Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sổ Bệnh Án

Chương 152

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Quả nhiên, kết quả của việc quay về nhà Hạ Dư cùng với cậu là——

Suốt một đêm sinh nhật ấy của Hạ Dư, Tạ Thanh Trình chẳng thể nào rời đi.

Hạ Dư hai mươi tuổi tựa như cảm thấy cuối cùng bản thân cũng có thể rửa sạch được nỗi nhục "thời cổ đại chỉ là vị thành niên" trước đây Tạ Thanh Trình nói, liên tục dây dưa với Tạ Thanh Trình, dùng đủ mọi cách thức.

Mặc dù giữa chừng Hạ Kế Uy có quay lại, còn nói thêm mấy câu trước cửa phòng ngủ với Hạ Dư, cũng không cắt ngang được nhã hứng của Hạ Dư, ngược lại còn khiến cậu càng thấy kích thích, ép Tạ Thanh Trình làm dữ dội hơn hẳn.

Tạ Thanh Trình cảm thấy thằng nhóc Hạ Dư này đúng là không phải người, giữa chừng anh bị Hạ Dư làm ngất lịm đi mấy lần, tỉnh dậy vẫn thấy vẻ mặt Hạ Dư say mê, còn đang kích thích mãnh liệt làm tiếp, dây dưa suốt một đêm, ngoại trừ nghỉ ngơi cần thiết ra, Hạ Dư vốn chẳng ngừng làm bậy với anh chút nào.

Mãi cho tới chiều ngày hôm sau, hai người mới tỉnh dậy khỏi giấc ngủ.

Lúc Tạ Thanh Trình tỉnh giấc, phát hiện Hạ Dư đang nghiêm túc nhìn anh.

"Anh ơi...!Chào buổi sáng."

"...!Mấy giờ rồi?" Giọng nói khàn tới kì cục.

Thế mà mặt Hạ Dư hơi ửng đỏ lên, nhỏ giọng nói: "...!Cũng đã...!Sắp hai giờ chiều rồi..."

Tạ Thanh Trình nằm trên giường, hàng mi dài khẽ run lên, rất lâu sau, mới chậm rãi tỉnh táo lại, tâm trạng anh có hơi phức tạp.

May mà người như anh gặp chuyện bất ngờ cũng không ngạc nhiên, tính tình lạnh nhạt, lúc làm dù có ý loạn tình mê, sau khi làm xong rồi cũng có thể tìm lại bản thân rất nhanh.

Anh thở dài, không nói gì, vươn cánh tay có hình xăm thon dài trắng nõn ra, muốn lấy thuốc lá từ trong đống quần áo vứt ở đầu giường.

Hạ Dư cản anh lại.

Súc sinh này trên giường rất lỗ mãng, mấy lời cặn bã gì cũng có thể nói ra, lúc bắt nạt con người ta xong hết rồi, lại còn biết thẹn thùng, giọng điệu gần như dỗ dành: "Anh đừng hút nữa, không tốt cho cơ thể anh đâu."

Tạ Thanh Trình bị cậu cọ tới mức không giận nổi, lạnh mắt liếc cậu: "Thế cậu làm vậy thì tốt cho cơ thể tôi à?"

Hạ Dư tự biết đuối lí, không cãi lại.

Ngẫm một lát, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, em mát xa hông cho anh chút nhé."

"..."

Lại tự khen ngợi mình bảo: "Thoải mái lắm đó."

Tạ Thanh Trình nghe thấy hai chữ thoải mái nói ra khỏi miệng Hạ Dư đã thấy không thoải mái.

Anh chẳng để ý tới cậu, với kiểu lấy lòng của con cún to xác vừa gây họa này, cách thích hợp nhất chính là đừng phản ứng lại, phản ứng rồi là đuôi đối phương dựng lên ngay, sau đó sẽ quấn lấy chẳng dứt.

Nếu Tạ Thanh Trình không để ý đến, thế Hạ Dư tự mình quyết định, cẩn thận mát xa hông cho anh.

Hạ Dư dùng sức không lớn, nhưng tìm vị trí thật sự chuẩn xác, từ mát xa hông lại tới đùi, rồi tới mát xa cẳng chân.

