Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 19

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bạc Mộ Vũ giữ vững quyết định của mình, sẽ không hỏi Giang Trần Âm thêm bất kì câu nào liên quan đến vấn đề của quá khứ.

Nàng chắn chắn nếu như mình nói ra những nghi hoặc của bản thân, Giang Trần Âm sẽ trả lời hết tất cả, một chữ cũng không giấu diếm nàng.

Nhưng nàng không thể làm như vậy, trong khi bản thân nàng biết rõ những chuyện xưa đó tựa như cây đao đang treo lơ lửng ở một nơi, nhưng nàng một hai phải kề cổ Giang Trần Âm vào cây đao kia chỉ vì nàng muốn biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra.

Nàng không làm được, cũng không được làm.

Buổi tối hôm đó, sau khi Giang Trần Âm kể lại hết mọi chuyện về Mạnh Dịch An thì dần dần bĩnh tĩnh trở lại, khôi phục bộ dáng thường ngày. Thật ra, cô không bộc lộ quá rõ cảm xúc tiêu cực của mình khi kể lại, chỉ vì lúc đó, Bạc Mộ Vũ quá gần, cho nên có thể tinh tường cảm nhận hết thảy sự bất an, yếu ớt trong giọng nói, cũng chạm vào bàn tay cô đang run rẩy.

Sau đó, khi Bạc Mộ Vũ nhìn thấy Giang Trần Âm ôn nhu mỉm cười, nàng lại sinh ra một ý nghĩ hay nói đó là một loại xung động.

Nàng ghét bỏ tuổi tác của mình, tại sao nàng lại nhỏ tuổi hơn Giang Trần Âm nhiều như thế, tại sao nàng không phải là người bên cạnh Giang Trần Âm vào những lúc cô yếu đuối nhất, tại sao chỉ là một sự an ủi cơ bản nhất nàng cũng không làm được.

Chỉ có thể ở đó nỉ non mãi một câu bên tai Giang Trần Âm, không nói nữa, không cần phải nói nữa.

Điều duy nhất nàng làm chỉ là không được hỏi, còn cái ôm mà nàng dành cho Giang Trần Âm có lẽ nó chẳng mang đến tác dụng gì.

Đã qua nhiều năm, nhưng những chuyện đó vẫn để lại cho Giang Trần Âm sự sợ hãi như thế, vậy chỉ là một cái ôm thì có ích lợi gì chứ?

Năm đó ai là người đã cho Giang Trần Âm sự ôm ấp, là người lớn tuổi hơn nàng? Là người trưởng thành hơn nàng? Là người có thể cho Giang Trần Âm sự yên tâm nhiều hơn nàng?

Cho nên, bây giờ biết phải làm gì? Chỉ có thể không hỏi nữa, không nhắc nữa.

Chỉ cần ở lại với Giang Trần Âm là được, chỉ cần bên cạnh cô là được, chỉ cần cô còn muốn sự ấm ấp ít ỏi từ cái ôm của mình, như vậy là đủ rồi.

Thời gian một tháng cứ như vậy vội vàng trôi qua, cách sinh nhật lần thứ 22 của Bạc Mộ Vũ mấy hôm, nàng nhận được tin, cuối tuần ba mẹ nàng sẽ trở về.

Sáng sớm thứ bảy, Bạc Mộ Vũ không thu dọn đồ đạt mang đến, chỉ đem đi vài bộ quần áo.

Giang Trần Âm biết rõ tâm tư của nàng, từ sáng sớm đã đi cùng nàng ra ngoài, nhéo nhéo mặt nàng cười nói: “

Được rồi, nhớ phải ngoan, ta còn ở đây mà, qua sinh nhật con xong rồi quay về.”

Bạc Mộ Vũ nhìn Giang Trần Âm:

“Sinh nhật con dì sẽ qua sao?”

Giang Trần Âm chưa kịp trả lời, nàng liền nắm lấy tay Giang Trần Âm, trong ánh mắt đều là sự nôn nóng và chờ đợi

“Nhiều năm rồi dì đã không cùng con ăn sinh nhật, năm nay dì cùng con trải qua được không?”

