Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 13

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit + beta: Iris

Sáng hôm sau, Đào Mộ bị tiếng đập cửa của Phùng ca đánh thức.

“Đã ngâm một đêm rồi.

Tiếp theo nên làm gì?” Phùng ca mở to đôi mắt đầy tơ hồng, hưng phấn cực độ nhìn Đào Mộ.

Cái này, hắn một đêm không ngủ à.

“Tiếp theo không làm gì cả.” Khó lắm mới ngủ được vậy mà sáng sớm đã bị đánh thức, Đào Mộ xụ mặt: “Để trong nồi ướp đi.

Đến giờ cơm trưa thì em sẽ nướng móng gà.

Cần phải có thì là, mè trắng và ớt bột.

Trong quán anh có không?”

Phùng ca gật đầu thật mạnh: “Gia vị đều có đủ.

Chỉ là không có lò nướng.

Đợi anh qua cửa hàng cách vách mượn một cái.

Buổi tối nhà bọn họ mới mở cửa.”

Vậy Đào Mộ không cần quan tâm chuyện này.

Đến gần giữa trưa, Đào Mộ và Đại Mao Tiểu Béo nướng đủ rồi mới xuống lầu.

Quán cơm nhỏ ồn ào nhốn nháo, gần như kín hết bàn.

Đào Mộ đi thẳng vào sau bếp, mở nồi sắt lớn đang ninh móng gà ra, phát hiện chân gà kho trong đó đã giảm hơn một nửa.

Đào Mộ quay lại nhìn Phùng ca.

Phùng ca gãi gãi mặt xấu hổ, ngây ngô cười hắc hắc: “Cái đó đó, thơm quá, anh không nhịn được nên gặm vài miếng.”

Nói xong, còn đề cử cho mấy người Đào Mộ: “Nước chan đặc biệt thơm.

Các em nếm thử đi.”

Đào Mộ: “...”

Với sự trợ giúp của Phùng ca, Đào Mộ đã chuyển một nửa móng gà còn dư lại đến cửa quán cơm.

Bình tỷ đặc biệt chạy sang nhà kế bên mượn lò nướng đặt trước quán cơm.

Phùng ca xắn tay áo đốt than nhóm lửa, dùng quạt lớn quạt khói bốc lên nghi ngút.

Đào Mộ trở lại sau bếp chuẩn bị nguyên liệu làm BBQ, Bình tỷ và Phùng ca giúp xiên những móng gà còn dư lại vào que tre.

Chân gà ngâm trong nước hầm bí chế suốt đêm đã tỏa ra mùi thơm nồng.

Khi hơ trên lửa, mùi chân gà kho vốn đã thơm, giờ được ngọn lửa liếm láp càng trở nên hấp dẫn hơn.

Rắc thì là, hạt mè, ớt bột, nhỏ dầu nóng xuống que tre, bếp lửa than hồng, khói trắng bốc lên nghi ngút, cả con phố đều có thể ngửi được mùi gà nướng.

Lạc Dương cưỡng ép lôi kéo bạn tốt muốn đi thăm ban, lỗ mũi giật giật, chuyển tay lái, lần theo mùi hương tìm được quán cơm nhỏ.

Liếc mắt một cái đã thấy Đào Mộ đang đứng trước lò nướng.

“Wow, không ngờ cậu còn có tay nghề này.” Lạc Dương mở cửa xuống xe, nhìn động tác điêu luyện của Đào Mộ, ngửi thấy mùi thịt nồng đậm tỏa ra trên bếp lò nướng, càng thêm tò mò.

Đi đến trước mặt Đào Mộ cười hỏi: “Một cây bao nhiêu tiền, tiểu gia ta cho trước một trăm đồng nè.”

“Làm để ăn, không bán.” Đào Mộ hàm xúc nói, nhìn chằm chằm móng gà trên lò nướng, thuận tay rắc chút gia vị, tùy ý điều chỉnh độ lửa.

Lạc Dương không từ bỏ ý định: “Vậy cậu cho tôi hai cây đi.

Mọi người đều là bạn bè, nói chuyện tiền bạc thật tổn thương tình cảm.”