Trước kia cậu có từng đọc một quyển tiểu thuyết 《 Shunkinsho 》* ngập tràn sắc màu lãng mạn của Nhật Bản, kể về câu chuyện của một cặp đôi là thầy trò cũng là chủ tớ, câu chuyện ấy kể nam đồ đệ từng để sưởi ấm cho sư phụ, đã ôm sư phụ dán sát vào lồng ngực ấm nóng của mình, để sư phụ cảm thấy thoải mái.

Khi đó Hạ Dư đọc đoạn này, tuy có thể hiểu được cảm giác si mê lưu luyến thành bệnh ấy, mà lại chẳng cảm thấy có chỗ nào khiến người ta tim đập loạn lòng.

Nhưng hiện tại cậu xoa bóp, thế mà bất chợt ngộ ra, hiểu được toàn toàn nỗi lòng ái mộ một người sâu sắc của nhân vật chính khi đó, vì thế cậu không cầm lòng nổi xoa ấm làn da tái nhợt, hiện chút gân xanh nhạt màu mờ mờ của Tạ Thanh Trình, sau đó đặt vào trong lòng xoa ấn nhè nhẹ.

Tạ Thanh Trình hơi nâng mắt lên, nhìn cậu, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu: "Từng học rồi à?"

Hạ Dư rủ lông mi, xoa bóp mu bàn chân cho anh một lát, dạ một tiếng khe khẽ.

"Học thứ này để làm gì?"

"Lúc ở thôn Dịch gia, thấy người anh lạnh quá.

Vậy nên lúc rảnh rỗi không có gì làm thì đi học một chút, có hiệu quả cho lưu thông máu tan bầm lắm đấy."

"..." Tạ Thanh Trình im lặng một hồi.

Lúc trước là anh muốn sau khi bọn họ nghe nhạc kịch xong, sẽ nói với Hạ Dư mối quan hệ giữa họ chẳng có kết quả gì, không nên tiếp tục nữa.

Nhưng nào ngờ lại gặp ngay sinh nhật tuổi hai mươi của Hạ Dư.

Càng không ngờ sau đó mọi chuyện lại tiến triển như vậy.

Tạ Thanh Trình nghe Hạ Dư nói thế, lại nhìn cậu dịu dàng giúp mình xoa bóp huyệt vị hơi đau nhức, trong buổi chiều im ắng này, những lời ấy vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng nổi.

Anh là người rất quyết đoán, sau khi hạ quyết tâm, cũng là người trái tim rất cứng rắn, không biết vì sao dao đặt nơi Hạ Dư, lại ngày càng chần chừ.

Việc này không giống anh, nhưng mà, anh quả thật dần dần không đành lòng nữa.

Như thể đã trúng độc ăn sâu.

Hôm nay vừa hay là thứ bảy, hai người nghỉ ngơi trên giường một lát, lại tắm táp rửa mặt xong xuôi, rời giường, đã gần bốn giờ chiều rồi.

Hạ Dư ra ngoài xem một vòng, có lẽ công ty Hạ Kế Uy có việc, đã rời khỏi nhà, trên bàn đặt quà và thiệp chúc mừng.

Căn biệt thự này cách âm rất tốt, Hạ Dư biết, động tĩnh đêm qua chắc chắn Hạ Kế Uy không nghe rõ, còn tưởng cậu dẫn cô gái nào về nhà qua đêm.

Sao mà ông nghĩ tới rằng người ngủ trên giường Hạ Dư đêm qua lại là Tạ Thanh Trình cho được?

Đừng nói là Hạ Kế Uy, toàn bộ những người quen biết Hạ Dư, đều sẽ không cho rằng Hạ Dư có thể làm tới nước này với một người đàn ông lớn hơn mình mười ba tuổi được.

Mà tất cả những người quen biết Tạ Thanh Trình, cũng không tưởng tượng nổi việc bác sĩ Tạ là người mạnh mẽ tới thế, lạnh lùng đến vậy, sẽ bị đâm thúc trên giường một nam sinh còn đi học tới mức ánh mắt mơ màng, thấp giọng khàn khàn rên rỉ...

