Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 172

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sở Trần rất thích nấu ăn.

Đặc biệt thích thú quá trình bày biện, sáng tạo nên tác phẩm nghệ thuật.

Cậu bận bịu ở nhà hàng một lúc, đợi quá giờ ăn, giữa nhà hàng đông nghịt chỉ còn lại đôi ba bàn chưa lên món, cậu mới bảo phụ bếp của nhà hàng xoay tấm biển treo trước cửa, đổi sang trạng thái "đang nghỉ".

Có người lặn lội đến ăn, nhìn thấy tấm biển treo, tức thì gào lên: "Ôi, hôm nay đến muộn mất rồi! Biết trước thì đã không ngủ nướng! Cứ tưởng hôm nay cũng bán đến ba giờ như hôm qua chứ..."

Phụ bếp cười áy náy: "Tính khí ông chủ hơi tùy hứng."

Quả thực, Sở Trần có tư cách để tùy hứng.

Mặc dù không phải tất cả mọi người trong Tinh Tế đều thích các món cậu nấu, nhưng hương vị đó thực sự hợp với gu ẩm thực của đại đa số người.

Là một kiểu ngon miệng mà vô vàn từ vựng ghép lại cũng không miêu tả nổi.

Có thể nói rằng, hễ ăn món Sở Trần nấu là cảm thấy ngon, rồi về sau ngửi lại mùi thơm, sẽ bất giác chảy nước miếng, bụng cũng kêu réo cồn cào.

Chưa kể Sở Trần còn rất chú trọng việc bày trí, mỗi món ăn làm ra đều rất tỉ mỉ, đẹp mắt. Rất nhiều người đến ăn ở nhà hàng của Sở Trần, chụp ảnh xong đăng lên tinh võng, bên dưới luôn có vô số bình luận.

... Đói.

... Nửa đêm hành hạ nhau!

... Chủ topic giàu ghê, đến được cả nhà hàng sang trọng như thế này. Hu hu hu. Nhìn đã thấy ngon rồi.

Điều thiếu sót duy nhất cho sự hoàn mỹ là lượng thức ăn quá ít, không đủ ăn, và thời gian kinh doanh hàng ngày của nhà hàng không xác định được.

Phải.

Không xác định.

Phụ thuộc cả vào đầu bếp chính của nhà hàng là Sở Trần, buổi sáng dậy lúc mấy giờ, buổi trưa đến nhà hàng lúc mấy giờ, và sau khi đến nhà hàng, chợt có linh cảm làm món gì, làm mất bao lâu...

Và trong hoàn cảnh bình thường, chẳng bao lâu là Sở Trần chán ngấy.

Người người hô hào tặng tiền cho Sở Trần, cậu không thiết.

Người ta thiếu gì tiền.

Có những thực khách nóng tính còn tức giận, nhưng Sở Trần vẫn làm theo ý mình. Vậy người khác muốn ăn món ngon thì phải làm thế nào? Chỉ đành cài đồng hồ mà đến nhà hàng thôi.

Hôm nay, Sở Trần và phụ bếp của nhà hàng cùng dọn dẹp lại căn bếp, chuẩn bị tan làm: "Hôm nay vất vả rồi."

"Không vất vả, không vất vả."

"Tạm biệt đầu bếp Sở."

Sở Trần "ừ" đáp lại, cầm hộp cơm định mang về cho Lệ Nhiên. Cậu ra khỏi nhà hàng, khóa cửa lại, quay ra nhìn thì không khỏi chau màu vì không thấy người đến đón mình đâu.

Nhưng Lệ Nhiên có đến hay không cũng chẳng hề gì.

Đàn ông đàn ang như Sở Trần cũng đâu thể lạc mất trên đường đi về nhà được.

Cậu bắt chuyến xe bay, vốn dĩ cứ tưởng về đến nhà sẽ thấy Lệ Nhiên đang ngồi sẵn trên ghế sô pha đợi cậu, thế nhưng nhà cửa trống không, chẳng thấy bóng dáng người nào.

