Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 80

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Giọng nói của Lan Đê Vương vừa dứt, Đại vương tử Đạt Ha Tô lập tức nở nụ cười ngạo mạn, tựa như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Bên cạnh gã, mấy tướng lãnh Lan Đê nghe vậy, trong đầu đã tưởng đến cảnh mình cưỡi ngựa tung hoành ở Đại Cảnh, đốt, giết, cướp phá một phen, ánh mắt đều không giấu nổi hưng phấn.

Nghĩ đến lần trước từng chịu thiệt thòi trong tay quân Đại Cảnh, trong mắt Đại vương tử liền thoáng qua một tia âm độc.

"Không biết tiểu Hoàng Đế của Đại Cảnh đã chết hay chưa."

Gã cười lạnh, tràn ngập ác ý: "Nếu y còn chưa chết, chờ bản vương công phá được Kinh Thành Đại Cảnh, nhất định sẽ lôi y ra khỏi hoàng cung, hành hạ tra tấn một phen, mới có thể xua được mối hận trong lòng này!"

"Phụ vương."

Đạt Ha Tô khom người hành lễ, rồi nói: "Nếu Ô Bốc đã cùng chúng ta đạt thành hiệp nghị, chi bằng nhân lúc Kinh Thành Đại Cảnh đang lâm dịch bệnh, trong cung hỗn loạn, liền mượn đường Ô Bốc, trực tiếp công thẳng Thịnh Nhạc!"

So với Lan Đê, quan hệ giữa Ô Bốc và Đại Cảnh ôn hòa hơn, cho nên binh lực trấn thủ biên quan cũng ít.

Phía thành Tuyên Ninh có Vệ Quốc Công trấn giữ, bọn họ khó mà động thủ, nhưng nếu từ Thịnh Nhạc, nơi phòng thủ không quá nghiêm mật mà đánh thẳng vào, thì chưa đầy nửa tháng hẳn là có thể chiếm được hai tòa thành trì!

"Ô Bốc tuy yếu, nhưng địa thế lại không tồi."

Đạt Ha Tô hăng hái nói: "Chi bằng sau khi thắng trận trở về, chúng ta lại hợp binh mà ——"

Lan Đê Vương gật đầu: "Ừ, đợi đại sự thành công, cái nước nhỏ Ô Bốc kia, tất nhiên không đáng để để tâm."

Ô Bốc chỉ là một nước nhỏ, quốc lực bạc nhược, Ô Bốc Vương xưa nay vẫn luôn do dự, khi thì dựa vào Đại Cảnh, khi lại ngả về Lan Đê.

Lần này thấy bọn họ chuẩn bị xuất binh đánh Đại Cảnh, Ô Bốc liền sảng khoái đồng ý mở đường.

Chỉ là, thấy rõ Lan Đê đang nóng vội, Ô Bốc liền thừa cơ dở công phu ngoạm sư tử, đòi lấy không ít dê bò, ngựa quý.

Lan Đê Vương cũng không do dự bao nhiêu, liền đáp ứng ngay.

Dù sao thì sớm muộn gì thì những thứ ấy cũng sẽ trở về tay bọn họ.

"Binh chia làm ba đường."

Lan Đê Vương chậm rãi cất lời: "Đạt Ha Tô, con dẫn chủ lực, mượn đường Ô Bốc, rồi đánh thẳng vào Thịnh Nhạc."

"Nội Nhĩ Cát mang năm vạn binh mã, tấn công chính diện Tĩnh Bắc quân. Tùng Cam dẫn quân vòng đường khác, công thẳng thành Tuyên Ninh!"

Ông ta tăng thêm ngữ khí: "Cần phải tốc chiến tốc thắng!"

Năm vạn binh mã, chí ít cũng có thể cầm chân Tĩnh Bắc quân một khoảng thời gian.

Bên phía Hoàng Đế Đại Cảnh, bản thân ốc còn không mang nổi mình ốc, mà Tấn Vương cũng đã cùng bọn họ đạt thành hiệp nghị. Nếu Tấn Vương đắc thủ, Đại Cảnh tất sẽ không chi viện cho Vệ Quốc Công.

Ông ta muốn xem thử, không có lương thảo tiếp tế, Vệ Quốc Công cùng Tĩnh Bắc quân còn có thể chống đỡ được bao lâu!

Lan Đê Vương chậm rãi đưa tay trái xoa lên cánh tay mình, ánh mắt hiện lên vẻ âm ngoan:

Đến lúc đó, ông ta nhất định phải đích thân ra tay, chặt lấy thủ cấp họ Lục!

"Khụ khụ!"

Trong chủ trướng, Vệ Quốc Công suýt chút nữa bị xương cá mắc nghẹn.

