Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sủng Phi Cự Liêu

Chương 124

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Dương Quỳnh hiểu quá ít về Thẩm Minh Hoa. Người này chỉ xuất hiện qua lời nói của mọi người xung quanh lại chưa từng thật sự xuất hiện. Nhưng là anh của Thẩm Thu Hoa, là người duy nhất lưu lại làm quan ở triều đình khi tất cả mọi người Thẩm gia bế quan để bảo vệ chính mình, Dương Quỳnh cảm thấy anh là một người cực kỳ lợi hại. Chỉ là sự lợi hại này trước mắt cô chưa thấy.

Lạc Hoa hiện tại thật sự rất tuấn tú. Cảm giác tuấn tú khác với các cậu trai hai mươi tuổi, đây là sự thong dong, ưu nhã được lắng đọng theo năm tháng.

"Thanh Diệp, em rất tò mò về anh?" Lạc Hoa nhìn về phía Dương Quỳnh.

Thẩm Thu Hoa cũng quay đầu nhìn cô tựa như cảm thấy mới lạ khi anh hai trò chuyện với Dương Quỳnh.

"Em.... em.... em muốn biết anh hai có lợi hại hơn, thủ đoạn hơn Thu Hoa không thôi." Dương Quỳnh bị hỏi ngốc. Cô lắp bắp nói thật. Cô nhìn thấy thủ đoạn của Thẩm Thu Hoa đặc biệt là khi còn ở trong cung. Bao nhiêu người vì đôi tay này mà thất sủng, bỏ mạng, xét nhà.

Thẩm Thu Hoa cong môi, quay đầu nhìn Lạc Hoa như đang mong chờ đáp án.

Lạc Hoa nhấp một ngụm cà phê, giải đáp: "Hẳn phải nói, lợi hại và thủ đoạn trong định nghĩa của em là gì? Nếu so việc tranh sủng trong thâm cung thì anh tất nhiên không phải đối thủ của Thu Hoa. Nếu là quyền mưu, tính toán ở triều đình hay đạo sinh tồn trong giới giải trí thì anh tin mình hiểu rõ hơn Thu Hoa." Anh nói đến đây thì nghiêng đầu nhìn Thẩm Thu Hoa cười: "Dù sao Thu Hoa cũng là con gái, em ấy không cần biết nhiều về quyền mưu hay đạo sinh tồn, em ấy chỉ nên được yêu thương, cưng chiều. Ở nhà có phụ thân và anh, bây giờ..... không phải có em rồi sao?"

"Phụt....." Dương Quỳnh vừa muốn ngụm cà phê, vì không quen uống đậm cô còn thầm than sao đắng quá. Kết quả chưa nuốt xong đã bị câu cuối của Lạc Hoa làm giật mình.

Anh em Thẩm gia nhìn dáng vẻ chật vật của Dương Quỳnh, cùng nhau lắc đầu. Lễ nghi! Phải chú ý lễ nghi!

"Anh hai, lần đầu chị ấy gặp anh đã rất hồi hộp rồi, anh còn trêu chỉ." Nhìn thấy Dương Quỳnh bị dọa, Thẩm Thu Hoa đau lòng, vội che chở.

"Đúng là con gái lớn là không giữ nổi!" Lạc Hoa thở dài: "Anh đã sớm biết quan hệ của hai đứa. Hai đứa không cần giấu anh. Thu Hoa, anh tin mắt nhìn người của em, lần này cũng vậy. Nếu em đã chọn Thanh Diệp, dù là nam hay nữ, anh hai cũng chúc phúc cho hai em." Giọng anh dịu dàng, gợi cảm. Nếu Tề Duyệt nghe thấy có lẽ sẽ thét gào, kích động.

"Anh... anh hai, cảm ơn anh, em sẽ đối tốt với Thu Hoa." Dương Quỳnh cảm động muốn khóc lớn.

Nhìn thấy cô cảm động, Lạc Hoa hoàn toàn không có ý phụ họa. Anh nhìn Dương Quỳnh hồi lâu, lên tiếng: "Thanh Diệp, hoặc anh nên gọi là Dương Quỳnh, anh không để tâm chuyện giới tính hay nghề nghiệp của em, anh chỉ xin em, cả đời Thu Hoa đã hy sinh quá nhiều vì Thẩm gia. Lần này anh hy vọng con bé sẽ hạnh phúc. Chỉ cần em đối tốt với Thu Hoa, anh vĩnh viễn sẽ đứng về phía em. Nhưng nếu em dám tổn thương Thu Hoa." Anh cười vô cùng áp bách: "Anh sẽ cho em biết thủ đoạn của Thẩm gia."

Dương Quỳnh cảm thấy oan ức, mình dùng cả tính mạnh đi yêu Thu Hoa! Sao còn bị hoài nghi?

"Anh hai, cả đời này em sẽ luôn ở bên Thu Hoa. Tính mạng này sẽ chỉ bảo vệ em ấy, sẽ yêu thương em ấy đến sông cạn đá mòn, quyết không nuốt lời." Dương Quỳnh hiếm khi nghiêm túc. Đây là lúc cần quyết tâm, cô tuyệt không chậm trễ.

