Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 96

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lời Thẩm Miên vừa dứt, trong doanh trướng lại một lần nữa rơi vào tĩnh mịch chết lặng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bên tai y vang lên giọng điệu vui sướng khi thấy người gặp hoạ của hệ thống: 【Oa, bất ngờ quá, tim của Lục Chương hiện tại đập thật nhanh.】

09 chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi mình bị ký chủ bóp cả buổi, liền thấy vô cùng bất bình.

Nếu Lục Chương chịu sớm tỉnh lại, nó đã không phải chịu cảnh bị vò nát như thế!

Thẩm Miên hờ hững liếc qua hệ thống, không chút áy náy: "Ai bảo ngươi không quét cho sớm?"

09:?!

Nó tức tối, phừng phừng nhảy khỏi vai Thẩm Miên, bay thẳng đến bên cạnh Lục Chương. Thấy hắn vẫn nhắm chặt mắt, 09 bèn hiện chút thân thể, dùng bộ lông mềm mịn cọ nhẹ lên vành tai hắn.

Người nam nhân vốn nằm yên trên giường bỗng hơi cau mày.

Tuy hắn lập tức điều chỉnh lại biểu tình, nhưng Thẩm Miên vẫn bắt được khoảnh khắc mất tự nhiên ấy.

Trong lòng y khẽ hừ lạnh, giọng nói cũng mang theo ý cười lạnh lẽo: "Xem ra đêm nay Lục ái khanh sẽ không tỉnh lại. Vậy để trẫm đưa ái khanh sang trướng của Vệ Quốc Công tĩnh dưỡng."

"Thương thế của Lục ái khanh nghiêm trọng, e rằng sau khi hồi Kinh phải dưỡng thương trong phủ Vệ Quốc Công suốt một năm——"

Lời còn chưa dứt, người trên giường bỗng khụ nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

Vừa mở mắt đã chạm ngay ánh nhìn đầy chất vấn, đầy trách phạt của Bệ hạ.

Lục Chương: ......

Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt còn vương chút mơ hồ: "Bệ hạ?"

Thẩm Miên: ?

Khoan đã, người này thật biết cách diễn trò!

Y nhìn nam nhân nằm trên giường, lạnh giọng hỏi: "Lục ái khanh nỡ lòng tỉnh dậy rồi sao?"

Lục Chương lại khẽ ho khan hai tiếng, thấy Thẩm Miên sắc mặt thờ ơ, liền gắng gượng chống thân thể định ngồi dậy.

"Đừng nhúc nhích."

Thẩm Miên duỗi tay, ấn hắn trở xuống.

Giọng y lạnh lẽo: "Tỉnh dậy từ khi nào?"

Lục Chương thoáng dừng lại, đối diện ánh mắt càng lúc càng bất thiện của Thẩm Miên, đành thừa nhận: "Là... lúc vừa rồi Bệ hạ mắng thần."

Khi hắn khôi phục lại ý thức, vốn dĩ đã định mở mắt, nhưng lúc ấy thời cơ thật sự không thích hợp.

Không ngờ chờ đến khi Bệ hạ mắng mỏi miệng, lại gọi cả thái y tới, hắn kéo dài mãi, thầm nghĩ Bệ hạ có thể giống như trong thoại bản, tự tay đút hắn uống thuốc.

Kết quả ——

Sắc mặt Thẩm Miên sa sầm: Hóa ra sớm đã tỉnh rồi?!

09 lập tức thêm dầu vào lửa:【Ký chủ, mắng hắn đi!】

Đáng giận, hại nó bị bóp nát lâu đến thế!

Lục Chương nằm nghiêng trên giường, bỗng cảm giác như trên đỉnh đầu mình có vật gì đó.

Mặt Thẩm Miên không đổi sắc, nhanh tay hất văng cục than đen đang dẫm loạn trên người Lục Chương sang một bên, giọng điệu không rõ vui giận: "Thế nào, Lục ái khanh là chưa nghe đủ trẫm mắng, cho nên vẫn luôn giả bộ hôn mê?"

Lục Chương: ......