Hạ Dư kiểm tra xong, lúc quay về phòng, Tạ Thanh Trình đang nhìn bãi cỏ bên ngoài cửa sổ.

Đó là nơi anh gặp Hạ Dư lần đầu tiên.

Cũng là cuối xuân đầu hạ, khi ấy anh ôm một bó Vô Tẫn Hạ đi qua hành lang dài, tấm voan phủ hoa mỏng bị thổi rơi, có một cậu bé trong đám trẻ chơi đùa nơi xa, nhặt voan mỏng lên, đưa cho anh.

Khi ấy một cậu bé ngoan ngoãn đến thế, nhỏ xíu như vậy, chỉ cao tới eo anh, ai mà ngờ được sau này mình với cậu ấy sẽ...

"Anh Tạ."

Hạ Dư bước vào, cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.

"Cùng nhau đi ăn một bữa đi."

Sợ anh từ chối, lại thêm một câu.

"Cũng chưa có ai ăn bánh kem với em nữa mà."

Tạ Thanh Trình ngẫm nghĩ, bỏ đi, anh là đàn ông trưởng thành so đo với nhóc quỷ hai mươi tuổi về quan hệ tình dục này làm gì chứ, dù sao làm cũng đã làm rồi.

Anh như có chút tự sa ngã, lại như chẳng để ý tới vậy, bảo: "Được rồi.

Tôi mời cậu."

Hai người họ đi ra ngoài từ thang máy chuyên dụng của Hạ Dư, cả quá trình chẳng ai trông thấy.

Lúc Hạ Dư với Tạ Thanh Trình lên taxi rồi, bắt đầu ngẫm lại, cảm thấy dù thế nào cũng thấy sai sai—— Hình như sau khi làm chuyện này, không phải đều là đàn ông dẫn vợ đi ăn đồ ngon, mua mấy thứ, chọc cho vợ vui vẻ hả?

Vì sao cậu làm Tạ Thanh Trình cả đêm, cuối cùng thanh toán lại là Tạ Thanh Trình thế?

Nhưng mà anh Tạ cứ dựa vào ghế chẳng nói lời nào mãi, nghiêng mặt nhìn ánh đèn đường lướt vụt qua bên ngoài, như có tâm sự gì, lại chẳng phải vui vẻ cho lắm.

Hạ Dư ngẫm nghĩ, cảm thấy trước hết mình vẫn nên đừng nói chuyện thì tốt hơn, nhỡ đâu lại chọc giận anh.

Tuy rằng lần này Tạ Thanh Trình cũng không phải mặc quần vào đã trở mặt không nhận người như mấy lần trước đó nữa, nhưng dù sao Hạ Dư cũng có chút sang chấn tâm lí, cậu lo rằng Tạ Thanh Trình chỉ ngại cậu đón sinh nhật, nên mới cố tình hạ thấp mình ở cạnh cậu thôi—— Kiểu mấy ông chú, vốn đều là ăn mềm không ăn cứng, ít nhiều thì Hạ Dư cũng đã lần tìm được cánh cửa trong lúc vỡ đầu chảy máu rồi.

Tạ Thanh Trình bảo tài xế đi tới một quán lẩu gần đó.

Quán lẩu này đa số là người trẻ tuổi đến, hình như còn là quán ăn nổi tiếng trên mạng nào đó, lúc vừa mới khai trương muốn xếp hàng mua vé thôi cũng phải mất hơn một trăm tệ mới lấy được số.

Hai người đến sớm, không phải đợi chỗ, ngồi xuống rồi, Tạ Thanh Trình cầm điện thoại quét mã, ném cho Hạ Dư, nhàn nhạt nói: "Đây, gọi gì gọi đi."

"..."

Cảm giác quái thật.

Cái kiểu vất vả cấy cày chăm chỉ suốt cả một đêm, sau khi xong việc lại được người phụ nữ hoặc là người nằm phía dưới mình dắt ra ngoài ăn cơm, thì gọi là gì?

Đó gọi là trai, bao.

Trai bao Hạ Dư cố chấp không thừa nhận mình là trai bao.

Nhưng cậu vẫn không dám hé răng.

