Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 68

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thẩm Nhất ít lời mà súc tích, đem kết quả tra được báo lại một lượt.

—— Dựa theo quy định của Đại Cảnh, cung nhân vào mỗi dịp tiết hội đều có thể xin ra ngoài cung thăm người thân.

Trước kia Tiểu Thúy đã tích đủ số ngày, cho nên vào rằm tháng Giêng được phép xuất cung, cùng người nhà đoàn tụ ba ngày.

Nàng vốn không thích náo nhiệt, mấy hôm đó cũng không mấy khi tiếp xúc với ai. Nhưng trong lúc tra xét, Thẩm Nhất phát hiện những kẻ đầu tiên phát bệnh, hoặc là người nhà của Tiểu Thúy, hoặc là hàng xóm ở quê nàng.

Nghĩ đến việc ấy, Thẩm Miên lập tức đoán rằng nơi ở của Tiểu Thúy chính là nguồn cơn phát sinh dịch bệnh lần này.

Nghe xong, y tính toán ngày mai sẽ thay thường phục rời cung, đến quanh nhà Tiểu Thúy đi một vòng, xem thử có thể phát hiện manh mối gì.

Thẩm Nhất bẩm báo xong liền lui xuống.

Thẩm Miên ôm con báo tuyết nhỏ, vừa đi đến bên giường, đã nghe ngoài điện vang lên một tiếng "Bịch" nặng nề.

Thẩm Miên: ?

Tiền công công không có ở đây, y liền gọi một tiếng với ảnh vệ trực ban: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"

Ảnh vệ bị gọi ra thoáng sững người, vẻ mặt có chút quỷ dị.

Một lát sau, hắn hạ giọng, ấp úng bẩm: "Hồi Bệ hạ... hình như, hình như là thủ lĩnh ra cửa thì... không đứng vững."

Thẩm Miên: Hử?!

Thủ lĩnh ảnh vệ của y, lúc ra khỏi cửa lại vấp ngã?!

Thẩm Miên thoáng ngẫm nghĩ, chẳng lẽ trang bị mà nguyên thân cấp cho bọn họ thật sự có vấn đề?

Mùa đông còn bắt họ mang mặt nạ kim loại thì cũng thôi đi, nhưng sao ngay cả giày cũng chẳng có chút phòng trơn trượt nào thế này?

Nếu đặt ở quê cũ của y, một mùa đông trôi qua, e rằng cả đội ảnh vệ đã sớm bị quét sạch rồi!

Xem ra sau này nhất định phải đổi cho bọn họ bộ trang bị mới.

Thấy Hoàng Đế không nói thêm gì nữa, ảnh vệ vội hành lễ lui xuống.

Ngoài điện chẳng mấy chốc đã khôi phục sự yên tĩnh, Thẩm Miên khẽ ngáp một cái, ôm con báo tuyết leo lên giường.

.....

Ngoài điện, Thẩm Nhất đứng vững thân hình, cúi mắt nhìn xuống dưới chân mình.

Một khối băng nhỏ, lặng lẽ nằm trên mặt đất.

Vừa rồi khi hắn bước xuống bậc thang, khối băng này đột nhiên từ bên cạnh lăn ra, đúng lúc chặn ngay chỗ hắn sắp đặt chân.

Thẩm Nhất không kịp đề phòng, một chân giẫm trúng, cả người lập tức trượt ngã từ bậc thang xuống.

Hắn thu hồi ánh mắt, đưa tầm nhìn hướng về phía Mộc Tê đang ở gần đó.

Mộc Tê chẳng hề sợ hãi, đôi mắt thẳng tắp chăm chú nhìn miệng hắn.

Tựa hồ chỉ chờ Thẩm Nhất mở miệng, Mộc Tê liền sẽ lập tức lao lên, thô bạo xé rách đầu lưỡi hắn.

Động tác của Thẩm Nhất khựng lại, lặng lẽ cúi xuống nhặt khối băng kia lên, vỗ sạch bụi trên y phục rồi xoay người rời đi.

Mộc Tê khẽ hừ một tiếng, trong mắt mang theo tiếc nuối.

.....

Ngày hôm sau, hiếm khi Thẩm Miên dậy thật sớm.

Y dự định sau khi ăn xong sẽ thay một bộ thường phục, lặng lẽ xuất cung dò xét.

Đợi đến khi Lục Chương mang tấu chương đã xử lý xong tiến vào, Thẩm Miên đã bắt đầu thay quần áo.

