Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 172

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit + beta: Iris

"Cảnh 46 《 Hắc Bạch 》 quay lần đầu."

Chu Viễn Đình và A Trạch dẫn theo đám anh em trốn vào ngõ nhỏ, A Trạch không thể chịu đựng được nữa, hắn bị đâm hai nhát vì chắn đao giúp Chu Viễn Đình, bụng còn bị người ta đâm một đao, máu chảy ào ào qua khe hở ngón tay. A Trạch đau đến mồ hôi đầy đầu, nổi cả gân xanh, liên tục hít sâu.

"Không được, tôi không chống cự nổi nữa." A Trạch dựa vào vách tường bẩn thỉu, từ từ trượt dần xuống, ánh mắt hơi mất tập trung nhìn Chu Viễn Đình cũng bị chém mấy đao nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Thằng nhóc cậu không đau sao?"

Chu Viễn Đình dựa vào một vách tường khác, ngửa đầu không nói.

"Tôi đau quá." A Trạch ôm chặt bụng, toàn thân căng chặt: "Khi còn nhỏ tôi sợ đau nhất, kết quả lại vướng vào hắc đạo, có biết vì sao mỗi lần đánh nhau là tôi lại xông vào đầu tiên không? Bởi vì tôi sợ chết. Lùi ra phía sau thì cảm thấy rất mất mặt, chỉ có thể cắm đầu đi về phía trước. Khi những người đó thấy tôi mạnh mẽ như thế, bọn họ sẽ sợ trước."

Nói tới đây, A Trạch lại hít hai hơi thì nghe thấy Chu Viễn Đình hỏi: "Vì sao?"

"Cái gì?" A Trạch ngẩng đầu nhìn Chu Viễn Đình. Chu Viễn Đình cũng đồng thời cúi đầu, tầm mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Chu Viễn Đình vô cùng phức tạp, dường như vẫn là loại xa cách kiêu ngạo bất cần đời, rất khinh thường đám đàn em bọn họ, nhưng sâu trong ánh mắt, lại có một tia cảm động khó thấy, còn có chút dao động. Trong ngõ nhỏ tối tăm, đôi mắt đó cực kỳ sáng, một giọt máu từ trên trán trượt xuống mũi, lộ ra vẻ kiên cường yếu ớt.

"Vì sao lại cùng đến đây?" Giọng điệu không hề thay đổi, không có nghẹn ngào, không có đau buồn, nhưng trong giọng điệu đó lại có chút đắn đo, là kiểu khiến người ta vừa nghe thấy là sẽ nổi da gà.

Cảm giác nhập diễn xuất hiện.

A Trạch đau đến khắp người toàn là mồ hôi, đột nhiên mỉm cười: "Tôi coi cậu là anh em, tôi sợ cậu xảy ra chuyện."

Kết quả, người xảy ra chuyện không phải A Đình, mà là hắn: "Đi con đường này sớm muộn gì cũng có ngày này, chúng ta làm trâu làm ngựa, nếu không cố gắng chém người khác thì sẽ bị người khác chém chết, tôi đã đoán được từ lâu."

"A Đình!" A Trạch ngẩng đầu nhìn Chu Viễn Đình đang dựa lưng vào tường, mặc dù cả người toàn máu nhưng vẫn thẳng sống lưng: "Cậu thật sự thích chị dâu không?"

Chu Viễn Đình không trả lời.

A Trạch mỉm cười, trên mặt có chút mơ màng: "Chị dâu thật sự rất đẹp, tôi ngủ với rất nhiều cô gái, nhưng không có ai đẹp hơn chị dâu. Thẩm mỹ của thằng nhóc cậu rất tốt, lại còn đẹp trai, những cô gái đó đều thích cậu, nhưng cậu lại không ngủ với ai trong số họ..."

A Trạch nói tới đây, đột nhiên thở dồn dập mấy cái: "Nhưng chị dâu, không thể..."

Toàn thân A Trạch đột nhiên xụi lơ, bàn tay ôm bụng cũng dần trượt xuống, nằm bất động trong góc.

