Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 11

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bởi vì muốn đi ăn cùng Giang Trần Âm, Lam Vu Hân gọi trợ lý đến lái xe của mình, sau đó đi cùng xe với Giang Trần Âm.

Mấy năm nay, Giang Trần Âm sống ở nước ngoài, cơ hội Lam Vu Hân gặp cô không nhiều lắm, rốt cuộc lần này Giang Trần Âm cũng đã ổn định, cô mà không đòi lại đủ sẽ không chịu bỏ qua.

Mới vừa lên xe, Lam Vu Hân vẫn chưa nghĩ ra cách để bóc lột Giang Trần Âm thì đã thấy mặt mày Giang Trần Âm nhu hòa tiếp điện thoại.

Không nhịn được nhiều chuyện, Lam Vu Hân nhướng mày nhìn sang.

“Mộ Vũ, sao vậy?”

Giọng nói Bạc Mộ Vũ truyền tới:

“Dì Âm, con muốn gặp dì.”

“Con tan làm rồi sao?”

Giang Trần Âm không thể không cười, cô còn tưởng cô bé này có chuyện gì.

“Sẽ tam làm nhanh thôi, chắc còn khoảng mười phút nữa.”

“Sao?”

Giang Trần Âm nặng nề hỏi lại một tiếng.

Bạc Mộ Vũ lập tức giải thích:

“Vừa mới tan họp xong, không còn công việc, con quay lại cất tài liệu là có thể đi.”

Đuôi mắt Giang Trần Âm khép lại, khóe môi bất giác cong lên. Cô cảm giác bản thân có thể tưởng tượng được nhiều khi Bạc Mộ Vũ rất bình tĩnh nhưng vẫn giống như lúc nhỏ, chỉ cần bị hiểu lầm liền sẽ vội vội vàng vàng lôi kéo góc áo của mình mà giải thích.

“Nhưng bây giờ ta đang có hẹn với bằng hữu.”

Giang Trần Âm có chút xin lỗi.

Nhưng Lam Vu Hân tỏ ra rất hứng thú, nhỏ giọng nhắc nhở, nói:

“Chúng ta chỉ đi ăn một bữa cơm thôi, nếu như là bạn của cậu, có thể đi cùng nhau.”

Cô quay đầu nhìn về phía Lam Vu Hân, hỏi:

“Là người bạn nhỏ của mình, có thể không?”

Lam Vu Hân mở to hai mắt

“What? Người bạn nhỏ? Cậu chắc không?”

Không phải là đàn ông đẹp trai lắm tiền.

Giang Trần Âm bất đắc dĩ nói:

“Mình chắc, nhưng mà cô bé không còn nhỏ, đã trường thành.”

“Ồ…… thì ra là một cô bạn nhỏ?”

Giang Trần Âm gật đầu.

Lam Vu Hân nghịch tóc, cười đến vô cũng mê người

“Có thể, đến đây đi. Rốt cuộc tuổi cậu cũng đã lớn, muội muội này của  bây giờ cũng cần phải tiếp xúc với thân thể trẻ tuổi tươi mới, con gái cũng không sao.”

Khi cô nói những lời này, trước đó Giang Trần Âm đã che kín điện thoại, sau khi cô đắc ý vứt cái mị nhãn sang đây thì liền đem điện thoại để sát bên tai nói với Bạc Mộ Vũ:

“Người bạn này của ta trước kia con cũng có gặp qua, con ở dưới lầu công ty chờ chúng ta, một lát sẽ đến, nhớ kĩ phải báo cho ba mẹ một tiếng.”

“Được.”

Bạc Mộ Vũ nhẹ nhàng trả lời.

Vốn dĩ nàng nghĩ Giang Trần Âm đã có hẹn bên ngoài, nên thôi đi, nhưng bên kia mơ hồ truyền đến một giọng nữ có hơi quen thuộc, Giang Trần Âm lại nói như vậy, chắc là không có gì.