“Sẽ mà, ta nhất định ăn cùng con.”

Giang Trần Âm muốn tươi cười với nàng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy đau lòng, nắm lại tay nàng

“Sau này, mỗi sinh nhật của con đều

sẽ

ta, ta không đi nữa, ta hứa.”

Giang Trần Âm cảm thấy, năm đó cô rời đi, ngoại trừ ba mẹ và các anh, người cô có lỗi nhất chính là đứa nhỏ này. Nàng không có quan hệ máu mủ với cô, nhưng lại giống như ba mẹ và các anh cô, bốn năm mong nhớ cô, chưa bao giờ thôi chờ đợi cô.

Đột nhiên cô cảm thấy khi bản thân muốn quay về, mặt ngoài thoạt nhìn có vẻ như bốn năm sóng gió rốt cuộc cũng đã bình yên, nhưng nguyên nhân chính có lẽ đó là người thân và cả đứa nhỏ này.

“Ừm……”

Bạc Mộ Vũ gật đầu, sau đó nắm chặt tay cô

“Hôm đó dì nhất định phải đến, con chờ dì.”

“Được, chúng ta đi thôi.”

Giang Trần Âm khẽ cười nói

“Ta đưa con trở về, lát nữa ba mẹ con về đến rồi.”

Bạc Mộ Vũ vẫn nắm lấy tay cô, cùng  cô đi lấy xe, để cô đưa nàng trở về ngôi nhà một tháng trước vừa rời đi.

Những ngày cuối tuần này,  hai người không ở cạnh nhau, Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam vừa trở về là kể ngay cho Bạc Mộ Vũ chuyện của chuyến du lịch, kể về trải nghiệm suốt chặng đường, kể chuyện của Bạc Minh Lương, người một nhà nói cười vui vẻ.

Còn Giang Trần Âm bên kia thì quay về Giang gia, nghe thấy Bạc Mộ Vũ đã về nhà, hai anh em Giang Diệc Hiên và Giang Diệc Thịnh trở nên ít nhiệt tình hơn. Rốt cuộc, cứ mỗi tuần đều về nhà cũ một chuyến, chứ không phải một năm chỉ có duy nhất dịp Tết mới nhìn thấy ông bà nội, đương nhiên cảm giác mới mẻ cũng không nhiều.

Nhưng một tháng này, sự yêu quý, nhiệt tình của hai cậu trẻ đột nhiên cao hơn chỉ vì có thêm Bạc Mộ Vũ. Những cậu bé hơn mười tuổi đúng là độ tuổi chớm nở của tình yêu, bạn học nữ tràn đầy sức sống ở bên cạnh cũng không ít, nhưng cố tình lại là Bạc Mộ Vũ, cái người mà từ nhỏ tính cách đã hướng nội, sau này lớn lên thậm chí còn thêm sự nhạt nhẽo, vậy mà lại làm cho hai cậu trẻ trở nên xấu hổ, có tâm tư khó nói.

Giang Diệc Hiên trầm tĩnh càng trở nên trầm tĩnh hơn, Giang Diệc Thịnh bướng bỉnh nhìn qua giống như cà tím phơi sương, héo úa ngồi ở bậc thang trước cửa lớn chơi với mấy hòn đá nhỏ.

Giang Trần Âm đi xuống lầu nhìn thấy Giang Diệc Hiên đang ngồi phát ngốc ở phòng khách, nhẹ nhàng bước đi đến cửa, đứng sau lưng Giang Diệc Thịnh một hồi lâu, cậu bé này vẫn không hay biết.

Cô nhìu mày lắc đầu, gọi một tiếng:

“Diệc Thịnh, con đang làm gì vậy?”

“A……”

Giang Diệc Thịnh vội vàng đứng lên phủi phủi mông

“Cô cô, cô cô xuống đây làm gì?”

“Cô cô tới xem hai đứa con đang làm gì.

