Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 16

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit + beta: Iris

Địa điểm quay 《 Hào Hiệp Truyện 》 là ở bên trong cảnh khu Thanh Minh Thượng Hà Đồ* tại Hoành Điếm.

Lúc Triệu Khả Bình chở Đào Mộ đến phim trường, đạo diễn Triệu Tân đang chỉ cách diễn cho nữ hai.

Nữ hai là người do bên đầu tư nhét vào.

Nghe nói trước kia bán túi lừa, không có kinh nghiệm diễn xuất.

Biểu cảm trước ống kính có thể nói là rất khủng bố — — trong mắt Triệu Tân, với việc nữ nhân này thường hay dẩu miệng, làm ra vẻ hoảng sợ thì thích hợp đóng phim kinh dị hoặc phim thảm họa hơn.

*Thanh Minh Thượng Hà Đồ: là một phim trường được xây dựng dựa trên bức tranh vẽ cảnh tiết thanh minh náo nhiệt vào thế kỷ 12, bức tranh cùng tên với địa điểm.

Nhưng nhà đầu tư ra tay hào phóng, đầu tư tận một ngàn vạn, cho dù Triệu Tân có bất mãn với nữ hai thì cũng sẽ nhẫn nại chỉ dạy.

Khi Triệu Khả Bình mang Đào Mộ đến trước mặt Triệu Tân, Triệu Tân đã bị biểu hiện ngu ngốc của nữ hai làm tăng huyết áp.

Cô như một khúc gỗ đẽo mãi không được, sao cô không thành thành thật thật đứng trong quầy bán túi lừa của cô đi, hoặc là kêu ông chủ than đá kia vung tay trực tiếp cho cô một cái cửa hàng rồi làm bà chủ cũng được a.

Vì cái gì một hai đòi ở đây đày đọa hắn a.

“Đây là người mới mà cậu nói?” Triệu Tân giận dữ liếc nhìn Đào Mộ, ý chỉ: “Bề ngoài khá tốt đấy, nhưng đừng chỉ có mỗi khuôn mặt.

Đoàn phim của tôi là quay phim truyền hình, không phải chụp ppt.”

Nữ số hai bị mắng đến mặt đỏ tai hồng, nước mắt lưng tròng.

Triệu Khả Bình bình tĩnh vỗ vai Đào Mộ, cười ha ha nói: “Không phải đạo diễn Triệu đã xem video mà đạo diễn Trần gửi rồi sao.

Biểu hiện của Đào Mộ trước ống kính không cần phải nói nhiều.

Chắc chắn là tốt hơn so với con vịt đã bay đi trước đó đi?”

Quá tốt đi ấy chứ!

Triệu Tân liếc nhìn khuôn mặt của Đào Mộ, nhớ lại video tư liệu sống mà đạo diễn Trần gửi qua cho hắn, chỉ cần Đào Mộ biểu hiện trước ống kính bằng một phần mười cái video là đã thỏa mãn được nhân vật này.

“Cậu đi thay trang phục trước đi!” Lúc này tâm trạng Triệu Tân không tốt, lười nói nhảm.

Tất nhiên, lý do quan trọng hơn là với thân phận địa vị bây giờ của Đào Mộ vẫn chưa đến mức cần Triệu Tân đi lôi kéo.

“Cậu đằng kia, cậu dẫn cậu bạn này đến phòng thay đồ đi.” Triệu Tân vươn tay gọi một người phụ trách tới.

Tuy rằng biểu hiện của Đào Mộ ở 《 Tử Tiêu 》 không tệ, nhưng Triệu Tân vẫn muốn tận mắt thấy Đào Mộ hóa trang võ hiệp.

Xét cho cùng, có rất nhiều diễn viên trông đẹp mắt, nhưng mỗi người đều có phong cách nhất định, đổi cái phong cách khác là nhìn muốn bệnh.

Triệu Tân quay phim võ hiệp, không phải phim hài võ hiệp.

Nên khí chất của diễn viên rất quan trọng với nhân vật — — dù sao cũng không phải diễn viên nào cũng là nữ hai, có nhà đầu tư ba ba chống lưng.

Khi nguồn tài chính dồi dào, Triệu Tân đều có yêu cầu rất cao đối với tác phẩm của mình.

Triệu Khả Bình lại vỗ vai Đào Mộ lần nữa, vẻ mặt ôn hòa nói: “Đi đi.”

Rồi nói với nhân viên trang điểm: “Nhờ cô rồi.”

Lời nói ra đều rất mực quan tâm, chỉ cần không phải là người mù đều có thể thấy được.

