Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 62

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sở Trần nheo mắt lại.

Cậu đưa tay lên vẫy tay với không khí.

AI cảm ứng được chủ nhân bước vào phòng, đèn tự động bật lên, ngay lập tức có thể nhìn thấy rõ hành lang trước mắt và phòng khách ở cách đó không xa, ánh mắt lướt tới đó lại không thấy có người nào khác.

Người máy ngoan ngoãn đứng dựa vào tường, ánh đèn đỏ lóe lên: "Hoan nghênh chủ nhân trở về."

Nó di chuyển cơ thể, bắt đầu dọn dẹp phòng.

Sở Trần: "Ừ."

Sở Trần nâng chiếc vòng trên tay lên, muốn xem camera giám sát ở nhà ba mẹ, nhưng nghĩ tới giờ này đã quá muộn, có lẽ Thẩm Du và Lệ Duệ đã đi làm về rồi, cậu lại thay đổi ý định chọn cách gửi tin nhắn cho Thẩm Du.

Sở Trần: "Mẹ, Nhiên Nhiên có ở nhà không?"

Thẩm Du không trả lời, chắc là đang bận.

Sở Trần cũng không vội, cậu đứng ngay cửa yên lặng chờ đợi.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc khi cậu cúi đầu xuống rồi lại ngẩng đầu lên, đột nhiên trước mặt có một luồng gió thổi qua, tim cậu không khống chế được điên cuồng đập liên hồi, đến khi kịp phản ứng lại thì trước mặt đã xuất hiện một người đè mình lên vách tường.

Sở Trần: "???"

Động tác nhanh ghê gớm.

Sở Trần chớp mắt.

Quả nhiên người xuất hiện trong phòng chính là Lệ Nhiên.

Trước mặt cậu là nhân cách thứ ba của anh.

Người này thở hổn hển, đuôi mắt đỏ như muốn nhỏ ra máu, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Trần, hệt như con sói đói khát đã lâu cuối cùng cũng nhìn thấy một con thỏ nhảy tới trước mặt mình.

Hai người chỉ nhìn nhau một giây, Lệ Nhiên chủ động áp sát tới mạnh mẽ hôn lên môi cậu.

Thời điểm hai cơ thể chạm vào nhau, Sở Trần chú ý tới người đàn ông trước mặt mình hơi run rẩy.

Cậu nhăn mày, không có tâm trạng đâu mà hôn với hít.

Đẩy người ra, Sở Trần không vui hỏi: "Anh tới đây chỉ để hôn em thôi sao?"

Người đàn ông chợt dừng lại, dường như không hiểu Sở Trần đang nói gì, tiếp tục nghiêng người về phía trước muốn hôn cậu, nhưng Sở Trần đã nhanh chóng che miệng mình lại, trừng mắt nhìn đối phương.

"Hôn một lát." Người đàn ông nói bằng chất giọng khàn khàn: "Cho anh hôn một lát thôi."

Âm cuối còn mang theo sự run rẩy không dễ phát hiện.

Ánh mắt Sở Trần không khỏi mềm mại hơn.

Cậu hỏi: "Có đau không?"

Người đàn ông không nói lời nào, chỉ nhìn Sở Trần thật chăm chú.

Sở Trần suy nghĩ một lát mới nói: "Ngoan ngoãn theo em về nhà thì em mới cho anh hôn môi. Nhưng nếu anh không chịu đi theo em hoặc còn dám đánh lén em nữa, đừng hòng em cho anh hôn em."

Sở Trần nói thêm: "Sau này cũng không cho anh hôn em nữa."

Nhân cách này có đôi mắt đỏ ngầu, trông cực kỳ đáng sợ.

Sở Trần nhìn anh, ánh mắt không hề nao núng.

Một lúc sau Sở Trần chớp mắt: "Anh không nói tiếng nào thì em coi như anh đã đồng ý rồi đấy."

Sở Trần từ từ buông tay xuống.

