Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sủng Phi Cự Liêu

Chương 93

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lư Tự nghe điện thoại lập tức hiểu được ý của Thẩm Thu Hoa. Hắn cười nói: "Anh sẽ cố gắng thử xem."

"Cảm ơn anh, Tự ca."

Dương Quỳnh bên cạnh nhíu mày. Giọng này sao giống như đang quảng cáo sản phẩm với Lư Tự vậy?

Lư Tự nghe thấy Thẩm Thu Hoa ngọt ngào cảm ơn sợ đến suýt rơi điện thoại. Chuyện gì vậy? Sao Thu Hoa lại dùng giọng này nói với mình.

Nhận được công tác mới, Thẩm Thu Hoa tiếp tục lên tinh thần làm việc.

Một cảnh nhưng quay cả một ngày vẫn chưa xong, khi xong việc, Thẩm Thu Hoa ngồi trong xe bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Dương Quỳnh từ kính hậu nhìn thấy, tắt nhạc trong xe. Tề Duyệt và Liễu Du thấy thế cũng nhỏ giọng nói chuyện.

Đường về khách sạn không quá xa nhưng Dương Quỳnh bỗng cảm thấy bất ổn: "Chúng ta đang bị theo đuôi."

"Cái gì?" Tề Duyệt và Liễu Du hỏi xong thì hối hận, sao lại hỏi câu vô nghĩa như vậy.

"Đối phương có ý gì?" Dương Quỳnh không vội tăng tốc, ngược lại còn giảm tốc chuẩn bị cho xe đối phương chạy qua. Không ngờ xe đối phương không chỉ một chiếc. Một chiếc bám theo sau các nàng, một chiếc khác thì chạy lên trước xe các nàng. Tình huống trước mắt là hai chiếc xe kẹp xe của các nàng lại.

"Hình như họ muốn ép mình dừng xe." Liễu Du nói.

Dương Quỳnh cũng nhìn ra. Cô cau mày hỏi: "Gần đây ai trong hai đứa đắc tội với người khác?"

Tề Duyệt nghe vậy bật thốt: "Chị Quỳnh, người duy nhất có thể đắc tội ở đây chính là chị đó."

"Nói bậy, gần đây chị ngoan lắm nha." Dương Quỳnh nhìn bên cạnh không có xe, nhanh chóng đổi làn chạy. Đối phương vẫn theo sau không bỏ.

"Mọi người ngồi chắc vào." Dương Quỳnh đạp ga khiến Thẩm Thu Hoa bị dọa mở mắt.

"Dương Quỳnh, chị chú ý an toàn." Thẩm Thu Hoa nắm lấy vật bên cạnh.

"Chị biết nặng nhẹ." Kỹ thuật lái xe của Dương Quỳnh đương nhiên không kém. Cô lái xe chạy đến đường lớn. May mắn hiện tại đã qua giờ cao điểm chiều, ở đây lại vắng vẻ nên xe không nhiều. Vì thế ba chiếc xe bắt đầu truy đuổi trên đường lớn. Rất nhiều lần hiểm nguy trùng trùng đều nhờ vào kỹ thuật lái xe cao siêu của Dương Quỳnh mà tránh được. Cuối cùng cũng an toàn về khách sạn. Dương Quỳnh dừng xe ngoạn mục, sắc mặt Thẩm Thu Hoa hết sức khó coi, nàng bị hoảng dẫn đến say xe. Dương Quỳnh che chở cho mọi người xuống xe, bảo các nàng lập tức vào khách sạn. Cô quay đầu nhìn thấy vài thiếu nữ cũng xuống xe liên tục tò mò nhìn qua. Khi nhìn thấy Thẩm Thu Hoa, lập tức hưng phấn, ồn ào nói.

"Thẩm Thu Hoa, em là fans của chị! Chị ký tên cho em có được không?"

"Thẩm Thu Hoa, em yêu chị!"

"Thẩm Thu Hoa, có thể chụp chung một tấm không?"

Dương Quỳnh vốn đang tức giận nhưng nghe thấy thì cạn lời. Đây là fans sao? Chuyện gì vậy? Fans mà còn điên cuồng bám đuôi? Cô còn tưởng gặp phải kẻ thù.

Ba người đứng ở cửa khách sạn nghe thấy cũng ngẩn người. Một lát sau, Tề Duyệt khó khăn hỏi: "Fans tư sinh*?"

*Fans tư sinh: là những người chuyên bám theo thần tượng, quấy rầy đến cuộc sống của thần tượng như bám theo xe, gõ cửa phòng khách sạn, gọi điện quấy rầy,.....

"Em nói sao?" Thẩm Thu Hoa hỏi.