”  Giang Trần Âm quét mắt nhìn mấy hòn đá nhỏ trên bậc thang, hỏi:

“Bài tập cuối tuần con làm xong chưa? Những câu làm sai của bài kiểm tra lần trước con hiểu không?”

“Ờm……”

Giang Diệc Thịnh gãi gãi đầu, trên mặt lộ vẻ khó xử

“Bài tập thì đã làm xong, nhưng bài thi lần trước……”

“Vậy con ngồi không ở đây làm gì?”

Giang Trần Âm cảm thấy kỳ lạ, hai ngày nay Giang Diệc Hiên thì lúc nào cũng ngơ ngơ ngẫn ngẫn, Giang Diệc Thịnh thì luôn ngồi chơi đá, phòng khách với bậc thang từ lúc nào mà thu hút người như vậy chứ?

Giang Diệc Thịnh bĩu môi, đầu càng cúi thấp, ánh mắt thì lập loè.

Bộ dáng ngượng ngùng này là sao?

Giang Trần Âm đang muốn nói tiếp, Giang Diệc Thịnh ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: “Cô cô, Tiểu Vũ tỷ có tới không? Đại khái là khi nào a?”

Tự nhiên hỏi một đằng lại trả lời một nẻo là sao? Giang Trần Âm định trả lời thì nghĩ tới ngày đó khi nhị tẩu trêu chọc Bạc Mộ Vũ, đứa cháu trai này của cô cũng có bộ dáng thẹn thùng này, lúc đó cô đã cảm giác được dị thường.

Cô liền hiểu được, thì ra hai đứa cháu trai này đối với Bạc Mộ Vũ là thiếu niên tuổi mới lớn sinh tình.

Cô chớp chớp mắt, nói: “

Chị ấy bây giờ đã đi làm, không còn giống trước kia cô cô không thể cho con đáp án chính xác được.”

“A, thôi vậy……”

Thoạt nhìn Giang Diệc Thịnh có chút thất vọng.

Giang Trần Âm nói:

“Được rồi, không còn gì nữa thì về phòng ôn lại bài tập, cô cô nhớ là ngày thi cũng gần tới rồi.”

Giang Diệc Thịnh miễn cưỡng lấy lại tinh thần tươi cười, lúc này Giang Trần Âm mới xoay người rời đi.

Giang Diệc Hiên ở phòng khách cầm điện thoại chơi, nhưng xét thành tích học tập cuối cấp của đứa nhỏ này rất tốt, tốt hơn nhiều so với Giang Diệc Thịnh, cho nên Giang Trần Âm không nói gì, lên lầu trở về phòng.

Cơm chiều xong xuôi, Giang Trần Âm đi đến phòng tập của nhà cũ để tập thể hình.

Nhà cũ cũng có một phòng tập thể hình, ban đầu là làm cho Giang Trần Âm, hơn nữa căn phòng này cô cũng là người dùng nhiều nhất. Vào cuối tuần, ba đứa con của Giang gia đều trở về, hai người chị dâu với cô thỉnh thoảng ra ngoài chạy bộ quanh nhà cũ, khi thì trực tiếp vào phòng tập thể hình để luyện tập.

Giang Trần Âm tập luyện xong thì về phòng tắm rửa, đi ra thì nghe thấy di động trên đầu giường vang lên thông báo.

Cô cầm lên xem, là nhắc nhở sinh nhật Bạc Mộ Vũ, còn có một tin nhắn chưa đọc.

Bạc Mộ Vũ phát wechat tới:

“Ngày mai là thứ hai.”

Giang Trần Âm mỉm cười trả lời:

“Ta biết rồi.”

Ám chỉ trong lời nói đó là

“Gần đến sinh nhật con.”

Giang Trần Âm mơ hồ trả lời lại, trong lòng đã sớm có tính toán.

Bạc Mộ Vũ không hồi âm lại, cô bỏ điện thoại xuống chuẩn bị đi rửa mặt thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Ngoài cửa là Giang lão gia, một tay chống quải trượng.

Giang Trần Âm dẫn Giang lão gia đi vào

“Ba, sao ba lại qua đây?”