Người đàn ông quả nhiên nghe lời, không có hành động gì khác, chỉ kiên trì nắm chặt tay cậu.

Xem ra nhân cách thứ ba có thể nghe hiểu.

Vậy thì dễ rồi.

Sở Trần thở phào nhẹ nhõm, trở tay nắm lấy tay người đàn ông bước ra ngoài, vừa lên xe bay đã nhận được điện thoại của Thẩm Du.

Thẩm Du lo lắng nói: "Trần Trần, không thấy Nhiên Nhiên đâu cả."

"Nhiên Nhiên đang ở chỗ con."

Sở Trần vội nói: "Anh ấy không sao hết, con sẽ đưa anh ấy về ngay."

"Được rồi."

Cuối cùng cảm xúc căng thẳng của Thẩm Du cũng được thả lỏng đôi chút, nhanh chóng giải thích: "Tối nay trong công ty có một cuộc họp quan trọng, mẹ với ba của con bắt buộc phải đến tham dự. Khi vừa mới xảy ra chuyện, ba mẹ lập tức mở camera giám sát lên, nhưng lại phát hiện trên màn hình không có ai. Trước đó mẹ còn tưởng nếu trên người Nhiên Nhiên có gắn chip thì nó sẽ không thể đi ra ngoài được, nhưng không ngờ nó lại không thèm để ý tới việc mình bị tấn công..."

Thẩm Du thở dài.

Giọng nói của Lệ Duệ Đạt truyền đến: "Ở chỗ Trần Trần hả?"

Thẩm Du nói: "Đúng vậy, giờ thằng bé đang đưa người về."

"Vậy là tốt rồi."

Lệ Duệ Đạt hỏi tiếp: "Nhiên Nhiên không tấn công Trần Trần chứ?"

Thẩm Du khẽ ho một tiếng: "Nghe giọng điệu của Trần Trần thì chắc là không."

Nghe được đoạn đối thoại của hai người, Sở Trần lập tức an ủi: "Ba mẹ đừng lo, anh ấy rất ngoan."

Sở Trần quay đầu nhìn lại.

Hai người đang nắm tay nhau, người đàn ông ngồi yên tại chỗ, cơ thể vẫn còn hơi run rẩy, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm vào Sở Trần không dời mắt.

Khóe miệng Sở Trần nhếch lên, cậu nói thêm vài câu với Thẩm Du rồi tắt máy: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"

"Nhìn em." Người đàn ông nói.

"Tại sao lại nhìn em?"

"Bởi vì em rất đẹp."

Khóe mắt Sở Trần cong lên: "Anh cũng rất đẹp trai."

Cậu cố tình chuyển hướng sự chú ý của người đàn ông, dứt khoát nói chuyện phiếm với anh: "Anh tên gì?"

Người đàn ông lắc đầu.

Sở Trần: "Không nhớ sao?"

Người đàn ông im lặng một lúc lâu.

Ngay lúc Sở Trần nghĩ anh sẽ không trả lời thì anh lại chậm rãi nói: "Anh không có tên."

Sở Trần: "???"

Sở Trần không khỏi kinh ngạc.

Dựa theo hiểu biết trước đây của Sở Trần thì mỗi nhân cách đều sẽ có tên riêng, thậm chí là tuổi tác, tính cách và lối suy nghĩ riêng.

Tương tự như Lệ Phần.

Nhưng người này lại không có tên ư?

Thế tại sao anh lại xuất hiện?

Sở Trần còn chưa kịp nghĩ ra thì xe bay đã chạy tới nơi ở của Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt.

Sở Trần không chậm trễ một giây một phút nào, nhanh chóng kéo tay người đàn ông bước xuống xe.

Sau khi bước vào phạm vi hoạt động của con chip, sự run rẩy trên cơ thể người đàn ông mới từ từ dừng lại.

Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt đã đợi sẵn ở cửa, vừa nhìn thấy hai người, Thẩm Du lập tức xông lên: "Trần Trần, mau buông Nhiên Nhiên ra!"

Sở Trần sửng sốt, vô thức buông tay ra.

