Chương 67: Mang đá đập vào chân mình
Chương 68
Chương 68: Làm Ơn đi nhanh giùm cho
Chương 69
Chương 69: Suy tinh cho tương lai
Chương 70
Chương 70: Hồ ly tinh xuất hiện
Chương 71
Chương 71: Nguyện suốt đời theo chàng.
Chương 72
Chương 72: Lại bị bắt cóc
Chương 73
Chương 73: Dẫn sói về nhà đọc truyện mới nhất tại .
Chương 74
Chương 74: Đừng mong rời khỏi
Chương 75
Chương 75: Con dâu xấu cũng phải ra mắt bố chồng
Chương 76
Chương 76: Kim Thành đoạt bảo
Chương 77
Chương 77: Vạn niên bất biến nguyệt
Chương 78
Chương 78: Trở về Việt quốc
Chương 79
Chương 79: Dầu cạn đèn tắt
Chương 80
Chương 80: Trở về Triệu Đảo
Chương 81
Chương 81: Đi vào hiểm địa
Chương 82
Chương 82: Đại thiện nhân
Chương 83
Chương 83: Đăng môn bái phỏng
Chương 84
Chương 84: Hoàng đế băng hà
Chương 85
Chương 85: Bảo vệ nụ cười đó
Chương 86
Chương 86: Hiểu rõ trái tim mình
Chương 87
Chương 87: Trở lại kinh đô
Chương 88
Chương 88: Số phận của nữ nhi
Chương 89
Chương 89: Ra trận
Chương 90
Chương 90: Đại chiến

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 68
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...