Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 120

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong ngày làm việc, Bạc Mộ Vũ dành ra thời gian quay về nhà bố mẹ ăn cơm nhân lúc Giang Trần Âm phải đi tiếp khách.

Diệp Hạ Lam và Bạc Minh Lương cảm thấy rất bất ngờ khi con gái đột nhiên về nhà, hơn nữa còn mang theo đồ ăn, cũng không cần lo lắng Bạc Mộ Vũ về nhà phải làm thêm đồ ăn. Diệp Hạ Lam vui vẻ tới nỗi cho chồng uống thêm một chén rượu, Bạc Mộ Vũ âm thầm quan sát mức độ vui vẻ của bố mẹ mình.

Nếu nhắc tới cách ở chung của bố mẹ Bạc Mộ Vũ, rất nhiều bạn bè thân thích đều vô cùng ngưỡng mộ.

Chuyện lớn ở bên ngoài đều do Bạc Minh Lương xử lí, nhưng Bạc Minh Lương không phải là người theo chủ nghĩa Sô-vanh nam tính, cho dù vợ cho thể diện, nhưng Bạc Minh Lương vẫn nghe ý kiến của vợ trước. Mà sau khi về nhà đóng cửa, mọi việc trong nhà đều do Diệp Hạ Lam nói thế nào là thế ấy, Bạc Minh Lương căn bản không có ý kiến, tuy vợ chuyên quyền độc đoán, nhưng quả thật nếu có vấn đề, Bạc Minh Lương cũng sẽ không giấu giấu giếm giếm.

Nói tóm lại, vẫn là nghe theo Diệp Hạ Lam trước nhất, những thứ còn lại không thành vấn đề.

Bạc Mộ Vũ và cơm trong bát chậm rãi nhai nuốt, nghe Diệp Hạ Lam kể lể mấy hôm trước gặp giáo viên tiểu học của Bạc Mộ Vũ.

"Cô giáo Lý vẫn còn nhớ con đấy, hỏi mẹ là hiện tại con làm gì rồi, tính cách thế nào rồi, có hoạt bát hơn chút không, đã có bạn trai chưa..."

Bạc Mộ Vũ ngẩng mắt, sau đó nhìn sang Bạc Minh Lương không nói tiếng nào, sáng suốt tiếp tục ăn cơm của mình.

Quả nhiên, Diệp Hạ Lam chuyển chủ đề: "Nói tới chuyện này, mẹ con vẫn buồn lắm. Con nói xem điều kiện chọn đối tượng của con đi, nói cao thật ra cũng không cao, điều kiện của con gái mẹ có thể tùy ghép đôi với mấy tên vắt mũi chưa sạch à? Điểm này mẹ có cùng quan điểm với con. Năm đó mẹ con yêu đương cũng không thích mấy cậu trẻ tuổi trong trường, mẹ thích kiểu ông chú như bố con, có tiền lại nghe lời..."

Ánh mắt Bạc Minh Lương lạnh lùng nhìn vợ, Diệp Hạ Lam vội vàng bổ sung một câu: "Khụ, đương nhiên mẹ rất thích bố con, chuyện có tiền chúng ta nói sau."

Bạc Mộ Vũ ho khẽ một tiếng, cẩn thận đưa đũa gắp miếng rau ăn, cứ cảm thấy lúc này không thích hợp ngắt lời.

"Tính cách như bố con ấy mà..." Diệp Hạ Lam dứt khoát đặt đũa xuống nói chuyện với Bạc Mộ Vũ, "Là người tử tế, lại già dặn, cơ bản thì mấy cô gái nhỏ đều thích, thế nên mới có con đấy. Cho nên là, mẹ cũng có thể hiểu được yêu cầu của con, tuy yêu cầu của con cao hơn một chút so với điều kiện chọn đối tượng của mẹ năm đó, nhưng cũng không có vấn đề gì, tuyệt đối là có..."

Đột nhiên trong lòng Bạc Mộ Vũ sáng như gương, nhân lúc vừa ăn xong miếng cơm liền nói: "Lại có rồi ạ?"

