Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 98

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Giang Trần Âm chấn động mở to mắt, căn bản không thể tưởng tượng được vấn đề này sẽ cất lên từ miệng Lam Vu Hân.

Cô ấy nhất thời không biết nên trả lời thế nào, có nên trả lời hay không, trong mắt ngập vẻ chần chừ không quyết.

Nhưng chính vì do dự như thế, Lam Vu Hân càng câm nín, rất lâu sau mới lẩm bẩm: "Mình biết rồi, mình biết rồi..."

Lam Vu Hân đứng dậy, hít thở sâu mấy cái, lần đầu tiên cảm thấy đầu óc hỗn loạn như thế. Mấy chữ "Cô giáo Giang thích đầu gỗ nhỏ" không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, giống như một mớ hỗn loạn quấn chặt lấy nhau.

"Em ấy nhỏ hơn cậu mười lăm tuổi." Hai tay Lam Vu Hân chống eo đi qua đi lại, có chút nghẹn lời, "Quan hệ giữa nhà cậu với nhà em ấy rất tốt, ông Giang còn định nhận em ấy làm cháu dâu. Cậu và chị Diệp cũng quen nhau mười mấy năm rồi đúng không? Hai người ngang hàng, đầu gỗ nhỏ gọi cậu một tiếng cô, lúc cậu thành niên em ấy mới ba tuổi, vẫn còn mặc tã đúng không? Lúc cậu có bạn trai, em ấy còn đi nhà trẻ ngậm kẹo mút..."

"Được rồi, đủ rồi!" Giang Trần Âm khẽ quát lên, nhắm mắt dựa vào ghế, "Mình biết..."

Giang Trần Âm hiểu rõ những điều Lam Vu Hân vừa nói hơn ai hết, nhà họ Giang và nhà họ Bạc có quan hệ thân thiết, cô ấy và Diệp Hạ Lam lại là bạn bè nhiều năm, còn cả khoảng cách tuổi tác rất lớn giữa bản thân và Bạc Mộ Vũ.

Mỗi thứ ấy đều giống như một mũi tên nhọn, hung hăng đâm vào tim Giang Trần Âm trong khoảnh khắc cô ấy nhớ tới.

Cô ấy lớn hơn Bạc Mộ Vũ nhiều tuổi như thế, cũng từng trải qua tuyệt vọng cùng sóng gió, mà Bạc Mộ Vũ mới vừa bước chân vào xã hội. Cô ấy đã nhìn rõ rất nhiều chuyện đời, Bạc Mộ Vũ vẫn đang cố gắng.

Cô ấy nhìn rõ nhiều thứ như thế, nhưng không thể xem nhẹ tình cảm của bản thân và Bạc Mộ Vũ.

"Rốt cuộc mình đang nói cái quỷ gì thế..." Lam Vu Hân ảo não đưa hai tay xoa mặt, dứt khoát ngồi lên bàn của Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm vẫn nhắm mắt, chỉ có ấn đường nhíu chặt hiện lên nội tâm khổ sở của bản thân lúc này.

Lam Vu Hân thở dài: "Thật ra cũng không phải không được, nếu hai người có thể che giấu tốt một chút thì sẽ không xảy ra chuyện, dù sao mọi người đều biết cậu và em ấy có quan hệ tốt. Nhưng có chút khó là, dù sao em ấy cũng đã đến tuổi rồi, chắc chắn sẽ bị giục kết hôn..."

"Được rồi, đừng nói nữa." Giang Trần Âm mở mắt ra, cắn lấy môi, trong mắt nổi lên tia máu nhàn nhạt, "Nếu cậu có thể nhìn ra, có lẽ cũng biết, mình không thể."

Lam Vu Hân im lặng, sau đó không nói gì thêm. Nhìn từ góc độ của cô, sóng mắt của Giang Trần Âm trầm trầm, đường nét góc nghiêng vẫn đẹp đẽ, chỉ là hình như gầy hơn một chút so với thời gian trước.

"Ôi, chuyện phiền phức gì thế này không biết..."