Chờ đến khi thấy Lam Vu Hân, Bạc Mộ Vũ mới nhớ ra cô gái này là ai

“Đại bài”[1]

Nàng nhớ là Lam Vu Hân nhỏ hơn Giang Trần Âm ba tuổi, năm nay chắc là ba mươi ba, vẫn còn cô đơn một mình. Hơn nữa dạng cô đơn một mình này cũng khác với người thường, thỉnh thoảng lại truyền ra một ít tai tiếng, không phải với ngôi sao hay ca sĩ nổi tiếng thì là minh tinh điện ảnh, không thì lại với phú nhị đại có bối cảnh hùng hậu.

Nhưng nghe nói đó cũng chỉ là tin vịt. Bởi vì Lam Vu Hân từng ở trong một  chương trình nào đó đã công khai đáp trả dư luận về việc nghi ngờ cô ôm đùi người khác, cô khẳng định bản thân tự kiếm tiền, hơn nữa những cái đùi từ miệng của truyền thông thì cho cô được bao nhiều tiền, những đùi này thật sự không cần thiết để ôm.(*)

Đang nghĩ đến, Lam Vu Hân từ ghế phụ lái quay xuống chào hỏi với nàng:

“Này, cô bạn nhỏ, đã lâu không gặp, còn nhớ tỷ tỷ không?”

Giang Trần Âm lái xe, lắc đầu cười.

“Nhớ rõ.”

Bạc Mộ Vũ gật đầu

“Chị là Lam tỷ tỷ.”

“Rất tốt, lần này không còn gọi dì nữa, đáng khen ngợi.”

Lam Vu Hân cười cong cả mắt

“Cô còn nhớ không, lần đầu cô vừa gặp tôi thì đã gọi tôi là dì, đúng là tức chết, tôi đâu có già như dì Âm của mấy người!”

“Vu Hân!”

Giang Trần Âm không chịu nổi trừng mắt liếc cô một cái.

“Cậu lo lái xe của cậu đi, nhiều chuyện.”

Lam Vu Hân không chấp nhận được.

Bạc Mộ Vũ nghiêm túc nói:

“Em nhớ là dì Âm cũng đâu lớn hơn chị nhiều tuổi, cũng chỉ hai ba tuổi.”

Giang Trần Âm phá lên cười, Lam Vu Hân ngơ ngác chớp chớp hai mắt.

“Con bé này tại sao đã lớn đầu rồi mà vẫn còn ngay thẳng được như vậy chứ?”

Lam Vu Hân cực kỳ ngạc nhiên, vội kéo lấy góc áo Giang Trần Âm

“Một chút thay đổi cũng không có sao Giang lão sư? Thật sự như thế ?”

Ấn tượng về vài lần ít ỏi cô gặp Bạc Mộ Vũ, cô bé này không thích nói chuyện, cũng không nghịch ngợm, thật sự rất ngoan. Khuyết điểm duy nhất chính là ngay thẳng, hơn nữa là vô cùng vô cùng ngay thẳng.

Ấn tượng sâu nhất chính là lần đầu tiên gặp mặt, đại khái khi đó cô bé này khoảng hơn mười tuổi, Giang Trần Âm dẫn cô đến, giới thiệu cô bé cho mình, sau đó câu đầu tiên cô bé này nói đó là

“Chào dì.”

Lam Vu Hân:

“……”

Coi như cô với Giang Trần Âm là bạn bè đi, nhưng mà chẳng lẽ lúc đó Bạc Mộ Vũ không nhìn được lúc đó mình mới hơn hai mươi tuổi sao ? “Dì” cái xưng hô này lấy từ đâu ra ?

“Có gì không đúng?”

Giang Trần Âm nhìn thẳng vào mắt cô trả lời

“Mộ Vũ như vậy rất tốt, đâu phải là chuyện gì không thể nói, hơn nữa cậu cũng đâu phải cấp trên con bé.”