“Da mặt mày thật dày!” Đại Mao nhịn không được, nói: “Còn dám mở miệng xưng ‘bạn bè’, đã quên lúc trước mày lấy súng nước bắn vào Mộ ca nhà chúng tao sao.”

“Đừng nói nữa, tôi cũng rất hối hận vì chuyện này đây, tôi muốn chịu đòn nhận tội, các cậu cũng phải cho tôi cơ hội biểu hiện nha.”

Lạc Dương nói, đôi mắt rơi vào chân gà nướng béo ngậy vàng ánh rực rỡ, điên cuồng ám chỉ: “Hai móng gà nướng xóa hận thù, được không?”

“Tao phi!” Đại Mao quả thực tức đến cười: “Nghĩ thật đẹp.

Còn hai móng gà xóa hận thù, có phải mày quên là chuyện này mày sai, là mày phải xin lỗi Mộ ca nhà tụi tao không? Còn muốn lừa móng gà của tụi tao, xem tụi tao là đồ ngu chắc!”

“Mày muốn ăn móng gà đúng không, cũng được a.

Mày học tiếng chó sủa đi, chúng tao sẽ cho mày hai cái móng gà.”

Lời này hơi quá đáng.

Phùng ca và Bình tỷ đứng bên cạnh hỗ trợ cũng nhíu mày, nhìn Lạc Dương một thân hàng hiệu khí chất bất phàm liền biết là người giàu có, lại nhìn chiếc siêu xe ít nhất hơn ngàn vạn, vẻ mặt thay đổi.

Đang muốn mở miệng khuyên thì thấy Lạc Dương vuốt cằm, vẻ mặt suy nghĩ: “Hai tiếng chó sủa là được hai cây.

Tức là sủa bao nhiêu tiếng thì cho bấy nhiêu cây?”

“Đương nhiên rồi.” Đại Mao khoanh tay vẻ mặt châm biếm, hắn muốn bù lại mặt mũi cho Đào Mộ từ lâu.

Nhưng bị Đào Mộ ngăn lại, nói là không cần thiết.

Nhưng bây giờ không phải hắn gây chuyện trước, là Lạc Dương tự tìm tới cửa.

Cho dù không trùm bao tải được thì ít nhất cũng phải khiến cho Lạc Dương mặt xám mày tro.

Đại Mao suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Lạc Dương sẽ không nuốt nổi khẩu khí này, đến lúc đó lao vô quần ẩu đã là một chuyện khác.

Lạc Dương không biết suy nghĩ của Đại Mao, đột nhiên nhìn về phía Đào Mộ vẫn đang im lặng: “Cậu cũng nghĩ như vậy?”

Đào Mộ liếc nhìn Lạc Dương một cái, động tác tay vẫn không ngừng nghỉ: “Phố này nhiều quán cơm như vậy, ngoại trừ khách sạn 5 sao cách con đường này 5km thì anh muốn ăn ở đâu mà chẳng được.

Đừng ở chỗ này phá tôi.” Đào Mộ nghĩ với thân phận với Lạc Dương, hắn sẽ không ăn loại quán cơm nhỏ này.

“Như vậy không được.

Tôi đã nói là muốn ăn móng gà, hôm nay nhất định phải ăn cho bằng được.” Lạc Dương nhìn Đào Mộ, lại híp mắt nhìn móng gà.

Im lặng một lúc, đột nhiên: “Ẳng! Gâu gâu gâu!! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu...”

Đào Mộ tay run lên, mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Lạc Dương.

Lạc Dương “gâu” trong chốc lát: “Thế nào? Nhiêu đó được chưa? Móng gà của cậu có đủ cho tôi ăn không?”

Đào Mộ: “...”

Lệ Khiếu — vẫn luôn ngồi trong xe — Hằng vuốt mặt cạn lời, chỉ vì một miếng ăn thôi sao!

Đào Mộ liếc nhìn Đại Mao một cái.

Vương Dã cũng không ngờ Lạc Dương lại da mặt dày như vậy, cả người đều hóa đá.

Tiểu Béo “oa” một tiếng: “Cũng không thể cho hắn nhiều như vậy! Nếu cho hết thì chúng ta ăn cái gì!! Phùng ca và Bình tỷ vẫn chưa ăn đâu!!!”