Chu Viễn Đình nhắm mắt lại, ngẩng đầu nhìn trời. Sau đó, cậu dùng bàn tay dính đầy máu lấy một gói thuốc lá từ túi quần ra, châm lửa, ánh lửa yếu ớt nhấp nháy, khói thuốc dần dần bốc lên, Chu Viễn Đình dựa vào vách tường, nhẹ giọng lặp lại: "Làm đàn em, không cố gắng chém người thì sẽ bị người chém chết." Ngay cả muốn ngủ với cô gái đẹp nhất cũng không thể.

Ống kính quay từ trên cao xuống, ngoài ngõ ánh nắng chói chang, người qua lại đông đúc, trên đường có một nhóm diễn viên quần chúng cầm đao và thanh sắt hùng hổ tìm kiếm qua lại. Mà trong ngõ nhỏ âm u chật hẹp đầy mảnh vụn, Chu Viễn Đình đứng dậy, A Trạch người đầy máu ngã dưới đất, mấy anh em hốt hoảng như chuột chạy qua đường.

"Cut!"

Đỗ Trạch nằm liệt dưới đất như cá chết trôi đột nhiên mở mắt, giơ ngón cái với Đào Mộ, người trong nhà biết chuyện nhà mình, mặc dù hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng nếu không có Đào Mỏ phối hợp, Đỗ Trạch sẽ không nhập diễn nhanh như vậy, cảm xúc cũng không thể trọn vẹn như vậy.

Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình theo dõi cũng cực kỳ hài lòng, điều hắn thích nhất Đào Mộ, không phải là kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ tốt thế nào, quả thực kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ rất tốt, trình độ chắc chắn ở mức cao trở lên. Nhưng điều đạo diễn Từ khâm phục nhất ở Đào Mộ là cậu có thể dẫn đối thủ nhập diễn mỗi khi đóng phim, chứ không phải chỉ tập trung vào hiệu suất của bản thân, chỉ lo diễn của bản thân.

Dù sao đạo diễn Từ cảm thấy, mỗi lần quay cảnh Đào Mộ đều là hình ảnh hài hòa nhất, có sức ảnh hưởng nhất, đương nhiên cũng đẹp nhất.

Nhờ có sự hợp tác cao độ của Đào Mộ và sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Đỗ Trạch, cảnh quay này cực kỳ suôn sẻ. Tuy không phải một lần là qua, nhưng cũng không có NG, chỉ là bổ sung thêm vài màn ảnh mà thôi. Đỗ Trạch chạy ra phía sau đạo diễn Từ để xem lại video, cũng rất hài lòng về biểu hiện của mình.

Đương nhiên, phải cảm ơn sự phối hợp của Đào Mộ nữa, nếu không phải kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ quá có sức cuốn hút, Đỗ Trạch nghĩ mình chắc chắn sẽ không nhập diễn sâu như vậy. Nhất là đoạn lời thoại trước khi chết kia, hắn xem mà thấy mũi đau xót.

"Đến giờ cơm rồi!"

Đạo diễn Từ nói được thì làm được, quay xong cảnh này sẽ ăn trưa.

Đỗ Trạch nhảy nhót chạy đến chỗ thư ký trường quay nhận hai hộp cơm hộp, lại nhảy nhót chạy về phía Đào Mộ. Sau đó gắp đùi gà trong hộp của mình cho Đào Mộ, cảm ơn Đào Mộ đã nhiệt tình giúp hắn trong cảnh quay.

Do có biểu hiện tốt đẹp, được đồng nghiệp công nhận, còn có thêm đùi gà nên Đào Mộ cũng rất vui vẻ. Bởi vì cậu thích ăn đùi gà. Đặc biệt là đùi gà om đặc sản Hương Thành, thật sự rất ngon.

Có lẽ cậu nên dành thời gian để học nấu món này. Sau này về Yến Kinh, nếu muốn ăn thì cũng có thể tự nấu.

"Đã sớm nghe nói tài nấu nướng của Đào Mộ rất giỏi." Phương Nhược Đề cười tủm tỉm nói: "Không biết khi nào có thể nấu cho chúng tôi nếm thử không?"