Để phòng bất trắc, y còn chuẩn bị che mặt. Hiện nay dịch bệnh hoành hành, rất nhiều người khi ra phố đều lựa chọn che miệng mũi, cho nên y làm thế cũng không gây chú ý.

"Bệ hạ định xuất cung?"

Lục Chương phân loại tấu chương đặt ngay ngắn, vừa xoay người đã thấy động tác của Thẩm Miên, liền cau mày, giọng mang lo lắng: "Bên ngoài dịch bệnh tràn lan, Bệ hạ nên giữ gìn long thể. Nếu thật sự cần, thần có thể thay Bệ hạ đi."

"Không cần đâu."

Thẩm Miên lắc đầu, kéo khăn che mặt lên: "Ta chỉ đi kiểm chứng một số việc, rất nhanh sẽ trở về."

Lục Chương thấy dáng vẻ Thẩm Miên đã quyết tâm, chỉ đành bước đến trước mặt y, thay y chỉnh lại khăn che mặt: "Vậy thần sẽ cùng Bệ hạ đi."

Tiền công công vốn muốn xung phong: ...

Thẩm Miên hơi ngập ngừng, cuối cùng cũng gật đầu: "Được thôi."

Lục Chương lại đưa tay giúp Thẩm Miên chỉnh lại ống tay áo, thấp giọng nói: "Bệ hạ chờ một lát, thần đi đổi bộ y phục khác."

Thẩm Miên nhìn bóng dáng hắn vội vã rời đi, trong lòng thoáng nghi hoặc:

Khoan đã, chẳng phải hắn vừa thay đồ xong mới đến đây sao? Sao không đi luôn, còn phải quay về đổi làm gì?

Lục Chương còn chưa quay lại, thì Tống Thanh Ninh đã tới trước.

—— Sáng sớm hôm nay, cậu ta đã nghe đồng hương nói sẽ ra ngoài cung, đến lúc này đã nôn nóng chẳng thể chờ thêm nữa!

Con người đôi khi vốn kỳ quái như thế, khi còn được tự do ra ngoài thì lại thích ở lì trong nhà; nhưng một khi bị giam hãm, chẳng thể tùy tiện bước chân ra khỏi cửa, lại càng khao khát nhớ nhung thế giới bên ngoài.

Tống Thanh Ninh còn cẩn thận hỏi Hoắc Yếm cùng mấy cung nhân bên người, xem có ai muốn nhờ cậu ta mua giúp thứ gì hay không.

Thêm vào đó, bản thân cậu ta cũng có nhiều món muốn mua, cho nên cuối cùng liền viết ra một tờ danh sách dài dằng dặc.

"Đồng hương!"

Tống Thanh Ninh siết chặt tờ giấy trong tay, hớn hở: "Chúng ta đi đến phố kia trước được không?"

Thẩm Miên liếc mắt nhìn vật cậu ta đang nắm trong tay: "Đó là gì?"

Tống Thanh Ninh mở tay ra, trưng bày thứ cuộn tròn như quyển trục ấy cho Thẩm Miên xem, vẻ mặt hớn hở: "Danh sách mua sắm của ta!"

Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, cậu ta tất nhiên phải chuẩn bị mua thật nhiều đồ!

Thẩm Miên đón lấy, mở ra xem ——

Ngay khoảnh khắc ấy, một đầu khác của tờ giấy đã trực tiếp rơi khỏi tay y, kéo dài một đường xuống tận đất, hệt như thác đổ nghìn trượng. Nếu duỗi thẳng ra, e còn cao hơn cả Tống Thanh Ninh một cái đầu.

Thẩm Miên: ...

Y cảm thán: "Trong cung có việc mua sắm, quả nhiên nên giao cho ngươi đi làm."

Thẩm Miên liếc vài hàng chữ ngoằn ngoèo như chó gặm trên giấy, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, liền dứt khoát trả lại cho cậu ta.

"Trả cho ngươi, cất kỹ vào."

"Ồ ồ."

Tống Thanh Ninh vui vẻ nhận lại, nhanh chóng cuộn gọn tờ giấy.

Sau khi cuộn xong danh sách mua sắm của mình, cậu ta cũng che kín mặt giống như Thẩm Miên, hạ giọng nói: "Đi thôi, Bệ hạ?"

Thẩm Miên xua tay: "Đợi thêm một lát."

Y còn chưa nói tiếp câu sau, Tống Thanh Ninh đã tỏ ra bộ dạng hiểu rõ mọi chuyện: "Lục đại nhân cũng muốn đi cùng phải không?"