Lạc Hoa nhướng mày, nhìn Thẩm Thu Hoa: "Thu Hoa này, nếu không anh đổi cho em người khác nha."

"Đừng mà!" Dương Quỳnh vội vã ôm chặt Thẩm Thu Hoa: "Anh đừng chia cắt tình cảm đôi lứa mà!" Sau đó cô thấy hai anh em họ Thẩm nhìn mình như đồ ngốc.

"Thu Hoa, anh nói thật em không nghĩ đến việc đổi người sao? Với IQ này thật sự không đủ dùng." Vừa rồi Lạc Hoa chỉ trêu Dương Quỳnh, câu này lại nghiêm túc. Đồ ngốc này vẫn nên đổi đi.

"Anh hai trêu chị thôi." Thẩm Thu Hoa vỗ tay Dương Quỳnh, ý bảo cô đừng ngây ngốc như vậy.

Dương Quỳnh mếu máo, giận dỗi. Hai người này chỉ biết lừa cô!

Trò chuyện xong, Lạc Hoa nhìn ly cà phê: "Đáng tiếc đang ở Đức, Thu Hoa, sau khi về nước, có rảnh em phải pha trà cho anh uống đó."

"Dạ!" Thẩm Thu Hoa cười ngọt ngào, hồn nhiên như trở về lúc nhỏ. Lúc ấy mỗi khi Thẩm Minh Hoa đi học về, nàng sẽ luôn pha bình trà cho anh, tay nghề cũng từ đó tăng cao.

Lạc Hoa hỏi lý do Thẩm Thu Hoa gia nhập giới giải trí, bởi anh biết với tính của nàng sẽ không đưa ra quyết định này. Sau khi biết vì giúp Nguyên Hương và Như Quyên hủy hợp đồng, anh đỡ trán, bất lực nói: "Hai đứa nó muốn hủy hợp đồng có rất nhiều cách, sao lại cần em vào giới giải trí kiếm tiền? Showbiz là nơi tư bản kiếm tiền, không phải chuyện em tiết kiệm tích góp chút tiền là được."

Thẩm Thu Hoa luôn ngoan ngoãn trước mặt anh hai, gật đầu nghe giảng: "Có lẽ là vận mệnh sắp đặt. Em không vào showbiz thì sao anh hai có thể nhìn thấy em?"

Hai anh em trò chuyện đến trưa, nhìn thấy mặt trời dần đỏ ngoài cửa sổ, Thẩm Thu Hoa đứng lên nói: "Anh hai, em phải về."

Lạc Hoa cũng đứng lên: "Anh em mình có thể gặp nhau ở kiếp này là do ông trời sắp đặt. Thu Hoa, chỉ tiếc thân phận hiện tại của chúng ta khiến anh không thể công khai nhận em. Nhưng em phải nhớ, có chuyện gì cũng có anh hai lo."

Thẩm Thu Hoa ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, em biết rồi."

Bốn người ngồi xe trở về khách sạn. Tề Duyệt và Liễu Du cuối cùng cũng có cơ hội chụp ảnh, xin chữ ký Lạc Hoa. Tề Duyệt cảm thấy hôm nay như trong mơ, bây giờ nàng ôm chữ ký của Lạc Hoa lên giường rồi cười ngây ngốc.

"Tiểu Duyệt, cậu nói xem vì sao Lạc Hoa lại đến tốt với chị Thu Hoa như vậy?" Liễu Du cảm thấy chuyện không đơn giản hỏi.

"Còn phải hỏi? Là vì anh ấy coi trọng người tài." Tề Duyệt trở mình nói: "Lạc Hoa luôn nâng đỡ những đạo diễn, diễn viên trẻ tuổi."

"Chỉ vì vậy?"

"Bằng không thì sao?" Tề Duyệt cúi đầu nhìn chữ ký của Lạc Hoa trong lòng, tiếp tục cười ngây ngô.

Dương Quỳnh ngồi trên giường nhìn Thẩm Thu Hoa sửa sang quần áo của hai người.

"Thu Hoa, mấy bộ này em đã gấp hai lần rồi. Em đang lo lắng hay vui vẻ?" Dù sao cũng không bình thường.

"Em cũng không rõ, em luôn cảm thấy sau lưng có người chỉ dẫn mình nên em lo lắm. Bây giờ biết được người đó là anh hai nên em từ lo biến thành yên tâm. Em cảm thấy nên tìm chuyện gì đó làm." Thẩm Thu Hoa cũng có lúc không biết làm sao.

Dương Quỳnh ném quần áo sang một bên, kéo nàng ngồi lên giường: "Em muốn tìm việc làm? Sao không nói sớm! Giờ chị giúp em bận ngay đây."