"Nhất định sẽ có cơ hội." Tâm trạng Đào Mộ rất tốt: "Khi nào mọi người đến Yến Kinh, tôi nhất định sẽ làm chủ nhà, đích thân nấu một bữa thật ngon tại nhà để chiêu đãi khách quý."

Cậu vừa nói xong, các đại già đều rất hài lòng. Bất kể lời Đào tổng nói là từ tấm lòng hay chỉ là lời khách sáo, cậu đã có thái độ như vậy, mọi người đã rất vừa lòng.

Khi đang nói chuyện, cậu nhìn thấy vài chiếc xe màu đen ngừng ở bên đường, cửa xe mở ra, một hàng người mặc đồ đen hùng hổ xuống xe, một người trong số đó mở cửa sau của chiếc xe phía trước, một người đàn ông khoảng 60 tuổi mặc tây trang giày da cười tủm tỉm xuống xe. Phía sau ông ta là một chàng trai hơn 20 tuổi, trông rất thanh tú.

"Hoành tráng quá." Đỗ Trạch đến gần Đào Mộ, lặng lẽ giải thích: "Đây là lão đại của băng đảng ở Vịnh Đồng La này. Nhưng cậu đừng lo, ông ấy không đến đây gây chuyện, ông ấy thích đóng phim. Lúc đoàn phim chúng ta quay ngoại cảnh ở Vịnh Đồng La, bọn họ đã giúp phong tỏa đường phố, duy trì trật tự trên đường, yêu cầu duy nhất là muốn đóng vai khách mời."

Vai khách mời cũng là đại lão hắc bang, suất diễn là sau khi A Trạch chết, Chu Ngạn Thanh thủ vai đại lão hắc bang đàm phán với đại lão Vịnh Đồng La.

Đỗ Trạch dùng vai đụng vào vai Đào Mộ, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng sợ."

Đào Mộ cười khẽ: "Tôi không có sợ."

Không có gì phải sợ cả, Hương Thành đã trở lại rất nhiều năm rồi. Dù năm đó là đại lão hắc bang, bây giờ cũng phải an phận làm ăn, không thấy đại lão kia mỉm cười khách khí khi nhìn thấy Nghiêm Thịnh sao?

Đào Mộ càng để ý tới chàng trai đi sau đại lão hơn. Bởi vì người kia chính là quạt giấy trắng thích Thẩm Dục ở kiếp trước —— tên là gì nhỉ?

Đương như nhận ra Đào Mộ đang quan sát, chàng trai kia cũng quay đầu lại. Hơi suy nghĩ một lát rồi bước tới, vươn tay ra: "Chào Đào tổng, tôi là Lương Thư Văn."

"Chào ngài." Đào Mộ gật đầu, bắt tay Lương Thư Văn, vừa chạm vào liền tách ra: "Đào Mộ."

"Tôi biết ngài." Nói tới đây, Lương Thư Văn đột nhiên mỉm cười: "Nhân viên của rất lợi hại."

Hả? Đào Mộ hơi mờ mịt, sao lại nhắc đến nhân viên của cậu.

Lương Thư Văn giải thích: "Đêm qua tôi đến quán bar. Lúc đi ra thì bị hai phóng viên quấn lấy. Bọn họ tự xưng là phóng viên được phái đến của web Phi Tấn, khăng khăng mời tôi phỏng vấn, hỏi tôi về tai nạn xe cộ."

Hắn hơi dừng một chút, như sợ Đào Mộ không rõ nội dung chi tiết, Lương Thư Văn ân cần giải thích: "Sở dĩ diễn viên tên Thẩm Dục của quý đoàn phim bị tai nạn xe cộ là vì bất cẩn đụng phải xe tôi, lúc ấy tôi thấy cậu ta khóc dữ quá, tưởng cậu ta bị thương nên đưa đến bệnh viện, không ngờ chuyện này lại mang đến phiền phức lớn cho Đào tổng."

"Vì lỗi của tôi mà làm hại người nhà của Đào tổng bị cư dân mạng mắng. Tuy tôi đã nhận phỏng vấn, giải thích rõ ràng, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng áy náy." Lương Thư Văn nói xong, nghiêm túc đề nghị: "Nhưng Đào tổng yên tâm, chúng tôi đã giải quyết khiếu nại từ cơ quan quản lý y tế và bệnh viện."