Lam Vu Hân khinh thường cười nói

“Cậu là bởi vì con bé nói cậu lớn hơn mình cùng lắm chỉ vài tuổi mới vui vẻ như vậy sao, nhưng mình, người muội muội này vẫn trẻ tuổi hơn cậu đấy.”

Giang Trần Âm cười nói:

“Được được được, cậu nói đều đúng hết.”

Có cô bé nhỏ tuổi nhất Bạc Mộ Vũ ở đây, cơm chiều lần này, Lam Vu Hân liền hào phóng giao cho Bạc Mộ Vũ nhiệm vụ chọn địa điểm Bạc Mộ Vũ nghĩ nghĩ, nói muốn đi ăn món Tây.

Những lúc nàng ở cùng Giang Trần Âm muốn ăn gì thì liền ăn đó, trước giờ không để ý đến cái gì là nhà hàng cao cấp hay quán ăn vặt, nhưng hôm nay còn có Lam Vu Hân cho nên không giống nhau.

Dừng xe xong, Lam Vu Hân liền đi đến bên cạnh Bạc Mộ Vũ, thao như lời cô đã nói

“Cần phải tiếp xúc với thân thẻ trẻ tuổi tươi mới.”

Đi vào trong quán, chọn xong chỗ ngồi, mỗi người gọi một món.

Lam Vu Hân hai tay chống cằm, tò mò hỏi:

“Này, cô bạn nhỏ, chắc là em đã đi làm hả? Là làm gì?”

Bạc Mộ Vũ nhìn về phía Giang Trần Âm, Giang Trần Âm gật đầu một cái.

“Em làm biên kịch theo hợp đồng cho Hoành Thịnh.”

“Phốc…… Khụ……”

Mới vừa cầm ly nước lên uống, thiếu chút nữa Lam Vu Hân đã bị nghẹn chết

“Dì Âm của em có một Gia Bách Triệu lớn như vậy, em lại làm ở Hoành Thịnh?”

Bạc Mộ Vũ gật đầu, hai tay đặt ở đầu gối, ngữ khí vững vàng nói:

“Lúc em kí hợp đồng dì Âm vẫn chưa trở về, hơn nữa em thật sự muốn rèn luyện bản thân, cho nên mới nhận lời học tỷ.”

Lam Vu Hân vuốt cái ly hỏi:

“Học tỷ? Tô Mạn?”

“Ừm.”

“À ……”

Lam Vu Hân ý vị thâm trường nheo lại đôi mắt

“Nghe nói Tô Mạn rất xinh đẹp, năng lực cũng không tồi, tuy là không thể thừa kế nghiệp đạo diễn của ba nhưng quản lí Hoàng Thịnh vô cùng lợi hại.”

Tô Mạn cũng có chút danh tiếng, trước kia ba cô ấy rất nổi tiếng, bây giờ chính cô cũng có tố chất riêng của mình.

Giang Trần Âm bổ sung thêm một câu:

“Cậu cũng biết nhiều thật đấy.”

Lam Vu Hân cũng không quanh co, nghịch tóc Giang Trần Âm, nở nụ cười yêu nghiệt, nói:

“Cậu còn nói, trong giới này có mười cái tin đồn thì ít nhất mình đã biết hết sáu bảy cái. Theo như mức độ này thì cũng không tính là tin đồn.”

“Vậy sáu bảy cái tin đồn này có bao nhiêu cái liên quan tới cậu?”

Giang Trần Âm đánh rớt tay cô, cười rộ lên.

“Giang lão sư, cậu có thể nào đừng làm mình mất hứng được không?”

Bạc Mộ Vũ ở một bên nhìn xem, ánh mắt luôn lưu luyến nhìn về Giang Trần Âm.

Hứng thú của Lam Vu Hân vôn dĩ luôn ở trên người Bạc Mộ Vũ, bị Giang Trần Âm làm mất hứng, cô liền chuyển chủ đề sang Bạc Mộ Vũ hỏi:

“Cô bạn nhỏ của chị, hiện tại có viết cái kịch bản nào không? Vì công việc là viết kịch bản nên cảm giác như thế nào?”