Thẩm Miên khẽ "Ừ" một tiếng, quả nhiên không ngoài dự đoán mà nghe thấy cậu ta bật ra một tiếng "Chậc".

Y trừng mắt lườm đứa con bất hiếu của mình.

Tống Thanh Ninh liên tục xua tay, cười gượng: "Hắc hắc, không có gì, không có gì."

Cắn câu rồi, quả nhiên là cắn câu rồi.

Nói thật chứ, Lục đại nhân cũng thật quá dính người.

Nhìn bề ngoài thì điềm đạm, cẩn trọng, ai ngờ sau lưng lại... chậc chậc.

"Bệ hạ."

Ngay lúc Thẩm Miên còn đang do dự có nên dạy dỗ đứa con bất hiếu một phen hay không, thì Lục Chương đã thay xong y phục quay trở lại.

Tống Thanh Ninh vốn định chọc ghẹo Thẩm Miên đôi câu, liền lập tức đứng nghiêm chỉnh, thậm chí còn lùi sang một bên.

Thế nhưng ánh mắt Lục Chương nhìn về phía cậu ta vẫn mang theo vẻ ghét bỏ: "Tống công tử... cũng muốn cùng Bệ hạ xuất cung?"

Trong thoáng chốc, Tống Thanh Ninh tựa hồ nghe thấy cả tiếng nghiến răng của Lục Chương.

Ánh mắt cậu ta đảo qua lại giữa Thẩm Miên và Lục Chương, đến khi nhìn thấy áo bào ngoài của cả hai có cùng màu sắc, liền hiện ra một vẻ mặt vỡ lẽ.

À há, khó trách Lục đại nhân còn phải quay lại thay đồ...

Thẩm Miên khẽ gật đầu với Lục Chương: "Đúng vậy, hắn cũng đi."

Áp lực quanh thân Lục Chương nhất thời hạ xuống mấy phần.

Tiền công công kịp thời chen vào: "Bệ hạ, nô tài cũng..."

"Ngươi ở lại trong cung đi."

Thẩm Miên thẳng thừng từ chối: "Ta mang Mộc Tê theo là đủ rồi."

Tiền công công: ?

Bệ hạ ——!?

.....

Một đoàn người ra khỏi cung, thẳng hướng đến nhà Tiểu Thúy.

Khi tới nơi, Tống Thanh Ninh theo Thẩm Miên bước xuống xe ngựa, lập tức thở phào một hơi thật dài.

Phù—— cùng nghĩa phụ, nghĩa mẫu ngồi chung một cỗ xe, lúc nào cũng có cảm giác bản thân thật thừa thãi.

Thẩm Miên đứng trước xe, đưa mắt quan sát bốn phía, quả nhiên phát hiện người đi lại trên phố thưa thớt hơn hẳn.

Phần lớn người đi đường đều dáng vẻ vội vàng, nét u sầu hằn rõ trên gương mặt.

Khung cảnh hiu quạnh ấy khiến tâm tình Tống Thanh Ninh cũng trở nên nặng nề.

Cậu ta ghé sát vào bên cạnh Thẩm Miên, thấp giọng hỏi: "Đồng hương, hiện tại chúng ta đi đâu vậy?"

Thẩm Miên không lên tiếng, chỉ phất tay ra hiệu phương hướng, rồi dẫn mọi người rẽ sang bên phải.

Quả cầu hệ thống màu đen chỉ mình Thẩm Miên thấy được lúc này đang đứng trên vai, nó không ngừng quét dữ liệu khắp nơi.

【Ký chủ.】

Đôi vuốt của hệ thống khựng lại, lướt hai cái trên màn hình: 【Ngài đi sang bên trái thử xem.】

Mọi người đi theo bước chân Thẩm Miên, vòng vo một hồi, cuối cùng dừng lại trước một chiếc giếng nước.

Trong Kinh Thành không phải hộ gia đình nào cũng có giếng riêng, rất nhiều hộ dân thường đến giếng chung trên phố để gánh nước dùng hằng ngày.

Giếng nước trước mắt này, lại gần ngay cạnh nhà Tiểu Thúy.

Hệ thống từ trên vai Thẩm Miên nhảy xuống, đứng cạnh giếng:【Nguồn nước trong giếng này dường như có vấn đề.】

Thẩm Miên vừa định bước lên thì đã bị Lục Chương cản lại: "Bệ hạ, bên giếng nguy hiểm, xin người cẩn thận."

