Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sủng Phi Cự Liêu

Chương 82

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Rất hiển nhiên, cái gọi là đầu tư vào điện ảnh chỉ là lời dạo đầu. Tiếp đến, Lôi Nguyệt quan tâm tình hình gần đây của Thẩm Thu Hoa. Lôi Nguyệt cũng biết việc nàng bị phong sát. Là một người bạn, Lôi Nguyệt thật sự rất tận tình tận nghĩa.

Trò chuyện thật lâu, Lôi Nguyệt đứng lên dẫn hai người đi xem trang phục mới nhất của Nhất Sắc Tài. "Cái này còn chưa được đưa ra thị trường. Chị cho người làm một bộ theo số đo của em. hôm nay em về nhà sao? Chị cho người đưa về nhà em."

Thẩm Thu Hoa lắc đầu: "Không về. Ngày mai bọn em phải rời khỏi đây. Nhà đã lâu rồi không ai ở, trở về còn phải quét dọn, thật sự quá phiền." Chủ yếu là dù có quét tước thì hai người chỉ ở lại một đêm rồi đi nên không cần.

"Minh tinh các em mỗi ngày bay đến bay đi, thật sự còn bận hơn chị." Lôi Nguyệt vừa nói vừa lôi kéo Thẩm Thu Hoa đến một chỗ khuất. Dương Quỳnh muốn đi theo đã bị bí thư tiểu Đường của Lôi Nguyệt giữ lại đi xem trang phục khác.

Thẩm Thu Hoa thấy, lắc đầu với Dương Quỳnh. Dương Quỳnh không cam lòng chỉ có thể đứng vờ xem trang phục.

"Thu Hoa, không phải chị cố tình giấu Dương Quỳnh. Nhưng có vài lời, cô ấy nghe xong nhất định sẽ tức giận." Lôi Nguyệt xoa tay, có chút khó xử: "Chuyện là thế này...... công ty của chị có một nhà cung cấp là fans của em. Biết em đại ngôn cho bên chị, muốn mời em ăn cơm. Thu Hoa, chị chỉ là người trung gian truyền lời, em có đồng ý hay không chị sẽ không ý kiến." Lôi Nguyệt vội vàng tỏ rõ lập trường của mình.

"Lôi tổng, lần này em bị phong sát là vì khi ăn cơm đắc tội với thương nhân." Không cần phải nói lời khác. Nàng tin tưởng Lôi Nguyệt sẽ hiểu.

Quả nhiên, Lôi Nguyệt lập tức xua tay: "Chị không biết việc này. Thu Hoa, em xem như chị chưa nói lời nào đi."

Thẩm Thu Hoa cười, không để trong lòng nói: "Xin lỗi, em không giúp được."

"Không sao." Lôi Nguyệt nghiêm túc nhìn dáng vẻ mỹ mạo của Thẩm Thu Hoa nói: "Gương mặt này của em vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt."

Dương Quỳnh thật sự không chờ được. Cô vì ánh mắt của Thẩm Thu Hoa nên không tiện đến gần, nơi này dù có nhạc thư giãn nhưng cô không có tâm trạng để nghe.

Cũng may Thẩm Thu Hoa đã về.

"Hai người nói gì vậy?" Dương Quỳnh gấp gáp muốn chết, lại còn phải vờ không để ý.

"Không có gì. Về nói sau." Thẩm Thu Hoa nhìn trang phục khác trước rất nhiều, có thể thấy năm này Nhất Sắc Tài phát triển rất nhanh.

"Hai vị có ngại cùng ăn một bữa không?" Lôi Nguyệt cười hỏi. Tựa như vừa rồi không có gì.

Thẩm Thu Hoa không từ chối.

Lôi Nguyệt đã sớm đặt chỗ. Ăn cơm cũng không có người khác. Thẩm Thu Hoa là muốn nhìn xem Lôi Nguyệt có đặt việc này trong lòng không. Nếu Lôi Nguyệt muốn lợi dụng nàng gọi nhà cung cấp đến nàng sẽ không chừa mặt mũi mà rời đi.

Vì Lôi Nguyệt không làm vậy nên trong bữa Thẩm Thu Hoa và Lôi Nguyệt nói chuyện rất hòa hợp. Dương Quỳnh cầm đũa chọc miếng thịt bò trong chén như miếng thịt bò là Lôi Nguyệt.

Lôi Nguyệt đã sớm chú ý đến Dương Quỳnh không vui. Nàng không dừng nói, tiếp tục bàn về tính toán sắp tới của Nhất Sắc Tài.

Thẩm Thu Hoa bình thường, tay dưới bàn nắm lấy tay Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh đang buồn bực bỗng chốc vui tươi. Ánh mắt sáng rực, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Lôi Nguyệt như nhìn thấy tay hai người đang nắm lấy nhau: "Tình cảm của hai người thật sự là ngày càng tốt nha." Trong giọng có chút hâm mộ.