Lệ Nhiên đã ra ngoài rồi à?

Chắc bên phía Phần Diệm đã có chuyện gì đó.

Sở Trần không bận tâm, cũng không liên lạc với Lệ Nhiên.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Lệ Nhiên vẫn không hề có dấu hiệu sẽ quay về.

Sở Trần ngồi ngoài ban công phơi nắng dưới ánh hoàng hôn một lúc, ngẫm nghĩ xem buổi tối có phải nấu ăn hay không, mới nhắn tin cho Lệ Nhiên: /Cưng ơi, khi nào về thế?/

Lệ Nhiên: /Anh đang bận, tối nay không về nữa./

/Ừm./

Tuy trước đây, chẳng mấy khi Lệ Nhiên không về, nhưng cũng không phải là chưa từng.

Chỉ có một mình, Sở Trần hơi lười nấu, bèn đem món ăn buổi trưa mang về cho Lệ Nhiên ra hâm nóng lại, rồi lại dùng sức mạnh tinh thần của mình để làm một món tráng miệng tương tự bánh tart, ăn nóng hổi.

Tối đến, tắm rửa xong, Sở Trần nằm trên giường.

Không biết đã bao lâu trôi qua, bên phía cửa sổ chợt có tiếng ồn.

Sở Trần mơ màng mở mắt, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, khoác áo choàng trên lưng, đang đứng cạnh bên cửa sổ. Ánh trăng lách vào từ sau lưng người ấy, phản chiếu một bóng hình, gió thổi vạt áo choàng của người đàn ông bay phần phật,.

Ai?

Sở Thần ngơ ngác, vừa ngồi dậy khỏi giường, người kia đã ập tới.

Tuy Sở Trần không ý thức được sự nguy hiểm, nhưng theo phản xạ có điều kiện, tinh thần phòng vệ bật lên gần như ngay tức khắc. Tuy nhiên, sức mạnh tinh thần của người kia cao hơn trông thấy, đâm nát cả lớp phòng vệ của Sở Trần, chớp mắt đã đè lên cậu.

Gió thổi rèm cửa sổ lung lay, thổi những lọn tóc của Sở Trần bay phất phơ.

Sở Trần chớp mắt, nhìn người đàn ông đang đè lên mình.

Một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Người đàn ông ấy đẹp xuất sắc, gương mặt với những đường nét mạnh mẽ, hàng mi dài và dày, đôi mắt đỏ tươi trong bóng tối như đang phát sáng, hút trọn ánh mắt của người khác.

Da mặt hắn trắng lạnh, bị ánh trăng chiếu vào nhìn tái nhợt như người bệnh.

Sở Trần mấp máy: "Anh..."

Thế nhưng người đàn ông kia không cho Sở Trần cơ hội lên tiếng, bất chợt ngoác miệng ra, để lộ cặp răng nanh dài.

Hắn vùi đầu xuống, ghé sát cổ Sở Trần.

Sở Trần: "?"

Làm gì vậy?

Chiếc răng nhọn hoắt khẽ khàng cọ xát lên cổ.

Vùng da ở đó lành lạnh, còn ươn ướt, cảm giác rờn rợn khiến Sở Trần nổi gai ốc.

Cậu bị ép ngẩng đầu lên, lông mày cậu chau lại, phát ra tiếng kêu khó chịu khe khẽ, cậu giơ tay túm áo đối phương, run run hỏi: "Rốt, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Lúc này, người đàn ông mới thả lỏng ra.

Hắn cúi nhìn xuống người dưới thân mình.

Sở Trần có vẻ ngoài đẹp đẽ, bên trong đôi mắt to tròn như hạnh nhân tựa hồ có một màn hơi nước bao phủ, khắp người đều run rẩy như thể đang sợ hãi.