Giải quyết khiếu nại từ cơ quan quản lý y tế và bệnh viện lại là chuyện gì nữa?

Lương Thư Văn thấy Đào Mộ thật sự không biết, đành tiếp tục giải thích.

Theo luật pháp Hương Thành, phóng viên web Phi Tấn mua chuộc phóng viên và bác sĩ để trực tiếp đưa tin về hồ sơ bệnh án của Thẩm Dục là vi phạm pháp luật. Vì thế sau khi tin tức về vụ tai nạn xe cộ giả bị tuôn ra, có người đến cơ quan quản lý y tế để khiếu nại bệnh viện, bệnh viện lại khiếu nại hành động mờ ám của web Phi Tấn.

Lương Thư Văn cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình, đồng thời cũng cảm thấy không nên vì một người xa lạ mà đắc tội web Phi Tấn và Tư Bản Khiếu Hằng, vì vậy nhờ cha ra mặt áp chuyện này xuống. Chẳng những đối phó với cơ quan quản lý y tế, thậm chí còn áp những tờ báo lá cải đưa tin.

Kỳ thật mọi chuyện đã áp xong hết rồi, lần này Lương Thư Văn đến đây chỉ để thể hiện thiện chí. Suy cho cùng hắn đã làm xong mọi chuyện, dù sao cũng phải báo cho đương sự biết, tránh nháy mắt cho người mù xem.

Đào Mộ hơi nghiền ngẫm, cảm thấy Lương Thư Văn nói chuyện rất thú vị. Hắn nói Thẩm Dục đụng phải xe hắn, chủ ngữ vị ngữ không sai chứ?

Nhưng nghĩ đến tốt xấu gì Lương Thư Văn cũng là sinh viên xuất sắc đã tốt nghiệp đại học Hương Thành. Đào Mộ cảm thấy Lương Thư Văn không ngốc đến mức đó.

Chỉ là Đào Mộ rất tò mò, rốt cuộc Lương Thư Văn bị cái gì kích thích vậy. Kiếp trước đến chết hắn vẫn coi Thẩm Dục là ánh sáng duy nhất trong bóng tối, là cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời bi thảm, sao kiếp này lại thành Thẩm Dục ăn vạ? Còn tích cực liên hệ với cơ quan quản lý y tế và truyền thông địa phương giải quyết hậu quả giúp nhân viên web Phi Tấn nữa chứ.

Sao Đào Mộ lại không biết Lương Thư Văn còn có mặt nhiệt tình như vậy?

Đào Mộ lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn mặt đối mặt cảm ơn, vì có khúc nhạc đệm nhỏ này, Đào Mộ còn đi tới cảm ơn cha của Lương Thư Văn.

Cha của Lương Thư Văn cười tủm tỉm mời Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng ăn tối. Đào Mộ hơi suy nghĩ rồi nói sẽ liên hệ với Lệ Khiếu Hằng, không trả lời ngay lập tức. Cậu có thể ra quyết định cho mình, nhưng không muốn quyết định thay Lệ Khiếu Hằng. Tuy hai người đã bắt đầu yêu đương, nhưng trong lòng Đào Mộ luôn phân chia rất rõ ràng.

Cha Lương cũng không để bụng, trò chuyện thêm vài câu rồi bắt đầu tích cực thảo luận suất diễn kế tiếp nên diễn thế nào —— hắn thật sự đến đây để đóng vai khách mời, cũng là một đại lão cực kỳ thích đóng phim.

Tiếc nuối duy nhất là vì có thân phận này, nên dù đi diễn nhiều năm cũng không giành được đề cử giải nam phụ xuất sắc nhất.

Mà ở bên kia, Thẩm Dục cũng nhận ra đây là người đã khiến mình ngã, sau đó nhiệt tình chở mình đến bệnh viện, thế là mỉm cười bước tới trò chuyện: "Hóa ra là anh? Sao anh cũng ở đây?"

"Thẩm nhị công tử." Lương Thư Văn gật đầu với Thẩm Dục, vẻ mặt lạnh lùng.