"Đây là fans chuyên đuổi theo xe thần tượng. Chị Thu Hoa, chị biết đó fans này điên lắm." Tề Duyệt là fans của Lạc Họa, nàng chỉ nghe nói quần thể fans tư sinh nhưng chưa từng gặp qua. Hôm nay gặp được, quả thật rất điên cuồng.

Lúc này Dương Quỳnh đã đi đến trước mặt các thiếu nữ, hỏi: "Các em là fans của Thẩm Thu Hoa?"

"Đúng vậy!" Nhóm thiếu nữ rất hưng phấn, mặt ai cũng đỏ bừng.

"Vậy vì sao muốn đuổi theo xe bọn chị?"

"Bọn em muốn nhìn Thẩm Thu Hoa! Nên muốn làm cho xe của mọi người dừng lại như vậy bọn em mới có thể nhìn thấy thần tượng!" Nhóm thiếu nữ không ý thức được sai lầm của mình.

Dương Quỳnh nhìn những gương mặt ngây thơ đang cười, thật sự muốn đánh một phát. Các nàng thoạt nhìn mới lớn, đã lớn vậy rồi còn tùy hứng, vô tri mà được sao?

"Các em có biết làm vậy rất nguy hiểm không?"

Nhóm thiếu nữ nhìn nhau, một người trong đó cười nói: "Không đâu. Bọn em thuê xe rất chuyên nghiệp, sẽ không đâm vào xe của mọi người."

Dương Quỳnh nắm chặt tay: "Về sau các em đừng làm vậy nữa, tối rồi, mau về nhà đi." Dương Quỳnh thật sự rất cố gắng kìm lại mới không nói ra những lời không nên nói. Dù sao hiện tại cô cũng là trợ lý của Thẩm Thu Hoa, đối phương lại còn là đám nhóc không hiểu chuyện.

"Chị có phải là trợ lý của Thẩm Thu Hoa không?" Nữ sinh vừa nói, hỏi: "Chị có thể để cho Thẩm Thu Hoa ký tên cho bọn em không? Bọn em từ nơi rất xa đến."

Dương Quỳnh dở khóc dở cười: "Các em có biết các em đuổi theo như vậy rất nguy hiểm cho cô ấy không?"

"Không phải đã nói là không có nguy hiểm sao?" Một nữ sinh không vui đáp.

Thẩm Thu Hoa đứng ở cửa lớn, không nghe thấy cuộc đối thoại của các nàng nhưng nàng nhìn biểu cảm thay đổi của các nàng đặc biệt là Dương Quỳnh cũng đoán được đại khái các nàng đang nói gì. Nàng vừa định bước ra đã bị Tề Duyệt giữ lại.

"Chị Thu Hoa, chuyện này chị đừng ra mặt." Tề Duyệt cũng là fans, nàng hiểu rõ văn hóa fans.

Thẩm Thu Hoa nhìn nàng, ý bảo nàng nói tiếp.

"Nếu những người này thật sự thích chị, tôn trọng chị, để ý chị, tuyệt đối sẽ không dùng cách này để đến gần chị. Hiện tại chị ra ngoài sẽ bị người khác nắm nhược điểm. Tuyệt đối không có gì tốt."

Nghe Tề Duyệt nói xong, Thẩm Thu Hoa nghĩ chút, gật đầu: "Em nói cũng đúng. Vậy hai đứa gọi Dương Quỳnh vào đi, đừng lý luận với bọn họ. Sau đó, hai đứa cũng về nghỉ ngơi đi."

Thẩm Thu Hoa ngồi trên sô pha ở đại sảnh, nhìn Dương Quỳnh bị Tề Duyệt túm về, cười đứng lên, đi đến thang máy.

"Thu Hoa......." Dương Quỳnh vội vàng đuổi theo.

Liễu Du vừa muốn đi theo đã bị Tề Duyệt ngăn cản: "Tụi mình đi chuyến sau đi."

Về phòng, Thẩm Thu Hoa dựa vào đầu giường: "Chị nói xem sao lại có thể loại fans tư sinh?"

"Còn không phải vì ý đồ riêng của mình sao." Dương Quỳnh hừ lạnh. "Có thể bám theo xe để theo đuổi thần tượng, não chắc ngâm nước rồi."

Thẩm Thu Hoa ngoắc tay, Dương Quỳnh lập tức đi đến: "Sao vậy em?"

Thẩm Thu Hoa ôm lấy cổ Dương Quỳnh, kéo cô đến trước mặt mình: "Hôm nay ít nhiều nhờ có chị." Nàng hôn lên môi Dương Quỳnh: "Đây là khen thưởng cho chị."

Dương Quỳnh sao có thể dễ dàng thỏa mãn? Cô đảo khách thành chủ, hôn nàng.

