Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sổ Bệnh Án

Chương 10

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mấy hôm sau, Hạ Dư đặt chỗ ở nhà hàng Vân Đoan, hẹn gặp Tạ Tuyết vào tối cuối tuần, định chính thức cho Tạ Tuyết biết được tâm ý ở nơi đây.

Tạ Tuyết nhận điện thoại của cậu chẳng rõ lí do, vừa nghe sẽ được mời đi ăn, reo lên một tiếng vô cùng vui vẻ: "Hay quá! Chị sẽ tới! Chị nhất định sẽ tới!"

"Vậy sáu giờ tối hôm hai mươi nhé, không gặp không về."

"Hả? Tối hôm hai mươi?"

"Sao vậy?"

Tạ Tuyết có hơi khó xử: "Tối hôm hai mươi chị có thể sẽ về hơi muộn, vì khoa cấp cứu Hỗ Châu mới gọi cho chị, bảo tối hôm hai mươi người của trạm cứu trợ sẽ đưa bác Trang tới viện tâm thần Thành Khang.

Chị cũng sẽ tới Thành Khang thăm hỏi, muốn bàn chuyện đưa học trò tới phỏng vấn với người phụ trách bên họ..."

Hạ Dư thở dài: "Vậy em đổi lịch là được."

"Nhưng nhà hàng này khó đặt chỗ lắm, lần trước chị gọi tới, đối phương bảo phải đặt chỗ trước ít nhất ba tháng lận."

Hạ Dư phì cười: "Không sao đâu, chị muốn đi lúc nào cũng được hết.

Nhà hàng này được nhà em đầu tư mà."

Tạ Tuyết: "..."

Tư bản đúng là khiến người ta thấy ghét mà.

Nó khiến hết thảy niềm vui sướng chẳng cái nào là khó mà giành được.

"Thôi không cần đâu, vậy thì phiền giám đốc nhà hàng của người ta lắm, hơn nữa chị cũng chẳng thích vậy." Tạ Tuyết nói, "Thôi cứ hôm hai mươi đi, chị sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện mau lẹ, tóm lại là chị nhất định sẽ tới trước bảy giờ, nếu có gì thay đổi, chị cũng sẽ nói lại với em qua Wechat trước nhé."

Hạ Dư lấy tay đỡ trán, cười càng rõ ràng hơn: "Được, theo ý chị hết."

Tạ Tuyết vô cùng vui vẻ cúp điện thoại.

Có món ngon để ăn rồi!

Chớp mắt đã tới ngày hai mươi.

Tạ Tuyết do phải thay trường tới nói chuyện, vì để tỏ vẻ là giảng viên chính thức, cô mặc dáng tây trang kinh điển của giảng viên viên chức Hỗ đại, cùng người của trạm cứu trợ đưa bác trai Trang Chí Cường tới viện Thành Khang.

Không như Uyển Bình 600, Thành Khang mang tính chất tư nhân, viện tâm thần đã rất cũ, họ vừa xuống xe, đã ngửi thấy mùi hôi thối làm người ta nghẹt thở, hoá ra mấy y tá mặt đầy vẻ không tình nguyện đang nghe theo chỉ đạo đổi lại ga trải giường dính đầy phân và nước tiểu bệnh nhân trong thùng xe thành một bộ sạch sẽ.

Cạnh đó còn có hai tài xế phụ trách lái xe đang cãi nhau, cổ thô kệch đỏ gay tranh cãi xem xăng có bị thiếu hay không.

Bác trai Trang có hơi sợ hãi, rụt lại về sau, giữ chặt tay Tạ Tuyết: "Con gái, đây..."

"Không sao đâu, bác à, chỉ ở lại nơi này một thời gian thôi, lúc về lại đón bác tới nơi khác, được không?"

Bác Trang lúc này mới chậm rãi theo sát phía sau Tạ Tuyết.

Nơi tiếp khách ở viện tâm thần bài trí cũng xem như ấm áp, tuy rằng các thiết bị đều đã cũ, nhưng dù sao mùi trong phòng cũng sạch sẽ mát mẻ, phối màu khiến người ta thả lỏng tâm tình.

"Tiểu Trương của trạm cứu trợ đúng không? Tới để giải quyết chuyện giám hộ phục vụ tạm thời cho ông lão Trang Chí Cường nhỉ?"

"Đúng thế."

"Cấp trên đã nói lại với tôi rồi, mời anh đi bên này."