Hắn khẽ hắng giọng: "Khiến Bệ hạ lo lắng là lỗi của thần."

Thẩm Miên lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người định bước ra ngoài: "Nếu đã tỉnh, trẫm sẽ gọi Văn thái y đến xem lại thương thế, tiện thể đem thuốc đã sắc đưa tới."

Hừ, lát nữa sai Văn thái y cho thêm vài vị thuốc, bằng không trẫm đây đúng là quá dung túng hắn, dám cả gan giả vờ hôn mê!

Y vừa xoay người, Lục Chương đã ngồi bật dậy, bàn tay trái lập tức nắm lấy cổ tay Thẩm Miên: "Bệ hạ......"

Thẩm Miên quay đầu, cau mày: "Làm sao?"

Khóe môi Lục Chương khẽ cong, giọng yếu ớt: "Bệ hạ sẽ không dặn Văn thái y... gia thêm chút thứ gì đó vào thuốc của thần chứ?"

Thẩm Miên tặc lưỡi, không đáp lời.

Chỉ là thêm một chút chút thôi, để hắn khắc cốt ghi tâm!

Sắc mặt Lục Chương lộ vài phần khổ sở: "Thuốc lần trước, quả thực có chút... Bệ hạ, không bằng tha cho thần một lần đi?"

Vừa nói, bàn tay trái hắn dần trượt xuống nắm lấy tay Thẩm Miên.

Thẩm Miên muốn hất ra, nhưng lại lo làm động đến vết thương của hắn, nhất thời cứng người tại chỗ.

Lục Chương nhìn thẳng vào y, tiếp tục thử thăm dò: "Bệ hạ?"

Thẩm Miên: ......

.....

Khi Văn thái y lại bị gọi tới, vừa bước vào liền cảm thấy không khí trong doanh trướng có chút kỳ lạ.

Lục đại nhân nhìn thì như mất tự nhiên, còn Bệ hạ, dù thấy Lục đại nhân đã tỉnh, nhưng trên mặt cũng không có bao nhiêu vui mừng, ngược lại còn phảng phất mang theo ——

Vẻ giận dữ?

Văn thái y không rõ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành làm bộ như không hay biết, nghiêm cẩn bước đến bắt mạch cho Lục Chương.

Ông đè thấp âm thanh: "Lục đại nhân đã tỉnh, Bệ hạ cũng không cần quá mức lo lắng. Chỉ cần đêm nay không phát sốt, lại kiên trì dùng thuốc thêm vài ngày, mỗi ngày thay thuốc rửa sạch miệng vết thương, thì sẽ không để lại gì đáng ngại."

Sau khi dặn dò thêm vài điều, ông lại nói: "Bệ hạ, tầm một khắc nữa thuốc sẽ sắc xong. Chờ thuốc xong, thần sẽ tự mình đưa tới."

Thẩm Miên ngồi trên ghế không xa, khẽ gật đầu: "Ừ, đi đi."

Chờ người rời khỏi, trong doanh trướng lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.

Chẳng bao lâu sau, cung nhân đã bưng chén thuốc nóng hổi tiến vào.

Thẩm Miên đưa cho Lục Chương hai miếng điểm tâm, mới bảo hắn uống thuốc.

Nghe mùi đắng cay từ chén thuốc bốc lên, trong lòng y mới vơi đi chút tức giận.

Lục Chương uống xong, vừa súc miệng, liền thấy Thẩm Miên từ trong ngực móc ra một chiếc bình sứ.

Hắn nhớ tới lời dặn của Văn thái y khi nãy, trong lòng bỗng dâng lên vài phần mong đợi.

Chẳng lẽ, Bệ hạ định đích thân thay thuốc cho hắn?

Thẩm Miên lấy chén thuốc trống đặt trên bàn, mở nắp bình sứ.

【Đổ thêm chút nữa, chậm thôi... dừng!】

09 đứng trên vai ký chủ chỉ huy, bảo đảm liều lượng vừa vặn.

Thẩm Miên đem thuốc mà Tống Thanh Ninh đưa cho đổ vào chén, lại rót thêm nửa chén nước ấm khẽ khuấy đều.