Không, bọn họ đã ăn hơn nửa nồi rồi.

Đào Mộ phun tào trong lòng, suy nghĩ nên giải quyết “vấn đề nợ nần” giúp Đại Mao như thế nào, thì nghe “soạt” một tiếng, Lệ Khiếu Hằng ngồi ở ghế phụ mở cửa sổ xe xuống, bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Cậu đừng quậy nữa.

Làm gì có ai chịu đòn nhận tội như cậu.”

“Chuyện đã ra nông nỗi này rồi, đã không còn liên quan gì đến chịu đòn nhận tội?” Lạc Dương thẳng cổ vẻ mặt nghiêm túc: “Mà là tớ dùng bản (tiếng) lĩnh (chó) kiếm được móng gà, là bọn họ ăn gian không cho tớ!”

Để được ăn mà đánh cược bằng tôn nghiêm, Lạc Dương không muốn bị đùa giỡn: “Tôi muốn móng gà của tôi.”

Để biểu đạt sự bất mãn của mình, Lạc Dương đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Tôi”.

Đào Mộ lấy hai cây móng gà đưa cho Lạc Dương, rồi liếc nhìn bạn học Đại Mao trộm gà không được còn mất nắm thóc — — tuy rằng chuyện này là do Đại Mao gây ra, nhưng rất rõ ràng khi xảy ra vấn đề, phải dựa vào Đào Mộ giải quyết.

Giải pháp của Đào Mộ cũng rất đơn giản — —

“Vừa rồi chỉ có Đại Mao đáp ứng anh, tôi không có đồng ý.” Ngụ ý là, Đào Mộ muốn chơi xấu: “Nếu anh còn muốn ăn, vậy để Đại Mao làm cho anh ăn đi.”

“Mộ ca — —” Một tiếng gào thê thảm xuyên tận trời, Đại Mao thê thê thảm thảm nhìn Đào Mộ: “Em không biết nướng móng gà a!”

Đào Mộ không hé răng.

Lạc — cuối cùng cũng lấy được hai cây móng gà — Dương cười hì hì gõ cửa sổ xe: “Đừng xem nữa.

Có đồ ăn ngon nè, cho cậu một cây.”

Lệ Khiếu Hằng ngồi ở ghế phụ bất đắc dĩ thở dài.

Đặt laptop ra ghế sau, mở cửa xe đi xuống.

Lạc Dương đưa móng gà cho anh, trong miệng lẩm bẩm: “Biểu tình của cậu là sao a.

Nếu không phải cậu, đổi lại người khác tớ mới không cho đâu.” Đây chính là móng gà hắn phải dùng tôn nghiêm để đổi lấy đó.

Lệ Khiếu Hằng lại thở dài lần nữa.

Anh không phải người tham ăn, đương nhiên không hiểu nổi logic vì một cây móng gà mà quậy ầm ĩ như này.

Có lẽ — Lệ Khiếu Hằng lãnh đạm nhìn Đào Mộ — nói không chừng, tiểu tử Lạc Dương này muốn chọc mỹ nhân cười cũng nên.

Cùng lúc đó, Đào Mộ cũng chú ý tới Lệ Khiếu Hằng mặc bộ âu phục ba lớp trong trời nắng chang chang, nhưng cậu không quan tâm lắm.

Bởi vì kiếp trước, Lệ Khiếu Hằng không phải là nhân vật trong cốt truyện.

Đào Mộ chỉ biết người này là con trai lớn của Lệ gia, trong lúc du học ở nước ngoài thì thành lập công ty đầu tư tài chính, hiếm khi về nước.

Lệ Khiếu Hằng tinh ý nhận ra tầm mắt của Đào Mộ.

Không hiểu vì sao, Lệ Khiếu Hằng — người gần như không bao giờ ăn quán ven đường, dưới cái nhìn chăm chú của Đào Mộ lại nhận móng gà cắn một miếng — thoáng cái, chỉ cảm thấy mùi thịt tràn ngập trong khoang miệng.