Bệnh lí của Trang Chí Cường khá nhẹ, được sắp xếp ở tầng một, Tạ Tuyết cùng nhân viên công tác đi xem điều kiện phòng ở, lòng hơi thả lỏng.

Sau khi bác Trang vào, một y tá nom tuổi có vẻ sêm sêm với Tạ Tuyết tủm tỉm vào nói chuyện với ông, ông ấy cho rằng đối phương là con gái của ông ấy, nói mãi không ngừng.

"Vậy phiền mọi người nhé." Nhân viên công tác của trạm cứu trợ theo quản lí tại bệnh viện quay về văn phòng, ký một loại thoả thuận.

Nhưng nói chuyện hợp tác với Tạ Tuyết, không phải thoả thuận với nhân viên phục vụ ở tầng dưới này, mà phải đi lên tầng trên.

Nhân viên phục vụ vốn muốn đi cùng với cô, tiếc là không đi theo được, nên đành chỉ cho Tạ Tuyết, để cô đi lên phòng trực ban 24 giờ ở tầng ba tìm chủ nhiệm Lương.

Tầng thứ ba viện tâm thần Thành Khang là khu bệnh nặng, Tạ Tuyết đi thang máy lên, đã vô thức thấy rùng mình—— không khí nơi này khác hẳn phía dưới.

Song sắt, cửa giam, hành lang ngập tiếng thét chói tai cùng tiếng than khóc, khiến toàn khung cảnh kinh hãi này nom tựa như phim ma.

Vào trong tuy ánh đèn rất sáng, bóng tuýp bật quanh năm, nhưng ánh đèn này dưới bầu không khí lại hiện lên một tia chết chóc trắng xoá không bình thường.

"Đi chết đi! Đi chết đi ha ha ha ha ha ha——"

"Mấy người điên rồi! Mấy người mới bị điên!"

"Ta không phải là người, ta là quỷ, không đúng, ta không phải quỷ, ta là người!...!Rốt cuộc ta là ai? Ta đây là người hay là quỷ...?"

Mỗi căn phòng bệnh đều được đóng kín bằng cánh cửa sắt nặng nề, mà trên mỗi cửa sắt đều có một ô kính cường lực tầm khổ A4, xuyên qua lớp kính này có thể trông thấy cảnh tượng bên trong.

Tạ Tuyết nơm nớp lo sợ đi một hồi, rốt cuộc không nhịn nổi tính tò mò, đứng trước cửa một phòng bệnh khá là im lặng, kiễng chân nhìn xuyên qua ô cửa xem bên trong.

Một cô gái ngồi trong phòng cười ngây ngô, cả căn phòng đều là những thứ mềm mại tránh để bệnh nhân tự sát hoặc tự làm mình tổn thương, không có bàn, không có ghế, ngay cả giường cũng là loại đặc biệt không có góc cạnh, đai hạn chế đen như mục rủ xuống.

Cô gái kia vuốt ve đai hạn chế này, vô cùng thân thiết dán sát vào chiếc đai hạn chế, ôm nó vào bộ ngực đẫy đà của mình, vừa ấn vào, vừa cười ha hả: "Cho anh với ả tiện nhân kia ngoại tình này, anh xem đi, anh bây giờ ấy à...!Đã bị em cắt thành từng mảnh từng mảnh rồi...!Ngoại trừ em ra, còn có ai chịu ôm anh vuốt ve như vậy nữa chứ? Chồng à..."

Tạ Tuyết đi tới căn phòng tiếp theo.

Phòng tiếp theo trống không, có lẽ bệnh nhân đã bị đưa đi chữa trị.

Phòng kế nữa là của một anh chàng dáng người khom lại, ngồi trong góc sáng sủa đối diện với vách tường, đang dùng thứ gì đó trát lên tường, nhìn qua bóng dáng có vẻ rất yên tĩnh hiền lành.

Nhưng Tạ Tuyết tập trung nhìn kĩ, nhận ra anh ra đang bôi lên vách tường, vậy mà chính là phân của anh ta!

Đi chút nữa, gian còn lại là của một thanh niên, có lẽ tự mình hại mình quá nhiều, anh ta bị trói chặt vào chiếc giường đặc chế, không biết đã bị trói bao lâu, anh ta vẫn không chút mệt mỏi cười lớn, vừa cười vừa khóc: "Đệt mẹ tụi mày! Dựa vào đâu mà trói tao lại? Tao muốn chết!! Tao muốn chết cũng không được hay sao!! Chúng mày không cho tao chết, tao sẽ ra ngoài giết sạch chúng mày...! Tao sẽ ra ngoài giết sạch chúng mày!! Thả tao ra ngoài! Thả tao ra!!"