Giang Trần Âm nhăn lại mi

“Vu Hân.”

“Mình có chừng mực, người nào đó muốn trò chuyện với mình sao?”

Lam Vu Hân không quay đầu xua xua tay đuổi Giang Trần Âm.

Bạc Mộ Vũ trả lời:

“Đang viết, cảm giác rất tốt.”

“Ồ……”

Lam Vu Hân không hỏi tiếp nữa, cô tò mò nữa chắc cũng không thu được kết quả nào tốt hơn như thế.

Lúc sau, đề tài không còn xoay quanh về Bạc Mộ Vũ nữa, món ăn gọi cũng nhanh chóng được mang ra.

Lúc ra về, Giang Trần Âm suy nghĩ một lúc nói:

“Vu Hân, cậu gọi trợ lý lái xe đến đây đi, mình muốn đưa Mộ Vũ về nhà.”

Đang định bước lên xe Lam Vu Hân nghe thấy, sửng sốt nói:

“Cậu đưa con bé về nhà rồi đưa mình về, không được sao?”

Giang Trần Âm giải thích nói:

“Nhà hai người không cùng hướng, đường đi không tiện.”

“Vậy đi đi.”

Lam Vu Hân nhún vai, sau đó khơi lên đôi môi đỏ mộng, cười nói với Bạc Mộ Vũ:

“Cô bạn nhỏ của chị, cưng phải nhớ tỷ tỷ, lần sau có thể hẹn riêng tỷ tỷ, tỷ tỷ bảo đảm sẽ đưa cưng về nhà.”

Bạc Mộ Vũ không chịu nổi sự nhiệt tình như vậy, lui về sau một bước, khách khí nói:

“Dạ, cám ơn Lam tỷ tỷ.”

Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ đợi Lam Vu Hân gọi điện thoại cho trợ lý xong rồi mới lên xe rời đi.

Gió đêm hơi lạnh, Giang Trần Âm hạ cửa sổ xuống, tốc độ xe bình ổn.

Một lúc lâu sau đó, Giang Trần Âm đánh vỡ bầu không khí yên lặng:

“Vu Hân chính là người như vậy, con đừng để ý.”

Bạc Mộ Vũ lắc đầu, hai tay nắm chặt lấy đai an toàn, nhìn về phía Giang Trần Âm,

“Không đâu, Lam tỷ tỷ rất tốt.”

Thật ra nàng cũng không để ý chuyện gì, cũng có thể nói là nàng không quan tấm đến. Nàng chỉ muốn ở bên cạnh Giang Trần Âm mà thôi, những lúc có mặt Giang Trần Âm, nàng rất ít chú ý đến những chuyện khác.

Giang Trần Âm đánh tay lái vòng qua, nhìn nàng hỏi một câu:

“Sao hôm nay lại đột nhiên muốn gặp ta?”

“Không có đột nhiên……”

Bạc Mộ Vũ cúi đầu, ngón tay mân mê đai an toàn, mái tóc đen dài mềm mại rũ bên sườn mặt nàng.

Cô gái an tĩnh dường như trời sinh cho cảm giác khiến người ta phải mềm lòng, đôi mắt thanh tĩnh làm ngữ khí của lời nói càng dễ đi vào lòng người.

Giang Trần Âm còn chưa tiêu hóa kịp ý nghĩa của bốn từ này, lại nghe tiếp thanh âm trong trẻo từ từ thổi tới:

“Hôm trước có suy nghĩ, ngày hôm qua cũng nghĩ đến, nhưng không biết phải nói với dì thế nào. Hôm nay cũng không biết phải làm sao, sau đó liền gọi điện thoại cho dì.”

Giang Trần Âm nghe được lòng càng mềm lòng xuống, lại có chút cảm khái.