"Lời này của Lôi tổng không sai. Tôi và Thu Hoa là tình so kim kiên." Dương Quỳnh cười nói.

"Khụ....." Thẩm Thu Hoa vừa uống canh, vất vả lắm mới không phun ra. "Tình so kim kiên?" Sao có thể tìm cái từ mà nó thô như vậy?

Lôi Nguyệt bình tĩnh đưa khăn giấy cho Thẩm Thu Hoa, làm lơ lời ngược cẩu của Dương Quỳnh.

Bữa cơm này, tâm trạng buồn bực nhất là Dương Quỳnh, người ăn nhiều nhất cũng là Dương Quỳnh.

Khi ra cửa, Lôi Nguyệt gọi hai người lại: "Ngày mai hai em rời đi, chị sẽ cho người đưa hai em ra sân bay. Bên chị còn có hội nghị, không thể tiễn hai em."

"Lôi tổng khách khí quá." Dương Quỳnh vừa thấy Lôi Nguyệt vươn tay, vội vàng nắm lấy, lắc lư không ngừng.

Về khách sạn, Thẩm Thu Hoa vừa vào cửa đã bị Dương Quỳnh đè lên ván cửa: "Thu Hoa, Lôi Nguyệt nói gì với em?"

Thẩm Thu Hoa thấy Dương Quỳnh gấp gáp, lấy tay chọc vai cô: "Em mệt quá."

Lời này luôn hữu hiệu. Dương Quỳnh lập tức lùi về sau. Thẩm Thu Hoa kể lại mọi chuyện, Dương Quỳnh tức giận nói: "Lôi Nguyệt là có ý gì? Tính dùng em đổi lấy lợi ích của cô ta sao."

"Chị gấp cái gì? Không phải cuối cùng chị ấy không làm sao?" Thẩm Thu Hoa ngồi trên giường: "Em đoán chị ấy có ý. Nếu không cũng không gọi em về?"

Dương Quỳnh vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm: "Lôi Nguyệt làm vậy là có mục đích."

"Chị ấy là thương nhân. Thương nhân trọng lợi, chị ấy làm vậy để có thể đạt được lợi ích lớn nhất, em cảm thấy không có gì đáng trách." Trải qua nhiều mưa gió kiếp trước, tâm lí của Thẩm Thu Hoa đã cường đại đến mức không để tâm đến chuyện này: "Huống chi chị ấy cũng không làm vậy." Nàng đứng ở cửa phòng: "Dương Quỳnh, chị hoài nghi chị ấy như vậy có bao nhiêu phần là ghen, giận, dỗi."

Dương Quỳnh không nói lời nào. Pha nước tắm xong, đến cởϊ qυầи áo của Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa đè tay cô lại: "Em thật sự rất mệt."

Dương Quỳnh chớp mắt: "Chị biết. Chị chỉ muốn giúp em tắm thôi."

Thẩm Thu Hoa nhìn cô như đang tính xem lời này đáng tin đến đâu. Cuối cùng, nàng buông tay.

Dương Quỳnh quả nhiên rất quy củ. Tắm xong hai người nằm trên giường, lúc này vẫn còn sớm chỉ vừa qua giữa trưa. Dương Quỳnh vốn muốn tìm chút phúc lợi nhưng cúi đầu nhìn thấy Thẩm Thu Hoa đã nhắm mắt ngủ mất.

"Thu Hoa?" Dương Quỳnh thử gọi một tiếng.

"Dạ?" Giọng Thẩm Thu Hoa cực kỳ lười biếng nghe thôi lòng Dương Quỳnh đã mềm.

"Em......nghỉ ngơi đi." Dương Quỳnh không giận. Cô tạm thời không ngủ được chỉ có thể chơi điện thoại. Vừa lướt Weibo, điện thoại đã rung lên.

Dương Quỳnh đứng lên vào phòng vệ sinh nhận điện thoại. Là Lư Tự gọi đến.

"Dương Quỳnh, bên anh có ba kịch bản cho Thu Hoa. Em bảo em ấy xem xong mau chóng nói lại với anh. Còn có, đại ngôn dầu gội đến hạn rồi, anh giúp em ấy nhận thêm một đại ngôn nước giặt quần áo. Hai ngày này phải quay tuyên truyền. Hai em mau chóng đến đây đi." Bên Lư Tự rất ồn, không biết đang bận việc gì.

"Tự ca, ngày mai bọn em sẽ bay qua chỗ anh."

"Vậy được, bên anh còn có việc, anh gác máy đây." Kẻ cuồng công tác Lư Tự lại hứng thú ngập trời vùi đầu vào công việc.

Buổi tối, Thẩm Thu Hoa mới tỉnh ngủ. Dương Quỳnh muốn kéo nàng ra ngoài ăn cơm, nàng lại lười biếng không muốn động.