Tạ Tuyết càng xem càng sợ hãi, càng rợn người thì lại càng nhìn chăm chú.

Ánh mắt lướt qua ô cửa kính tiếp theo, kế tiếp là tới——

"Á!!!"

Bất chợt có một đôi mắt dán ngay sát ô cửa kính, Tạ Tuyết bị doạ gào lớn, thét chói tai, lui sang bên cạnh, dựa vào cửa phòng kế tiếp, thở dốc từng hơi từng hơi hổn hển.

Cặp mắt đàn ông dán sát vào ô cửa kính nhìn cô tựa đôi mắt gà chọi, ánh mắt hết sức đáng sợ, ngập tơ máu, nhìn cô bị mình doạ sợ, cười lớn ha ha ha ha trong đó, vui mừng khôn xiết, mũi ép bẹt xuống lên ô cửa thuỷ tinh, để lại lớp mồ hôi dầu dính mờ mờ trên ô cửa...!

Tim Tạ Tuyết đập thình thịch, khó khăn bình tĩnh lại một chút, bỗng cảm thấy mắt cá chân lạnh ngắt.

Cô cúi đầu nhìn thấy——

"A a a a!!!"

Lần này cô hét còn vang hơn vừa rồi!

Là tay!!

Trên cửa sắt ngoại trừ ô thuỷ tinh, phía dưới hoá ra còn có một cửa gập đưa cơm nữa!!

Một cánh tay nhỏ bé tái nhợt thò ra khỏi ô cửa gập vươn ra, siết chặt lấy mắt cá chân tựa cửa của cô!!

Tạ Tuyết thiếu chút nữa bị doạ cho tinh thần suy sụp, lập tức giật bắn lên, vừa khóc vừa kêu, còn thằng thừng dậm châm, cánh tay nhỏ bé rụt lại, mà bệnh nhân bên trong cũng lui lại về giữa phòng, người đứng ngoài ô cửa kính vừa hay có thể trông thấy vị trí của nó, đó là một cậu bé, mắc bệnh bạch tạng, cả người như bị tẩy trắng, đến cả tròng mắt cũng gần như trong suốt, lặng lẽ nhìn cô, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng tinh.

"Chị gái...!Hì hì hì..."

Thành Khang cách âm không tốt, ồn ào như vậy, tất cả bệnh nhân đều biết, cả đám vọt tới trước khung cửa kính nhìn Tạ Tuyết, phát ra đủ loại tiếng kêu kì quái, đám bệnh nhân nói chuyện với bệnh nhân, còn mấy cánh tay vươn tới dưới ô cửa gập, như tảo biển uốn lượn dính đầy bụi.

"Có gái tới gặp tụi mình nè!"

"Ai thế? Bác sĩ hả?"

"Bác sĩ thúi um! Là thăm tù đó!"

"Là nữ quỷ!"

"Tóm chân ả ta đi!"

Bọn họ đương nhiên không bắt được Tạ Tuyết, nhưng tiếng cười của họ hết sức càn rỡ, Tạ Tuyết trong nháy mắt quả thực có cảm giác mình lạc vào rừng đêm rậm rạp với cây cối thành tinh, nơi nơi đều vang lên tiếng động yêu ma quỷ quái.

Tạ Tuyết rốt cuộc không chịu nổi nữa, đang chuẩn bị trốn về, cho dù nhân viên phục vụ dưới lầu có phải nghe điện thoại bao lâu, cô cũng sẽ chờ đối phương gọi điện xong rồi cùng lên!

Nhưng đúng lúc này, bả vai cô bị người ta vỗ nhẹ.

"Cứu mạng á a a a a!!!" Quá tam ba bận, phòng tuyến tâm lí của Tạ Tuyết hoàn toàn sụp đổ.

"Suỵt."

Tạ Tuyết mặt mướt mồ hôi lạnh, muôn kiểu sợ hãi quay đầu lại, lại đụng phải gương mặt vô cùng xinh đẹp.

Là một người phụ nữ duyên dáng.

Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy đỏ kiểu dáng cổ điển, giày cao gót màu đỏ.

Tuổi dì ta hơi lớn, trông dáng vẻ tầm năm mươi tuổi, nhưng vẫn có thể trông thấy được khi còn trẻ hẳn mang tướng mạo xinh đẹp động lòng người, cho dù hiện tại đã tàn phai hiện nếp nhăn như lớp da rắn đã lột, cũng vẫn có thể thấy thần thái mị hoặc kiều diễm đáng ước ao năm ấy.