Diệp Hạ Lam vỗ tay, "Bảo bối thông minh!"

"Con không đi." Bạc Mộ Vũ tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

1

Quả thật trước kia Bạc Mộ Vũ từng nói thích người có điều kiện như thế này, Diệp Hạ Lam lại nói với người khác về con gái thích người như thế, hơn nữa cũng hứa hẹn chỉ gặp mặt, cho nên cô mới thoải mái đồng ý. Nhưng hiện tại cô và Giang Trần Âm đã yêu nhau, ngay cả việc gặp mặt này cũng không được, cô không thể đi gặp mặt bằng danh nghĩa này nữa.

Diệp Hạ Lam sốt ruột, vốn dĩ bản thân và Bạc Minh Lương ngồi đối diện Bạc Mộ Vũ, lúc này gấp tới nỗi cầm bát đũa đi tới cạnh Bạc Mộ Vũ, biểu cảm vô cùng trịnh trọng: "Ôi, con nghe mẹ nói, chàng trai lần này thật sự không tệ đâu. Làm giám đốc một công ty gì đó, một mét tám mươi lăm, mặc đồ tây cực kì đẹp trai. Tối nay mẹ gửi ảnh cho con xem, lúc ấy con quyết định cũng không vội mà."

"Anh ta có tiền như cô Âm không ạ?" Bạc Mộ Vũ ăn cơm, ngữ điệu bình thản hỏi.

"Đương nhiên là không." Diệp Hạ Lam lập tức trả lời.

"Bối cảnh gia đình anh ta có lợi hại bằng nhà họ Giang không ạ?" Khóe môi Bạc Mộ Vũ khẽ cong lên, vừa nói vừa ăn nốt miếng cơm cuối cùng, sau đó đứng dậy đi múc canh.

Diệp Hạ Lam buồn cười trả lời: "Con hỏi phí công à? Nào có nhiều gia đình lợi hại như gia đình họ Giang, vậy không phải là loạn à?"

Bạc Mộ Vũ gật đầu ngồi về ghế, uống một ngụm canh, chớp chớp mắt nhìn Diệp Hạ Lam: "Vậy còn gặp làm gì ạ?"

Diệp Hạ Lam bị lời của con gái chặn nghẹn họng, ngơ ngác rất lâu, đột nhiên phản ứng lại vỗ bàn một cái: "Con thỏ con! Con đang nói gì thế? Người ta nào có khả năng so sánh với cô giáo Giang? Vậy chẳng phải phú nhị đại sẽ ngập cả phố à?"

Bạc Minh Lương cười híp mắt kéo ngón tay Diệp Hạ Lam lại: "Mami, bình tĩnh chút, chuyện này không vội mà."

Dáng vẻ Bạc Mộ Vũ hờ hững, thật sự Diệp Hạ Lam cũng không sốt ruột, chỉ có thể "hừ" một tiếng: "Mẹ gửi ảnh cho con, lát nữa có thế nào con cũng phải nhìn qua cho mẹ!"

Diệp Hạ Lam hạ giọng, Bạc Mộ Vũ không thể kíc/h thích mẹ thêm nữa, liền tùy tiện nặn ra một tiếng "vâng" từ cổ họng.

Bàn ăn yên tĩnh một lúc, Bạc Mộ Vũ bất cẩn ngẩng mắt lên, lại múc thêm một bát canh, tùy tiện nói: "Bố, mẹ, con muốn chuyển về chỗ cô Âm."

Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam nhìn nhau, Diệp Hạ Lam cười hi hi, đắc ý nói: "Vừa hay, mẹ gửi thêm một phần ảnh với tài liệu cho cô giáo Giang, bảo cô giáo Giang trị con!"

Suýt chút nữa Bạc Mộ Vũ bị sặc canh, vội vàng nhịn cười nuốt canh xuống.