Ngay sau đó Thẩm Du đã tung chân đạp thật mạnh vào người con trai mình.

Sở Trần: "!!!"

Sở Trần trợn mắt há hốc mồm.

May mà cơ thể Lệ Nhiên tương đối rắn chắc, đối mặt với đòn tấn công của Thẩm Du cũng chỉ lùi lại hai bước.

Anh bối rối nhìn Thẩm Du.

Lệ Duệ Đạt đi đến bên cạnh Sở Trần, nhanh chóng giải thích: "Con không cần phải lo lắng đâu, lúc trước Nhiên Nhiên hay chọc cho mẹ con tức giận, bà ấy cũng thường xuyên làm như vậy. Sức bà ấy chẳng có bao nhiêu, Nhiên Nhiên còn chẳng bị thương ngoài da nữa."

Sở Trần: "Vâng ạ."

Hiển nhiên Thẩm Du đang giận đến phát điên.

Thẩm Du chỉ vào con trai rồi nói: "Con muốn làm cho mẹ tức chết có phải không? Con không biết hoàn cảnh của mình sao? Ai biết được con có đột ngột tấn công người khác hay không, chỉ biết chạy đi tìm Trần Trần! Con không coi trọng sự an toàn của Trần Trần phải không? Còn cả con chip trong người con nữa, con đi ra ngoài rồi không thấy đau hả? Thế mà còn chạy loạn lung tung, cho con dám chạy lung tung này..."

Sở Trần khẽ ho một tiếng, trong lòng thầm nghĩ không thể cứ đứng đây nhìn Thẩm Du đánh Lệ Nhiên được.

Cậu vội vàng đi tới, giữ chặt tay Thẩm Du: "Mẹ, đừng xúc động ảnh hưởng thân thể."

Thẩm Du đang nổi nóng, Sở Trần suýt nữa đã không kéo nổi người, rốt cuộc vẫn phải nhờ Lệ Duệ Đạt bên cạnh nói đỡ: "Nhiên Nhiên còn đang đau đó."

Thẩm Du suy sụp nói: "Chẳng lẽ tôi không biết điều này? Không lẽ tôi không biết đau hay sao?"

Thẩm Du ngồi xổm trên mặt đất.

Sở Trần nhìn Lệ Nhiên.

Đáng lẽ ra mẹ mình đang đau khổ suy sụp, thân là một người con hẳn phải an ủi mẹ mình mới đúng, nhưng anh chỉ đứng đó, liếc nhìn Thẩm Du một cái rồi chuyển tầm mắt sang nhìn chằm chằm Sở Trần.

Dường như anh hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh hiện giờ, cũng không hề nghĩ tới Thẩm Du đang tức giận vì mình. Trước đó khi bị Thẩm Du đá vào người, anh cũng không nói gì, càng không lộ ra vẻ tức giận.

Giống như... toàn bộ ý nghĩa tồn tại của anh đều là vì Sở Trần mà sinh ra.

Lệ Duệ Đạt nhíu chặt mày, hiển nhiên cũng phát hiện sự khác thường này.

Ông nhìn về phía Sở Trần: "Trần Trần, con đưa Nhiên Nhiên về phòng trước đi."

"Vâng, để con dẫn Nhiên Nhiên vào nhà trước."

Sở Trần ra hiệu cho người đàn ông, anh im lặng không nói gì đi theo Sở Trần vào nhà.

Vẻ mặt Lệ Duệ Đạt hơi phức tạp, nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người, quay đầu lại nói với Thẩm Du: "Lần này chúng ta đã đoán sai rồi, còn tưởng nhân cách của Nhiên Nhiên không có suy nghĩ riêng, ít nhất có thể chặn nó lại bằng phương pháp này. Nhưng không ngờ... nó sẽ thành ra như vậy."

Thẩm Du kìm nén nước mắt: "Tôi biết chứ, tôi chỉ đang tức giận thôi. Tôi giận nó tự ý chạy đi lung tung, cũng giận chính bản thân mình."