Trước ngực dì ấy đeo một tấm bảng tên: "Lương Quý Thành."

Tạ Tuyết đột nhiên khẽ thở hắt ra, như bóng bay xịt hơi, đã sắp mềm nhũn: "Lương, chủ nhiệm Lương..."

Lương Quý Thành cười cười, nhưng không biết vì sao, gương mặt có hơi cứng nhắc, như không thể hoàn toàn điều khiển được các bộ phận cơ thể của mình, chỉ có thể đặt nụ cười kia ở ngoài mặt.

Dì ta nhẹ giọng nói với Tạ Tuyết: "Ở trong này cô đừng kêu gào gì, cô càng gào, đám bệnh nhân này càng bị kích thích mạnh hơn, lại càng hù doạ cô tiếp.

Đi, theo tôi tới văn phòng."

Năm rưỡi.

Hạ Dư bỗng nhận được tin nhắn của Tạ Tuyết: "Chắc chị sẽ không tới muộn đâu."

Cậu trả lời cô: "Chị nói chuyện bên ấy có thuận lợi không?"

"Rất thuận lợi, đối phương đã đồng ý cho chúng ta dẫn một nhóm học trò tới phỏng vấn, nhưng yêu cầu có hơi nhiều, chị vẫn đang kì kèo với dì ấy."

Qua một lát sau: "Đúng rồi, chủ nhiệm Lương chịu trách nhiệm tiếp đón chị hôm này xinh lắm, là một đại mỹ nữ đó, rất có khí chất.

Em không tới cùng thật đáng tiếc quá."

Hạ Dư mặc kệ cô, tay ném máy đi, đứng dậy lấy đồ ra từ tủ quần áo, chuẩn bị ra cửa đến nhà hàng đợi cô.

Sáu giờ năm phút.

Tạ Tuyết vẫn chưa tới.

Hạ Dư gửi tin nhắn hỏi cô tới đâu rồi, có phải đang kẹt xe không, tin nhắn vừa gửi đi xong, chợt nghe thấy giọng nhân viên tạp vụ cách đó không xa: "Các vị phu nhân tiên sinh, xin hãy cẩn thận bậc thang."

Cậu giương mắt nhìn—— bên ngoài có một nhóm người khí phách đang tới, hình như là có cuộc đàm phán làm ăn nào đó hoặc là các vị cấp cao của công ty nào đấy tụ họp.

Hạ Dư cảm thấy có hơi ồn ào, đang suy nghĩ hay là đổi vị trí khác, ánh mắt liếc qua, lại lia trúng một người đàn ông vẻ mặt lành lạnh trong số đó.

Hạ Dư ngẩn ra: "Tạ Thanh Trình?"

Học viện y Tạ Thanh Trình làm việc có một hoạt động quan trọng, mấy tháng trước trường đã đặt chỗ ở nhà hàng này, giờ hoạt động đã kết thúc, tiếp theo chính là thời gian cho bữa tối.

Hạ Dư dù thế nào cũng không ngờ tới được ngay thời điểm quan trọng của bản thân lại xui xẻo tới thế, đã hẹn gặp ở nơi này, lại còn có thể đụng mặt Tạ Thanh Trình.

Có loại đại đương gia thời phong kiến này ở đây, cậu còn thổ lộ với Tạ Tuyết kiểu gì nữa?! Tạ Thanh Trình không khéo sẽ quẳng cậu từ trên tầng cao nhất xuống lòng sông luôn mất!

Tạ Thanh Trình cũng trông thấy cậu, nói với đồng nghiệp mấy câu, đi tới chào hỏi Hạ Dư: "Đợi người à?"

"...!Ừa."

Một đồng nghiệp tốt của Tạ Thanh Trình đi tới, nhìn Hạ Dư: "Ui cha, nhóc con đẹp trai thế, giảng viên Tạ, anh quen hử?"

"Con trai khách hàng."

"Ồ...!Nhóc con hẹn bạn gái hửm?" Trần đời luôn có một kẻ đáng ghét từ trong trứng, hỏi mấy vấn đề không biết giới hạn.

Hạ Dư kiềm chế tốt, cười cười: "Tôi đang đợi em gái của giảng viên Tạ."

Đồng nghiệp càng hăng máu gà, quay đầu nháy mắt với Tạ Thanh Trình: "Chồng em gái anh đẹp trai gớm."