Triệu Tân vẫy tay ra hiệu cho nữ hai nghỉ ngơi điều chỉnh mười phút, lúc này mới nói chuyện phiếm với Triệu Khả Bình: “Sao nào, cậu coi trọng người mới này? Là đối tượng mà Hạ Tinh sẽ nâng đỡ trong tương lai? Có phải sau lưng cũng có nhà đầu tư má mì gì đó không?”

Đối mặt với lời trêu ghẹo ác ý của ông bạn già, Triệu Khả Bình chỉ bình tĩnh lắc đầu: “Đừng nói bậy, đứa nhỏ này mới đủ 18 tuổi.”

Ngừng một chút, lại cười nói: “Thật ra tôi cũng rất xem trọng hắn.

Đáng tiếc mắt người ta quá cao, chướng mắt tòa miếu nhỏ Hạ Tinh này.”

Lần này Triệu Tân thật sự kinh ngạc: “Ngay cả Hạ Tinh Giải Trí mà cũng chướng mắt, chẳng lẽ là nghệ sĩ Long Đằng? Cậu chuẩn bị đi ăn máng khác?”

“Còn chưa ký hợp đồng mà.” Triệu Khả Bình thở dài: “Đứa nhỏ này thi đậu Kinh Ảnh.

Hơn nữa mục tiêu luôn hướng về trường, chuẩn bị làm theo quy định của Kinh Ảnh, trước năm ba sẽ không nhận phim.”

Triệu Tân thích thú: “Đây là chuyện tốt mà.” Đừng tưởng rằng ai cũng có thể trở thành diễn viên.

Trong những năm quay phim này, Triệu Tân đã chán ngấy mấy nghệ sĩ ỷ vào khuôn mặt nhưng diễn xuất dở tệ rồi.

Đào Mộ có thể có được tâm thái này đã đủ để khiến Triệu Tân sinh ra hảo cảm.

“Diễn viên có hoài bão là chuyện tốt.

Nhưng không thể dựa vào nền tảng đó lâu dài được.

Tôi nói công ty quản lý của các cậu đừng quá thiển cận, đôi khi cũng nên quan tâm đến kế hoạch nghề nghiệp của diễn viên đi.”

Triệu Khả Bình hừ lạnh: “Đây là một hạt giống tốt.

Không riêng gì tôi, kể cả Vạn Mỹ Hồng và Văn Thời Cận cũng đang nhìn chằm chằm đây này.” Chẳng qua Triệu Khả Bình hắn ra tay trước một bước.

Quen biết nhiều năm, Triệu Tân lập tức hiểu rõ tâm địa gian xảo của Triệu Khả Bình, tức khắc cười nói: “Mua bán không nên vội vàng nha! Được rồi, nể mặt hai chúng ta quen biết nhiều năm, lát nữa dù tiểu tử này biểu hiện kém cỡ nào tôi cũng sẽ cho qua.”

Khi họ đang nói chuyện, Đào Mộ đã đi ra từ phòng thay đồ.

《 Hào Hiệp Truyện 》 là một bộ tiểu thuyết võ hiệp thập niên 90.

Tác giả là Bách Hiểu Sinh, là tác giả nổi tiếng về tiểu thuyết võ hiệp ở Đài Loan.

Bộ tiểu thuyết này đã được phục chế vô số lần trong nhiều năm qua, và vai sát thủ Vô Danh này có thể nói là nhân vật nước tương xuất sắc nhất ngoài nam chính và đám bạn tốt của nam chính.

Sở dĩ nhân vật này rực rỡ như vậy là do cách sắp đặt của nhân vật.

Ở trong sách, Bách Hiểu Sinh đã đặt ra giả thiết, mẹ của sát thủ Vô Danh là đệ nhất mỹ nữ chốn giang hồ, bởi vì bị người vấy bẩn nên đã sinh ra Vô Danh.

Khi vừa sinh ra, Vô Danh đã bị mẹ bỏ rơi nơi hoang dã, lúc sắp bị dã thú ăn thịt thì tiếng khóc kinh thiên động địa của hắn đã làm cảm động một con thanh xà vừa mất đi đứa con.

Thanh xà cứu và nuôi Vô Danh đến lớn.

Khi Vô Danh lên bảy thì bị tổ chức sát thủ phát hiện và bắt về tổng bộ, trải qua dạy dỗ thì trở thành sát thủ vương bài.

Còn lý do tại sao lại gọi là nhân vật nước tương là vì nhân vật này rất ít xuất hiện, chỉ lộ diện có ba lần.