Dưới cái nhìn bình tĩnh chăm chú của "kim chủ", cậu thật thà ngoan ngoãn cầm lấy điện thoại của "kim chủ", gọi mấy món nhìn qua còn ăn được, sau đó lại ngoan ngoãn trả điện thoại lại cho Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình: "Xong rồi?"

"Em không hay ăn lẩu, anh xem rồi gọi đi."

Tạ Thanh Trình khẽ nhíu mày: "Tôi cũng không hay ăn."

"Thế vì sao anh lại——"

"Tạ Tuyết thích." Tạ Thanh Trình đáp, "Em ấy hay đến.

Tôi tưởng là mấy người trẻ tuổi các cậu đều thích thế."

Hạ Dư bất chợt thức tỉnh hi vọng cho bản thân.

Lần đầu Tạ Thanh Trình mời cậu đi ăn, mời cái gì? Quán món chay lão trung niên đó! Rau dưa đầy nước, lạnh ngắt nhạt nhẽo, sau khi ăn xong rồi còn cảm thấy có thể lập tức đi vào cửa Phật luôn.

Lần đó anh ấy còn đùa giỡn cậu cơ, rồi lặng lẽ báo cho cậu biết, khoảng cách giữa hai người họ xa tới mức nào, ở bên nhau không phù hợp biết bao nhiêu.

Lúc này Tạ Thanh Trình lại suy ngẫm vấn đề từ góc độ của người trẻ tuổi.

Cho dù anh nghĩ sai, Hạ Dư là số ít trong những người trẻ tuổi, thật ra cũng không thích ăn mấy món lẩu nóng hôi hổi xắn tay áo gắp đũa lắm, nhưng Hạ Dư vẫn cảm thấy lòng nóng lên.

Cậu nói với Tạ Thanh Trình: "Em đi ăn với anh, ăn gì cũng được hết."

Tạ Thanh Trình hờ hững nghĩ, lúc trước đưa cậu tới quán món chay, cậu cũng đâu có nói vậy.

Anh gọi thêm cho Hạ Dư rất nhiều món, thậm chí còn gọi cho cậu pudding thỏ đông* đề cử trong thực đơn trẻ em nữa.

Một bàn thức ăn được bê lên rất nhanh, lẩu cũng đã sôi, đẹp mắt, bày thịt trên đá lạnh, bò kobe hảo hạng, mỡ trắng nõn, màu máu ửng đỏ, nồi lẩu nóng bỏng, nước dùng sôi lên ùng ục, nóng chín, mùi thơm và dầu mỡ đồng thời tỏa ra, mùi hương màu sắc đều rất hấp dẫn, như sự cao trào sung sướng.

Cá sống, thịt sống.

Từng miếng thái mỏng, mặc cho người gắp.

Khó trách nhóm nam nữ trẻ tuổi lại thích ăn.

Hình như Tạ Thanh Trình còn tiện tay gọi một đĩa hàu sống, lúc thịt hàu óng ánh trơn mềm được bê lên, Hạ Dư hơi nhướng mày, cảm giác càng vi diệu hơn.

Nghe nói phù bà bao dưỡng đàn ông sau khi buông thả dục vọng quá độ sẽ dùng hàu sống để bồi bổ lại cho cậu trai, chẳng lẽ Tạ Thanh Trình là muốn cậu không ngừng cố gắng...

Sau mấy giây, Hạ Dư biết do mình nghĩ nhiều rồi.

Tạ Thanh Trình gọi phục vụ lại: "Món này lên nhầm rồi."

Phục vụ vội vàng kiểm tra lại thực đơn, liên tục cúi người xin lỗi, lại bảo: "Thế đĩa này coi như tặng cho hai quý khách vậy."

Dứt lời lại rời đi.

Một lát sau, phục vụ lại hô hào bê một đĩa hàu tươi ngon to mọng lên, lập tức đưa tới bàn đối diện nhóm Tạ Thanh Trình, bàn kia quả nhiên là một phú bà ngực to mông béo mặc váy khoét cổ chữ V đang ngồi, trước mặt là một cậu sinh viên trẻ đẹp trai.

Phú bà gặp một con hàu sống, thịt hàu rung rung giữa đũa, như dục vọng sống động.