Tống Thanh Ninh đã thò đầu bám vào miệng giếng thám thính: ...

Nghĩa mẫu thật lạnh lùng, làm con đau lòng quá thể!

Thẩm Miên lùi nửa bước, tiện tay kéo Tống Thanh Ninh về: "Ngươi thật sự không sợ rơi xuống hay sao?"

Đôi mắt Tống Thanh Ninh lập tức ngấn nước, cảm động nhìn về phía Thẩm Miên: !

Cũng may nghĩa phụ vẫn còn chút để tâm đến sống chết của con.

Móng vuốt hệ thống chỉ vào giếng, giọng run rẩy:【 Nguồn nước bên trong đã bị ô nhiễm, ký chủ. Hơn nữa... hình như bên dưới còn có thứ gì đó. 】

Thẩm Miên từ trong ngực lấy ra một bình sứ tinh xảo, bên trong là thuốc giải độc mà Tống Thanh Ninh đã đưa cho y.

"Rắc thuốc này vào, có thể giải quyết được không?"

09 đảo tròng mắt điện tử, móng vuốt "cạch cạch" gõ trên màn hình.

Chẳng mấy chốc, kết quả phân tích đã hiện lên:【Có thể, ký chủ. Nhưng... chúng ta có nên mang vật gây ô nhiễm kia lên không?】

Ánh mắt Thẩm Miên quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên chiếc thùng gỗ bỏ trống cạnh giếng.

Thấy vậy, Lục Chương lập tức bước tới nhấc thùng lên.

"Bệ hạ?"

Hắn không rõ Thẩm Miên định làm gì, chỉ biết rằng lúc này tốt nhất nên ít chạm vào nguồn nước bên ngoài.

Thẩm Miên liếc về phía hệ thống đang đứng.

09 đối diện ánh mắt ký chủ, lông toàn thân đều dựng đứng.

【Ký chủ, ngài... ngài định làm gì?!】

Không thể nào, sẽ không có ký chủ nào tàn nhẫn đến mức đối xử như thế với một hệ thống đáng yêu, mềm mại như nó đâu chứ?!

Thẩm Miên nhún vai: "Nếu không thì sao? Ngươi xem ở đây, ai thích hợp xuống giếng vớt vật kia nhất?"

09 chậm rãi lùi về phía sau, đôi mắt điện tử xanh lục tràn đầy cự tuyệt:【Không không, ký chủ, ta nói cho ngài biết, ta là——】

Chưa kịp nói dứt lời, Thẩm Miên đã đưa tay tóm gọn quả cầu lông, thả ngay vào thùng nước. Trước khi nó kịp nhảy dựng lên kháng nghị, y đã nhanh chóng dùng dây buộc, thả thùng xuống giếng.

09:【!!!】

A a a —— độc hại quá!

Nó vừa rà quét đã biết rõ trong đó là thứ gì, quả thực không muốn chạm vào một chút nào!

Thùng nước vừa chạm mặt giếng, lập tức vang lên tiếng "Ùm" cùng âm thanh ngạt ngào khụt khịt của 09.

"Nhanh lên."

Nhưng âm thanh ấy không khơi dậy nổi chút lòng trắc ẩn nào của Thẩm Miên.

Trái tim y còn lạnh lẽo hơn cả lưỡi dao cắt cá trong siêu thị mười năm, chỉ buông mấy lời khiến hệ thống muốn chết cho rồi: "Xử lý xong sớm thì còn sớm trở về. Trước kia ngươi bắt bọ chó chẳng phải rất nhanh sao?"

09: ...

Nó thật sự muốn bùng nổ rồi!

Hệ thống phẫn nộ dậm vuốt, từ trong thùng uốn éo bò xuống, bất đắc dĩ lặn thẳng xuống đáy nước, đi tìm thứ mà nó vừa quét được.

Chẳng mấy chốc, bên tai Thẩm Miên đã vang lên tiếng nôn khan đứt quãng:【 Ọe... ký chủ... ọe... khó chịu quá... 】

Quả cầu lông ướt sũng quăng vật kia vào trong thùng, rồi tự mình chật vật trèo lên mép, liều mạng chà sát đôi vuốt, hối hả gào lên:【Mau kéo ta lên đi!!!】

——————

Tác giả có lời muốn nói:

09: Ký chủ của ta thật không có trái tim!

Lại là một ngày cầu nguyện kiếp sau có thể được ghép cho một ký chủ sinh viên đại học nhân hậu hơn...

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 68
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...