Lần đầu là phụng mệnh ám sát Hiền Vương, nhưng bị nam chính phá rối dẫn đến thất bại.

Sau đó là một màn nam chính truy đuổi Vô Danh khiến độc giả kinh ngạc không ngớt.

Cốt truyện này chủ yếu là khúc nhạo dạo, cho thấy nam chính võ thuật cao cường, phong lưu phóng khoáng, bất cần đời, kiệt ngạo khó thuần.

Tất nhiên, với tư cách là làm nền cho nam chính, vai sát thủ Vô Danh không thể nào là một kẻ bừa bãi vô danh.

Vì Bách Hiểu Sinh vô tâm cắm liễu*, rất nhiều độc giả, đặc biệt là nữ độc giả đều chết mê chết mệt sát thủ Vô Danh lên sân khấu cực ít, nhưng giá trị nhan sắc và võ công đều có thể so với nam chính.

*Vô tâm cắm liễu: chỉ vô tình làm ra nhưng lại thành công.

Sát thủ Vô Danh lên sân khấu lần thứ hai là khi nam chính, hồng nhan tri kỷ và đám cơ hữu của hắn bị nhốt trong tổng đàn Ma giáo.

Sát thủ Vô Danh phụng mệnh ám sát giáo chủ Ma giáo, nửa đường thì bị nam chính phát hiện và lừa gạt, không hiểu sao lại giúp đỡ tấn công vào thủy lao Ma giáo để cứu người.

Trong suốt thời gian đó, sát thủ Vô Danh tận trung với nghề, vẫn không quên giết chết giáo chủ Ma giáo.

Trong lúc hấp hối, giáo chủ Ma giáo nhận ra Vô Danh đã bị hủy dung nửa khuôn mặt.

Để trả thù Vô Danh, trước khi chết hắn đã tiết lộ thân thế của Vô Danh — — cha ruột là giáo chủ Ma giáo, mẹ là giang hồ đệ nhất mỹ nhân.

Sau khi giáo chủ Ma giáo chết, tin tức sát thủ Vô Danh ám sát cha ruột bị chúng ma giáo truyền ra ngoài.

Toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều khiếp sợ.

Lúc đó, giang hồ đệ nhất mỹ nhân đã là phu nhân của Võ lâm minh chủ không chịu nổi lời đồn, tự sát mà chết.

Võ lâm minh chủ mất đi ái thê, giận chó đánh mèo Vô Danh.

Phát lệnh truy sát Vô Danh.

Và lần xuất hiện cuối cùng của Vô Danh là ở cuối sách, nam chính cùng hồng nhan tri kỷ và đám cơ hữu trong đại hội võ lâm đã vạch mặt Võ lâm minh chủ muốn tạo phản triều đình, cùng với việc giang hồ đệ nhất mỹ nhân không phải tự sát mà chết, mà là vì phát hiện được bí mật kinh hoàng của Võ lâm minh chủ nên bị xử đẹp.

Võ lâm minh chủ hạ lệnh giết hết tất cả mọi người, và đúng vào thời khắc quan trọng này, sát thủ Vô Danh bất ngờ xuất hiện và đồng quy vu tận với Võ lâm minh chủ.

Dưới ngòi bút của Bách Hiểu Sinh, số từ ngữ dùng để miêu tả Vô Danh rất ít ỏi.

“Áo xanh hào sảnh, nửa ma nửa tiên.

Thanh xà nhuyễn kiếm, mạng sống đáng giá một đồng”, ý nói mỗi lần sát thủ Vô Danh lên sân khấu đều mặc một thân áo xanh, nửa khuôn mặt bị hủy dung vì khi còn bé bị dã thú gặm mất, nhưng nửa khuôn mặt còn lại, lại được thừa kế từ người mẹ, đẹp như tiên tử.

Vũ khí của hắn là một thanh nhuyễn kiếm thanh xà, được rèn từ thanh cương* thượng cổ, mềm mại như một con rắn độc không xương, nhưng khi truyền nội lực vào thì trở nên cứng như sắt thép.

Bởi vì đặc thù của vũ khí nên kiếm pháp rất tàn nhẫn, chiêu nào cũng chí mạng.

Và lên sân khấu cùng sát thủ Vô Danh là thông điệp giết người của tổ chức sát thủ — — một đồng tiền bằng đồng cũ, nên mới nói mạng sống đáng giá một đồng.

Khác với nam chính được miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, bởi vì Bách Hiểu Sinh miêu tả sát thủ Vô Danh cực kỳ đơn giản nên có thể nói trong lòng mỗi một độc giả đều có một sát thủ Vô Danh riêng biệt.