Lam Vu Hân thở dài một tiếng, xuống khỏi bàn, nhấc chân đi về phía cửa sổ, nhìn về phía tòa nhà cao tầng bên ngoài, một lúc sau lại quay người nhìn về phía Giang Trần Âm.

Tuổi tác cách biệt rất kích thích, quan hệ của cả hai lại thân thiết như thế, nếu thật sự yêu nhau, nhất định sẽ rất thú vị. Tính cách của Giang Trần Âm vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, trong xã hội này liệu có bao nhiêu người đàn ông có thể chịu được vợ mình mạnh mẽ hơn mình? Giang Trần Âm kết hợp với một cô gái trẻ tuổi ngẩn ngơ nghe lời như Bạc Mộ Vũ thật sự không còn gì thích hợp hơn.

Hơn nữa cả hai biết rõ về nhau, vô cùng thân quen, yêu nhau cũng chỉ là có thêm một chút thân mật hơn so với cuộc sống thường nhật mà thôi, chắc chắn không có vấn đề.

Lam Vu Hân nhướng mày, đột nhiên muốn đẩy Giang Trần Âm một cái.

...

Cuối tháng Một, năm mới sắp tới, Tần Châu lạnh đi rất nhiều.

Rất nhiều người đã chuẩn bị đồ đón năm mới, Lâm Thị cũng chào đón một bữa tiệc cuối năm.

Tống Mục Thanh mặc bộ đồ tây cho nữ màu đen, mái tóc đen thường ngày hay xõa ra được búi lên, cả người càng thêm thành thục lão luyện, cẩn thận tỉ mỉ. Cô ra khỏi phòng, gặp Lâm Sơ Vãn muốn đi ra phòng khách, đối phương không nói một lời liền quay người.

Cô đi sau lưng, đột nhiên hỏi: "Gần đây không liên lạc với đàn em à?"

Bước chân của Lâm Sơ Vãn không dừng lại, cũng không để ý tới Tống Mục Thanh.

Tới phòng khách, mẹ Lâm đang xem tivi, thấy hai người đi tới liền vẫy tay: "Hai đứa sắp ra ngoài à? Lại đây, tới đây ngồi chút đã."

Tống Mục Thanh gật đầu cười lên, ngồi xuống sô-pha đơn, Lâm Sơ Vãn ngồi bên cạnh mẹ Lâm.

Mẹ Lâm kéo lấy tay Lâm Sơ Vãn, hỏi Tống Mục Thanh: "Mục Thanh này, tiệc cuối năm tối nay, để chú Vi lái xe đưa cháu đi đi, uống rượu lái xe không an toàn."

Tống Mục Thanh gật đầu: "Cháu biết rồi ạ." Cô suy nghĩ giây lát, ngẩng cằm lên: "Bác gái, cháu muốn để Tiểu Vãn đi cùng cháu."

Lâm Sơ Vãn ngẩn ra, tranh thủ trước khi mẹ Lâm trả lời liền lên tiếng: "Con không muốn đi."

Mẹ Lâm nghi hoặc hỏi: "Sao lại không muốn đi? Buổi tiệc tối nay náo nhiệt lắm, con cũng đừng ở nhà cùng bà già này mãi, ra ngoài với Mục Thanh cũng tốt lắm mà."

Ánh mắt Tống Mục Thanh di chuyển lên mặt Lâm Sơ Vãn, không nhìn ra cảm xúc nơi đáy mắt, dùng ngữ điệu bình thường nhất, nói: "Dù sao công ty này cũng là của em, tôi chỉ quản lí giúp em, dù thế nào thì em cũng nên tham gia chút hoạt động thích hợp. Tiệc cuối năm không cần em làm gì, chỉ cần lộ mặt là được, tôi cũng không ở quá muộn, thấy ổn thỏa rồi sẽ ra về."

Mẹ Lâm cười phụ họa: "Đúng thế, đi cùng Mục Thanh đi. Nếu lúc về vẫn còn sớm, có thể đi loanh quanh, không cần về nhà vội."