Bạc Mộ Vũ có một khuyết điểm, đó là rất thẳng thắn. Mặc dù nàng hiểu những lúc giao tiếp nên nói cái gì, không nên nói cái gì, nhưng có nhiều khi nàng nói đến vô cùng thẳng thắng.

Điểm này rất dễ thấy khi nàng ở bên cạnh những người quen thuộc, đối với người ngoài thì ngược lại do nàng sống hướng nội nên rất ít nói chuyện đến.

Nhưng cũng không thể xem đó là khuyết diểm, có thể đó là một trong những ưu điểm, và cũng chính là đặc điểm. Chung quy thì trước kia cô thích cô bé này ở điểm nàng rất ngoan ngoãn, nghe lời, có chuyện gì thì liền nói ra, từ trước đến giờ đều không giấu ở trong lòng làm người khác phải suy đoán.

Ngón trỏ của Giang Trần Âm gõ nhẹ lên vô lăng, nhẹ giọng trả lời nàng:

“Muốn gặp ta thì cứ gọi điện, còn phải tìm lý do làm gì?”

“Dạ……”

Ngay sau đó, Bạc Mộ Vũ không biết nên nói gì.

Nói cho cùng thì không còn giống như trước kia, phút cuối vẫn tồn tại cái cố kỵ gọi là trưởng thành. Nỗi lòng này theo nàng lớn lên từng ngày, thật sự nàng không có cách nào.

Chính là nàng vừa nghĩ đến chuyện này, giống như có chút xúc động.

Vừa dừng đèn đỏ tại giao lộ, Giang Trần Âm giẫm phanh dừng lại.

Cô muốn quay sang nói chuyện với Bạc Mộ Vũ, cô bé còn đang hơi cúi đầu đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, đôi môi mỏng hồng nhuận chập rãi khép mở, hỏi:

“Dì Âm, con muốn dọn ra ngoài ở, con muốn ở cùng với dì, được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả không nghĩ nói chuyện.

_____

Hết chương 11_____

[1] Đại bài [大牌]:

ở đây mình để hẳn theo nghĩa hán việt. Ý nghĩa của từ này là danh xưng cho những người có thành tựu nổi bật, có danh tiếng, những người có tên tuổi lớn.

Ví dụ như chỉ một vị luật sư nổi tiếng, một vị bác sĩ có tiếng tăm, trong trường hợp của Lam Vu Hân là chỉ người nổi tiếng.