Đây cũng là lý do vì sao mỗi người đều não bổ khác nhau, mỗi một phiên bản 《 Hào Hiệp Truyện 》 sau khi phát sóng, diễn vai sắm vai sát thủ Vô Danh đều không khiến mọi người hài lòng.

Có vài đoàn phim để tạo mánh lới còn cải biên tuyến truyện của sát thủ Vô Danh, tăng thêm cảnh diễn.

Thậm chí còn có đạo diễn suy nghĩ kỳ lạ, trực tiếp đổi tên sát thủ Vô Danh, biến truyện này thành một câu chuyện tình yêu lâm ly bi đát giữa hắn và nam chính.

Khiến Bách Hiểu Sinh tức giận, phản đối kịch liệt trong buổi phỏng vấn, còn nói là sẽ không bao giờ hợp tác với vị đạo diễn kia lần nào nữa.

Mà bản 《 Hào Hiệp Truyện 》 Triệu Tân đang làm đã đánh flag tôn trọng nguyên tác, đương nhiên sẽ không thêm diễn này nọ cho vai sát thủ Vô Danh.

Đây là nhân vật có danh khí rất cao, nhưng lại có rất ít người đến thử vai.

Một mặt là do chuyện phát sinh đột ngột, đoàn phim bị diễn viên cho leo cây không cách nào tìm được người thay thế ngay lập tức, mặt khác là Triệu Tân có yêu cầu quá cao với diễn viên — — có lẽ là do trước đó bị hành động leo cây của diễn viên kia chọc tức, Triệu Tân yêu cầu các diễn viên không những phải đẹp mà còn phải có bản lĩnh võ thuật, hai điều này khiến cho cuộc phỏng vấn rớt hơn 90% người.

Cuối cùng đầu nhập không tỷ lệ thuận với đầu ra — — nếu dựa theo phương pháp quay phim tôn trọng nguyên tác của Triệu đạo, thì suất diễn của vai sát thủ Vô Danh quá ít, mấy diễn viên khác thà rằng phí thời gian để phụ họa cho nam một nam hai ở đoàn phim khác, cũng lười đến 《 Hào Hiệp Truyện 》 diễn vai quần chúng.

Vì tất cả những lý do trên, kể cả Triệu Tân, cả đoàn phim 《 Hào Hiệp Truyện 》 đều không mấy hy vọng với người sắm vai sát thủ Vô Danh.

Mà loại ý nghĩ này cho đến khi thấy Đào Mộ sắm vai sát thủ Vô Danh — —

Trời nắng như thiêu đốt.

Đào Mộ một thân áo xanh dáng vẻ hào sảng bước tới.

Bởi vì đang mặc trang phục võ hiệp cộng thêm Đào Mộ đầu tóc rối tung, đậm chất giang hồ sơ cuồng.

Khuôn mặt cậu được chuyên gia trang điểm tạo hình cẩn thận, có một nửa khuôn mặt bị vẽ thành dáng vẻ hủy dung dữ tợn.

Chính một bên mặt dữ tợn xấu xí này càng tương phản với bên mặt anh tuấn thâm thúy còn lại, dưới ánh nắng chiếu rọi, làm cho thế gian hoảng hốt tự hỏi trên đời này thật sự có người nửa tiên nửa ma như vậy sao, vừa khiến người ta kinh sợ lại không khỏi cảm thán thật quá đẹp.

Quan trọng nhất là khí chất của Đào Mộ đã thể hiện hoàn mỹ yêu cầu của nhân vật.

Kết quả là, trong khoảnh khắc Triệu đạo vừa nhìn thấy Đào Mộ, trong đầu lập tức hiện lên câu miêu tả sát thủ Vô Danh trong 《 Hào Hiệp Truyện 》: “Vô Danh bình tĩnh đứng đó, hai tay hắn ngoan ngoãn rủ xuống, duy trì tư thế vô hại, đuôi rắn ở chuôi kiếm thanh xà nhuyễn kiếm mềm mại quấn lấy cổ tay hắn.

Một cơn gió thổi tới, bóng cây lay động, Vô Danh hòa nhập vào màn đêm như con rắn độc chực chờ cơ hội, đợi đến khi con mồi thả lỏng cảnh giác, thanh xà nhuyễn kiếm lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cuốn lấy con mồi, như con rắn độc phun ra nọc độc, kiếm quang sâm hàn*.”

*Kiếm quang sâm hàn (剑光森寒): ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi kiếm/thân kiếm..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 16
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...