Lâm Sơ Vãn cắn môi, không nhìn về phía Tống Mục Thanh, nhưng cô ấy cảm nhận được Tống Mục Thanh đang nhìn chằm chằm mình. Đã nói tới bước này, cô ấy không có lí do thích hợp để từ chối, huống hồ lời của Tống Mục Thanh thật sự có lí.

"Được rồi, con đi."

Tống Mục Thanh khẽ gật đầu, nói với Lâm Sơ Vãn: "Vậy cũng nên đi rồi, em thay quần áo đi, ra ngoài làm tóc rồi tới đó."

Sự nghiệp mấy năm nay của nhà họ Lâm đều giao hết vào tay Tống Mục Thanh, mà người quản lí thật sự là Lâm Sơ Vãn. Anh trai Lâm Sơ Vãn, Lâm Ưu Phàm biết em gái không hứng thú với kinh doanh, trước khi qua đời liền gửi gắm Tống Mục Thanh, nhờ chăm sóc mẹ và em gái, cùng gia nghiệp thay anh.

Quá khứ những năm qua tựa như mây khói, cảnh tượng Lâm Ưu Phàm nặng nề nói ra từng chữ với khuôn mặt tái nhợt vẫn còn hiển hiện trước mặt Tống Mục Thanh.

Tống Mục Thanh ở bên ngoài tiệm làm tóc chờ đợi, mãi tới khi cửa mở ra, cô liền mất hồn trong một khoảnh khắc.

Lâm Sơ Vãn bước ra ngoài với xường xám thêu màu trắng thuần khiết trên người, kết hợp cùng áo choàng đen, khí chất đoan trang. Mái tóc dài màu hạt dẻ xoăn nhẹ ban đầu được duỗi thẳng, hơi thở dịu dàng học thức càng thêm phần nồng đượm.

Tống Mục Thanh gật đầu với nhà tạo mẫu tóc, sau đó đưa tay về phía Lâm Sơ Vãn: "Đi thôi."

Lâm Sơ Vãn chần chừ giây lát, cuối cùng đưa tay nắm lấy, lòng bàn tay mang theo nhiệt độ kia khiến cô ấy bỗng có chút hoang mang.

Chú Vi tài xế lái xe, Tống Mục Thanh và Lâm Sơ Vãn ngồi ghế sau, giữa hai người cách nhau một khoảng, giống như người xa lạ không quen thuộc. Lâm Sơ Vãn cố gắng không nghĩ tới mục đích của Tống Mục Thanh, chỉ nghĩ khi tới nơi bản thân phải làm gì, tới hết giờ sẽ về nhà, cô ấy không muốn ở chung với Tống Mục Thanh nhiều thêm một giây.

Không phải không muốn, mà là không dám.

Kiến trúc bên ngoài cửa sổ chuyển động lùi về sau, Lâm Sơ Vãn sụt sịt mũi, kéo lấy áo khoác của mình.

Tới phòng tiệc của khách sạn, Tống Mục Thanh lên sân khấu phát biểu, giới thiệu thân phận của Lâm Sơ Vãn với nhân viên trong công ty. Tay hai người từ đầu tới cuối luôn nắm lấy nhau, nhiệt độ rất lâu không tản đi, nụ cười vẫn như cũ.

Khi cạn ly nói chuyện với lãnh đạo cấp cao trong công ty, Lâm Sơ Vãn nhiều lần nhìn chăm chú lên góc nghiêng mang theo nụ cười của Tống Mục Thanh, cảm giác cảnh tượng lúc này giống như giấc mơ. Hai người lại có thể nắm tay nhau nói chuyện với người khác như thế, cô ấy lại có thể nhìn nhau cười nói với Tống Mục Thanh ở trước mặt nhiều người như thế.

Nhưng... những thứ này đều là giả. Khi Tống Mục Thanh mỉm cười với cô ấy, rõ ràng trong mắt không có nhiệt độ.