Gạo nếp dẻo quánh cộng với miếng da gà giòn, gân gà mềm mại, thịt cũng giòn, thậm chí xương gà đều được hầm mềm đi, cắn một miếng, nước chan đã thấm vào thịt gà chảy ra.

Mùi của thịt gà nướng, mùi của thịt kho được hầm suốt đêm, còn có mùi hương hoàn mỹ của thì là, hạt mè, ớt bột dung hợp vào nhau.

Mà trong số mùi hương trộn lẫn vào nhau đó, hương rượu hoa điêu trung hòa với hương liệu gia vị của món nướng BBQ.

Khiến cho móng gà toát lên mùi rượu thoang thoảng từ tận xương, ăn vào không hề có cảm giác dầu mỡ.

Ngon quá, thật sự là rất rất ngon.

Lạc Dương cảm thấy mình còn chưa kịp nhấm nháp xong, một cây móng gà đều đã bị gặm đến xương cũng chẳng còn, chỉ còn lại mùi hương trong miệng, môi dính chặt thiếu điều không muốn mở ra, mùi thơm nồng như muốn nổ tung cả linh hồn.

“Món này ngon quá đi.

Rốt cuộc cậu làm thế nào vậy?” Lạc Dương cảm thấy mình chưa từng ăn móng gà nướng nào ngon như vậy ở các nhà hàng năm sao.

Tiểu võ thế trước mắt chẳng những đẹp trai võ công tốt, ngay cả nấu ăn cũng ngon như vậy.

Nhân tài a!

Lệ Khiếu Hằng đi theo bạn tốt cọ ăn cọ uống cũng không tự chủ được nhìn Đào Mộ.

Chỉ cảm thấy cậu bé trước mắt này mang đến cho anh rất nhiều sự kinh hỉ.

Đào Mộ không thèm quan tâm đến hai người, đưa móng gà đã nướng xong giao cho Phùng ca đứng đợi ở một bên đã lâu, rồi quay đi rửa tay.

Đại Mao Tiểu Béo nhanh chóng chạy đến trước mặt Phùng ca phân chia mỹ thực.

Một đống thực khách bị tàn phá linh hồn nãy giờ cũng trông mong nhìn móng gà đang tỏa ra mùi thơm nồng, mắt thấy sắp có một trận tranh giành nữa rồi.

“Tôi nói a Tiểu Đào Mộ ~” Lạc Dương da mặt siêu dày dính lên: “Cậu nói tay nghề cậu tốt như vậy, tiến vào giới giải trí đầy luẩn quẩn như vậy làm gì.

Trực tiếp mở một tiệm bán móng gà nướng, kết hợp với cơ sở chế biến đồ ăn nhẹ, một giây là có thể tung ra thị trường.

Nếu không ba người chúng ta hợp tác nha?”

Đào Mộ cầm một cái khăn lông trắng sạch sẽ, nghiêm túc lau tay.

Đối với Lạc Dương mắt điếc tai ngơ.

Lạc Dương là người cực kỳ bao dung và kiên nhẫn với những người có bề ngoài đẹp, bất kể là nam hay nữ.

Thấy Đào Mộ lãnh đạm hắn cũng không để bụng.

Lo kiếm đề tài để nói chuyện phiếm.

Thấy trên TV đang phát tin tức buổi trưa, hắn nở nụ cười đến gần: “Uầy, loại dầu mỏ quốc tế này đã vượt ngưỡng 148m/thùng.

Anh em kiến nghị với cậu, cậu dứt khoát mua một điểm dầu mỏ đi.

Xu hướng tăng lên đặc biệt tốt, chắc trong vòng hai năm sẽ còn tăng lên nữa, đừng nói là làm diễn viên, có khi cậu còn trở thành nhà đầu tư giàu có cũng nên.”

Đào Mộ bị Lạc Dương làm phiền đến đau đầu, nhịn không được nói: “Nếu anh không sợ tiền mất tật mang thì có thể tự đi mua.

Vừa nhìn là biết giá dầu mỏ là do có người liên thủ đẩy lên để tìm người đứng ra mua...!Ánh mắt anh bị gì vậy chứ.” Thảo nào kiếp trước bị đại tiểu thư Lạc gia đuổi ra khỏi nhà, chèn ép đến nỗi không ở trong nước được, ngoại trừ tán gái thì cái gì cũng không biết.