Giang lão gia mỉm mỉm cười, nghiêng người nhìn cô:

“Ta đến xem con đang làm gì, nghe nhị tẩu con nói là tập xong con liền trở về phòng.”

“Dạ, đang chuẩn bị rửa mặt, đọc sách một lát thì đi nghỉ ngơi."

Lão gia tử không phải người không có chuyện gì thì tự mình đi sang đây, bình thường đều là dì Vương đi gọi, lần này đích thân đi đến, làm cô cảm thấy rất kỳ quái.

Giang lão gia

“À”

một tiếng, đột nhiên hỏi:

“Mà này, có phải mấy hôm nữa là sinh nhật con bé Tiểu Vũ không?

“Dạ đúng, là ngày mai, sinh nhật hai mươi hai tuổi.”

Giang lão gia yên lặng một lát, cười nói:

“Hai mươi hai tuổi, đúng là lớn rồi. Mấy năm nay con không ở nhà, số lần con bé tới cũng ít đi, nhiều khi ta còn nghĩ, tưởng con bé còn là đứa nhỏ chỉ mới mười bảy mười tám.”

Giang Trần Âm dìu Giang lão gia đi đến ngồi xuống sô pha, cũng cảm thán:

“Đúng vậy, lâu không nhìn thấy, vừa gặp mặt thì nghĩ vẫn còn bộ dáng trước kia.”

Giang lão gia suy nghĩ, quải trươngh nghiêng qua chạm chạm lên chân Giang Trần Âm:

“Sinh nhật đứa nhỏ này, ta và mẹ con già rồi, cũng không biết phải tặng cái gì, sợ là mấy người trẻ tuổi tụi con lại không thích. Vậy con làm cho con bé, lão đại, lão nhị hay là con cũng được, xem con bé nói thích gì.”

“Ba, ba không cần lo lắng chuyện này.”

Giang Trần Âm cười khổ

“Con bé làm gì chịu mở miệng đòi hỏi những thứ này? Đứa nhỏ này từ bé đã trầm tĩnh như vậy.”

Giang lão gia cười lớn nói:

“Cũng đúng, vậy thì nhờ con vậy, lão nhân ta hết cách rồi.”

Giang Trần Âm gật đầu đồng ý.

Giang lão gia hai tay chống lên long đầu quải trượng, chưa có ý định đi, ngược lại lại thở dài.

“Chuyện ta nói lần trước, không phải chỉ là thuận miệng nói cho vui.”

Giang Trần Âm nhíu chặt chân mày

“Lần trước?”

Giang lão gia cười nhắc nhở:

“Chính là Tiểu Vũ với Diệc Hiên.”

“Ba.”

Giang Trần Âm dịch sang, cả người đều chuyển về bên Giang lão gia

“Bây giờ nói chuyện này còn quá sớm. Công việc của Mộ Vũ vừa mới ổn định, Diệc Hiên vẫn còn cao tam, làm gì có tinh thần để ý đến việc này?”

Cô không ngờ đến là ý nghĩ này của lão gia tử không phải là hứng khỏi nhất thời, lúc đó cô còn tưởng lão gia tử thấy Giang Diệc Hiên đang đứng cạnh Bạc Mộ Vũ nên mới nghĩ ra, không nghĩ là đến bây giờ vẫn còn nhớ.

“Con nghĩ nhiều quá rồi.”

Giang lão gia vỗ vỗ tay cô nói

“Ta đâu có nói là bây giờ, chờ thêm một thời gian nữa, Diệc Hiên vào đại học, có thể tùy thời cơ mà tác hợp cho hai đứa nhỏ, sang năm Diệc Hiên cũng đã vào đại học, mà năm sau công việc của Tiểu Vũ ắt cũng sẽ gặt hái được vài thành tích nhất định.”

“Ba, con không đồng ý việc sắp xếp như vậy.”

Giang Trần Âm hít sâu một hơi, chăm chú nhìn Giang lão gia

“Chuyện này nếu như hai đứa thật sự có ý với nhau, thì tự chúng sẽ vì mình mà tính toán, không cần chúng ta sắp xếp.”