Người phụ nữ cười tới quyến rũ, mắt liễu tựa tơ, ân cần nhúng từng món thái miếng mỏng, sống, tanh, ngọt, cay, gắp vào trong bát của đối phương.

Cô ta rất yêu chiều chàng trai của cô ta: "Ăn nhiều chút nha bé cưng, tối nay còn phải làm nhiều việc lắm đó~"

Hạ Dư: "..."

Tạ Thanh Trình: "..."

Hạ Dư thấy sắc mặt Tạ Thanh Trình không vui, vội nhúng mấy món thái lát khác gắp cho anh: "Anh ơi, anh ăn món này đi.

Ăn hàu sống gì chứ, phục vụ, mau bê xuống đi.

Hàu sống này vừa nhìn đã thấy không tươi rồi."

Lại nói thêm, cậu mới hai mươi tuổi, còn lâu vậy rồi chưa ngủ với Tạ Thanh Trình.

Đừng nói một ngày một đêm, ba ngày ba đêm cậu cũng không cần bồi bổ.

Ăn gần xong một bữa cơm, Tạ Thanh Trình gọi mì trường thọ, cho xuống nồi lẩu, sau đó vớt cho Hạ Dư, múc thêm ít canh gà dạ dày heo* rắc tiêu trong nồi uyên ương, đẩy qua cho Hạ Dư.

"Ăn cái này đi, sinh nhật tuổi hai mươi trọn vẹn, không thể thiếu mì trường thọ được."

Hạ Dư giữ bát, nhìn anh hồi lâu: "Tạ Thanh Trình..."

Tạ Thanh Trình: "Đừng có nói mấy câu mắc ói."

Vì thế dưới gầm bàn, Hạ Dư cọ nhẹ lên chân anh.

Tạ Thanh Trình nhíu mày, đang định dịch đi, Hạ Dư lại giữ lấy cổ tay anh trên mặt bàn, hình xăm nhàn nhạt như một sợi lắc tay, tay Hạ Dư quấn quanh nó.

Dưới khăn trải bàn trắng tuyết che khuất, không ai trông thấy chân thiếu niên cọ nhẹ vào chân người đàn ông, nhè nhẹ từng chút, như rồng quấn nhau giao phối.

Đầu tiên cọ năm cái, hơi ngừng lại, lại cọ thêm hai cái, cuối cùng cọ nhẹ thêm một cái.

Hạ Dư dù có là lúc dịu dàng, nụ cười vẫn mang chút hư hỏng lưu manh: "Anh có hiểu ý của em không?"

Tạ Thanh Trình rút cổ tay anh ra khỏi lòng bàn tay cậu.

Cầm lấy ly rượu trên bàn, bình tĩnh uống một ngụm rượu nhạt.

Rượu vang đỏ thấm ướt bờ môi anh, làn môi xưa nay nhạt màu được phủ một lớp đỏ ửng.

Anh hơi ngả về sau, cảm thấy cũng không cần phải giả ngu, anh lại chẳng sợ gì của Hạ Dư cả, vì thế nhàn nhạt đáp: "Cậu là người đã hai mươi tuổi rồi, còn thích chơi cái trò trẻ con của học sinh trung học này nữa."

Khí thế anh ngập vẻ bậc trên, nhưng tối qua anh vừa mới bị người trẻ tuổi đè ra làm cả một đêm, trên chiếc giường Hạ Dư đã ngủ từ lúc sáu bảy tuổi ấy, bị làm tới mức cả người run rẩy, không ngừng co giật, phải nhận lấy sự nhiệt tình của cậu trai hết lần này tới lần khác, nếu anh là phụ nữ e là mang thai luôn rồi, giọng anh hôm qua khàn khàn trầm thấp như thế, dễ nghe đến vậy, hiện tại lại mở miệng nói mấy câu này, được mấy phần uy nghiêm trong mắt Hạ Dư?

Hạ Dư chỉ cảm thấy cổ hơi khô, như là ăn nhiều lẩu quá bùng lửa vậy.

