Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Như Thế Nào? Ngươi Có Ý Kiến Gì Với Trẫm?

Chương 99

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tống Thanh Ninh theo sau Lục Chiêu bước vào doanh trướng.

Vừa trông rõ tình cảnh bên trong, cậu ta lập tức trợn tròn hai mắt, hít ngược một hơi lạnh.

Ngay giây tiếp theo: "Khụ khụ khụ!"

——sinh viên da giòn kia vì hít quá mạnh mà bị sặc đến ho khan.

Ánh mắt Thẩm Miên ngây dại, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu như sắp bốc khói.

Bệ hạ vì quá mức xấu hổ, cả người vẫn còn cứng đờ trên đùi Lục Chương, vành tai đỏ bừng, trong lòng chỉ hận không thể lập tức giết người diệt khẩu.

Lục Chương hờ hững liếc thoáng qua đệ đệ, giọng nặng nề: "Đệ có việc gì?"

Thanh âm huynh trưởng quá mức bình tĩnh, Lục Chiêu vẫn còn ngơ ngẩn, nhưng miệng lại theo bản năng mà đáp: "Đệ... đệ đến cho đại ca uống thuốc..."

Tống Thanh Ninh tuyệt vọng nhắm chặt mắt, xấu hổ đến mức ngón chân cũng muốn moi xuống đất.

Giọng điệu của Lục Chương lạnh lùng: "Không cần, trở về."

Lục Chiêu còn cứng đờ bất động, Tống Thanh Ninh thoáng nhìn sắc mặt nghĩa phụ nghĩa mẫu, liền vội tiến lên dời giá treo quần áo sang một bên, rồi liều mạng kéo Lục Chiêu ra ngoài.

"Ta bỗng nhiên nhớ ra vừa rồi còn có việc quên nói với Lục nhị công tử."

"Lục nhị công tử, ngươi theo ta lại đây một chút!"

Bước chân của Lục Chiêu lảo đảo bị Tống Thanh Ninh lôi thẳng ra ngoài.

Mãi cho đến khi thanh âm của hai người kia hoàn toàn biến mất, Thẩm Miên mới chậm rãi thoát khỏi nỗi xấu hổ và kinh ngạc.

Y "vụt" một cái bật dậy khỏi lòng Lục Chương.

Trong lòng trống vắng, Lục Chương nhịn không được khẽ xoa đầu ngón tay, ánh mắt thoáng lộ chút tiếc nuối.

Thẩm Miên hít sâu hai hơi, đưa tay chỉ vào Lục Chương, lại chỉ về hướng Lục Chiêu vừa rời đi, lắp bắp: "Ngươi, ngươi, hắn—"

Vẻ mặt của Lục Chương rất ung dung, hắn thuận tay chỉnh lại áo ngoài, rồi nói với giọng điệu tự nhiên: "Không sao, sớm muộn gì nó cũng phải biết."

Thẩm Miên: Biết thì biết, nhưng y tuyệt đối không muốn để Lục Chiêu biết trong tình huống thế này!

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Lục Chiêu vừa chứng kiến, Thẩm Miên đã thấy toàn thân không ổn.

Y quay đầu nhìn vẻ mặt của Lục Chương, bỗng dưng trong mắt hiện lên mảy may nghi hoặc.

"Vừa rồi... ngươi không nghe thấy Lục Chiêu tiến vào?"

Lục Chương khẽ lắc đầu, vẻ mặt chân thành: "Không."

Hắn cất giọng mang theo ý trách cứ: "Lục Chiêu đích xác là quá mức vô quy củ, chờ sau này thần sẽ phạt nó."

Lục Chương hơi trầm ngâm, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra việc vừa rồi Mộc Tê đã từng thông báo, chỉ là thanh âm có chút nhỏ, mà Bệ hạ lúc ấy thoáng ngây người, căn bản không nghe thấy.

Bằng không, hắn luôn cảm thấy đêm nay Bệ hạ nhất định sẽ đuổi mình ra ngoài.

Thẩm Miên khựng lại, không nói thêm gì: y có cảm giác Lục Chiêu đã bị trừng phạt đủ rồi.

Có điều—

Y vẫn không tin nổi chuyện Lục Chương không nghe thấy tiếng Lục Chiêu bước vào!

Rõ ràng sáng nay hệ thống còn nói cho y biết, ngay cả khi nó lén chụp ảnh, thanh âm nhỏ tới đâu người này cũng có thể nghe thấy, vậy mà lại không nghe nổi động tĩnh của Lục Chiêu?

Tên này quả thật là tay lão luyện trong chuyện diễn kịch!

Đối diện ánh mắt không hề tin tưởng của Bệ hạ, Lục Chương thong thả bóc một hạt thông, rồi đưa ra trước mặt Thẩm Miên: "Bệ hạ có muốn nếm thử?"

Thẩm Miên: ?!

Một hạt thông nhỏ nhoi mà cũng dám hối lộ y, y đâu phải hệ thống!