Không phải cô không đồng ý để Bạc Mộ Vũ tìm hiểu đối tượng, nhưng không nên có sự an bài của trưởng bối, nên xem trọng sự tự do.

Hơn nữa Bạc Mộ Vũ và Giang Diệc Hiên ở bên nhau, cô thật không thể tưởng tượng ra được diễn cảnh này, cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quái.

Tính tình Giang Diệc Hiên thì ôn hòa, lúc nào cũng yên lặng, mà Bạc Mộ Vũ cũng không phải là người huyên náo, thậm chí đến mức không nói ra một lời. Hai người này ở cùng với nhau, giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn cũng không có điểm tương giao.

Đúng vậy, chính là cảm giác này.

Trừ khi, hai người chủ động tiếp xúc với đối phương, nếu không cảm giác rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức Giang Trần Âm không hiểu sao Giang lão gia có thể nghĩ ra được chuyện này.

Giang lão gia thở dài:

“Ta đương nhiên biết rõ đạo lý này, chẳng qua chỉ đứng ở giữa giật dây cho chúng mà thôi. Con xem, Diệc Hiên học nhiều năm đại học, Tiểu Vũ hiện tại cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, từ từ gần gũi rồi hiểu nhau, qua vài năm, nhìn xem chúng có hợp nhau không. Ta cũng không phải một hai bắt buộc hai đứa, nhưng mà nhìn hai đứa nhỏ này, ta thực sự rất thích ……”

Giang Trần Âm hòahoãn ngữ khí nói:

“Ba, con vẫn thấy là cứ để cho hai đứa tự mình tính toán sẽ tốt hơn, dù sao cũng là chuyện của bản thân, nếu như trưởng bối nhúng tay vào, ít nhiều chúng cũng sẽ cảm giác được. Lúc đó trong lòng không thoải mái cũng ngại không dám nói ra, như vậy không phải sẽ rắc rối sao?”

“Aizz……”

Vốn dĩ không phải Giang lão gia bắt buộc muốn an bài những chuyện đó, chỉ muốn làm chút gì đó thôi, hiện tại nghĩ lại thấy Giang Trần Âm nói cũng có lí, liền quơ quơ quải trượng không bàn luận nữa.

“Thôi thôi, bỏ chúng qua một bên.”

Ông thở dài đứng dậy, Giang Trần Âm đưa ông trở về phòng.

Cửa phòng của ba mẹ từ từ đóng lại, cô lắc lắc đầu, trong nhất thời cũng không nói rõ ý vị trong lòng mình là gì.

Tác giả có lời muốn nói:

[...ed đã lược bỏ vì....không có gì vui :v]

