Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sủng Phi Cự Liêu

Chương 126

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sau khi các bộ phận vào vị trí, đạo diễn hô to: "Action!". Dương Quỳnh bắt đầu cảnh lao ra khỏi đường phố đầy kẻ địch. Tiếng nổ bom không ngừng vang bên người cô. Cô chạy rất nhanh như vậy mới có thể bảo đảm sẽ dẫm vào nơi an toàn. Tốc độ như vậy đã không ai có thể đuổi kịp cho nên cảnh này chỉ mình cô diễn. Cả người cô lao ra phố, súng trong tay không ngừng bắn về kẻ địch nhưng đạn có hạn lại chạy với tốc độ cao như vậy khiến cô không đủ thời gian đổi đạn. Lúc này đạn cạn, cô ở ngã rẻ gặp nữ chính bị bắt.

"Nam Lâu!" Dương Quỳnh khàn giọng gọi.

Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn, ánh mắt đầy vui sướng cùng kiên quyết. Tạ Nam Lâu đã chuẩn bị hy sinh. Một cô gái phong lưu như nàng khi dấn thân vào công cuộc giải phóng đất nước đã sớm biết sẽ có ngày mình phải hy sinh. Lần này nàng bị gián điệp bán đứng, bị trúng mai phục, vốn không còn đường sống. Nàng không ngờ khi rơi vào tuyệt cảnh như vậy còn có người đến cứu mình.

"Sương Hồng! Chị mau chạy đi! Đừng lo cho em!" Lúc này, Thẩm Thu Hoa thật sự hy vọng Dương Quỳnh có thể lập tức rời đi. Nếu gặp phải nguy hiểm, em cũng hy vọng chị được bình an.

Nhưng đây lẽ nào không phải suy nghĩ của Dương Quỳnh. Bây giờ cô là Vạn Sương Hồng, cô liều mạng muốn cứu Tạ Nam Lâu. Trong phim Vạn Sương Hồng vì lý tưởng, vì tình bạn. Ngoài phim Dương Quỳnh vì tình yêu.

Cô ném khẩu súng hết đạn về phía người đang bắt lấy Thẩm Thu Hoa. Người nọ né tránh tạo cơ hội trốn thoát cho Thẩm Thu Hoa. Nhân vật Tạ Nam Lâu cũng không phải cô gái yếu đuối, bản lĩnh của nàng cũng vượt xa người thường, nàng nhân cơ hội thoát khỏi kiềm chế. Sau vài cú đấm đá đã thoát khỏi khống chế, bắt đầu chi viện Dương Quỳnh.

Động tác của nàng thuần thục khiến Lữ Cày và Tạ Chúng kinh ngạc nhìn nhau.

Dương Quỳnh được Thẩm Thu Hoa chi viện, đi đến. Lúc này trong tay cô là một than kiếm ngắn. Là công cụ được Tạ Chúng làm riêng cho cô. Kiếp trước cô theo Âu Dương Đình học kiếm pháp chỉ dùng mỗi kiếm ngắn. Vì thế Tạ Chúng thiết kế cho cô một thanh kiếm phòng thân. Bây giờ lấy ra, cô chơi đã nghiền nhưng các diễn viên phụ khác thì than khổ. Mấy động tác lưu loát đó khiến họ không dám tùy tiện tiến lên nhưng vì hiệu quả cần phải động thủ. Cũng may hậu kỳ có thể cắt ghép, bọn họ chỉ cần tập trung múa may là được.

Lữ Cày bắt đầu quay cận cảnh. Dương Quỳnh thật sự rất có năng khiếu võ thuật. Một bộ kiếm pháp được cô dùng rất thong thả lại còn đẹp mặt.

"Đây là nhân tài!" Tạ Chúng xem cũng ch ảy nước miếng. Nếu trong một bộ phim có thêm mấy diễn viên giống vậy, hắn chắc chắn sẽ thiết kế thêm nhiều cảnh hành động khó hơn.

Dương Quỳnh múa kiếm mở đường cho Thẩm Thu Hoa: "Nam Lâu, em đi mau!"

"Mình đi chung!" Thẩm Thu Hoa nắm lấy tay Dương Quỳnh, giọng khàn khàn.

Tuy trong chớp mắt nhưng Dương Quỳnh có thể cảm nhận được Thẩm Thu Hoa thật sự đ ộng tình.

"Em đi mau, chị phải ngăn cản bọn họ!" Tuy không nỡ nhưng vì cốt truyện, Dương Quỳnh vẫn đẩy Thẩm Thu Hoa ra, một mình tiếp đón kẻ địch.

Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn về phía màn ảnh. Đôi mắt nàng ngập nước, có không nỡ, có đau lòng, còn có cả kiên quyết.

"Tuyệt!" Lữ Cày khẽ nói.

Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn Dương Quỳnh đang liều chết ngăn cản kẻ địch lập tức chạy đi. Theo lý lúc này máy quay đã ngừng nhưng vì muốn đạt được sự kết nối cảm xúc của diễn viên nên máy quay vẫn tiếp tục. Thẩm Thu Hoa chạy ra khỏi màn ảnh, Dương Quỳnh tiếp tục diễn. Tuy Thẩm Thu Hoa chạy ra khỏi màn ảnh nhưng lát nữa khi Dương Quỳnh chết, nàng vẫn sẽ có một cảnh cận cảnh.

Vạn Sương Hồng cuối cùng cũng yểm trợ Tạ Nam Lâu đào tẩu thành công nhưng cô cũng đánh mất cơ hội chạy trốn của mình. Cuối cùng bị địch bắt, bắn chết. Tạ Nam Lâu cũng không đi xa đã gặp được đội ngũ của nam chính. Khi nàng mang người đến cứu Vạn Sương Hồng thì đã muộn. Nàng chỉ nhìn thấy Vạn Sương Hồng ngã trong vũng máu.

Những người khác thì đang tác chiến chỉ có Tạ Nam Lâu nhìn thi thể của Vạn Sương Hồng, nước mắt rơi lã chã. Đôi mắt sáng ngời của Thẩm Thu Hoa khi khóc thật sự làm người ta đau lòng. Nàng không có nhiều biểu cảm cũng không lớn tiếng, nàng chỉ không ngừng rơi nước mắt, đôi môi mấp mấy muốn nói nhưng không thốt nên lời.

Đoạn này Lữ Cày cho nàng tự do phát huy, hắn chỉ yêu cầu nàng càng tạo cảm giác đau đớn tột độ. Nhìn biểu cảm không thốt nên lời của Thẩm Thu Hoa, mắt Lữ Cày cũng đỏ hoe. Hắn biết rõ tình cảm của hai người. Chỉ không ngờ Thẩm Thu Hoa sẽ xử lý như vậy, nàng giấu đi tất cả cảm xúc của mình chỉ có nước mắt tuôn rơi.

Tạ Nam Lâu bị nam chính kéo đi, thi thể của Vạn Sương Hồng cũng bị đưa đi theo. Đến lúc này Lữ Cày mới hô dừng. Sau màn ảnh, mọi người đều đổ đầy mồ hôi nhưng một kỳ tích lại được tạo nên.

Cảnh sau là cảnh Thẩm Thu Hoa chạy ra khỏi màn hình. Dương Quỳnh còn một vài cảnh cần bổ sung.

Liễu Du đi đến muốn chỉnh lại makeup cho Thẩm Thu Hoa lại phát hiện toàn thân nàng run rẩy.

"Chị Thu Hoa?" Liễu Du lo lắng hỏi.

Thẩm Thu Hoa xua tay bảo mình không sao. Nàng không thể nói chuyện, hiện tại nàng cần phải thở đều. Một khi cất lời rất dễ bị sốc hông.

Dương Quỳnh nhận khăn của Tề Duyệt, cô lau vết máu với bụi trên cổ và mặt. Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Liễu Du, cô đi đến nắm lấy tay Thẩm Thu Hoa: "Em nhìn chị."

Thẩm Thu Hoa nghe lời nhìn Dương Quỳnh: "Vừa rồi chỉ đóng phim thôi, chị không sao."

Thẩm Thu Hoa đương nhiên hiểu nhưng nàng không khống chế được cơ thể đang run của mình. Dương Quỳnh hết cách chỉ có thể nắm lấy tay nàng.

Lữ Cày nghe nói trạng thái của Thẩm Thu Hoa có vấn đề nên cùng Tạ Chúng đến xem. Thấy dáng vẻ của Thẩm Thu Hoa, Tạ Chúng nói: "Cô ấy không sao chỉ là phản ứng quá kích, nghỉ một lát sẽ ổn hơn. Hai cô về xe nghỉ ngơi đi, như vậy mới có thể diễn tiếp."

Dương Quỳnh cũng thay quần áo xong. Vì thế mọi người trở về xe của Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh.

Tề Duyệt và Liễu Du sau khi giúp Dương Quỳnh lau sạch vết bẩn trên mặt cũng rời khỏi xe.

Dương Quỳnh cả người sạch sẽ lại thêm không có bóng đèn cũng không kiềm nén tình cảm của mình. Cô ôm Thẩm Thu Hoa vào lòng: "Thu Hoa, em nghe chị nói, chị không sao. Em đừng sợ, chị ở đây, chị sẽ luôn ở bên em."

Người trong lòng vẫn run rẩy nhưng cơ thể đã thả lỏng. Thẩm Thu Hoa vẫn im lặng, đầu óc nàng rất tỉnh táo chỉ là không khống chế được cơ thể mình.