Lệ Duệ Đạt thở dài một tiếng, kéo người dậy ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Du: "Bà đừng quá lo lắng, xem ra Trần Trần có thể xử lý mọi chuyện rất tốt, Nhiên Nhiên cũng không tấn công Trần Trần. Lúc nãy bà đá nó mà nó còn không có ý định đánh trả."

Giọng mũi của Thẩm Du rất đậm: "Nhưng vẫn phải cẩn thận. Tôi sẽ thử thêm vài lần."

Trong nhà.

Sở Trần đang đổi giày thì bị người đàn ông nắm lấy cổ tay.

Sở Trần vội vàng quay đầu lại.

Đôi mắt của người này vẫn đỏ ngầu như cũ, đáng lẽ khi nhìn thẳng vào đối phương sẽ khiến người khác không kiềm lòng được cảm thấy sợ hãi, nhưng Sở Trần lại có thể nhìn ra sự cố chấp xen lẫn nỗi khát vọng toát ra từ trong ánh mắt của anh.

Còn có cả sự nồng nàn cháy bỏng.

Sở Trần đột nhiên nghĩ tới người đàn ông này muốn làm gì.

Nhưng cậu không vội, cúi đầu tiếp tục thay giày: "Anh biết thay giày không? Đừng để lát nữa làm bẩn sàn nhà của ba mẹ."

Người đàn ông nhìn Sở Trần, nhanh chóng đổi giày.

Sở Trần đứng dậy:"Phòng của anh ở đâu?"

Người đàn ông ngẩng đầu đi về một hướng.

Sở Trần đi theo phía sau anh.

Hai người vừa vào phòng, người đàn ông lập tức quay người lại đè Sở Trần lên cánh cửa, dán sát vào người cậu, nhưng không hôn mà chỉ nhìn người trong lòng bằng ánh mắt sáng rực.

Rõ ràng anh đang chờ Sở Trần chủ động.

Sở Trần không nhịn được bật cười, giơ cánh tay kéo cổ Lệ Nhiên, rướn người lên hôn môi với anh.

Cho dù chỉ là một nụ hôn đơn giản nhưng vẫn khiến hai người rung động không thôi.

Cả hai hôn nhau đến tận giường.

Sở Trần bị đè trên chiếc giường mềm mại, bởi vì bận tâm đây là nhà của ba mẹ nên không dám chơi đùa quá trớn, tranh thủ nói giữa những cái hôn ngắt quãng: "Hôm nay tạm thời chỉ hôn thôi, chờ em dẫn anh về nhà của chúng ta rồi lại chơi tiếp nhé?"

Người đàn ông không nói lời nào, tiếp tục hôn lên khóe môi của Sở Trần.

Sở Trần bị hôn đến mức động tình: "Dáng vẻ này của anh..."

Cậu suy nghĩ rồi nói: "Hay sau này em gọi anh là Lệ Hạ Huệ đi, sẵn tiện trung hòa với trạng thái bây giờ của anh."

Người đàn ông: "???"

Sở Trần thấy người đàn ông không cử động thân thể, im lặng nhíu mày trầm tư, cậu không nhịn được nhỏ giọng cười: "Sao vậy? Anh không thích cái tên này hả? Thế anh muốn em gọi anh là gì? Dù sao em cũng phải gọi tên anh chứ."

Người đàn ông đột nhiên nói: "Lệ Dục."

Lần này đến lượt Sở Trần đầy dấu chấm hỏi.

Sở Trần chớp mắt mấy cái: "Dục gì cơ? Là dục trong cái đó hả?"

"Là dục trong dục vọng."

Người đàn ông ghé vào bên tai Sở Trần nỉ non: "Anh là dục vọng muốn mà không có được, dục vọng muốn ở bên cạnh em mãi mãi, dục vọng muốn trong mắt và trong tim em chỉ có duy nhất một mình anh."

Lệ Dục thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Là dục vọng sinh ra vì em."

...

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 62
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...