Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 161

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit + beta: Iris

"Người vừa nãy, chính là bạn trai của Thẩm Nghiên ấy, tên Trác Nghiêm. Em quen anh ta hả?"

Đào Mộ hiển nhiên có bị ảnh hưởng một chút bởi cuộc cãi vã vừa rồi với người nhà họ Thẩm. Trong suốt quãng thời gian đi dạo còn lại, mặc dù Đào Mộ đã cố hết sức che giấu, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được Đào Mộ đang mất tập trung. Vì vậy không lâu sau, Tống lão gia tử viện cớ mình lớn tuổi, già yếu, muốn về khách sạn ngủ. Thách‎ 𝘁hánh‎ 𝘁ì𝒎‎ được‎ ﹎‎ TR‎ ÙMTRUYỆ𝑵.𝘃n‎ ﹎

Nhưng Tống lão gia tử mới ngủ ở khách sạn suốt buổi chiều rồi.

Đào Mộ cảm thấy rất áy náy, mọi người đến đây mừng sinh nhật cậu, kết quả thọ tinh là cậu lại không được vui.

"Hay là chúng ta chơi vòng đu quay nhé? Hoặc là đi Disney." Đào Mộ lên tinh thần, mỉm cười đề nghị: "Con đến Hương Thành đã mấy tháng, luôn bận đóng phim, vẫn chưa đi Disney nữa."

Thấy Đào Mộ ra vẻ không có việc gì cả*, Mạnh Tề hơi mỉm cười, nói: "Vậy đi vòng đu quay trước, ngồi trên cao ngắm cảnh đêm cảng Victoria, sẵn tiện nghỉ ngơi một chút."

*Câu này tác giả dùng từ "phấn sức thái bình (粉饰太平)", cả thành ngữ ý chỉ hành động tô son trát phấn lên vẻ bề ngoài, giấu đi tình hình thực tế.

Mỗi hộp trên vòng đu quay có thể chứa được bốn người. Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng ngồi một hộp, Lưu Diệu Mạnh Tề và Tống lão gia tử ngồi một hộp. Vốn dĩ Tống lão gia tử không muốn làm bóng đèn, muốn ngồi một mình, nhưng mọi người không đồng ý.

Mạnh Tề cười tủm tỉm nói: "Hai chúng con không giống người trẻ tuổi chúng nó, già đầu cả rồi, không lãng mạn như vậy đâu."

Kỳ thật, Lưu Diệu — người cực kỳ muốn lãng mạn — cũng gật đầu phụ họa. Mặc dù hơi tiếc nuối, nhưng sau này vẫn còn nhiều cơ hội để lãng mạn, đâu thể để lão gia tử ngồi một mình trong hộp vòng đu quay được. Dù sao trước giờ lão gia tử chưa từng chơi thứ này, lỡ như sợ độ cao, khó chịu trong người, sợ hãi thì có thể ngồi chung với bọn họ, chăm sóc lẫn nhau.

Về phần đôi bạn trẻ Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ, hiển nhiên không cần bọn họ phải lo lắng.

Trước khi lên đu quay, Lệ Khiếu Hằng đã mua rất nhiều đồ ăn vặt để mọi người giết thời gian, đến khi vòng đu quay từ từ nâng lên, Lệ Khiếu Hằng vừa bóc hạt dẻ cho Đào Mộ vừa đột nhiên hỏi. Vấn đề đi thẳng vào trọng tâm khiến Đào Mộ không có cơ hội trốn tránh.

"Sao anh lại hỏi như vậy?" Đào Mộ hơi do dự, sau đó vẫn trả lời: "Em và Trác Nghiêm, kiếp này là lần đầu tiên gặp nhau."

"Chỉ là anh thấy thái độ của em đối với anh ta rất đặc biệt." Lệ Khiếu Hằng nắm lấy bàn tay phải đang vô thức nắm thành quyền của Đào Mộ, mở lòng bàn tay ra, bỏ hạt dẻ đã bóc vỏ vào: "Hình như em rất để ý anh ta."

Hạt dẻ tròn vo còn đang tỏa ra hơi ấm, trông mũm mĩm, hơi ấm còn sót lại bắt đầu lan tỏa từ lòng bàn tay. Đào Mộ ngơ ngác nhìn hạt dẻ, không biết nên nói như thế nào.