Không sai, Đào Mộ nghĩ đến thói phong lưu của Lạc Dương ở kiếp trước, cũng như việc hứa hẹn xuất quỹ với Thẩm Dục khiến lão gia tử Lạc gia tức đến chết...!Về cơ bản có thể kết luận rằng gia hỏa này không chỉ chơi gái mà còn có thể phao đàn ông!

“Xin hỏi — —” Lệ Khiếu Hằng vẫn luôn im lặng, đột nhiên ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Đào Mộ: “Làm sao cậu biết được có kẻ thúc đẩy quốc tế thao túng thị trường, rồi làm thế nào kết luận rằng giá cả dầu mỏ quốc tế sẽ giảm trong thời gian ngắn?”

Đào Mộ thản nhiên nói một ít tin tức kinh tế tài chính.

Tuy rằng bây giờ đang là giai đoạn trong nhà không tỏ ngoài ngõ đã tường, nhưng mười năm sau, các chuyên gia và học giả quốc tế đã nghiên cứu thấu triệt về cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu sau nhiều lần suy đoán.

Rất nhiều tin tức được bảo mật vào lúc xảy ra vụ việc cũng liên tục được báo chí tiết lộ.

Vì vậy đối với Đào Mộ, trả lời một câu hỏi như vậy không khác nào đã biết trước đáp án, biết được kết quả của quá trình, chỉ ra những nhược điểm của hiện tại, lời nói đầy tính thực tế.

Chỉ trong vài câu, Đào Mộ đã biểu đạt suy nghĩ của mình một cách thấu triệt.

Để giữ bí mật, lúc nói ra chứng cứ, cậu liên tục trích dẫn những đoạn tin tức về kinh tế tài chính mà truyền thông đã đưa tin trong thời gian gần đây.

Nhưng trong mắt Lệ Khiếu Hằng, cậu là một học sinh cấp ba còn chưa vào đại học, vậy mà có thể thông qua dấu vết mà báo chí đưa tin đã có thể kết luận bàn cờ của những tư bản quốc tế một cách lưu loát.

Ngoài ra, việc suy đoán hướng đi của tình hình kinh tế thế giới, tuy nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng ngôn từ lại cực kỳ chính xác.

Điều đáng sợ hơn nữa là Lệ Khiếu Hằng thực sự tán đồng với lời nói của Đào Mộ từ tận đáy lòng.

Là một người làm trong ngành tài chính, Lệ Khiếu Hằng cực kỳ tin tưởng phán đoán của mình.

Niềm tin của anh bắt nguồn từ kiến thức vững chắc và sự hiểu biết sâu sắc về tài chính của mình.

Nhưng câu hỏi đặt ra là sự tự tin của Đào Mộ bắt nguồn từ đâu?

“Chào ngài*!” Trong lòng Lệ Khiếu Hằng khẽ động, anh có chút tò mò về Đào Mộ.

Anh lấy danh thiếp cá nhân đưa cho Đào Mộ: “Tôi là Lệ Khiếu Hằng, là người sáng lập và là giám đốc điều hành tập đoàn Khiếu Hằng.

Tôi cảm thấy rất hứng thú với những gì ngài** vừa mới phân tích về thị trường dầu mỏ quốc tế.

Nếu ngài quan tâm, tôi nghĩ chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh để tâm sự.”

*Ở đây tác giả dùng từ “您好” thể hiện sự kính trọng, từ “您” có nghĩa là ngài, đại ý là “chào ngài” á.

Còn xưng hô bạn bè thường là “你好”.

**Tác giả dùng từ “阁下” nghĩ là các hạ, cũng dùng để biểu đạt sự kính trọng.

Này? Này?? Này này!!!

Lạc Dương vẻ mặt mờ mịt nhìn bạn tốt, lại nhìn Đào Mộ, trong lòng một vạn con thảo nê mã gào ghét chạy qua! Hướng đi này mẹ nó là cái gì vậy chứ?!.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 13
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...