Nhưng lúc đang si mê nhìn Tạ Thanh Trình chăm chú, điện thoại Hạ Dư chợt vang lên, cậu tỉnh táo nhìn thử—— Lữ Chi Thư gọi tới.

Truyện Linh Dị

Vừa nghe máy, người mẹ đã hỏi qua điện thoại:

"Hạ Dư, con ở đâu thế? Đi với ai vậy?"

Hạ Dư liếc bác sĩ Tạ đối diện bàn một cái, nổi lòng chọc ghẹo.

"Con đi khám bệnh thôi."

Lữ Chi Thư quả nhiên hoảng sợ: "Khám bệnh? Con lại không thoải mái hả?"

"Không, chỉ là...!Đi spa mát xa...!Trị liệu vật lí."

Lúc này Lữ Chi Thư mới thở hắt ra: "Mẹ còn tưởng là...!Ấy, không sao là tốt rồi, hôm qua mẹ trễ chuyến bay, không quay về kịp, gọi cho con, con cũng không nghe, không thể đón sinh nhật với con được, con đừng giận nha."

Hạ Dư cười, thật lòng thật dạ đáp: "Sao mà thế được."

"Con đang ở đâu? Mẹ mới về nhà, mẹ bảo tài xế tới đón con về nhé.

Mẹ chuẩn bị cho con——"

"Tối nay con có ít việc, tạm không về đâu." Hạ Dư cắt ngang lời Lữ Chi Thư, "Mẹ à, mẹ bận phần mẹ đi, con cúp trước."

"Alo?...!Alo?"

Lữ Chi Thư đứng trong biệt thự, siết chặt điện thoại, trước mặt là nhóm người làm đang bận rộn dựng tiệc sinh nhật.

Bà ta lập tức nghi ngờ ngay, một lát sau, bà hỏi quản gia: "Hôm nay Hạ Dư đi đâu thế? Ra ngoài từ lúc nào? Có theo dõi không?"

"Phu nhân, bà biết mà, đại thiếu gia có thang máy với lối đi riêng của mình, cậu ấy lại hiểu rõ về máy tính, chưa từng cho phép camera theo dõi bao trùm tới phạm vi của riêng cậu ấy, vậy nên..."

Lữ Chi Thư giận dữ dậm chân, xoay người tới gara, muốn tới trường học của mấy cậu xem thử, xem có phải ả hồ li quyến rũ Tạ Tuyết kia đang ở cùng với con trai của bà hay không.

Bà ta không đợi nổi, vừa gọi điện cho tài xế, kêu người tới lái xe, vừa tự mình đến chỗ chiếc Cullinan thường dùng nhất kia.

Kết quả là chỉ mới mở cửa xe ra, bà ta đã choáng váng cả người.

Phía sau xe hỗn loạn tung cả lên, cà vạt bị vứt lại, khăn giấy, còn cả...

Lữ Chi Thư khó tin nổi mở tròn mắt, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, thứ tỏ rõ không lâu trước đó vừa mới xảy ra việc làm tình quá khích lại kịch liệt, là bao cao su bị vứt lại trên ghế sau phủ da thật!!

Đã sử dụng, nhưng bên trong cũng chẳng có gì để lại.

Lữ Chi Thư lập tức có thể nghĩ ra ngay, đây là Hạ Dư dùng một nửa lại thấy không đủ sướng, tháo ra luôn, bèn trực tiếp...

Sắc mặt bà ta thay đổi mạnh.

Thế mà Hạ Dư đã làm tới mức này với Tạ Tuyết rồi ư?...!Vớ vẩn! Cậu, cậu đúng là làm bậy quá mức, không sợ khiến cô gái kia lớn bụng hay sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường

Tạ Thanh Trình: Vẫn muốn à? Thế tự mình động đi.

Hạ Dư: Hu hu hu...!Em xin lỗi, tại em không ngoan, anh ơi em vẫn muốn nữa...!Cầu xin anh đó hu hu hu...

Tạ Tuyết: Coi hiểu rồi, anh tôi là công.

Trần Mạn: QAQ Coi hiểu rồi, anh tôi là công.

Chu Mộc Anh: Coi hiểu rồi, con tôi là công.

Phục Hi: Không, mấy người coi không hiểu....

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 152
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...