Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sủng Phi Cự Liêu

Chương 116

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sau khi đợi ba tiếng, máy bay cuối cùng cũng cất cánh. Không ngờ trên đường bay, trời bất ngờ đổ tuyết, máy bay chỉ có thể hạ cánh ở thành phố W. Lúc này đã khuya, Thẩm Thu Hoa mơ mơ màng màng ngồi ở sân bay, không biết khi nào máy bay mới có thể cất cánh.

"Em buồn ngủ quá." Thẩm Thu Hoa nhăn mặt nói.

Dương Quỳnh đau lòng không thôi. Không biết máy bay sẽ cất cánh lúc nào, cô cũng không dám dẫn Thẩm Thu Hoa đi, chỉ có thể để nàng tựa vào mình ngủ.

Bên này vừa yên lặng, bên kia đã có một nhóm người ồn ào không biết gặp chuyện gì.

Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ mở mắt: "Xảy ra chuyện gì vậy chị?"

"Hình như là chuyện gì đó đặc biệt lắm." Dương Quỳnh không dám lộn xộn, chỉ có thể dựa vào hiện trường suy đoán.

Đến gần mới thấy, là fan tiếp ứng idol.

Nam minh tinh dẫn theo trợ lý vào phòng nghỉ. Đây là phòng nghỉ VIP nên không có nhiều người ở đây nhưng khi hắn bước vào, mọi người ai cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Dương Quỳnh mở to mắt nhìn, không chờ cô lên tiếng, đối phương đã nhận ra các cô.

"Chị Thu Hoa, chị cũng ở đây sao!" Người đến là Thường Cảnh Hân trước kia từng hợp tác. Bộ phim "Đan Phượng Triều Dương" hai người hợp tác đang rất hot cho nên hắn cũng nhờ vậy mà được nhiều người biết đến.

Có người ngoài xuất hiện, Thẩm Thu Hoa cũng lên tinh thần, cười đáp: "Tiểu Cảnh, năm mới vui vẻ."

"Dạ năm mới vui vẻ. Chị Dương, năm mới vui vẻ." Thường Cảnh Hân vẫn văn nhã, đẹp trai như trước, hắn giống như cậu trai nhà bên khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Dù sao cũng là người quen nên ba người dễ dàng trò chuyện. Thường Cảnh Hân cũng vì thời tiết mà quá cảnh ở đây.

"Chị Thu Hoa, bây giờ chị chuyển qua đóng phim điện ảnh, vậy chị còn nhận phim truyền hình không?" Thường Cảnh Hân rõ ràng có dụng ý hỏi.

"Có chứ. Nhưng chị chỉ nhận những vai có chiều sâu."

Thường Cảnh Hân nghĩ rồi nói: "Năm nay ba em chuẩn bị quay một bộ." Nhìn thấy ánh mắt quả nhiên là vậy của Dương Quỳnh, hắn vội xua tay nói: "Các chị đừng hiểu lầm em, em không có diễn bộ đó."

Thẩm Thu Hoa bị dáng vẻ của hắn chọc cười: "Nói đi, diễn vai gì?"

"Đó là bộ phim thể loại dân quốc, đã được mua bản quyền. Em cũng xem qua tiểu thuyết, hay lắm." Có thể thấy Thường Cảnh Hân rất thích bộ tiểu thuyết, đôi mắt cũng phát sáng.

"Cho nên cậu bảo ba mình mua bản quyền?" Dương Quỳnh lơ đãng hỏi.

Thường Cảnh Hân xoa đầu: "Dạ không phải, em chỉ đề xuất với nhân viên của ba, vừa lúc bọn họ đang tìm phim đầu tư, bọn họ thấy bộ này hay nên mua. Chị Thu Hoa có hứng thú muốn đóng không?"

"Chị?" Thẩm Thu Hoa nhướng mày: "Chuyện này phải bàn với người đại diện của bên chị."

"Cái này đương nhiên rồi." Thường Cảnh Hân cười rộ lên: "Công ty hẳn đã thương lượng với người quản lý của chị. Nhưng em nói trước phim này không chú trọng vào tuyến tình cảm."

Vốn Thẩm Thu Hoa chỉ nghe rồi thôi nhưng sau khi nghe thấy kịch bản không chú trọng vào tuyến tình cảm, nàng lập tức có hứng thú: "Tiểu Cảnh, sao đột nhiên em lại nghĩ đến chị? Có phải là thuận miệng nhắc đến không?"

Thường Cảnh Hân vội lắc đầu: "Em mê truyện nên đương nhiên hy vọng diễn viên có thể giống với nguyên tác. Chị Thu Hoa, lần đầu em gặp chị, em đã cảm thấy chị giống Tạ Nam Lâu."

"Tạ Nam Lâu?" Thẩm Thu Hoa cảm thấy tên này không bình thường, dựa vào trực giác hỏi: "Là người hát tuồng sao?"