Thẩm Miên kẹp lấy hạt thông ném vào miệng, hừ lạnh một tiếng: "Phải không, quả thật không nghe thấy ư...... Vậy xem ra thương thế của Lục ái khanh lần này e là có chút nghiêm trọng."

"Để Lục ái khanh yên tâm tĩnh dưỡng, chi bằng sau này cứ đến doanh trướng của Vệ Quốc Công mà nghỉ ngơi cho tốt?"

Lục Chương lại rót thêm cho Hoàng Đế một ly trà nóng, khóe môi khẽ nhếch: "Phụ thân còn đang bận, thần vẫn là không nên quấy rầy."

Thẩm Miên: A!

....

Bên kia, Tống Thanh Ninh kéo theo Lục Chiêu đi thẳng một mạch đến tận rìa doanh trại.

Cả đường Lục Chiêu lảo đảo bước chân, hai mắt ngây dại, cứ như thể hồn phách bị đánh rơi, suýt chút nữa còn vấp ngã bởi một hòn đá nhỏ.

Tống Thanh Ninh kéo hắn ta đến một chỗ vắng vẻ không người, ngó nghiêng bốn phía, cuối cùng mới buông tay, rồi tách ra một khoảng cách với Lục Chiêu.

Ngay khoảnh khắc đó, Lục Chiêu bỗng ngẩng phắt đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu ta.

Tống Thanh Ninh: ?

Tim cậu ta chợt khựng lại, bất giác dè dặt lùi thêm nửa bước.

Không ổn, vẻ mặt người này sao lại thế kia?

"Ta... ta vừa rồi có lẽ hoa mắt."

Lục Chiêu nói năng lộn xộn, ngay cả tay cũng run rẩy, lại còn giơ lên khoa tay múa chân trước mặt Tống Thanh Ninh: "Ta... ta... ta lúc vào doanh trướng, lại nhìn thấy Bệ, Bệ hạ......"

"Thấy Bệ hạ và đại ca ngươi hôn nhau chứ gì?"

Tống Thanh Ninh lạnh lùng vạch trần sự tự lừa dối của hắn ta: "Ngươi không nhìn lầm đâu, ta cũng thấy."

Nước mắt Lục Chiêu lưng tròng: Hu hu...

Hắn ta còn cố gắng giãy giụa lần cuối: "Thân mật đến như vậy, Bệ hạ cùng đại ca thật là... Quân thần, quân thần......"

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy vẻ khinh thường như nhìn kẻ ngốc của Tống Thanh Ninh, Lục Chiêu chỉ đành khép chặt miệng, không dám nói thêm.

—— Hắn ta không thể nói tiếp được nữa.

Thật sự không thể lừa mình được nữa. Dẫu cho đầu óc có hồ đồ đi chăng nữa, thì sau khi chứng kiến một màn vừa rồi, cũng không thể còn tin rằng quan hệ giữa đại ca và Bệ hạ chỉ đơn thuần là quân thần.

Tống Thanh Ninh nhìn dáng vẻ của hắn ta, khẽ thở dài một hơi.

Ha, Lục Chiêu cũng có ngày hôm nay!

Ánh mắt của Lục Chiêu trống rỗng: "Đại ca, đại ca và Bệ hạ—"

Chẳng lẽ... là quan hệ kia ư?

Vậy thì trước đó...

Những ký ức đã chết bỗng ùn ùn trỗi dậy, điên cuồng công kích hắn ta.

Lục Chiêu từ từ ngồi sụp xuống, trên mặt hiện rõ vẻ muốn chết cho xong.

Nhưng rất nhanh, hắn ta lại nhớ tới khi nãy đại ca vòng tay ôm lấy Bệ hạ, hơi nghiêng người che đi nửa khuôn mặt của Người, rồi nhìn thẳng về phía hắn ta.

Ánh mắt kia tràn đầy chiếm hữu.

Lục Chiêu ngồi ngẩn người thật lâu, đến lúc đứng dậy thì vì chân tê cứng, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Tống Thanh Ninh buộc phải vươn tay đỡ hắn ta một phen: "Ai, ta nói này, ngươi bày cái vẻ mặt gì vậy chứ? Bệ hạ cùng Lục đại nhân rõ ràng là đôi bên tình nguyện."

Tống Thanh Ninh kiên nhẫn khuyên nhủ: "Ngươi cũng nên mở mắt mà nhìn, đừng cứ mãi quấy rầy người ta. Huống hồ, tiền triều còn từng có Hoàng Đế cùng Nhiếp Chính Vương thành thân, ngươi mỗi lần lại tỏ vẻ kinh ngạc như vậy thì có ích gì?!"

Chẳng phải cố tình khiến nghĩa phụ xấu hổ hay sao?

Tình yêu của nghĩa phụ, tất nhiên phải do đứa con ngoan này một lòng bảo vệ!