Cũng đâu thể nói là cậu trùng sinh. Kiếp trước từng yêu nhau với Trác Nghiêm, bên nhau sớm chiều tổng cộng bảy năm, cuối cùng trở mặt thành thù. Cậu tống Trác Nghiêm vào tù, bản thân cũng nhảy lầu tự sát.

"Không phải là rất để ý, em chỉ là không muốn nhìn thấy người kia, ngay cả tên cũng không muốn nhắc tới. Tốt nhất là tránh xa hắn cả đời." Đào Mộ cau mày, vẻ mặt khó xử, không muốn nhắc tới Trác Nghiêm trước mặt Lệ Khiếu Hằng, càng không muốn nhắc tới chuyện kiếp trước ở trước mặt Lệ Khiếu Hằng, nhưng cậu không biết phải giải thích thế nào về chuyện cảm xúc thay đổi khi đối mặt với Trác Nghiêm.

Anh lo lỡ như hơi vô ý sẽ khiến Lệ Khiếu Hằng hiểu lầm.

Lệ Khiếu Hằng thấy Đào Mộ do dự, đột nhiên nói: "Anh muốn hôn em."

"Hả, gì?" Đào Mộ hồi phục tinh thần, ngơ ngác nhìn Lệ Khiếu Hằng, chủ đề thay đổi nhanh quá!

"Mặc dù chúng ta đã chính thức quen nhau một thời gian ngắn, thậm chí còn chưa hơn một tháng." Lệ Khiếu Hằng nghiêng người đến trước mặt Đào Mộ, dịu dàng nhìn chăm chú vào mắt Đào Mộ, hơi thở hòa quyện: "Nhưng anh muốn tặng nụ hôn đầu của anh cho em, em có đồng ý để nó thành món quà sinh nhật phụ không?"

Đào Mộ nhìn vào mắt Lệ Khiếu Hằng, đột nhiên có hơi căng thẳng, cậu vô thức mím môi, ánh mắt có chút né tránh: "Anh muốn hôn thì hôn đi, chúng ta đã chính thức quen nhau, đây là quyền lợi của anh ưm ——"

Đào Mộ còn chưa dứt lời đã bị Lệ Khiếu Hằng cúi đầu chặn lại.

Lệ Khiếu Hằng ôm chặt người vào lòng, một tay vòng ra sau lưng Đào Mộ nhẹ nhàng vuốt ve, một tay khác bảo vệ sau ót Đào Mộ, đẩy người vào góc ghế.

Môi Đào Mộ rất mềm nhưng không có độ ấm, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, không nhúc nhích.

Lệ Khiếu Hằng thoáng lui về sau, nghiêm túc cẩn thận quan sát sắc mặt Đào Mộ.

Đào Mộ không có biểu lộ gì, vẫn cẩn thận suy tư nhìn anh: "Nếu anh muốn, tối nay em có thể ——"

"Không gấp." Lệ Khiếu Hằng dịu dàng vuốt ve sau ót Đào Mộ, ôm người vào lòng, điều chỉnh tư thế thoải mái. Anh cứ cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình đã kíc.h thích đến Đào Mộ. Mặc dù anh không biết vì sao lại bị k.ích thích, nhưng anh không muốn Đào Mộ đưa ra bất kỳ quyết định gì trong khi cảm xúc đang kích động.

Dù sao bọn họ vẫn còn thời gian cả đời, không cần phải nóng vội vì những chuyện nhỏ nhặt.

"Tỏ tình, nắm tay, hôn, anh sẽ làm theo quy trình từng bước một. Anh hy vọng khi chúng ta ở bên nhau, mọi chuyện sẽ diễn ra một cách tự nhiên thay vì em miễn cưỡng bản thân chiều theo ý anh." Lệ Khiếu Hằng nghịch tay Đào Mộ, hạt dẻ trong lòng bàn tay cậu đã nguội. Lệ Khiếu Hằng cúi đầu, ngậm hạt dẻ trong lòng bàn tay Đào Mộ, tự ăn luôn. Sau đó bóc vỏ cái khác cho Đào Mộ: "Nhân lúc còn nóng thì ăn đi."