Đợi tới đi hết một lượt, cuối cùng Tống Mục Thanh ám thị Lâm Sơ Vãn có thể đi sang bên nghỉ ngơi. Lâm Sơ Vãn thầm thở phào trong lòng, đi tới bàn tiệc không có ai ngồi ở một góc phòng tiệc, ngồi xuống nghỉ ngơi giây lát.

Lâm Sơ Vãn chưa ngồi được bao lâu, có rất nhiều người đàn ông chú ý tới cô ấy đã đi tới hàn huyên, thấy Lâm Sơ Vãn lộ ra chút xa cách trong vẻ dịu dàng cũng không dừng lâu. Khi Lâm Sơ Vãn nhìn dòng người náo nhiệt trong phòng tiệc, bản thân lại không thể hòa nhập vào trạng thái này, bỗng có một người phụ nữ tóc dài ngang vai ngồi xuống bên cạnh.

Đối phương là lãnh đạo cấp cao của công ty, có vẻ ngoài ba mươi, mỉm cười đánh giá Lâm Sơ Vãn: "Cô Lâm, chào cô, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

"Chào cô." Lâm Sơ Vãn cười đáp lễ, nhưng trong lòng khó hiểu.

Người phụ nữ ấy cười nói: "Từ lúc tôi tiếp nhận công việc ở bên này cũng chưa từng thấy cô, hôm nay lần đầu gặp mặt, quả nhiên giống hệt trong truyền thuyết. Không, còn hơn thế chứ."

"Truyền thuyết?" Lâm Sơ Vãn có chút hiếu kì với chủ đề này.

Ánh mắt của người phụ nữ ấy rất dịu dàng, vẫn mỉm cười nói với Lâm Sơ Vãn: "Rất nhiều người nói cô Lâm xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, khiến người ta dễ nổi lên khát vọng muốn bảo vệ. Tôi vẫn bán tín bán nghi, hôm nay sau khi gặp cô mới không thể không khẳng định cách nói này."

"Những thứ này chẳng qua là cách nói phô trương, cô đề cao tôi rồi." Lâm Sơ Vãn cong khóe môi.

Người phụ nữ ấy tiếp tục: "Bình thường công ty có hoạt động cũng rất ít khi thấy cô tham dự, cô không thích những nơi như vậy à?"

Lâm Sơ Vãn cười cười, nói: "Cũng không hẳn, chỉ là bình thường tôi sẽ dành thời gian ở cùng mẹ tôi, rất ít tham dự."

Người phụ nữ ấy cười lên nhìn Lâm Sơ Vãn, gật đầu, sau đó giọng điệu có chút nghiêm túc: "Hi vọng lần sau vẫn có thể gặp lại cô, rất vui vì được biết cô."

Lâm Sơ Vãn nhíu mày không thể phát giác, nhưng vì lịch sự, vẫn mỉm cười gật đầu.

Cuối cùng người phụ nữ ấy hài lòng đứng dậy rời đi, Lâm Sơ Vãn cứ cảm thấy có điểm nào đó không đúng, không khí cũng trở nên trầm ngâm. Cô ấy xoa ngực, kéo áo khoác lên, nhìn quanh phòng tiệc một cái, không biết Tống Mục Thanh đã biến mất từ lúc nào.

Lúc này Lâm Sơ Vãn càng cảm thấy khó chịu tới hoảng loạn, dứt khoát rời khỏi phòng tiệc, dự định loanh quanh trong hoa viên rồi thông báo với tài xế tới đón.

Ai ngờ khi đi tới ngã rẽ, nghe được tiếng cười thấp thoáng, là âm thanh của phụ nữ.

Một giọng nữ thánh thót khẽ cười lên: "Giám đốc Tống, hẹn cô bao nhiêu lần cô không trả lời, tôi không hẹn thì lại gặp rồi."

Tuy nói như thế, nhưng rõ ràng người phụ nữ với khuôn mặt diễm lệ rất vui vẻ, còn đưa tay ra chỉ vào tay áo của Tống Mục Thanh. Góc nghiêng của Tống Mục Thanh hướng về phía của Lâm Sơ Vãn, không phản ứng với động tác của người phụ nữ kia, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn đối phương.