"Dạ phải. Họ Tạ, nghệ danh Nam Lâu."

Thường Cảnh Hân càng nói Thẩm Thu Hoa càng háo hức. Nàng cảm thấy nhân vật này rất thú vị.

Khi đến đoàn phim, trời đã sáng. Dương Quỳnh thì không sao, dù sao cô cũng từng nhập ngũ, tuy mệt nhưng có thể trụ được. Thẩm Thu Hoa thì khác, vừa về khách sạn, nàng đã được Dương Quỳnh tắm sạch sẽ sau đó nhét vào trong chăn ngủ.

Đạo diễn Lương Vân Thanh nghe bảo Thẩm Thu Hoa trở về, kết quả không thấy nàng. Dương Quỳnh gọi Liễu Du đến chăm Thẩm Thu Hoa còn mình thì đến phim trường.

Lương Vân Thanh rất biết thương người, nhìn thấy mắt Dương Quỳnh đỏ ửng, cũng không cho cô diễn, gửi bao lì xì bảo cô nghỉ ngơi.

Trên đường về khách sạn, Dương Quỳnh nhận được điện thoại của Lư Tự. Lư Tự nhắc đến bộ phim Thường Cảnh Hân đề xuất.

"Anh xem tóm tắt thì thấy tuyến tình cảm rất ít, anh cảm thấy Thu Hoa có lẽ sẽ thích." Lư Tự khẽ nói, xem ra chắc chắn Thẩm Thu Hoa sẽ nhận.

Dương Quỳnh gác máy, nhìn xe cộ qua lại ngoài cửa sổ, cô bỗng nhớ người nhà. Cô đã nhiều năm rồi chưa về. Ngôi nhà đó cô không muốn về vì cô biết sẽ không ai chờ đợi mình.

Chút đa sầu đa cảm khiến cô cảm thấy buồn cười. Chuyện đã lâu rồi mà bản thân còn làm ra vẻ.

Trở về khách sạn, Thẩm Thu Hoa còn chưa tỉnh. Nhân lúc đó, Dương Quỳnh đi siêu thị, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Hôm nay rảnh rỗi, cô phải tranh thủ nấu đồ bổ cho Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa ngủ một giấc đến chiều. Khi mở mắt ra, nàng cảm thấy eo đang bị ai đó ôm lấy. Nàng cũng không vội đứng lên mà nhích đến gần người Dương Quỳnh, gối đầu lên cánh tay cô.

"Tỉnh rồi hả em?" Dương Quỳnh có tính cảnh giác cao, Thẩm Thu Hoa vừa tỉnh, cô cũng tỉnh theo.

"Dạ." Giọng Thẩm Thu Hoa khàn khàn, lười biếng đáp: "Chị ngủ tiếp đi. Em muốn đứng dậy." Thẩm Thu Hoa vừa muốn đứng lên đã bị Dương Quỳnh ôm ghì lại: "Ngủ với chị thêm chút đi mà."

"A!" Thẩm Thu Hoa hoảng sợ la lên. Bôn ba cả buổi, còn lăn lộn nữa, nàng chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Dương Quỳnh cúi đầu, hôn lên trán nàng: "Nằm với chị chút thôi. Ban nãy Lư Tự gọi đến, kịch bản đã gửi tới rồi, em có muốn xem không?"

Thẩm Thu Hoa đương nhiên muốn xem. Không chỉ nhìn kịch bản, nàng còn xem thêm tiểu thuyết.

Đoàn phim bắt đầu khai máy. Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh vẫn bận rộn như trước. Thẩm Thu Hoa cũng nhận bộ phim truyền hình kia vì nàng thật sự rất thích nhân vật Tạ Nam Lâu.

Weibo đăng bảng xếp hạng những minh tinh có giá trị thương mại cao nhất. Thẩm Thu Hoa xếp hạng 27. Kết quả này khiến đoàn đội của Thẩm Thu Hoa cảm thấy kỳ lạ.

Thẩm Thu Hoa tự biết năm ngoái nàng cũng không có thành tựu lớn nào ở mảng giá trị thương mại. "Bảng xếp hạng vừa nhìn đã biết chắc chắn có vấn đề."

Qua tháng giêng, bộ phim kháng Nhật của đạo diễn Lương Vân Thanh chính thức đóng máy.

Thẩm Thu Hoa bắt đầu vội vã tham gia hoạt động thương nghiệp. Một tuần sau, hai người cũng có thời gian trở về nhà mình.

Trước khi về, Dương Quỳnh đã liên hệ với phía công ty vệ sinh, dọn dẹp nhà cửa. Vì vậy, khi hai người về, trong nhà rất sạch sẽ, ngăn nắp.

"Hình như mấy tháng rồi hai đứa mình mới về nhà. Chị cảm thấy như đây không phải nhà mình." Dương Quỳnh đặt hành lý ở cửa, vừa oán giận vừa đi nấu nước.

