Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 144

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Nhưng vẫn cảm ơn cậu.”

Dù sao đây cũng là tấm lòng của La Kính, Tiếu Hi Hi bày tỏ cảm ơn.

La Kính cúi đầu nhìn gương mặt của Tiếu Hi Hi, ngẩn người ra vài giây rồi ngơ ngác gật đầu: “Cậu thích là được rồi.” Nói rồi, cậu ta lại kéo cái chân tàn tật quay về chỗ ngồi.

Tư Đồ Chấn Nhϊếp vừa mới ngủ dậy, nhìn thấy La Kính đang nhìn chằm chằm vào ngón tay với gương mặt lơ đễnh, không biết cậu ta đang nghĩ cái gì, trên gương mặt còn nở nụ cười mơ hồ. Nếu như kết hợp với cái chân tàn phế của cậu ta, thoạt nhìn vô cùng kỳ dị.

“Cậu cười cái gì mà nhìn tởm lợm vậy?”

La Kính xoa xoa khóe miệng, liếc mắt nhìn Tiếu Hi Hi ở một bên rồi khẽ nói: “Không có gì.”

Sở Hoài Nam đang nghiêm túc làm đề, ngẩng đầu lên từ trong đống bài tập. Cậu uống một ngụm nước, liếc mắt nhìn La Kính rồi lại nhìn món quà trong bàn học của Tiếu Hi Hi. Cậu uống ừng ực hai ngụm lớn, vùi đầu vào học tiếp.

Buổi tối khi tan học, Tiếu Hi Hi cất quà ở trong hộc bàn vào trong túi. Sở Hoài Nam nói: “Em cầm giúp chị.”

Gần đây nhiệt độ hạ xuống rất sâu, vừa mới ra khỏi tầng dạy học là cơn gió lạnh đã phả đến trước mặt. Sở Hoài Nam đứng trước mặt Tiếu Hi Hi, chắn cơn gió lạnh thấu xương giúp cô.

Đông đến, thời gian ban ngày cũng rút ngắn lại, lúc này đã là hoàng hôn rồi.

Đi ở bên ngoài một lúc, tay phải xách túi của Sở Hoài Nam bị gió thổi đến đỏ bừng cả lên. Chiếc túi nylon xách trên tay dần dần trở nên dài mảnh vì bị kéo căng ra, siết chặt vào trong phần thịt đầu ngón tay của cậu, bởi vì máu không lưu thông được nên đầu ngón tay dần trắng bệch.

Tiếu Hi Hi nhìn ngón tay của cậu ta, nói: “Để chị cầm cho?”

“Không cần.” Sở Hoài Nam đổi sang xách túi bằng tay trái, cười nói.

Tiếu Hi Hi cũng không cố chấp nữa, lôi Sở Hoài Nam đi mua bánh rán hoa quả.

“Thêm trứng và lòng nướng nữa ạ.”

Tiếu Hi Hi gọi xong thì quay người nói với Sở Hoài Nam: “Em ở đây đợi bánh nhé, chị đi mua ít đồ.”

Ngày nào Sở Hoài Nam cũng ăn vặt cùng với Tiếu Hi Hi nên sức ăn tăng lên rõ rệt. May mà cậu đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, gần đây còn bắt đầu học lớp học võ tán thủ, sáng sớm cũng dậy chạy bộ cùng với Tiếu Hi Hi.

Sau khi Tiếu Hi Hi chạy buổi sáng xong rồi đến luyện võ tự vệ cận chiến, Sở Hoài Nam luôn ở bên cạnh học bài buổi sáng để đợi cô.

Sở Hoài Nam chẳng những không béo lên mà còn vì hấp thụ đầy đủ protein, có luyện tập nữa nên cũng nổi cơ bắp. Cơ bắp trên cơ thể rất cân đối, từng đường nét cơ bắp của thiếu niên vô cùng đẹp.

Ông chủ đặt chiếc bánh rán vào trong giấy thấm dầu, còn bọc một lớp túi nilon ở bên ngoài. Sở Hoài Nam vừa mới trả tiền xong, Tiếu Hi Hi cũng quay trở về.

Cô cầm trên tay một cái túi mua đồ bảo vệ môi trường mà mình mua từ một siêu thị nhỏ, nói với cậu: “Cho quà vào trong này đi.”

Sở Hoài Nam cho quà vào trong túi mua đồ đó.

Túi mua đồ này là vật liệu có thể tái sử dụng, tay cầm bằng chất liệu vải rất chắc chắn. Tiếu Hi Hi thắt chiếc túi mua đồ lên trên cặp sách của Sở Hoài Nam, buộc lại thật chặt.