(*) chắc ai cũng biết ôm đùi là gì :') nên khỏi giải thích nha ^^

* Chương này ai thấy lỗi sai thì nhắc nhẹ mình nhé, tại hơi gấp chưa check kĩ được.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 52: Nhớ nhung tích tụ
Chương 53
Chương 53: Chỉ cần một mình Giang Trần Âm
Chương 54
Chương 54: Cảm nhận được rõ ràng
Chương 55
Chương 55: Xa cách
Chương 56
Chương 56: Đương nhiên nhớ
Chương 57
Chương 57: Chạm ngực
Chương 58
Chương 58: Không thấy cô đơn
Chương 59
Chương 59: Tránh né
Chương 60
Chương 60: "Người khác"
Chương 61
Chương 61: Về nhà
Chương 62
Chương 62: Người của tôi
Chương 63
Chương 63: Khẽ hôn
Chương 64
Chương 64: Không dám
Chương 65: Khổ sở khó nói
Chương 65
Chương 66
Chương 66: Cảm giác nguy cơ
Chương 67
Chương 67: Tỉ mỉ nghiền ngẫm
Chương 68
Chương 68: Nụ hôn trên trán
Chương 69: Cảm giác cô đơn và bị vứt bỏ
Chương 69
Chương 70
Chương 70: Yêu thầm
Chương 71: Mùa hè
Chương 71
Chương 72: Không thích
Chương 72
Chương 73
Chương 73: Sự dịu dàng của người
Chương 74
Chương 74: Lưới săn mồi
Chương 75
Chương 75: Mong muốn ban đầu
Chương 76
Chương 76: Khẩu vị
Chương 77
Chương 77: Giang Trần Âm phiên bản nam
Chương 78
Chương 78: Không được chạy lung tung
Chương 79
Chương 79: Phát hiện
Chương 80
Chương 80: Nơi khóe môi chạm vào
Chương 81
Chương 81: Không thể trở thành người yêu
Chương 82
Chương 82: Cháu sẽ về
Chương 83
Chương 83: Tin tưởng
Chương 84: Cuộc sống già nua
Chương 84
Chương 85: Dính sát bên tai
Chương 85
Chương 86
Chương 86: Không tiếp nhận
Chương 87
Chương 87: Không cách nào ngừng lại
Chương 88
Chương 88: Tim đập rất nhanh
Chương 89
Chương 89: Quay về vị trí bản thân nên ở
Chương 90
Chương 90: Không nhất thiết phải có tình yêu
Chương 91
Chương 91: Ẩm thấp cùng khó chịu
Chương 92
Chương 92: Đau đớn lại dai dẳng
Chương 93
Chương 93: Không muốn tỉnh lại
Chương 94
Chương 94: Cần thời gian
Chương 95: Cách biệt tuổi tác
Chương 95
Chương 96
Chương 96: Không có danh phận tình yêu
Chương 97
Chương 97: Thích đầu gỗ
Chương 98
Chương 98: Hỗn loạn
Chương 99
Chương 99: Tại sao phải có mặt?
Chương 100
Chương 100: Không quay người lại
Chương 101
Chương 101: Cảm giác sợ hãi
Chương 102
Chương 102: Không dám
Chương 103
Chương 103: Không thể trọn vẹn
Chương 104
Chương 104: Pháo hoa
Chương 105
Chương 105: Người ỷ lại, người bảo vệ
Chương 106: Khoan khoái
Chương 106
Chương 107
Chương 107: Lựa chọn nắm chặt
Chương 108
Chương 108: Đi theo cô
Chương 109
Chương 109: Đừng sợ
Chương 110
Chương 110: Đừng trách bản thân
Chương 111
Chương 111: Lớn tuổi
Chương 112
Chương 112: Thân mật
Chương 113
Chương 113: Không muốn về một mình
Chương 114
Chương 114: Phụ nữ và phụ nữ
Chương 115
Chương 115: Ở lại
Chương 116
Chương 116: Chúng ta sẽ...
Chương 117
Chương 117: Bắt đầu tươi đẹp nhất
Chương 118
Chương 118: Không có sức hấp dẫn
Chương 119
Chương 119: Không thoải mái
Chương 120
Chương 120: Vấn đề tình cảm
Chương 121
Chương 121: Chịu oan ức
Chương 122: Sờ một cái
Chương 122
Chương 123
Chương 123: Tương lai
Chương 124
Chương 124: Không khí ngưng trệ khác thường
Chương 125
Chương 125: Come out
Chương 126
Chương 126: Không thể bắt nạt
Chương 127
Chương 127: Quan hệ của hai người
Chương 128
Chương 128: Ẩn số
Chương 129
Chương 129: Ngọt
Chương 130
Chương 130: Công cốc
Chương 131
Chương 131: Lên giường
Chương 132
Chương 132: Tắm
Chương 133
Chương 133: Ưm ưm ưm
Chương 134
Chương 134: Không thể xa rời
Chương 135
Chương 135: Cả một đời
Chương 136
Chương 136: Chúng ta ngọt nhất
Chương 137
Chương 137: Đây là chuyện của nhà họ Giang
Chương 138
Chương 138: Con cần Mộ Vũ
Chương 139
Chương 139: Con dâu hay con rể
Chương 140
Chương 140: Chúng ta hạnh phúc nhất
Chương 141
Chương 141: Tình yêu, tương lai
Chương 142
Chương 142: Em bằng lòng
Chương 143
Chương 144

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 11
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...