Ánh mắt người đàn ông hướng xuống dưới, nhích đến môi của Sở Trần.

Hắn không ngần ngại cúi đầu xuống, khóa chặt đôi môi Sở Trần.

"Ưm."

Tay Sở Trần đột ngột gồng lên, bị ép buộc chịu đựng nụ hôn này.

Cảm giác run rẩy của hàm trên khiến toàn thân Sở Trần mất hết sức lực, nhiệt độ xung quanh dần tăng lên, thậm chí Sở Trần có thể cảm nhận được cả hơi thở của người kia đang phả lên mặt mình.

Mùi nước giặt thơm mát, tương tự như mùi trên người của Sở Trần phảng phất bên mũi.

Chiếc răng nanh liếm vào thấy hơi cứng, cũng không biết được chế tạo từ chất liệu gì.

Sở Trần vừa nghĩ vừa gắng sức đẩy người trước mặt ra, nhưng người này quá nặng, Sở Trần không biết làm thế nào nữa, vẻ mặt cậu khổ sở: "Rốt, rốt cuộc anh là ai? Tôi có chồng rồi. Anh ấy ghê gớm lắm đấy. Anh không sợ tôi mách với anh ấy..."

Người đàn ông ngẩn ra, ngờ vực hỏi: "Cậu đã có ý định mách thì tại sao tôi phải cho cậu biết tôi là ai?"

Sở Trần: "..."

Chết tiệt.

Nói chí lý quá!

Sở Trần, kỹ thuật của mày thụt lùi rồi!!!

Sở Trần ngượng chín mặt, nghe thấy người đàn ông kia bảo: "Nhưng mà tôi có cho cậu biết cũng chẳng sao. Cậu có thể gọi tôi là Quý ngài Ma Cà Rồng. Dù gì..." Hắn cố tình ngập ngừng một thoáng rồi mới nói tiếp: "Dù gì thì hiện giờ cậu cũng đã thấy mặt tôi rồi. Để đề phòng sau đó cậu báo cảnh sát..."

Hai người nhìn nhau.

Con ngươi màu đỏ của người đàn ông từ từ thu hẹp lại, tiếp đó biến thành màu đỏ trầm, hắn chạm khẽ vào Sở Trần như một tên lưu manh: "Tôi định... hấp trước giết sau."

Sở Trần: "..."

Vậy sao?

Hao mòn sự kiên nhẫn của anh rồi.

Sở Trần đưa tay lên ôm mặt, nói khẽ: "Phòng không bật đèn, tôi chẳng thấy gì hết, đừng giết tôi."

Giọng nói yếu ớt như một đứa trẻ tội nghiệp bị ép đến đường cùng.

Khiến người ta xót thương.

Người đàn ông cười nhạo: "Đừng tưởng cậu làm như vậy thì tôi sẽ buông tha cho cậu, mà cậu càng làm vậy, tôi lại càng hưng phấn!" Hắn giơ tay ra, xé phăng áo ngủ của Sở Trần.

Chỉ nghe thấy một tiếng "xoẹt"...

Sở Trần hét lên thảm thiết, thiếu điều bật dậy khỏi giường: "Mẹ kiếp, bộ đồ ngủ thoải mái nhất của tôi..."

Người đàn ông: "?"

Hắn vờ như không nghe thấy tiếng oán trách của Sở Trần, tiếp tục hành động.

...

Một màn thể dục thể thao nhễ nhại, thỏa thuê.

Sở Trần nằm trên giường, l.ồng ngực phập phồng, một lúc sau, cậu quét mắt nhìn bộ đồ ngủ đã bị ném xuống thảm trải sàn, đôi mắt trừng lên, giơ tay nhéo tai người đàn ông bên cạnh.

"Em đã nói trước với anh đây là bộ đồ ngủ mà em cực kì thích rồi phải không?"

Lệ Phần "Mua mua mua! Rồi sẽ mua cho em bộ khác."