Như vậy thì Sở Hoài Nam sẽ rảnh tay.

“Tay siết lại có đau không?” Tiếu Hi Hi kéo tay của Sở Hoài Nam ra một cách tự nhiên, vuốt nhẹ lên vết hằn ở trên đầu ngón tay cậu. Ngón tay dần dần hồi máu, từ từ trở nên đỏ hồng trở lại.

Đầu ngón tay nong nóng lại hơi ngưa ngứa, cả người Sở Hoài Nam căng cứng lại, kìm chế mấy lần sự thôi thúc muốn nắm lấy tay cô.

“Lấy cái này che một chút đi.” Tiếu Hi Hi đặt chiếc bánh rán vào trong lòng bàn tay của Sở Hoài Nam. Chiếc bánh rán nóng hôi hổi, tay của Sở Hoài Nhanh nhanh chóng trở nên ấm hơn.

Ngón tay của Sở Hoài Nam hơi động đậy: “Chị không ăn sao?”

“Ăn chứ, đặt vào trong tay em rồi ăn, để cho em ấm tay.” Tiếu Hi Hi mở túi ra, sau đấy cúi đầu cắn một miếng lớn ở trong tay Sở Hoài Nam.

Cột đèn bên đường dần sáng lên, ánh đèn màu da cam rọi xuống gương mặt cô. Hàm răng trắng của cô cắn lên lớp vỏ bánh giòn, phát ra tiếng “răng rắc” giòn vang.

Sở Hoài Nam không khỏi nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiếu Hi Hi đang vùi mặt vào trong lòng tay mình.

Tiếu Hi Hi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Sở Hoài Nam. Cô đã quen với việc gần đây Sở Hoài Nam luôn nhìn mình như vậy rồi.

“Em muốn ăn sao? Bên này chị chưa cắn đâu.”

“Ăn chứ.”

Sở Hoài Nam cúi đầu xuống, nhìn thì có vẻ không để ý nhưng lại cắn vào dấu vết Tiếu Hi Hi vừa mới cắn xong một cách vô cùng chuẩn xác.

Từ trước đến nay trái tim cậu chưa từng rung động như vậy, cơ bắp ở phần gáy kéo căng ra.

Cậu không thể nói cái suy nghĩ nhỏ này với bất cứ ai, bởi vì cậu cảm thấy rất vui vẻ với hành động che giấu này.

“Ngon như vậy sao?” Cảm thấy tâm trạng của cậu không ổn định, Tiếu Hi Hi hỏi.

“Ngon lắm.” Dường như Sở Hoài Nam muốn chứng minh điều gì đó nên lại cắn một miếng lớn.

“Chị cũng muốn.” Tiếu Hi Hi nhanh chóng nuốt đồ ăn ở trong miệng xuống.

Sở Hoài Nam nhìn cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô rất đáng yêu. Cậu đưa chiếc bánh rán đến bên miệng cô, đưa ra chỗ mình từng cắn một cách khéo léo.

Tiếu Hi Hi cũng không để ý đến chi tiết nhỏ nhặt này mà cắn một miếng.

Đôi lúc nếu có một người khen một món trước mặt bạn, thì tới khi bạn ăn thật sự sẽ ngon hơn một chút.

Tiếu Hi Hi gật đầu: “Rất ngon.”

Sở Hoài Nam nở nụ cười dịu dàng, giống như một đoá hoa Hải Đường mềm mại bị gió cuốn thổi mà đung đưa qua lại.

Hai người chia ra mỗi người ăn một miếng, một lúc đã ăn hết.

Sở Hoài Nam lấy khăn tay ra đưa cho Tiếu Hi Hi.

“Hi Hi.”

Tiếu Hi Hi nghiêm túc lau miệng: “Hả?”

Sở Hoài Nam đợi cô lau xong, cầm lấy chiếc khăn rồi nói: “Chị có thể cho em mượn dùng cái bút mà La Kính tặng cho chị không?”

Tiếu Hi Hi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt nhìn chăm chú vào đồng tử của cậu.

Sở Cảnh Nam hơi ngượng ngùng mà nói: “Em chưa bao giờ dùng cái bút máy tốt như vậy, cho nên...”

Tiếu Hi Hi còn chưa nghe cậu nói hết câu đã nói: “Được rồi, em lấy dùng đi.”

Đồ vật dù có tốt như thế nào nhưng không có ai dùng thì cũng không có giá trị gì cả. Cô không dùng bút máy, nếu để nó ở chỗ cô cũng rất lãng phí.