Nhìn dáng vẻ háo sắc của cô, chưa đợi cô nói tiếp, đã bị Thẩm Thu Hoa ném gối vào người: "Chị có thể đàng hoàng chút không?"

"Đàng hoàng là anh em công nhận chị là em dâu. Hiện tại chị là người có thân phận!" Dương Quỳnh kiêu ngạo đáp.

Thẩm Thu Hoa kéo tay cô: "Để xem sau này chị còn dám bắt nạt em không!"

"Trời đất chứng giám! Chị bắt nạt em hồi nào?" Dương Quỳnh nói rồi cảm thấy không đúng, nhỏ giọng hỏi: "Ý em là trên giường hả?"

Thẩm Thu Hoa đỏ mặt, muốn bắt gối lại bị Dương Quỳnh nắm chặt tay, đè lên giường: "Em căng thẳng cả trưa rồi. Em cũng nên thư giãn chút, bây giờ chúng ta lại có thêm người giúp đỡ. Đó là chuyện tốt"

Có lẽ Dương Quỳnh nói đúng, Thẩm Thu Hoa mỉm cười cả trưa nhưng thật ra trong lòng lại rất căng thẳng. Dương Quỳnh lo lắng, Thẩm Thu Hoa cũng vậy. May mà cuối cùng Thẩm Minh Hoa tiếp nhận Dương Quỳnh mới không khiến Thẩm Thu Hoa ở giữa khó xử.

Dương Quỳnh có thể cảm nhận rõ Thẩm Thu Hoa hoàn toàn thả lỏng: "Ngoan." Cô dịu dàng dỗ nàng.

Thẩm Thu Hoa miêu tả gương mặt của Dương Quỳnh: "Dương Quỳnh, em phải may mắn cỡ nào. Cuộc đời này có chị che chở em, em đã không dám mong cầu gì thêm. Sau đó gặp được Thiên Linh, chị Chu, anh Âu Dương, còn có Ngô Đồng, bây giờ cả anh hai cũng xuất hiện. Ông trời thật sự rất hậu đãi em."

"Vì em xứng đáng." Dương Quỳnh trực tiếp nói. Cô cúi đầu hôn lên trán Thẩm Thu Hoa. Ôm nàng vào lòng: "Ngủ thôi em."

Thẩm Thu Hoa nhướng mày, Dương Quỳnh không làm gì thêm: "Nay chị dễ dàng dừng tay vậy sao?"

Dương Quỳnh hơi chần chờ: "Ngày mai là lễ bế mạc, chị muốn em có trạng thái tốt nhất."

Thẩm Thu Hoa chui vào lòng Dương Quỳnh: "Chị tốt nhất."

Dương Quỳnh thầm ai oán. Cô tốt thật nhưng cô không phải Liễu Hạ Huệ! Thu Hoa, em đừng động, động là chị sẽ không chịu được.

Đêm nay, Thẩm Thu Hoa nằm mơ. Nàng mơ thấy rất nhiều người đi về phía nàng, khi nàng muốn chào đón mọi người thì bọn họ biến mất chỉ còn mình nàng. Cảnh tượng thay đổi, nàng trở về Cung Lung Hoa. Cung điện xa hoa tuyệt mỹ nhưng không gợi được hứng thú trong nàng. Sau đó, nàng nhìn thấy Hoàng thượng. Hoàng thượng chất vấn vì sao nàng lại tự tiện chạy khỏi cung? Nàng im lặng không đáp. Những người quen thuộc kia lần lượt xuất hiện cũng lần lượt bị chém đầu. Hoàng thượng nói bên tai nàng: "Ái phi, kẻ có gan cãi lời trẫm sẽ nhận kết cục này."

Thẩm Thu Hoa đột nhiên bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi. Nàng ngồi dậy, uống vội ly nước ở đầu giường.

Ánh đèn bật sáng, Dương Quỳnh mở đèn, hỏi: "Sao vậy em?"

Thẩm Thu Hoa không biết rằng sắc mặt hiện tại của mình trắng bệch.

"Em không sao, chỉ mơ thấy ác mộng." Nàng cầm ly nước, trái tim đập loạn cuối cùng cũng bình phục.

"Đã ổn hơn chút nào không em?" Dương Quỳnh ôm nàng vào lòng. Nhìn nàng nhíu mày, không thể không thừa nhận, dù bị dọa sợ, Thẩm Thu Hoa vẫn rất xinh đẹp.

Thẩm Thu Hoa nắm chặt tay Dương Quỳnh, đôi bàn tay ấm áp, khô ráo khiến nàng yên tâm. "Em không sao."

Hai người lại chìm vào giấc ngủ. Dương Quỳnh cũng không hỏi Thẩm Thu Hoa đã mơ thấy gì. Nếu đã là ác mộng thì không cần nhớ, dù sao cũng chỉ là ác mộng. Suy nghĩ của Dương Quỳnh rất đơn giản, cô chỉ cần bảo vệ người và tâm của Thẩm Thu Hoa như vậy sẽ không ai có thể cướp đi Thu Hoa của cô.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 124
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...