Thẩm Thu Hoa vào nhà, lên thư phòng, đốt nến thơm.

Dương Quỳnh nấu nước xong đã ngửi thấy mùi nến thơm bèn cười nói: "Mùi trong nhà thật sự không dễ ngửi." Cô chuẩn bị nước ấm, bộ dụng cụ ấm trà, sau đó ngồi cạnh Thẩm Thu Hoa nhìn nàng.

Thẩm Thu Hoa tự mình pha trà, nàng cũng cảm thấy hai người đã lâu chưa về. Các nàng vừa uống trà vừa trò chuyện.

Buổi tối, các nàng có tiết mục hoạt động trên giường.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua bức màng chiếu vào phòng. Hai người vất vả cả đêm quyết định kéo chăn tiếp tục ngủ.

Lôi Nguyệt nghe tin các nàng trở về, lập tức hẹn buổi chiều ăn cơm.

"Mấy tháng rồi mình không gặp Lôi Nguyệt. Chị nhớ mang theo quà em chọn cho chỉ nha." Thẩm Thu Hoa trở mình, lẩm bẩm, tiếp tục ngủ.

Dương Quỳnh bật cười. Đêm qua các nàng thật sự đã hoạt động quá sức.

Dương Quỳnh rãnh rỗi, cô ngồi trên giường, dùng điện thoại xem "Đan Phượng Triều Dương". Thẩm Thu Hoa bình thường sẽ không xem tác phẩm của mình. Mỗi lần có phim phát sóng, nàng cũng rất ít chú ý đến bình luận và ratings. Chuyện này do Tề Duyệt phụ trách, nàng sẽ yêu cầu Tề Duyệt phân tích cho mình nghe.

Trong phim "Đan Phượng Triều Dương", Thẩm Thu Hoa đóng vai Hoàng Hậu Chử Nhược. Dáng vẻ mặc phục trang của nàng tựa như Khang phi kiếp trước trọng sinh. Giơ tay nhấc chân đều mang vẻ uy nghi của hoàng thất.

Tuy bộ phim nói về việc phấn đấu của nữ chính nhưng cũng không tránh khỏi những tình tiết cung đấu. Cảnh Chử Nhược bị phi tử hãm hại, suýt mất ngôi Hoàng Hậu khiến Dương Quỳnh cảm thấy ngồ ngộ, hoàn toàn không thể hòa vào phim.

Thẩm Thu Hoa mà bị phi tần trong hậu cung tính kế? Nàng không tính kế người khác đã may lắm rồi.

Vừa xem hai tập, người bên cạnh đột nhiên động đậy. Dương Quỳnh quay đầu, Thẩm Thu Hoa mở mắt, mơ màng nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm tràn đầy. Thẩm Thu Hoa cười nói: "Chị này, ở nhà vẫn là tốt nhất."

"Phải đó." Dương Quỳnh cúi đầu, hôn nàng.

Lúc này đã sắp đến giữa trưa, Dương Quỳnh xuống giường nấu cơm. Thẩm Thu Hoa rời giường, ôm chăn đứng ngây ngốc một lúc mới rửa mặt, xuống lầu ăn cơm.

Bữa sáng của hai người rất đơn giản, chỉ có cháo trắng, rau xào với nửa trứng vịt muối.

"Lát nữa em có muốn đi dạo không?" Dương Quỳnh không nhớ nổi lần trước hai người dạo phố là khi nào.

"Dạ muốn." Thật ra Thẩm Thu Hoa cũng không thích dạo phố nhưng nếu dạo phố với ai đó thì nàng bằng lòng.

Hai người ăn xong, lái xe vào thành phố đi dạo. Hai người đi dạo cũng có rất nhiều thu hoạch. Phần lớn quần áo của cả hai đều là của tài trợ đưa đến. Dù sao một mình Thẩm Thu Hoa cũng không mặc hết. Cho nên hai người không chú ý đến quần áo mà chỉ chú ý đến mấy món trang trí.

Thẩm Thu Hoa nhìn thấy một bình hoa gốm hình hai vợ chồng già tươi cười đáng yêu. Vì thế nàng mua hai đôi, chuẩn bị về nhà tách ra ghép lại.

"Khi hai đứa mình già đi, có phải cũng giống như bức tượng này không?" Thẩm Thu Hoa giơ bình hoa bà lão hỏi.

"Chị là như vậy nhưng em thì không." Dương Quỳnh cười đáp.

"Vì sao?" Thẩm Thu Hoa khó hiểu hỏi cô.

"Dù em có già đi, cũng đẹp hơn bức tượng này." Dương Quỳnh khẽ nói bên tai nàng.

Các nàng lẩm bẩm ở quầy thu ngân, dù mang khẩu trang, vẫn bị nhân viên bán hàng chú ý. Có người còn nhận ra Thẩm Thu Hoa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 116
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...