Thẩm Miên vội quay đầu, quan tâm hỏi: "Vệ Quốc Công không sao chứ?"

"Có cần mời thái y đến xem qua không?"

Mặt Vệ Quốc Công đỏ lên, liên tục xua tay: "Đa tạ Bệ hạ, thần không có việc gì."

Ông điều hòa hơi thở, rồi hung hăng trừng mắt liếc tiểu nhi tử ngồi xéo phía đối diện.

Ăn cơm cũng chẳng yên, ở trước mặt Thiên tử mà cứ nhúc nhích lăng xăng cái gì chứ!

Mặt mày Lục Chiêu ủ rũ, chân khẽ run run dưới gầm bàn.

Lúc nãy hắn ta vào trướng, đã đưa con hồ ly cho thân vệ bên ngoài giữ hộ, nhưng lại quên tháo túi săn xuống!

Con thỏ vốn để trong đó, Lục Chiêu cũng không giết, chỉ định mang về cho hồ ly bắt chơi.

Nào ngờ bây giờ con thỏ lại bắt đầu giãy dụa nhúc nhích, thậm chí còn muốn chui ra ngoài.

Không được!

Trong doanh trướng Bệ hạ đang dùng cơm, nếu con thỏ bất ngờ chạy tán loạn, chỉ nghĩ thôi đã thấy mình sẽ bị chết rất thảm!

Ngồi cạnh hắn ta, Tống Thanh Ninh liếc mắt một cái, liền lập tức xê dịch sang phía Hoắc Yếm.

Không phải chứ, người đệ đệ này của Lục đại nhân...

Nhìn qua cứ như sắp biến dị rồi vậy.

Vì sao nghĩa phụ lại bảo hắn ta ngồi ở đây? Chẳng lẽ thấy nghĩa tử vô dụng, cho nên muốn đổi một nghĩa tử khác hay sao!?

Nghe thấy tiếng Vệ Quốc Công dứt khoát từ chối, Thẩm Miên nửa tin nửa ngờ gật đầu, rồi tiện tay gắp khối cà rốt trong bát mình bỏ sang bát Lục Chương.

Người này rốt cuộc là sao vậy, rõ ràng y ghét nhất là cà rốt mà!

"Khụ khụ khụ!"

Vệ Quốc Công vừa định uống ngụm trà, lại bất ngờ ho khan dữ dội.

Chiếc đũa trong tay Thẩm Miên khựng lại giữa không trung.

A, thuận tay thôi mà.

Y hơi cứng người, quay đầu nhìn chằm chằm vào Lục Chương đang ung dung gắp miếng cà rốt ấy bỏ vào miệng.

Nhận ra ánh mắt của Hoàng Đế, Lục Chương vô tội ngẩng mắt nhìn lại: "?"

Thẩm Miên: Không phải, hắn đang giả bộ cái gì vậy!?

Ở Kinh Thành, hắn chưa từng gắp cà rốt cho Bệ hạ, thế mà vừa rồi, Bệ hạ lại không chút phòng bị, tiện tay ném thẳng đồ ăn vào bát hắn.

Y có chút chột dạ, ngẩng mắt nhìn về phía Vệ Quốc Công.

Ngay sau đó liền đối diện ánh mắt vừa thống khổ, vừa áy náy đến mức hận không thể đấm ngực dậm chân của Vệ Quốc Công.

Thẩm Miên: ......

Y thu hồi tầm mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra, rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

"Trẫm cảnh cáo ngươi."

Thừa dịp Vệ Quốc Công không chú ý, Thẩm Miên nghiến răng ghé sát bên tai Lục Chương: "Thành thật cho trẫm một chút!"

"Nếu không lần này Vệ Quốc Công có muốn đánh chết ngươi, trẫm cũng mặc kệ!"

Lục Chương khẽ thở dài: "Bệ hạ thật nhẫn tâm."

Thẩm Miên hung dữ trừng mắt: "Hừ, trẫm nhẫn tâm? Đó là Lục ái khanh tự chuốc lấy!"

Rốt cuộc cốt truyện trong nguyên tác là thế nào, đây không phải là vị Thế tử Vệ Quốc Công ngu trung ít lời kia!

【 Cũng không hẳn là hoàn toàn không phải.】

09 vẫn lén ăn vụng nãy giờ, lúc này đã no nê rồi còn khẽ ợ một cái, thỏa mãn thò móng vuốt xoa xoa cái bụng, mặc dù Thẩm Miên không nhìn ra bụng nó ở chỗ nào:【Ít ra thì vẫn còn giữ lại chữ "trung" mà.】

Thẩm Miên: ......