Miệng Lục Chiêu mở ra rồi khép lại, rốt cuộc cũng không thốt nổi lời nào.

Th-thành thân?

Chẳng lẽ sau này đại ca còn phải nhập cung?

Khuôn mặt Lục Chiêu rối rắm đến cực điểm.

Hắn ta tuy bất tài, nhưng cũng hiểu rõ con đường nhập cung tuyệt chẳng dễ đi.

Bệ hạ bình thường nhìn thì ôn hòa, nhưng cũng vẫn là Hoàng Đế!

Từ xưa đến nay, chuyện Hoàng Đế chỉ có một người trong hậu cung vốn hiếm hoi, huynh trưởng của hắn ta... lại như thể không thể rời Bệ hạ, còn muốn độc chiếm Người...

Tống Thanh Ninh tận mắt nhìn sắc mặt của Lục Chiêu lúc xanh lúc trắng, biến đổi liên hồi, cuối cùng bỗng cứng cỏi hẳn lên.

Tống Thanh Ninh: ?

Người này lại đang nghĩ cái gì nữa vậy?!

Lục Chiêu tốt nhất đừng nghĩ nhiều, thật đấy, cậu ta hơi sợ rồi.

.....

Mãi đến chạng vạng, Vệ Quốc Công mới mang theo khí lạnh mà trở về.

Vừa bước vào trướng, ông liền trừng lớn đôi mắt.

Thậm chí, còn tưởng bản thân hoa mắt.

Thế này là thế nào?

Vì sao ông lại trông thấy đứa con bất hiếu Lục Chiêu... đang đọc sách?!

Hơn nữa, còn đọc vô cùng chăm chú.

Trong mắt Vệ Quốc Công thoáng hiện vẻ khó tin.

Nghe thấy động tĩnh, Lục Chiêu ngẩng đầu, gượng cười một cái với phụ thân: "Phụ thân, người về rồi?"

Vệ Quốc Công không buồn đáp lời, lập tức bước lên lật quyển sách trong tay hắn ta.

Quái lạ!

Quả nhiên là một quyển binh thư, không lật ngược, cũng không kẹp mấy loại tiểu thoại bản khác ở giữa.

Trong thoáng chốc, Vệ Quốc Công thậm chí hoài nghi đứa con trai nhỏ này đã bị người đoạt xá.

"Phụ thân!"

Khuôn mặt Lục Chiêu ngập tràn kiên định: "Người cứ yên tâm, từ hôm nay trở đi, con nhất định sẽ chăm chỉ học tập, chuyên tâm nghiên cứu binh pháp võ nghệ, tuyệt đối không còn lười nhác nữa!"

Hắn ta nhất định phải trở thành trụ cột của phủ Vệ Quốc Công, như vậy, cho dù huynh trưởng nhập cung, cũng có thêm chỗ dựa vững chắc!

Vệ Quốc Công trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu: "Ừ."

Ông khổ sở lục lọi, cuối cùng cũng chỉ phun ra được hai chữ: "Không tệ."

Với tính tình của tiểu nhi tử, e rằng lần này nhiều lắm cũng chỉ duy trì được nửa tháng đọc sách thôi.

Thấy phụ thân sau khi cởi giáp lại định ra ngoài, Lục Chiêu vội vàng hỏi: "Trời đã muộn thế này, người còn muốn đi đâu?"

Vệ Quốc Công thay ngoại bào sạch sẽ, vừa đi vừa đáp: "Có vài chuyện cần thương nghị cùng Bệ hạ."

Lục Chiêu giật mình nhớ lại việc sáng nay, cả người run rẩy bần bật, liền vội ném sách xuống bàn, "vút" một tiếng lao dậy: "Con, con cũng đi cùng!"

Nếu để phụ thân biết được tình ý của huynh trưởng với Bệ hạ...

Chẳng phải huynh trưởng sẽ bị gia pháp đánh chết hay sao?!

Không được, để phòng ngừa vạn nhất, hắn ta vẫn nên theo sát mới được.

Trong chủ trướng, Thẩm Miên nhìn chằm chằm Lục Chương uống xong chén thuốc cuối cùng trong ngày, đang định chuẩn bị rửa mặt, thì chợt nghe bên ngoài truyền vào tiếng Mộc Tê bẩm báo: "Bệ hạ, Vệ Quốc Công cầu kiến."

Mộc Tê vừa dứt lời, Thẩm Miên lại nghe thấy một thanh âm sang sảng khác: "Bệ hạ? Bệ hạ!"

Lục Chiêu sợ Bệ hạ và huynh trưởng đang làm chuyện gì đó mà không nghe thấy tiếng Mộc Tê, liền bất chấp ánh mắt muốn giết người của Vệ Quốc Công, lớn tiếng kêu: "Th-thần, thần cũng có việc!"

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chiêu: Ta... ta muốn bảo vệ địa vị của đại ca bên cạnh Bệ hạ!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 99
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...