Hạ Dư nhìn sắc mặt Tạ Thanh Trình đã biết, nếu hôm nay cậu mà dám tỏ tình với Tạ Tuyết, Tạ Thanh Trình cũng sẽ dám đập bàn tới hiện trường đấm lộn với cậu luôn.

...!Hay là bỏ đi, để hôm khác, hôm nay ăn một bữa cơm với Tạ Tuyết là được rồi.

"Anh hiểu lầm rồi, là bạn bè bình thường thôi." Cậu nghĩ thế, chủ động mỉm cười đáp.

Tạ Thanh Trình vẫn nhíu mày: "Cậu hẹn em ấy làm gì?"

"Sau khi về nước còn chưa mời cổ đàng hoàng lần nào mà."

Tạ Thanh Trình định nói gì đó, bên bàn của họ đã sắp mời người thứ hai ngồi vào ghế, đồng nghiệp kéo anh đi, anh hết cách, liếc Hạ Dư một cái cảnh cáo mười phần hàm xúc, cũng quay về bàn của mình.

Sáu giờ mười lăm.

Nhóm giảng viên học viện y đã bắt đầu lên món, Tạ Tuyết vẫn chưa đến.

Chẳng những không đến, ngay cả tin nhắn Hạ Dư gửi cô mười phút trước, cô cũng không trả lời.

Hạ Dư lại gửi một tin nhắn hỏi cô, vẫn không được đáp lại.

Hạ Dư thấy có hơi không đúng, cậu dứt khoát gọi thẳng qua Wechat cho Tạ Tuyết.

Không tiếp máy.

Gọi lại lần nữa.

Đầu tiên là tiếng đợi nối máy tút tút tút, đợi một lúc sau, vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Cậu gọi thêm lần nữa——

Thật không bình thường.

"Xin chào, người dùng mà bạn liên lạc đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau."

Tạ Tuyết bỗng dưng tắt máy không nhận điện thoại!

Chuyện này khiến Hạ Dư quả thật cảm thấy đã có chuyện, lập tức bật dậy, nhanh chóng vọt khỏi nhà hàng Vân Đoan.

Quản lí trông thấy dáng vẻ vội vàng ánh mắt u ám lạnh lùng của Hạ Dư, nhất thời hoảng hốt, có hơi lo sợ nói:

"Hạ thiếu, phục vụ không tốt ạ?"

"Không phải." Hạ Dư ấn nút thang máy, ánh mắt càng ngày càng sắc bén: "Ông bảo đại sảnh gọi xe cho tôi, nhanh lên."

"À à à, được được được."

Hạ Dư lúc này đang nóng nảy, con mẹ nó xây toà nhà cao tầng vậy làm gì chứ? Đã xây nhà cao tầng rồi còn phải đổi thang máy lên xuống giữa chừng!

"Ting——!"

Thang máy bị mắng chửi cuối cùng cũng đi từ tầng trệt tới nơi, cửa máy móc xám bạc mở ra, Hạ Dư vào trong vừa định đóng cửa, "bộp" cái một bàn tay chặn trên cửa thang máy, mở cửa thang máy ra lần nữa.

Hạ Dư nguy hiểm dữ tợn ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem là kẻ nào không có mắt dám làm chậm trễ thì giờ của cậu, sau đó trông thấy một bàn tay đeo đồng hồ, thực thon dài đẹp mắt, theo cánh tay nhìn qua, đối diện cậu chính là gương mặt mang vẻ lạnh lùng của Tạ Thanh Trình.

"Xảy ra chuyện gì rồi."

Bốn mươi phút sau, chiếc xe mà nhân viên khách sạn trông coi một đường không biết đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ dừng lại ngoài viện tâm thần Thành Khanh.

Hạ Dư và Tạ Thanh Trình cùng nhau bước vào viện tâm thần.

Sắc trời bấy giờ đã tối, trong đại sảnh viện tâm thần Thành Khang sáng đèn, vài bệnh nhân bệnh tình nhẹ đang được các y bác sĩ thực hiện hoạt động kiểm tra.

"Mấy anh tìm ai?"

Y tá tiếp đón thấy Hạ Dư và Tạ Thanh Trình đẩy cửa đi vào với sắc mặt không tốt, hơi sửng sốt, đứng dậy hỏi.

Tạ Thanh Trình: "Chiều nay có một cô gái, là cô giáo từ Hỗ Châu, đến tìm chủ nhiệm Lương để bàn bạc vài vấn đề.

Tôi là anh của cô ấy, cô ấy đâu rồi?"