Hết chương 19

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 52: Nhớ nhung tích tụ
Chương 53
Chương 53: Chỉ cần một mình Giang Trần Âm
Chương 54
Chương 54: Cảm nhận được rõ ràng
Chương 55
Chương 55: Xa cách
Chương 56
Chương 56: Đương nhiên nhớ
Chương 57
Chương 57: Chạm ngực
Chương 58
Chương 58: Không thấy cô đơn
Chương 59
Chương 59: Tránh né
Chương 60
Chương 60: "Người khác"
Chương 61
Chương 61: Về nhà
Chương 62
Chương 62: Người của tôi
Chương 63
Chương 63: Khẽ hôn
Chương 64
Chương 64: Không dám
Chương 65: Khổ sở khó nói
Chương 65
Chương 66
Chương 66: Cảm giác nguy cơ
Chương 67
Chương 67: Tỉ mỉ nghiền ngẫm
Chương 68
Chương 68: Nụ hôn trên trán
Chương 69: Cảm giác cô đơn và bị vứt bỏ
Chương 69
Chương 70
Chương 70: Yêu thầm
Chương 71: Mùa hè
Chương 71
Chương 72: Không thích
Chương 72
Chương 73
Chương 73: Sự dịu dàng của người
Chương 74
Chương 74: Lưới săn mồi
Chương 75
Chương 75: Mong muốn ban đầu
Chương 76
Chương 76: Khẩu vị
Chương 77
Chương 77: Giang Trần Âm phiên bản nam
Chương 78
Chương 78: Không được chạy lung tung
Chương 79
Chương 79: Phát hiện
Chương 80
Chương 80: Nơi khóe môi chạm vào
Chương 81
Chương 81: Không thể trở thành người yêu
Chương 82
Chương 82: Cháu sẽ về
Chương 83
Chương 83: Tin tưởng
Chương 84: Cuộc sống già nua
Chương 84
Chương 85: Dính sát bên tai
Chương 85
Chương 86
Chương 86: Không tiếp nhận
Chương 87
Chương 87: Không cách nào ngừng lại
Chương 88
Chương 88: Tim đập rất nhanh
Chương 89
Chương 89: Quay về vị trí bản thân nên ở
Chương 90
Chương 90: Không nhất thiết phải có tình yêu
Chương 91
Chương 91: Ẩm thấp cùng khó chịu
Chương 92
Chương 92: Đau đớn lại dai dẳng
Chương 93
Chương 93: Không muốn tỉnh lại
Chương 94
Chương 94: Cần thời gian
Chương 95: Cách biệt tuổi tác
Chương 95
Chương 96
Chương 96: Không có danh phận tình yêu
Chương 97
Chương 97: Thích đầu gỗ
Chương 98
Chương 98: Hỗn loạn
Chương 99
Chương 99: Tại sao phải có mặt?
Chương 100
Chương 100: Không quay người lại
Chương 101
Chương 101: Cảm giác sợ hãi
Chương 102
Chương 102: Không dám
Chương 103
Chương 103: Không thể trọn vẹn
Chương 104
Chương 104: Pháo hoa
Chương 105
Chương 105: Người ỷ lại, người bảo vệ
Chương 106: Khoan khoái
Chương 106
Chương 107
Chương 107: Lựa chọn nắm chặt
Chương 108
Chương 108: Đi theo cô
Chương 109
Chương 109: Đừng sợ
Chương 110
Chương 110: Đừng trách bản thân
Chương 111
Chương 111: Lớn tuổi
Chương 112
Chương 112: Thân mật
Chương 113
Chương 113: Không muốn về một mình
Chương 114
Chương 114: Phụ nữ và phụ nữ
Chương 115
Chương 115: Ở lại
Chương 116
Chương 116: Chúng ta sẽ...
Chương 117
Chương 117: Bắt đầu tươi đẹp nhất
Chương 118
Chương 118: Không có sức hấp dẫn
Chương 119
Chương 119: Không thoải mái
Chương 120
Chương 120: Vấn đề tình cảm
Chương 121
Chương 121: Chịu oan ức
Chương 122: Sờ một cái
Chương 122
Chương 123
Chương 123: Tương lai
Chương 124
Chương 124: Không khí ngưng trệ khác thường
Chương 125
Chương 125: Come out
Chương 126
Chương 126: Không thể bắt nạt
Chương 127
Chương 127: Quan hệ của hai người
Chương 128
Chương 128: Ẩn số
Chương 129
Chương 129: Ngọt
Chương 130
Chương 130: Công cốc
Chương 131
Chương 131: Lên giường
Chương 132
Chương 132: Tắm
Chương 133
Chương 133: Ưm ưm ưm
Chương 134
Chương 134: Không thể xa rời
Chương 135
Chương 135: Cả một đời
Chương 136
Chương 136: Chúng ta ngọt nhất
Chương 137
Chương 137: Đây là chuyện của nhà họ Giang
Chương 138
Chương 138: Con cần Mộ Vũ
Chương 139
Chương 139: Con dâu hay con rể
Chương 140
Chương 140: Chúng ta hạnh phúc nhất
Chương 141
Chương 141: Tình yêu, tương lai
Chương 142
Chương 142: Em bằng lòng
Chương 143
Chương 144

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 19
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...