Cô còn lo liệu Diệp Hạ Lam có hiếu kì về chuyện tại sao bản thân lại muốn chuyển về hay không, kết quả Diệp Hạ Lam vẫn còn tăng xông chuyện ban nãy, liền nhanh chóng đáp ứng cô.

Bạc Mộ Vũ cười thầm trong lòng, Giang Trân Âm sẽ không trị cô. Nhưng chuyện này bắt buộc phải bàn bạc với Giang Trần Âm, nếu không hai người rất dễ có khoảng cách, cô đổi vị trí suy nghĩ một lúc, cảm thấy nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện về vấn đề này.

Sau khi nhận được sự phê chuẩn của bố mẹ, Bạc Mộ Vũ về nhà mình bàn bạc với Giang Trần Âm, hai người từ từ thu dọn đồ đạc cùng nhau, sau đó tới cuối tuần sẽ chuyển về nhà Giang Trần Âm.

Mùa hè lặng lẽ tới, tuy ra ngoài sẽ đổ mồ hôi khắp người, nhưng so với mùa đông lạnh đóng băng, mùa hè là mùa thích hợp ra ngoài dạo phố nhất, đặc biệt là cặp tình nhân đang trong thời gian nồng nhiệt.

Giang Trần Âm muốn cùng Bạc Mộ Vũ ra ngoài một chuyến, đi dạo phố với quan hệ tình nhân, mua trà sữa cho đối phương bằng quan hệ tình nhân, sau đó uống trà sữa đối phương đưa tới bằng quan hệ tình nhân.

Hai người thảo luận xong rồi đột nhiên cười lên, vừa lên kế hoạch tối thứ sáu đi xem phim, điện thoại của Giang Trần Âm có tin nhắn Wechat tới. Giang Anh Túng đặt một phòng ăn riêng tư tại một nhà hàng có không gian không tệ trong trung tâm thành phố, tối thứ sáu đưa ông Giang và bà Giang ra ngoài ăn cơm, bảo nếu Giang Trần Âm không có chuyện gì quan trọng thì cùng tới, nếu Bạc Mộ Vũ ở cùng cô ấy thì đi theo luôn.

Tin nhắn này nhìn có vẻ như không có tính chất ép buộc, nhưng ông Giang và bà Giang rất ít khi ra ngoài ăn uống, dù sao đã không còn ở cái tuổi đi tiệc rượu tiếp khách, rõ ràng là hiếu kính với người lớn.

Đã như thế, Giang Trần Âm không đi thì không hợp tình hợp lí.

Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ liền chuyển sắp xếp tối thứ sáu sang thứ bảy.

Buổi chiều thứ sáu, Giang Anh Túng tan làm liền tới nhà hàng chờ đợi ông bà Giang trước, Giang Trần Âm đi đón Bạc Mộ Vũ, vừa dừng xe xong liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng trước cổng, gậy chống của ông Giang thò ra từ cửa xe đang mở.

Nhà họ Giang có tài xế chuyên biệt phụ trách việc đi lại của hai ông bà, cộng thêm Giang Anh Túng đang chờ đợi, nhìn thấy ông bà Giang liền lên trước dìu dắt, quản lí của nhà hàng tinh mắt, vội đi lên phía trước tiếp đón khách quý.

Nhà hàng này được trang trí theo phong cách sông nước Giang Nam, bài trí ô giấy cùng tranh thư pháp, mang đầy hơi thở nghệ thuật. Ông Giang trước giờ yêu thích thơ ca cùng thư pháp rất thích thú, dưới sự chỉ dẫn của quản lí, ông hài lòng gật đầu với Giang Anh Túng.

Bữa tiệc tối nay giống như một bữa tiệc gia đình không chính thức, ngay cả Giang Diệc Hiên vừa lên đại học cũng được gọi về. Cậu mặc bộ đồ tây, mặt mày thanh tú, dáng vẻ nhã nhặn, ngồi bên ông bà Giang cùng Giang Anh Túng, khóe môi luôn nở nụ cười.

Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ nắm tay đi sau một chút, nhìn thấy Giang Diệc Hiên đã lâu không gặp liền có chút cảm thán. Khí chất của chàng trai này quả thật không trang trọng uy nghiêm như bố, dáng vẻ ôn hòa lịch thiệp kia chính là phiên bản Giang Trần Âm thu nhỏ.

Bạc Mộ Vũ nhìn thêm mấy cái, kéo tay áo của Giang Trần Âm, Giang Trần Âm nghiêng tai qua, cô thì thầm: "Môi trường ở đây rất tốt, hình như ông Giang rất thích."

Giang Trần Âm xoa đầu Bạc Mộ Vũ, "Đúng là rất được, nghe nói vừa mở, ông chủ có quen biết với anh cả chị."

Bạc Mộ Vũ như có suy nghĩ gật đầu, con ngươi sáng lên, ông Giang khen chỗ nào, ánh mắt của cô cũng di chuyển tới đó.

Giang Trần Âm cười nói: "Nếu em cũng thích thì lần sau chúng ta đi riêng."

"Vẫn nên nếm thử đồ ăn ở đây rồi mới quyết định." Một tay khác của Bạc Mộ Vũ ôm lấy cánh tay của Giang Trần Âm lắc lư.

"Sao lại tham ăn như thế..." Giang Trần Âm khẽ cười xoa đầu cô.

Hai người ở phía sau thì thầm to nhỏ, mọi người cùng nhau vào trong phòng ăn, bên trong được bài trí mang đậm hương vi gia đình. Ông Giang lại khen thêm mấy câu, dắt bà Giang tới vị trí chủ gia đình.

Lúc này Giang Diệc Hiên đi tới gần Bạc Mộ Vũ, chào hỏi với Giang Trần Âm trước, sau đó cười nói với Bạc Mộ Vũ: "Chị Tiểu Vũ, lâu rồi không gặp."

"Ừm, lâu rồi không gặp em." Bạc Mộ Vũ cười cười với cậu.

Giang Diệc Hiên vẫn có chút ngượng ngùng, giây tiếp theo không biết nên nói gì nữa.

Ông Giang vừa ngồi xuống nhìn thấy, mặt mày vui vẻ nói: "Hai đứa trẻ kia đừng đứng nữa, ngồi xuống cả đi, tới chỗ ông."

Lời này vừa cất lên, Hứa Tân Quân đã ngồi xuống khẽ nhíu mày, ý cười dịu dàng trong mắt Giang Trần Âm cũng nhạt đi mấy phần, không khí yên tĩnh đột nhiên có một tia ngưng trệ xung đột.

Vẫn là Giang Trần Âm phản ứng trước, cô ấy giữ lấy vai Bạc Mộ Vũ, cười nói: "Mộ Vũ vẫn nên ngồi cạnh con. Hôm nay nhiều món như thế, con bé không gắp được cũng không tiện để người khác giúp, lát nữa mọi người ăn no rồi chỉ có con bé vẫn còn đói bụng."

Vẻ mặt của Giang Diệc Hiên vốn dĩ đang mong chờ, nghe thấy những lời này liền trở nên thất vọng.

Hứa Tân Quân đã ngồi vào chỗ cười phụ họa: "Lục Nhi nói cũng đúng, Tiểu Vũ luôn như thế, cũng chỉ có Lục Nhi mới quản được."

Trái tim Bạc Mộ Vũ thấp thỏm khi nghe ông Giang cất lời, sau khi Hứa Tân Quân và Giang Trần Âm một ca một phụ, ông Giang xua tay nói "Vậy thì ngồi xuống đi", cuối cùng cô mới thở phào một hơi.

Giang Trần Âm và Hứa Tân Quân nhìn nhau một cái, hai người đều có suy nghĩ trong lòng. Giang Trần Âm biết Hứa Tân Quân đơn giản chỉ là quan tâm hai đứa trẻ, cảm thấy không cần người lớn nhúng tay nhiều như thế.

Đây chỉ là một khúc nhạc đêm, không kíc/h thích con sóng lớn hơn.