Đào Mộ câu nệ cốt truyện ở kiếp trước, cảm thấy biểu hiện của Lương Thư Văn rất kỳ quái, nhưng cậu đã quên suy xét môi trường khách quan.

Kiếp trước Thẩm Dục là tiểu công tử Thẩm gia, luôn có danh tiếng tốt trong giới, vì bị Đào Mộ gây khó dễ nên tức giận chạy ra khỏi đoàn phim, kết quả đụng trúng xe của Lương Thư Văn. Tuy không bị thương nhưng quả thật có bị hoảng sợ, sau đó do được Lương Thư Văn đưa đến bệnh viện nên trực giác của Thẩm Dục nhận định Lương Thư Văn là người tốt, bất kể người ngoài nói thế nào, Thẩm Dục luôn kiên quyết đứng về phía Lương Thư Văn, giải thích giúp hắn.

Đây là lần đầu tiên Lương Thư Văn tiếp xúc với kiểu người như Thẩm Dục, cảm thấy Thẩm Dục được Thẩm gia nuôi nấng cẩn thận che chở là một đóa sen trắng mỏng manh đựng trong bình thủy tinh, tách biệt khỏi thế giới hiện thực dơ bẩn, ánh sáng từ thiên đường tỏa ra khắp cơ thể.

Nhưng kiếp này, trước khi Lương Thư Văn quen biết Thẩm Dục đã thấy rất nhiều tin đồn xấu của Thẩm Dục trên mạng. Sau đó lại vì Thẩm Dục mà suýt đắc tội với Tư Bản Khiếu Hằng hùng mạnh và web Phi Tấn có ảnh hưởng cực lớn đến dư luận, thật sự là rắc rối quấn thân.

Hơn nữa sau đó web Phi Tấn còn vạch trần thuyết âm mưu Thẩm Dục tạo ra vụ tai nạn xe cộ giả để dẫn dắt dư luận —— Cho dù Lương Thư Văn thật sự thiếu sự tình yêu thương và khao khát tương lai tươi sáng thế nào đi chăng nữa, chắc chắn cũng sẽ không bao giờ nhất kiến chung tình với loại người bê bối quấn thân trong lần đầu tiên gặp mặt.

Điều kiện khách quan có thể ảnh hưởng đến Lương Thư Văn không còn nữa, nếu Lương Thư Văn vẫn có thể chủ quan nhất kiến chung tình với Thẩm Dục, thế mới kỳ quái.

Lương Thư Văn là quạt giấy trắng của bang phái, cũng tức là quân sư và cố vấn của bang phái, dù có một phần nguyên nhân là do thân thế ảnh hưởng, nhưng có cha của hắn dốc hết sức dìu dắt, đầu óc Lương Thư Văn hoàn toàn ổn.

Sở dĩ kiếp trước hắn thích Thẩm Dục, ngoại trừ vì Thẩm Dục thể hiện mặt trong sáng, thiện lương ra, mà còn vì có Thẩm Dục giật dây ở giữa, thúc đẩy sự hợp tác giữa Lương gia và Thẩm gia, cũng xúc tiến quá trình tẩy trắng Lương gia, đây mới là lý do quan trọng nhất.

Lương Thư Văn cảm thấy chính Thẩm Dục đã kéo hắn từ trong bóng tối ra ánh sáng, cùng với tâm trạng ngưỡng mộ cầu mà không được, lợi ích và cảm xúc cùng lên men, đây mới là nguyên nhân thúc đẩy Lương Thư Văn khăng khăng một mực với Thẩm Dục.

Đáng tiếc kiếp này có Đào Mộ và web Phi Tấn võng liên tục tung tin xấu về Thẩm Dục. Lợi thế lớn nhất của Thẩm Dục là thu hút những kẻ ái mộ đã không còn, vì vậy tiết mục nhất kiến chung tình tất nhiên cũng sẽ ít đi.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường ——

Vầng sáng cốt truyện: Nhất kiến chung tình không được thì ta có thể cho lâu ngày sinh tình. Ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thua _(:з" ∠)_

Lời editor: Thôi con lạy mẹ

Đăng: 25/12/2023

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 172
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...