Lục Chương lại khẽ nghiêng người tới gần: "Có điều, phụ thân e rằng tạm thời không rảnh lo cho thần."

Thẩm Miên: Hửm?

Hắn muốn làm gì?

Lục ái khanh thoạt nhìn trầm mặc ổn trọng, nhưng thực chất lại là nhân bánh mè đen.

【Chưa chắc.】

09 hì hì cười mấy tiếng: 【Cũng có khi là nhân sữa vàng ấy chứ.】

Thẩm Miên lập tức nhớ tới cảnh báo sinh mệnh màu vàng nhấp nháy trước đó —— 9 điểm sinh mệnh!

9 điểm sinh mệnh!

Không biết Lục Chương đang toan tính điều gì, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, y tuyệt đối, tuyệt đối phải giữ khoảng cách với hắn!

Tưởng rằng có Vệ Quốc Công ở đây, người này sẽ thu liễm đôi chút, nhưng không ngờ lại càng quá đáng hơn!

"Sao chỉ ăn cơm không vậy."

Lục Chương xoay người, gắp cho Lục Chiêu hai miếng thịt: "Ăn chút rau đi."

Lục Chiêu lập tức cảm động ngẩng nhìn đại ca nhà mình.

Hu hu, tuy phụ thân trông như muốn đánh chết hắn ta, nhưng ít nhất đại ca vẫn còn quan tâm đến sống chết của hắn ta!

Ánh mắt Lục Chương khẽ đảo xuống, bàn tay trái hơi vươn về phía đệ đệ.

Tốt quá, mấy con thỏ hình như yên tĩnh lại rồi.

Lục Chiêu thở phào, vội vàng cắm cúi ăn cơm, chỉ mong mau ăn xong để còn trở về doanh trướng của mình.

Vệ Quốc Công khẽ thở dài một hơi, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt.

Đột nhiên, ông cảm giác bên chân hình như có cái gì chạm vào.

Mộc Tê ở một bên khẽ "hửm?" một tiếng, tiến lên vài bước: "Bệ hạ."

Thẩm Miên quay đầu: "Sao vậy?"

Mộc Tê chỉ tay: "Dưới đất có thứ gì đó."

"Ể?"

Nghe Mộc Tê nói, Tống Thanh Ninh lập tức cúi người nhìn xuống dưới bàn.

Thanh âm ngạc nhiên của cậu ta vang lên trong trướng: "Thỏ con? Thật đáng yêu, từ đâu chạy vào đây?"

Trong khoảnh khắc, cả doanh trướng rơi vào yên lặng.

Lục Chiêu cứng đờ, chiếc đũa nắm trong tay, miệng còn ngậm cơm, cả người giống như pho tượng đá.

Rất nhanh, Vệ Quốc Công đã kéo Lục Chiêu lui ra ngoài.

Ông thậm chí chẳng còn tâm tư quản đến trưởng tử đang kề sát bên Hoàng Đế.

Hai cha con đi xa rồi, Thẩm Miên vẫn còn nghe thấy tiếng kêu bi thảm của Lục Chiêu: "Phụ thân, người nghe con giải thích! Con thật sự đã buộc túi cẩn thận rồi, thật sự! Con không biết tại sao chúng lại chạy ra!"

"A —— phụ thân!"

Tiếng kêu cứu lạc giọng nhanh chóng tắt hẳn.

Tống Thanh Ninh cùng Hoắc Yếm mỗi người ôm một con thỏ, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

"Ờ, nghĩa phụ ——"

Tống Thanh Ninh khẽ xoa đầu con thỏ con trong tay: "Con thỏ này xử lý thế nào? Hắn còn muốn nữa không?"

Thẩm Miên đáp: "Hẳn là không cần, các ngươi cứ mang về đi."

"Đường xa mệt nhọc, hôm nay không có việc gì, các ngươi trở về nghỉ ngơi cho tốt."

Trong lòng y thầm nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn e rằng Lục Chiêu sẽ không còn rảnh để lo mấy con thỏ này.

Chỉ mong Vệ Quốc Công hạ thủ lưu tình, đừng đánh chết đứa nhỏ kia.

"Bệ hạ?"

Đợi mọi người đều lui ra, Lục Chương lại tiến tới, nhét vào tay Thẩm Miên một chiếc lò sưởi tay còn ấm, thấp giọng khuyên: "Bệ hạ cũng nên nghỉ ngơi một lát đi?"

Thẩm Miên còn chưa kịp mở miệng, Lục Chương đã đứng phía sau y, ấn nhẹ xuống vai: "Bệ hạ, thả lỏng, thần giúp Bệ hạ xoa bóp một chút."

Thẩm Miên: "Túi săn của Lục Chiêu là ngươi cởi ra?"