"Em bị cảm sao?" Lòng Dương Quỳnh vang lên chuông cảnh báo. Đều do sức khỏe của Thẩm Thu Hoa không tốt. Ba ngày thì hết hai ngày bệnh.

"Em không sao. Chỉ không muốn động." Thẩm Thu Hoa trở mình, muốn ngủ tiếp.

Dương Quỳnh hết cách chỉ có thể thay quần áo đến nhà ăn của khách sạn đóng gói vài món ăn về.

"Lư Tự nói đã gửi kịch bản cho em, lát nữa em xem đi rồi nói lại với anh ấy."

Thẩm Thu Hoa đã xem rồi. Lúc này kịch bản không thể là kịch bản quay chụp mà chỉ là kịch bản đại cương.

"Em chọn bộ phim lịch sử." Thẩm Thu Hoa chọn bộ chính kịch duy nhất trong ba bộ.

"Bộ này sẽ có liên quan đến hậu cung tranh đấu. Không phải em rất muốn tránh nó sao?" Dương Quỳnh hỏi.

"Tuy em bị phong sát không lâu nhưng lần này xem như là tái nhậm chức. Vốn sau "Năm Xưa Không Đổi" em có một bộ chính kịch, liên tục như vậy mới có thể đứng vững. Nhưng đã một thời gian không nhận phim mới dẫn đến tình trạng hiện tại. Cho nên lần này chọn kịch bản, em chọn nhân vật mình nắm chặt nhất." Thẩm Thu Hoa muốn đổi đường diễn, lần này đưa đến ba bộ kịch trong đó cũng có một bộ là hiện đại. Nhưng suy đi tính lại nàng vẫn cảm thấy trước mắt cần yên ổn. Không cần tham công liều lĩnh.

"Lư Tự vừa nhận cho em một đại ngôn nước giặt quần áo. Chị cảm thấy lần này em nhận được phim, anh ấy như được sống lại vậy. Công tác của em sau này sẽ ngày càng bận hơn." Có một người đại diện cuồng công tác, bản thân cũng chỉ có thể biến thành một người công tác theo.

Hai người vừa ăn vừa nói, chốc lát đã giải quyết xong bữa tối. Dương Quỳnh thấy Thẩm Thu Hoa ăn uống bình thường, đoán nàng chỉ là vì mệt mà không phải bị bệnh.

Văn phòng của Lư Tự.

Thẩm Thu Hoa nhìn vài hợp đồng ở trước mặt mình, hơi há to miệng: "Tự ca, chỉ một đêm mà anh đã tìm được nhiều đại ngôn như vậy?"

Lư Tự hơi đắc ý: "Em muốn bù lại khoảng thời gian trước cho em." Lần này Lư Tự nhận một gameshow, một phim truyền hình, ba đại ngôn và hai bìa tạp chí cho Thẩm Thu Hoa.

Dương Quỳnh cảm thấy đầu óc mơ hồ, Lư Tự có lẽ nhận việc đến nghiện rồi. Hai người các nàng lại phải chạy trời nam biển bắc một thời gian rồi. "Tự ca, Thu Hoa không phải người máy....."

Lư Tự hận sắt không thành thép nói: "Người ta thì sợ ít việc. Hai đứa thì ngược lại, chỉ sợ nhiều việc. Hai em đây là trong phúc mà không biết phúc hiểu không? Bao nhiêu diễn viên vì nhận một vai diễn mà hao hết tâm tư. Hai đứa em là người may mắn, vừa vào giới đã có thể thuận lợi phát triển đến giờ. Có biết tỉ lệ đào thải của ngành này cao thế nào không?"

Tố chất của Thẩm Thu Hoa tốt, chỉ dựa vào vài bức ảnh, vài đoạn video đã được người trong giới tán thành. Dựa vào cuộc thi thơ từ tích góp nhân khí nhanh chóng trở thành diễn viên. Một diễn viên không chính quy, có thể nhanh chóng thích ứng được tất cả mọi thứ thông qua vài vai diễn, hơn nữa còn có thể không ngừng tiến bộ, thật sự rất khó tìm.

Thẩm Thu Hoa ký tên tất cả các hợp đồng trên bàn: "Tự ca, quy tắc cũ, khi em đóng phim không thích thường xuyên tham gia hoạt động thương nghiệp. Cho nên khi em bắt đầu đóng phim, anh giúp em nhận ít hoạt động thương nghiệp."

"Anh biết cái này. Đại ngôn và hoạt động của em đều hoàn thành trước khi em tiến tổ." Lư Tự hiểu rõ thói quen của Thẩm Thu Hoa.

Vừa ký tên xong không thể nhanh chóng bắt đầu làm việc. Lư Tự đề xuất hai người nên đi chơi trước, dù sao sau này cũng sẽ rất bận.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 82
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...