Cục than đen kia hả hê, thò ra một móng vuốt nhỏ giúp ký chủ khuấy đều.

Vừa thu vuốt lại, nó tò mò cho vào miệng l**m thử.

Ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt điện tử màu xanh lục của hệ thống lập tức biến thành màu tím.

【Ọe!】

【Ký chủ, thuốc của Tống Thanh Ninh khó uống đến vậy sao? Ta sắp hỏng mất rồi... ọe!】

Hệ thống vội vàng hất tung chút thuốc còn sót lại trên móng vuốt, rồi phát ra tiếng kêu thê thảm như sắp chết máy.

Nghe phản ứng của hệ thống, khóe môi Thẩm Miên chậm rãi nở nụ cười vừa lòng.

Hừ, vốn chỉ định thoa ngoài da hoặc lẫn vào thuốc thường cho Lục Chương uống, nhưng tên này đã dám giả vờ hôn mê, vậy thì phải nếm gấp đôi, để hắn cẩn thận lĩnh hội cái gọi là nghĩa tử đưa tới ấm áp.

Lục Chương nhìn Bệ hạ lần nữa đưa chén thuốc tới trước mặt.

Bệ hạ khẽ nâng cằm, ra hiệu cho hắn uống sạch.

Ánh mắt Lục Chương rơi trên chén thuốc, rồi chợt ngẩn ra.

Nước thuốc lần này là màu tím quỷ dị, lại vì hệ thống khuấy quá mạnh, mặt trên còn nổi một tầng phù mạt, thoạt nhìn cực kỳ kỳ lạ.

Động tác tiếp nhận chén thuốc của Lục Chương thoáng khựng lại.

Giọng của Thẩm Miên lạnh băng: "Thế nào, Lục đại nhân còn đang chờ đợi điều gì?"

Lục Chương: ......

Biết trong lòng Bệ hạ vẫn còn giận, hắn đành ngoan ngoãn nhận lấy chén thuốc, đem thứ thuốc quỷ dị kia một hơi uống cạn.

Khoảnh khắc ấy, Thẩm Miên liền thấy vẻ mặt của Lục Chương vốn luôn khống chế cực tốt, nay không tài nào giữ nổi mà vặn vẹo đến khó coi.

Bệ hạ lúc này mới nguôi giận đôi phần.

Mặc kệ nói thế nào, Tống Thanh Ninh... làm rất tốt!

Uống thuốc xong, Lục Chương khẽ thở ra, lại đưa tay nắm lấy tay Thẩm Miên: "Bệ hạ còn đang giận thần sao?"

Hắn kéo người đến trước mặt mình, cánh tay trái vòng qua eo y, khe khẽ thở dài: "Nếu Bệ hạ vẫn chưa hết giận, thần có thể uống thêm vài chén thuốc nữa."

Thẩm Miên không chút nể tình: "Ồ, vậy sao? Xem ra Lục ái khanh thật sự thích uống thuốc. Vậy ngày mai trẫm sẽ bảo Văn thái y kê thêm cho ngươi hai đơn, ngươi thay phiên mà uống."

Lục Chương: ......

Hắn nghẹn lời.

Thẩm Miên cúi đầu, thoát khỏi vòng ôm của hắn, bước đến chiếc ghế bên giường ngồi xuống, dáng vẻ như muốn truy hỏi tội: "Thuốc cũng đã uống rồi, Lục đại nhân, vậy ngươi hãy nói cho trẫm nghe, vì sao ngươi dặn trẫm không được mạo hiểm, kết quả chính ngươi lại một đường truy đuổi Lan Đê Vương đến tận bây giờ? Còn có ——"

Ánh mắt y dừng lại trên nhuyễn giáp, rồi lại chỉ vào những vết thương trên người Lục Chương: "Những thương tích này đều là từ đâu mà ra?"

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chương: Không được chút lợi lộc, lại còn uống bát thuốc khó nuốt nhất trong đời.

Thẩm Miên: Thuốc nãy là do nghĩa tử bỏ bạc lớn để mua đấy, ngươi không biết nói cảm ơn sao?!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 96
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...