Giang Trần Âm dẫn Bạc Mộ Vũ ngồi vào bàn, khi đồ ăn được bưng lên, hai mắt Bạc Mộ Vũ gần như sắp dính lên tay nhân viên phục vụ đi qua đi lại, Giang Trần Âm tạm thời gạt đi suy nghĩ trong lòng, gắp đồ Bạc Mộ Vũ muốn ăn vào bát cho cô.

Màn đêm buông xuống, gia đình Giang Anh Túng và ông bà Giang quay về nhà họ Giang. Gia đình Giang Cao Tuấn về nhà ở trung tâm thành phố trước, ngày mai thứ bảy sẽ dẫn theo Giang Diệc Thịnh tối nay vẫn phải đi học về sau.

Giang Trần Âm và Bạc Mộ Vũ đi sau mọi người, chậm rãi đi dọc theo con đường lúc tới.

Phía trước bãi đỗ xe có một rừng trúc, sắp tới lúc tách ra, Giang Trần Âm đưa chìa khóa xe mình cho Bạc Mộ Vũ: "Em lên xe đợi chị, chị và anh cả nói chút chuyện rồi quay lại sau."

Bạc Mộ Vũ nhận lấy chìa khóa xe của Giang Trần Âm, "Ừm, đi đi."

Giang Trần Âm mỉm cười, nhìn Bạc Mộ Vũ một cái thật sâu, sau đó đi về phía ông Giang.

Gia đình Giang Cao Tuấn đã rời đi, gia đình Giang Anh Túng cũng đi lấy xe, ông Giang và bà Giang đang đợi tài xế lái xe ra.

Giang Trần Âm đi tới phía sau ông bà Giang, khẽ nói: "Bố, con có chút chuyện muốn nói với bố."

Ông Giang quay người, thấy con gái ngập ngừng, giơ gậy lên, bảo vợ chờ đợi, ông và Giang Trần Âm đi sang bên cạnh mấy bước: "Chuyện gì?

Xung quanh rất yên tĩnh, lá trúc bị cơn gió nhẹ thổi phát ra âm thanh khẽ khàng, ánh đèn cùng ánh trăng bị bóng trúc chia cắt thành từng mảng.

Trên mặt ông Giang vẫn còn vẻ vui vẻ tối nay, ông rất thích nhà hàng này, phong cảnh và đồ ăn đều như thế.

Giang Trần Âm nói: "Bố, con hi vọng sau này bố đừng tiếp tục tham gia vào vấn đề tình cảm của Mộ Vũ nữa."