Sở Trần bực bội nói: "Giống nhau được chắc? Bộ này em mặc lâu rồi, dễ chịu hơn, mua mới về mặc bị cứng."

Lệ Phần nói không cần nghĩ: "Thì anh giúp em mặc trước, đợi đến khi cảm thấy vừa tầm thì em mặc."

Sở Trần ngừng lại, miễn cưỡng đồng ý: "Thôi được."

Lệ Phần thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh ngồi dậy, xé lớp mặt nạ đã dán chắc chắn, để lộ ra gương mặt mà Sở Trần đã quen thuộc.

Vào nhà tắm rửa sạch mặt xong xuôi, Lệ Phần quay trở lại, ôm ghì Sở Trần, đột nhiên bật tiếng cười nhạo: "Em dám hỏi anh là ai cơ đấy. Ha ha ha ha. Kẻ xấu thật sự đời nào lại nói cho em biết?"

Sở Trần: "..."

Cậu thẹn quá hóa giận, đạp Lệ Phần: "Xuống giặt quần áo."

Lệ Phần: "Không xuống."

Anh ghé sát tai Sở Trần, khẽ khàng nói bằng chất giọng hơi khàn: "Anh là ma cà rồng của em." Nói dứt lời, chép miệng, hỏi: "Giống loài mà em giới thiệu với anh lần trước gọi là ma cà rồng nhỉ? Anh nhớ dai lắm, chắc không nhớ nhầm đâu."

Sở Trần chớp mắt: "Ừ."

Thời gian trước Sở Trần rảnh rỗi, trong lúc xem phim truyền hình quét được một thiết lập liên quan đến ma cà rồng, đúng lúc đó Lệ Phần đang ở bên cạnh, cậu hào hứng nói rất trôi chảy, không ngờ Lệ Phần lại nhớ được.

Hơn nữa...

Còn áp dụng vào khoản này...

Thật tình!

Khóe miệng Sở Trần khẽ cong lên, đưa tay xoa đầu Lệ Phần.

Lệ Phần không hề bận tâm, trái tim anh rung rinh, hỏi: "Vừa rồi có sướng không?"

Sở Trầm ngẫm nghĩ: "Cũng tạm."

Lệ Phần: "?"

Lệ Phần đột nhiên bảo: "Không được!"

Lần này, đến lượt Sở Trần đặt dấu chấm hỏi.

Lệ Phần vươn tay kéo Sở Trần lại, mở rộng chân, ôm người kia vào trong lòng mình, giữ nguyên tư thế và nói: "Anh cày bừa vất vả mà em không mảy may cảm kích. Giờ còn tỏ thái độ lạnh nhạt như thế nữa."

Sở Trần ngẩn người.

Không biết vì sao nghe những lời này lại thấy hơi nóng tai.

Lệ Phần đắc chí nói: "Anh phải kể lại chuyện này cho ba mẹ mình nghe, để họ phân xử. Mà có phải sáng nay dậy, em không hôn anh, cũng chưa nói yêu anh không?"

Sở Trần: "..."

Mẹ kiếp.

Cậu nhớ ra rồi.

Lúc hai người mới kết hôn chưa được bao lâu, Sở Trần đã chơi Lệ Phần mới xuất hiện y như thế, cố tình nổi giận, tống cổ Lệ Phần ra khỏi nhà, rồi ấm ức kể lại trước mặt ba mẹ những lời như vừa rồi.

Khiếp!

Lệ Phần thù dai quá vậy?

Chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi?

Mà Lệ Phần vẫn nhớ?

Anh ấy ghi chép lại hết những chuyện xảy ra giữa hai người vào nhật ký đấy à?

Sở Trần bị làm đến mức đuôi mắt ửng hồng, đành phải bảo: "Được được được, anh cực kì giỏi..."

Lệ Phần hừ khẽ: "Giờ mới nói thì muộn rồi."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 172
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...