Khoảng mười phút sau, Thẩm Thu Hoa cũng ngừng run rẩy, nàng thở dài, nói: "Em không sao." Nàng đẩy tay muốn thoát khỏi Dương Quỳnh.

Nhưng Dương Quỳnh lại không chịu: "Thu Hoa, chị xin lỗi. Chị không ngờ em lại phản ứng lớn như vậy."

"Em cũng không ngờ." Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy ngực như bị bóp chặt, cảm giác vô cùng đau đớn. Nước mắt rơi không ngừng, khoảng khắc đó nàng không nói được gì. Tất cả biểu cảm đều là thật, không phải nàng đang diễn.

"Dương Quỳnh, em không phải Thẩm Thu Hoa của kiếp trước. Thẩm Thu Hoa ấy mang trong mình trách nhiệm của gia tộc nên cần phải kiên cường. Nhưng kiếp này, em chỉ là Thẩm Thu Hoa của chị cho nên chị phải luôn bên em, chị đừng bỏ em đi."

Lời nói ngang ngược, bá đạo này thốt ra từ miệng Thẩm Thu Hoa làm Dương Quỳnh cười ngọt ngào.

"Ừa, em là của chị, chị là của em. Chị nói rồi, chị sẽ luôn bên em, chị hứa." Dương Quỳnh dịu dàng hôn lên trán Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa đỏ mặt, đẩy cô ra: "Em phải đi đóng phim." Nàng đứng lên mở cửa ra hiệu cho Tề Duyệt và Liễu Du vào xe.

Liễu Du thấy Thẩm Thu Hoa bình thường, vừa lên xe đã đưa ngón cái với Dương Quỳnh: "Chị Quỳnh giỏi nhất, chuyên dỗ chị Thu Hoa."

"Đương nhiên." Dương Quỳnh đắc ý đáp.

Liễu Du giúp Thẩm Thu Hoa chỉnh makeup, Tề Duyệt đưa điện thoại cho Dương Quỳnh xem. Nội dung là có người bảo Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa là một đôi. Có rất nhiều người trong giới biết quan hệ của hai người. Dưới phần bình luận là những lời phủ nhận gây gắt của fans hai nhà. Họ liệt kê những bằng chứng đầy thuyết phục chỉ ra hai người chỉ là bạn thân.

Nhắc đến chuyện này Dương Quỳnh lại phiền lòng. Quan hệ của hai người vốn không phải bí mật, fans trước sau cũng sẽ biết. Hiện tại các nàng cố gắng bảo vệ hai người, tương lai bị vả mặt không biết phản ứng sẽ thế nào. Dương Quỳnh cũng không quan tâm khi công bố quan hệ thì sẽ có bao nhiêu người rời fandom, cô chỉ hy vọng những fans thật lòng ủng hộ hai người sẽ tổn thương.

"Em có cảm giác, chuyện này sẽ càng lúc càng lớn, chắc chắn có người đứng sau. Chị Quỳnh, chị nên thương lượng với chị Thu Hoa, chuẩn bị sớm đừng để bản thân bị động."

Dương Quỳnh gật đầu.

Cảnh cuối hôm nay của Thẩm Thu Hoa là mai táng Vạn Sương Hồng. Nước mắt nàng vỡ bờ, nàng khóc cũng không khiến người khác cảm thấy nhẹ nhõm chỉ cảm thấy trái tim như chìm trong giá lạnh, lạnh đến thấu xương, đau tận tâm can.

Quay xong cảnh này, mắt Thẩm Thu Hoa sưng húp. Lữ Cày dặn nàng khi về dùng khăn lạnh đắp lên, chú ý nghỉ ngơi.

Sau khi về khách sạn, Thẩm Thu Hoa cũng ngoan ngoãn đắp khăn lạnh lên mắt. Nàng nằm trên giường cảm nhận xương cốt toàn thân như đang tan ra.

"Thu Hoa, hôm nay em vất vả quá." Dương Quỳnh đau lòng. Thẩm Thu Hoa vừa diễn cảnh hành động vừa diễn cảnh khóc, thật sự quá vất vả.

"Em nào vất vả bằng chị? Cũng may cảnh đó quay một lần là đạt, bằng không em sẽ phải lo lắng thêm lần nữa." Thẩm Thu Hoa nói về cảnh đường phố lúc nãy. Động tác của cô lưu loát nhưng chỉ sợ đạo diễn không hài lòng, phải quay lại, như vậy Dương Quỳnh sẽ lại phải đối mặt với nguy hiểm.

"Chị OK, em biết thể lực của chị mà." Dương Quỳnh cợt nhả đáp.

Thẩm Thu Hoa nhắm mắt, bất lực mắng: "Chị có thể giữ hình tượng của mình một chút không?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 126
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...