Dường như Sở Hoài Nam không ngờ cô lại thoải mái như vậy nên cũng sửng sốt một chút: “Bút máy đắt như vậy, nếu như bị La Kính biết được thì liệu cậu ta có tức giận không?”

Tiếu Hi Hi: “Tặng cho chị rồi thì là đồ của chị, nếu như em sợ cậu ta tức giận thì dùng ở nhà thôi.”

Nhận quà từ người này rồi lại chuyển qua tặng cho người khác là hành động không mấy lễ phép, Tiếu Hi Hi sẽ không làm như vậy. Nhưng cô cho Sở Hoài Nam mượn để dùng thì lại là một chuyện khác.

Hơn nữa trong lòng Tiếu Hi Hi, Sở Hoài Nam là người thân quen nhất của cô trong tinh cầu Lam Sắc, còn thân quen hơn cả chú thím. Cô biết hết tất cả mọi thứ của cậu.

Bởi vì hiểu rõ tất cả mọi thứ của cậu nên cô mới dâng lên cảm giác thân thuộc lờ mờ trong lòng.

Chia sẻ với người nhà những món đồ cô được tặng chẳng có gì là không đúng cả.

Sở Hoài Nam bóp ngón cái của tay phải, nói tiếp: “Còn nữa, em cũng muốn xem sách bài tập mà hôm nay chị nhận được.”

Tiếu Hi Hi gật đầu: “Bình thường chị cũng đưa cho em sách mà chú thím mua cho mà? Em cầm lấy xem đi, chị không dùng đến.”

Sở Hoài Nam mỉm cười thoạt nhìn thì rất vui vẻ, cảm giác tội lỗi đã bị nghiền nát rồi bị cậu ném ra thật xa rồi.

Bề người Tiếu Hi Hi trông giống như không nhận ra cậu nói dối, nhưng trong lòng lại đang nghĩ: Cậu như vậy là đang ngưỡng mộ cô nhận được nhiều quà sao?

Nghĩ đến Sở Hoài Nam sống lẻ loi cho đến khi lớn như vậy, có thể cậu thật sự chưa từng nhận được món quà sinh nhật giống như vậy. Vì vậy Tiếu Hi Hi, một người chị gái tốt của Hoa quốc lập tức ghi chép vào sổ tay ở trong lòng: Chuẩn bị nhiều quà sinh nhật cho Hoài Nam.

Bút máy cao cấp hay sổ bài tập đều phải chuẩn bị.

Vì vậy, những món quà mà bạn học nam “có ý khác” với Tiếu Hi Hi tặng cho cô đều không ngoại lệ mà bị Sở Hoài Nam lấy đi. Lần đi này không có ngày quay trở về...

Mãi cho đến rất nhiều năm sau, khi cô thu dọn va-li, những món quà sinh nhật của Tiếu Hi Hi mới lại được nhìn thấy ánh mặt trời. Không chỉ những món quà năm đó mà còn cả những món quà sinh nhật vào nhiều năm sau nữa.

Sau đấy, những món đồ này lại bị Sở Hoài Nam đóng gói vào thùng đựng hàng với lý do là nhà mới không có nơi để cất, cuối cùng nhân lúc Tiếu Hi Hi không để ý thì vứt hết đi...

Năm nào thím Lệ Mẫn và chú Tiếu Viễn Sơn cũng đều chúc mừng sinh nhật Tiếu Hi Hi, dời công việc lại để có thể ăn tối cùng với cô.

“Cô gái nhỏ đón tuổi mới muốn ăn gì đây?” Khi thím cầm chiếc bánh gato về đến nhà, Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam đang làm bài tập trong phòng khách.

Nói đúng hơn là Sở Hoài Nam đang làm bài tập, còn Tiếu Hi Hi thì đọc sách ngoại khoá.

Tiếu Hi Hi nghĩ một chút: “Món cay Tứ Xuyên đi ạ, gần đây đồ ăn trong nhà mình hơi thanh đạm.”

Sở Hoài Nam:... Chẳng phải tan học chị vừa mới ăn xiên cay sao?

Tiếu Hi Hi nhìn thấy vẻ mặt của cậu, khẽ nói: “Ăn chưa đủ.”

“Được rồi, nghe cô gái nhỏ của chúng ta vậy, đợi lát nữa ba Hoài Nam quay về thì chúng ta xuất phát. Các con làm bài tập trước đi.”

Chung Lệ Mẫn cởϊ áσ khoác ra đưa cho dì giúp việc, Sở Hoài Nam rót một cốc nước chanh đưa cho bà ấy.