"Tôi không có nhiều thời gian, không phải cố ý." Âm thanh của Tống Mục Thanh bình thản, nhưng không lạnh lẽo như thường ngày.

Lúc này người phụ nữ kia khẽ cười nói: "Vậy hai ngày nữa chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"

Tống Mục Thanh cười nói: "Xem tình hình đã."

Lâm Sơ Vãn bất ngờ nhìn thấy cảnh này, bước chân lùi sau đã có chút loạng choạng, rời khỏi nơi này như thể chạy trốn.

Bước chân trên đường tới bãi đỗ xe của Lâm Sơ Vãn hoảng loạn, vì ánh mắt cùng ngữ điệu của Tống Mục Thanh ban nãy rất quen thuộc, quen thuộc tới mức cô ấy vừa nhìn thấy đã lập tức đỏ ửng mắt. Năm đó sau khi Tống Mục Thanh thì thầm bên tai cô ấy nói "Tôi thích cậu, tôi phải làm sao đây", hai người liền ám muội tới cực điểm.

Ánh mắt luôn giống như thanh kiếm sắc của Tống Mục Thanh khi chạm mắt với cô ấy sẽ nhanh chóng hòa tan, ngữ điệu cũng sẽ không lạnh lùng, tuy bình thường rất hờ hững nhưng mang theo nhiệt độ cô ấy có thể cảm nhận được.

Nhưng Tống Mục Thanh như thế, đã không còn tồn tại sau khi cô ấy nhẫn tâm đẩy đi, người còn lại cũng là người phụ nữ âm u lạnh lẽo cay nghiệt mấy năm qua. Không biết bao nhiêu lần Lâm Sơ Vãn nằm mơ về quãng thời gian ám muội nhất trong quan hệ của hai người, cô ấy sợ sau khi chọc thủng lớp giấy mỏng ấy, Tống Mục Thanh sẽ lùi sau, sợ tâm lí lo lắng bị vứt bỏ của Tống Mục Thanh sẽ càng nặng nề, cho nên trong lòng hai người rõ như gương nhưng đều không nói.

Những ngày tháng đó là những ngày tháng đẹp nhất, hai người biết tình cảm trong lòng đối phương, mỗi ngày đều như chìm trong mật ngọt.