Ngữ điệu của Giang Trần Âm ôn hòa như thường ngày, nhưng vẻ nghiêm túc, trịnh trọng trên sắc mặt có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 52: Nhớ nhung tích tụ
Chương 53
Chương 53: Chỉ cần một mình Giang Trần Âm
Chương 54
Chương 54: Cảm nhận được rõ ràng
Chương 55
Chương 55: Xa cách
Chương 56
Chương 56: Đương nhiên nhớ
Chương 57
Chương 57: Chạm ngực
Chương 58
Chương 58: Không thấy cô đơn
Chương 59
Chương 59: Tránh né
Chương 60
Chương 60: "Người khác"
Chương 61
Chương 61: Về nhà
Chương 62
Chương 62: Người của tôi
Chương 63
Chương 63: Khẽ hôn
Chương 64
Chương 64: Không dám
Chương 65: Khổ sở khó nói
Chương 65
Chương 66
Chương 66: Cảm giác nguy cơ
Chương 67
Chương 67: Tỉ mỉ nghiền ngẫm
Chương 68
Chương 68: Nụ hôn trên trán
Chương 69: Cảm giác cô đơn và bị vứt bỏ
Chương 69
Chương 70
Chương 70: Yêu thầm
Chương 71: Mùa hè
Chương 71
Chương 72: Không thích
Chương 72
Chương 73
Chương 73: Sự dịu dàng của người
Chương 74
Chương 74: Lưới săn mồi
Chương 75
Chương 75: Mong muốn ban đầu
Chương 76
Chương 76: Khẩu vị
Chương 77
Chương 77: Giang Trần Âm phiên bản nam
Chương 78
Chương 78: Không được chạy lung tung
Chương 79
Chương 79: Phát hiện
Chương 80
Chương 80: Nơi khóe môi chạm vào
Chương 81
Chương 81: Không thể trở thành người yêu
Chương 82
Chương 82: Cháu sẽ về
Chương 83
Chương 83: Tin tưởng
Chương 84: Cuộc sống già nua
Chương 84
Chương 85: Dính sát bên tai
Chương 85
Chương 86
Chương 86: Không tiếp nhận
Chương 87
Chương 87: Không cách nào ngừng lại
Chương 88
Chương 88: Tim đập rất nhanh
Chương 89
Chương 89: Quay về vị trí bản thân nên ở
Chương 90
Chương 90: Không nhất thiết phải có tình yêu
Chương 91
Chương 91: Ẩm thấp cùng khó chịu
Chương 92
Chương 92: Đau đớn lại dai dẳng
Chương 93
Chương 93: Không muốn tỉnh lại
Chương 94
Chương 94: Cần thời gian
Chương 95: Cách biệt tuổi tác
Chương 95
Chương 96
Chương 96: Không có danh phận tình yêu
Chương 97
Chương 97: Thích đầu gỗ
Chương 98
Chương 98: Hỗn loạn
Chương 99
Chương 99: Tại sao phải có mặt?
Chương 100
Chương 100: Không quay người lại
Chương 101
Chương 101: Cảm giác sợ hãi
Chương 102
Chương 102: Không dám
Chương 103
Chương 103: Không thể trọn vẹn
Chương 104
Chương 104: Pháo hoa
Chương 105
Chương 105: Người ỷ lại, người bảo vệ
Chương 106: Khoan khoái
Chương 106
Chương 107
Chương 107: Lựa chọn nắm chặt
Chương 108
Chương 108: Đi theo cô
Chương 109
Chương 109: Đừng sợ
Chương 110
Chương 110: Đừng trách bản thân
Chương 111
Chương 111: Lớn tuổi
Chương 112
Chương 112: Thân mật
Chương 113
Chương 113: Không muốn về một mình
Chương 114
Chương 114: Phụ nữ và phụ nữ
Chương 115
Chương 115: Ở lại
Chương 116
Chương 116: Chúng ta sẽ...
Chương 117
Chương 117: Bắt đầu tươi đẹp nhất
Chương 118
Chương 118: Không có sức hấp dẫn
Chương 119
Chương 119: Không thoải mái
Chương 120
Chương 120: Vấn đề tình cảm
Chương 121
Chương 121: Chịu oan ức
Chương 122: Sờ một cái
Chương 122
Chương 123
Chương 123: Tương lai
Chương 124
Chương 124: Không khí ngưng trệ khác thường
Chương 125
Chương 125: Come out
Chương 126
Chương 126: Không thể bắt nạt
Chương 127
Chương 127: Quan hệ của hai người
Chương 128
Chương 128: Ẩn số
Chương 129
Chương 129: Ngọt
Chương 130
Chương 130: Công cốc
Chương 131
Chương 131: Lên giường
Chương 132
Chương 132: Tắm
Chương 133
Chương 133: Ưm ưm ưm
Chương 134
Chương 134: Không thể xa rời
Chương 135
Chương 135: Cả một đời
Chương 136
Chương 136: Chúng ta ngọt nhất
Chương 137
Chương 137: Đây là chuyện của nhà họ Giang
Chương 138
Chương 138: Con cần Mộ Vũ
Chương 139
Chương 139: Con dâu hay con rể
Chương 140
Chương 140: Chúng ta hạnh phúc nhất
Chương 141
Chương 141: Tình yêu, tương lai
Chương 142
Chương 142: Em bằng lòng
Chương 143
Chương 144

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 120
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...