“Cảm ơn con, Hoài Nam.” Chung Lệ Mẫn nhận lấy cốc trà, vừa cười vừa nói.

Đứa trẻ Hoài Nam này đúng là hiểu chuyện, từ trước đến nay cho dù trong đời sống sinh hoạt hay là trong học tập đều không cần bọn họ phải bận tâm lo lắng. Chung Lệ Mẫn thường nghe mấy người bạn phàn nàn về con cái nhà mình, nói các con đang trong thời kỳ dậy thì nên rất cáu kính lại phản nghịch.

Chung Lệ Mẫn lại không hề cảm thấy sự phản nghịch nào của Sở Hoài Nam.

Ngược lại Sở Hoài Nam vô cùng tình cảm, khi bà ấy tan làm về nhà, cậu luôn rót cho bà ấy một cốc nước. Lúc ăn cơm xong, khi cả nhà cùng ăn hoa quả thì cậu cũng sẽ quan sát cẩn thận những chuyện nhỏ như là bóc quýt gọt táo. Khi bà ấy không để ý, cậu đã chuẩn bị xong hết cho bà ấy luôn, không tìm ra được lỗi sai nào.

Nếu như nhất định phải chọn ra một tật xấu thì chính là cậu quá ngoan ngoãn, như vậy lại có cảm giác xa cách. Chung Lệ Mẫn sợ trong lòng cậu luôn cẩn thận từng li từng tí sẽ tạo cho mình sự áp lực không cần thiết.

Bà ấy từng nói về vấn đề này với Hi Hi, bảo cô để ý cậu nhiều hơn giúp bà ấy.

Khi đó Tiếu Hi Hi nghe xong bèn nói: “Vậy thím hy vọng em ấy buông thả và phản nghịch hơn một chút sao?”

Chung Lệ Mẫn: “Đương nhiên thím không hy vọng thằng bé phản nghịch vô cớ. Nhưng thằng bé hiểu chuyện quá, thím sợ thằng bé tự trói buộc bản thân mình.”

Tiếu Hi Hi suy nghĩ một chút rồi nói: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy em ấy thì em ấy đã có tính cách như vậy rồi, cháu lại cảm thấy đây là trạng thái thoải mái nhất của em ấy. Chúng ta không nên quy định hoặc là suy nghĩ về phản ứng của em ấy nhiều đâu dì ạ.”

Không thể nào khiến cho Sở Hoài Nam thẳng thắn một trăm phần trăm được. Từ nhỏ cậu đã sống như vậy, cậu hiểu được sự cảm ơn đã là rất tốt rồi, không hề bị hư hỏng hoàn toàn, trở thành nhân cách phản xã hội có khuynh hướng phá hoại.

Tiếu Hi Hi nghĩ, có lẽ thực chất bên trong Sở Hoài Nam là người rất dịu dàng.

Rất có thể việc cậu trở thành người có tính cách phân hoá thành hai cấp như vậy là bởi vì quá thất vọng với sự tàn khốc của cuộc sống.

Từ khi cậu ở chung với bọn họ đến nay, Tiếu Hi Hi càng cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng.

Thỉnh thoảng Sở Hoài Nam trong lúc lơ đãng mà để lộ chút biểu cảm nhẹ nhàng, thoạt nhìn vô cùng tinh tế.

Chung Lệ Mẫn nghe thấy lời nói của Tiếu Hi Hi, cảm thấy rất có lý.

Bà ấy có thể chọn đối xử tốt với Sở Hoài Nam, nhưng không nên mong chờ quá đáng cậu đáp lại. Tình thân thật sự là không nên mong chờ quá mức vào phản hồi tương đương của đối phương.

“Hi Hi nói đúng, thím nóng vội rồi.”

Sau lần nói chuyện đó, Chung Lệ Mẫn không còn cố chấp với vấn đề này nữa. Những lúc vô tình lại cố gắng kéo gần quan hệ với Sở Hoài Nam hơn.

Đợi đến khi Tiếu Viễn Sơn về, cả nhà ra ngoài ăn cơm.

Bầu không khí trong bữa tiệc vô cùng tốt, cả nhà nói cho nhau nghe những câu chuyện thú vị gần đây.

Thỉnh thoảng Tiếu Hi Hi nói chuyện lạc đề, Sở Hoài Nam liền khéo léo “kéo cô về”. Nghe thấy vậy, vợ chồng Tiếu Viễn Sơn bật cười ha ha.

Tác giả có lời muốn nói: Sở Hoài Nam: Vứt hết quà mà nam sinh tặng đi, chật nhà.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 144
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...