Nếu không có ngày hôm ấy thì tốt biết bao, nếu Lâm Sơ Vãn không dẫn Tống Mục Thanh tới thăm anh trai, như thế thì tốt biết bao.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 45
Chương 46
Chương 46
Chương 47
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 49
Chương 50
Chương 50
Chương 51
Chương 51
Chương 52
Chương 52
Chương 52: Nhớ nhung tích tụ
Chương 53
Chương 53: Chỉ cần một mình Giang Trần Âm
Chương 54
Chương 54: Cảm nhận được rõ ràng
Chương 55
Chương 55: Xa cách
Chương 56
Chương 56: Đương nhiên nhớ
Chương 57
Chương 57: Chạm ngực
Chương 58
Chương 58: Không thấy cô đơn
Chương 59
Chương 59: Tránh né
Chương 60
Chương 60: "Người khác"
Chương 61
Chương 61: Về nhà
Chương 62
Chương 62: Người của tôi
Chương 63
Chương 63: Khẽ hôn
Chương 64
Chương 64: Không dám
Chương 65: Khổ sở khó nói
Chương 65
Chương 66
Chương 66: Cảm giác nguy cơ
Chương 67
Chương 67: Tỉ mỉ nghiền ngẫm
Chương 68
Chương 68: Nụ hôn trên trán
Chương 69: Cảm giác cô đơn và bị vứt bỏ
Chương 69
Chương 70
Chương 70: Yêu thầm
Chương 71: Mùa hè
Chương 71
Chương 72: Không thích
Chương 72
Chương 73
Chương 73: Sự dịu dàng của người
Chương 74
Chương 74: Lưới săn mồi
Chương 75
Chương 75: Mong muốn ban đầu
Chương 76
Chương 76: Khẩu vị
Chương 77
Chương 77: Giang Trần Âm phiên bản nam
Chương 78
Chương 78: Không được chạy lung tung
Chương 79
Chương 79: Phát hiện
Chương 80
Chương 80: Nơi khóe môi chạm vào
Chương 81
Chương 81: Không thể trở thành người yêu
Chương 82
Chương 82: Cháu sẽ về
Chương 83
Chương 83: Tin tưởng
Chương 84: Cuộc sống già nua
Chương 84
Chương 85: Dính sát bên tai
Chương 85
Chương 86
Chương 86: Không tiếp nhận
Chương 87
Chương 87: Không cách nào ngừng lại
Chương 88
Chương 88: Tim đập rất nhanh
Chương 89
Chương 89: Quay về vị trí bản thân nên ở
Chương 90
Chương 90: Không nhất thiết phải có tình yêu
Chương 91
Chương 91: Ẩm thấp cùng khó chịu
Chương 92
Chương 92: Đau đớn lại dai dẳng
Chương 93
Chương 93: Không muốn tỉnh lại
Chương 94
Chương 94: Cần thời gian
Chương 95: Cách biệt tuổi tác
Chương 95
Chương 96
Chương 96: Không có danh phận tình yêu
Chương 97
Chương 97: Thích đầu gỗ
Chương 98
Chương 98: Hỗn loạn
Chương 99
Chương 99: Tại sao phải có mặt?
Chương 100
Chương 100: Không quay người lại
Chương 101
Chương 101: Cảm giác sợ hãi
Chương 102
Chương 102: Không dám
Chương 103
Chương 103: Không thể trọn vẹn
Chương 104
Chương 104: Pháo hoa
Chương 105
Chương 105: Người ỷ lại, người bảo vệ
Chương 106: Khoan khoái
Chương 106
Chương 107
Chương 107: Lựa chọn nắm chặt
Chương 108
Chương 108: Đi theo cô
Chương 109
Chương 109: Đừng sợ
Chương 110
Chương 110: Đừng trách bản thân
Chương 111
Chương 111: Lớn tuổi
Chương 112
Chương 112: Thân mật
Chương 113
Chương 113: Không muốn về một mình
Chương 114
Chương 114: Phụ nữ và phụ nữ
Chương 115
Chương 115: Ở lại
Chương 116
Chương 116: Chúng ta sẽ...
Chương 117
Chương 117: Bắt đầu tươi đẹp nhất
Chương 118
Chương 118: Không có sức hấp dẫn
Chương 119
Chương 119: Không thoải mái
Chương 120
Chương 120: Vấn đề tình cảm
Chương 121
Chương 121: Chịu oan ức
Chương 122: Sờ một cái
Chương 122
Chương 123
Chương 123: Tương lai
Chương 124
Chương 124: Không khí ngưng trệ khác thường
Chương 125
Chương 125: Come out
Chương 126
Chương 126: Không thể bắt nạt
Chương 127
Chương 127: Quan hệ của hai người
Chương 128
Chương 128: Ẩn số
Chương 129
Chương 129: Ngọt
Chương 130
Chương 130: Công cốc
Chương 131
Chương 131: Lên giường
Chương 132
Chương 132: Tắm
Chương 133
Chương 133: Ưm ưm ưm
Chương 134
Chương 134: Không thể xa rời
Chương 135
Chương 135: Cả một đời
Chương 136
Chương 136: Chúng ta ngọt nhất
Chương 137
Chương 137: Đây là chuyện của nhà họ Giang
Chương 138
Chương 138: Con cần Mộ Vũ
Chương 139
Chương 139: Con dâu hay con rể
Chương 140
Chương 140: Chúng ta hạnh phúc nhất
Chương 141
Chương 141: Tình yêu, tương lai
Chương 142
Chương 142: Em bằng lòng
Chương 143
Chương 144

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 98
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...