Động tác của Lục Chương thoáng khựng lại, rồi thản nhiên thừa nhận: "Vâng."

Giọng hắn nhàn nhạt: "Phụ thân dẫn nó đến biên quan rèn luyện, thế mà không chịu luyện võ cho tử tế, suốt ngày chỉ nghĩ trốn ra ngoài, bị dạy dỗ một chút cũng là đáng."

Thẩm Miên thoáng lặng đi.

Quả nhiên là hắn!

Y đã nói rồi, sao con thỏ lại có thể đột ngột chạy ra ngoài được chứ.

Thẩm Miên khẽ nói: "Lục Chiêu còn trẻ, khó tránh khỏi ——"

"Bệ hạ."

Lục Chương khom người, ghé sát vào tai Thẩm Miên: "Thần khi còn nhỏ tuổi hơn nó, đã theo quân ra trận giết địch."

Lời phía sau của Thẩm Miên lập tức nghẹn lại.

Lục Chương khẽ thở dài: "Nếu nó vẫn không nên thân, đến một ngày không may gặp chuyện, thì biết phải làm sao đây?"

Thẩm Miên lập tức nghĩ đến cốt truyện: Lục Chiêu vốn chỉ là đi du ngoạn, lại nửa đường nghe tin phụ thân và huynh trưởng đều qua đời.

Lục Chiêu không phải trưởng thành trong một ngày.

Hắn ta mất đi phụ thân và huynh trưởng, mất đi quản gia trong phủ từng coi hắn ta như con ruột mà đối đãi, mất đi hầu như toàn bộ thân nhân.

Rồi trong những bước loạng choạng, từng bước một trưởng thành thành một bậc Đế Vương.

"Vậy... vậy cũng phải bảo Vệ Quốc Công hạ thủ lưu tình, đừng đánh đến mức hỏng mất người."

Lục Chương khẽ cười: "Bệ hạ yên tâm, trong lòng phụ thân có chừng mực."

Thẩm Miên ngồi trên ghế, dưới bàn tay xoa bóp của Lục Chương dần dần thả lỏng, y khẽ nheo mắt, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thế còn lần trước ngươi bị đánh ——"

Chữ còn chưa dứt, gương mặt Lục Chương đã chợt phóng đại ngay trước mắt y.

Giữa mi tâm Thẩm Miên truyền đến một làn xúc cảm ấm áp.

"Đó là ngoại lệ."

Lục Chiêu và hắn không giống nhau, Lục Chiêu biết nhận sai.

Nhưng riêng chuyện khát vọng Bệ hạ, Lục Chương vĩnh viễn sẽ không nhận sai.

Thẩm Miên hừ khẽ một tiếng, hơi hơi nghiêng đầu né tránh: "Ngươi mà còn không thành thật, thì ngoại lệ lần thứ hai sẽ đến."

"Sẽ không."

Lục Chương lại ghé sát tai Thẩm Miên, khẽ hôn một cái: "Có Bệ hạ ở đây."

Hắn trầm giọng: "Bệ hạ sẽ đứng nhìn phụ thân phạt thần sao?"

Thẩm Miên vừa định mở miệng, lại nhớ đến câu nói ban nãy của hắn —— khi hắn còn nhỏ tuổi hơn Lục Chiêu mà đã ra chiến trường, trong lòng bỗng dâng lên chút hụt hẫng.

Vì thế, khi Lục Chương vòng ra trước mặt, lại một lần nữa cúi xuống hôn, Thẩm Miên cũng không hề né tránh.

Ánh mắt Lục Chương thoáng lóe sáng, lập tức gia tăng nụ hôn ấy.

Thẩm Miên rất nhanh liền cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.

Có điều, y không muốn thừa nhận rằng lần nào cũng bị hôn đến mức thở không nổi, liền cứng rắn nhịn xuống mà không đem người đẩy ra.

Thế nhưng, màn hình hệ thống ngay trước mắt bỗng nhiên lóe sáng, nổi lên cảnh báo giá trị sinh mệnh.

Vẫn là cảnh cáo quen thuộc, vẫn là sắc màu quen thuộc.

Màu vàng!

Thẩm Miên lặng lẽ siết chặt tay vịn.

Rốt cuộc trong đầu tên này suốt ngày đang nghĩ cái gì vậy!!!

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chương: Bệ hạ đã mềm lòng, mau mau tranh thủ xin chút phúc lợi.

Thẩm Miên: ......

Hệ thống bị ký chủ quẳng ra ngoài trướng úp mặt suy ngẫm: Ấy, ấy, còn chưa hôn xong sao? Điểm tâm mới ăn được nửa miếng mà, aiz...

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 80
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...