"Chắc là ở tầng ba." Y tá đánh giá Tạ Thanh Trình, bỗng đỏ mặt nở nụ cười, "Soái ca đây đang lo lắng cho em gái hửm?"

Tiếng chọc ghẹo của cô ta ngọt ngào thân mật: "Anh đừng gấp gáp vậy chứ, nơi này của tụi tôi là bệnh viện chính quy, sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu, có lẽ họ nói chuyện hơi lâu thôi, hơn nữa Lương chủ nhiệm của bọn tôi cũng đã hơn năm mươi tuổi, vợ con đều đã có, đâu thể——"

"Cô nói gì?!"

Hạ Dư bỗng cắt ngang lời cô ta.

"Cô nói Lương chủ nhiệm có vợ con rồi?"

"Ừ, đúng thế."

Sắc mặt cậu lập tức thay đổi.

Vốn chỉ là suy đoán bất an, giờ Hạ Dư hoàn toàn xác định được, xảy ra chuyện rồi.

Trong điện thoại vẫn còn tin nhắn cuối cùng Tạ Tuyết gửi cho cậu, khi đó cô nói với cậu——

"Chủ nhiệm Lương chịu trách nhiệm tiếp đón chị hôm này xinh lắm, là một đại mỹ nữ đó, rất có khí chất..."

—— chủ nhiệm Lương sao có thể là phụ nữ được!

Hạ Dư lập tức chạy lên tầng!!!

Giờ này phút này.

Trong văn phòng trực ban viện tâm thần Thành Khang, vang vọng tiếng ngâm nga chậm rãi: "Đâu rồi, đâu rồi, khăn tay đâu rồi, khẽ đặt sau lưng cô bạn nhỏ, mọi người đừng nhắc cô ấy nha..."

"Lương Quý Thành" vẫn cứ chẳng để ý gì ngâm nga bài hát này, cầm dao phẫu thuật trong tay, đang chặt xuống đất từng nhát từng nhát.

Quạt trên đầu dì ta quay vù vù, cắt ánh sáng thành lộn xộn không chịu nổi, nhưng vẫn chiếu sáng thứ gì đó ở trước mặt dì ta——

Đó là một thi thể mới chết chưa lâu.

Máu tươi đã nhuộm đỏ đồng phục làm việc của giảng viên Hỗ đại...!Đồng phục làm việc của giảng viên Hỗ đại...!

Là Tạ Tuyết!!!

"Lương Quý Thành" rốt cuộc chặt đứt hoàn toàn một cánh tay của Tạ Tuyết, dì ta nhìn cánh tay bị đứt kia trong chốc lát, vẻ mặt cứng đờ ném cánh tay bị đứt xuống, cánh tay ấy lăn tới bên cạnh thi thể Tạ Tuyết đã lạnh như băng...!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Thẻ nhân vật:

Tạ Tuyết

Giới tính: Nữ

Tuổi: 24

Cao: 160cm

Món ăn yêu thích: Món anh trai nấu

Món ăn không thích: Không có món nào không thích

Màu yêu thích: Trắng

Màu không thích: Đen

Người lọt vào mắt xanh: Đã có

Động vật yêu thích: Mấy con lông xù xù đều thích

Động vật không thích: Sâu, rắn

Câu chuyện ít ai biết tới:

Khi xưa trong nhà Tạ Tuyết không nhiều tiền lắm, không có máy tính.

Cô rất muốn có một chiếc máy tính, nên đã bảo với Tạ Thanh Trình, tại sao các bạn nhỏ khác đều có máy tính, cô lại không có?

Tạ Thanh Trình tỏ vẻ, không có máy tính thì cô vừa hay có thể tập trung học hành.

Tạ Tuyết đáp, các bạn nhỏ cùng tuổi đều có máy tính, ai rồi cũng có một chiếc máy tính cho mình, không ra ngoài tìm cô chơi trốn tìm nữa.

Một mình cô chơi trong sân rất cô đơn.

Nhưng nếu không mua cũng chẳng sao cả, vậy thì cô chơi với đại thụ là được rồi.

Tạ Thanh Trình nghe vậy bỗng cảm thấy rất khó chịu, nên anh đã đi làm thêm nhiều nơi trong ba tháng không có bài vở, sau đó mang toàn bộ tiền kiếm được tới siêu thị điện máy, anh tới quầy thu ngân, nói với nhân viên: "Chào anh, tôi muốn mua một chiếc máy tính tốt nhất.

Có loại nào phù hợp với mấy bé gái không ạ?".

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 10
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...