Lần này, Lệ Khiếu Hằng trực tiếp nhét hạt dẻ vào trong miệng Đào Mộ.

"Em không thích người tên Trác Nghiêm, không muốn nhìn thấy anh ta, cũng không muốn nhắc đến anh ta, vậy sau này chúng ta không nhắc đến anh ta nữa." Lệ Khiếu Hằng ôm người vào lòng, hôn lên má Đào Mộ, dịu dàng dỗ dành: "Anh không có tức giận, chỉ hy vọng em có chuyện không vui thì có thể trực tiếp nói với anh, nếu không muốn nói thì anh sẽ lẳng lặng ở bên cạnh em, không khăng khăng dò hỏi tới cùng."

Điều khiến Lệ Khiếu Hằng khác biệt với bất kỳ ai là Lệ Khiếu Hằng có niềm tin mãnh liệt vào năng lực của mình.

Là con trai trưởng nhà họ Lệ, từ nhỏ Lệ Khiếu Hằng đã trưởng thành trong một môi trường vô cùng thuận lợi. Là người thừa kế nhà họ Lệ, từ nhỏ Lệ Khiếu Hằng đã được dạy dỗ nghiêm khắc. Gia thế hùng hậu, siêu may mắn, hơn nữa năng lực cá nhân rất mạnh mẽ đã đảm bảo rằng trong suốt 26 năm qua kể từ khi Lệ Khiếu Hằng ra đời, mọi chuyện luôn diễn ra suôn sẻ. Anh không tin trên đời này không có chuyện gì mà anh không làm được, càng không tin trên đời này có người ưu tú hơn anh.

Vì vậy cho dù Lệ Khiếu Hằng nhạy bén nhận ra cảm xúc khác thường của Đào Mộ khi đối mặt với Trác Nghiêm, đại lão cực kỳ tự tin không hề lo lắng một giây nào, càng không có ghen tuông như Đào Mộ lo lắng.

Không phải vì Lệ Khiếu Hằng không quan tâm Đào Mộ, mà là anh tin tưởng vào ánh mắt và sức hút của mình hơn —— Lệ Khiếu Hằng tin, Đào Mộ mà anh thích chắc chắn không phải là kiểu người nông cạn đứng núi này trông núi nọ. Huống chi cảm xúc tức giận, khinh thường, không đồng tình khi Đào Mộ đối mặt với Trác Nghiêm cũng không phải là giả.

Lệ — người từng học thêm về ngành tâm lý học — Khiếu Hằng không thể nào không phân biệt được những cảm xúc này.

"Anh không tức giận, chỉ là lo lắng em gặp phải chuyện không vui nhưng lại kìm nén, sẽ tự nghẹn hỏng bản thân." Lệ Khiếu Hằng kiên nhẫn giải thích với Đào Mộ, sau đó bóc vỏ hạt dẻ khác đút cho Đào Mộ.

"Trác Nghiêm không đẹp trai bằng anh, nhỏ tuổi hơn anh, không cao bằng anh, ánh mắt không sáng suốt như anh, năng lực thua anh, tính tình còn tệ như vậy. Trước khi yêu đương không chịu quan sát cẩn thận xem bạn gái mình là người như thế nào, giữa đường hối hận thì lấy chia tay uy hiếp bạn gái, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành." Mặc dù trong lòng cực kỳ tự tin, nhưng Lệ Khiếu Hằng vẫn đánh giá toàn diện về Trác Nghiêm — người khiến cảm xúc của Đào tổng dao động cực kỳ lớn theo thói quen, nhân tiện khoe khoang bản thân.

"Anh thì khác, anh đã suy nghĩ rất cặn kẽ về chuyện theo đuổi em. Trước khi theo đuổi em, anh đã viết các kế hoạch hành động có liên quan, cũng viết một chồng báo cáo phân tích về sở thích và tính cách của em, thậm chí còn tìm người xem bát tự của chúng ta. Kế hoạch ngắn hạn, dài hạn đã hoàn thành, điều tra thị trường và phân tích lợi ích cũng xong hết. Bảo đảm rằng cả đời này anh muốn răng long đầu bạc với em, sau đó mới bắt đầu theo đuổi em khi được em cho phép."

Lệ tổng cực kỳ đắc ý tựa cằm lên cổ Đào Mộ, lải nhải những lời hay ý đẹp: "Cho nên em xem, dù là kinh doanh hay yêu đương, nhất định phải tìm một người đáng tin như anh. Bởi vì kết hôn là chuyện cả đời. Nếu chúng ta yêu nhau với mục đích là kết hôn thì chắc chắn phải lên kế hoạch cẩn thận trước khi bước vào mối quan hệ, bao gồm tất cả những rủi ro sẽ gặp phải sau khi dự án được xác lập cũng như mối quan hệ sống chung giữa hai người."

Lệ tổng nói một tràng dài đến đây thì lại nhịn không được dẫm chân lên người nào đó: "Tuyệt đối không thể xúc động nhất thời, nói yêu đương là yêu đương, sau khi xong việc lại đòi chia tay vì đối tượng hợp tác không phù hợp." Không những lãng phí thời gian mà còn hại người hại mình, quan trọng nhất là rủi ro khi chia tách dự án, đôi khi rất có thể là cả hai bên đều phải gánh chịu thương tích.

Đào Mộ vừa được đại lão đút ăn, vừa nghe đại lão phân tích, gò má thỉnh thoảng phồng lên. Cậu quay đầu nhìn Lệ Khiếu Hằng đang ôm mình vào lòng. Không hổ là đại lão tư bản ăn bò bít tết bốn năm, dáng người cao ngực rộng, khi cánh tay vững chãi ôm lấy Đào Mộ, Đào Mộ cảm thấy cực kỳ an toàn.

Dường như người này luôn có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo trong mọi tình huống, giữ bình tĩnh trong mọi trường hợp khẩn cấp và có thể xử lý mọi tình huống xấu.

Đào Mộ không thể không thừa nhận, sở dĩ cậu nhanh chóng chấp nhận lời theo đuổi của Lệ Khiếu Hằng, nguyên nhân chính vẫn là kiếp trước cậu rất hâm mộ cách đối nhân xử thế của Lệ Khiếu Hằng. Càn cương độc đoán*, sấm rền gió cuốn, làm chuyện gì cũng có thể giữ vững quan điểm, không bị bất kỳ kẻ nào ảnh hưởng, cũng không bị tình hình hiện tại ảnh hưởng. Thậm chí còn không bị vầng sáng của Thẩm Dục và cốt truyện ảnh hưởng.

*Càn cương độc đoán (乾纲独断): là một thành ngữ, nghĩa là tự mình đưa ra quyết định và không cho người khác can thiệp vào.

Hơn nữa, người này quang minh lỗi lạc, danh tiếng tốt đẹp. Cho dù có bất đồng trong việc hợp tác, thậm chí đến cuối cùng đường ai nấy đi, chỉ cần trong quá trình hợp tác không có hành vi phản bội, Lệ Khiếu Hằng sẽ không truy đuổi không buông.

Vì vậy trước khi Đào Mộ yêu đương với Lệ Khiếu Hằng, Lệ Khiếu Hằng đã soạn ra một bản hợp đồng chia tay cho Đào Mộ, làm Đào Mộ rất yên tâm. Cậu tin, cho dù có một ngày, Lệ Khiếu Hằng chán ngấy cậu và muốn chia tay, chỉ cần trong lúc yêu nhau cậu không làm ra hành vi phản bội, bọn họ nhất định có thể chia tay trong hòa bình.

Đôi môi đột nhiên cảm thấy ấm áp. Lệ Khiếu Hằng mổ Đào Mộ póc póc vài cái như đại bàng mổ thóc, cho đến khi Đào Mộ hồi phục tinh thần mới hài lòng cười nói: "Kỹ thuật hôn của anh không giỏi hả? Đó là vì trước kia anh không có kinh nghiệm. Hơn nữa năng lực hành động của anh rất vụng về. Thế nên, sau này chúng ta luyện tập nhiều hơn một chút, cần cù bù thông minh mà."

Nghe Lệ đại lão lén đòi phúc lợi, Đào Mộ nhoẻn miệng cười: "Anh muốn luyện bao lâu?"

Lệ Khiếu Hằng hơi suy tư, nghiêm nghị nói: "Với năng lực học tập của anh, ít nhất phải luyện cả đời."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 161
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...