Hai người nhiệt tình lên lập tức như củi khô bốc lửa. Thẩm Thu Hoa vờ giãy giụa vài cái rồi mặc Dương Quỳnh muốn làm gì làm.

Dương Quỳnh đè nàng lên sô pha, nhẹ nhàng nhấc vạt áo nàng, phát hiện phía dưới có thêm một lớp nữa.

"Sao em mặc nhiều vậy?" Dương Quỳnh bất mãn muốn xé áo.

Thẩm Thu Hoa vội bắt tay cô, khẽ nói: "Vào phòng tắm cởi đi."

Hơi nước che kín khắp phòng tắm. Hai người ngồi ở phòng tắm, không quan tâm hơi nước bao phủ lấy mình. Thẩm Thu Hoa thoải mái dựa vào lòng Dương Quỳnh để cô giở trò với mình.

"Thu Hoa, em ngày càng mẫn cảm nha." Dương Quỳnh cười thử thăm dò phản ứng của Thẩm Thu Hoa.

"Em........." Thân thể của Thẩm Thu Hoa có phản ứng với đụng chạm của Dương Quỳnh. Lúc này cả người đang run lên, đã có cảm giác mà Dương Quỳnh cố tình dừng lại.

"Dương Quỳnh........" Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu, để Dương Quỳnh nhìn thấy khát vọng trong mắt mình. Cánh tay trơn trượt của nàng cuốn lấy cổ cô, khẽ vặn thân mình.

"Ngoan, cho em hết mà." Tay Dương Quỳnh đốt từng ngọn lửa trên người nàng khiến nàng càng thêm khó chịu.

Hai người lăn lộn trong bồn tắm thật lâu. Cuối cùng Thẩm Thu Hoa được Dương Quỳnh ôm ra ngoài. Khi đặt lên giường nàng đã ngủ mất.

Dương Quỳnh lắc đầu, mở khăn tắm ra cẩn thận lau khô người nàng. Da thịt mịn màng tựa như trẻ nhỏ nhưng lại có sức quyến rũ không thôi.

Động tác của cô làm Thẩm Thu Hoa tỉnh giấc. Nàng vốn đã bị dày vò mệt đến mức ngủ mất, lúc này tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh của hai người, nghĩ đến lúc nãy điên cuồng trong phòng tắm, mặt phút chốc đỏ lên. Nàng kéo chăn muốn che người lại thì bị Dương Quỳnh ngăn cản.

"Để chị nhìn xem." Ánh mắt của Dương Quỳnh rất trong, khi nhìn thấy thân thể của Thẩm Thu Hoa, cô không nhịn được khen: "Đẹp thật."

"Chị đã nhìn nhiều lần rồi mà." Thẩm Thu Hoa ngượng ngùng oán trách.

Dương Quỳnh cúi đầu hôn lên cổ nàng: "Giọng cũng hay nữa." Cô cúi người ôm Thẩm Thu Hoa vào lòng. "Thu Hoa này, mỗi khi nghĩ đến người đẹp như em là của chị, chị cảm thấy chị là người may mắn nhất trên đời."

"Em là của chị, mãi mãi là của chị." Thẩm Thu Hoa dịu dàng nói.

Đêm nay định sẵn sẽ không trôi qua nhẹ nhàng. Khi hừng đông Dương Quỳnh nhìn thấy báo thức sắp reo, quyết định tắt đi.

Thẩm Thu Hoa cũng vì vậy mà ngủ thêm được nửa giờ. Dù vậy, khi rời giường, toàn thân nàng vẫn đau nhức. Do đó mà đến hơi muộn, khi các nàng đến đoàn phim, mọi người đã chuẩn bị bắt đầu quay. Hôm nay, Thẩm Thu Hoa không có suất diễn đầu.

"Chào buổi sáng, chị Thu Hoa." Thường Cảnh Hân ôm trà sữa nóng đến, nhiệt tình chào hỏi.

"Chào buổi sáng, tiểu Hân. Cảnh đầu không phải của em sao?" Thẩm Thu Hoa tò mò sao hắn còn ở đây.

"Em biết rồi." Thường Cảnh Hân uống trà sữa rồi chạy đi thay quần áo.

"Lúc này cậu ta giống như đứa nhỏ vậy. Nhưng khi thay trang phục vào, đứng trước máy quay tựa như đế vương. Diễn tả khí chất ung dung, quý khí rất khá." Dương Quỳnh nói.

"Phải." Thẩm Thu Hoa cúi đầu đọc kịch bản: "Cậu ta thật sự là diễn viên trời sinh." Nàng rất ít khi đọc kịch bản ở phim trường. Lần này là tìm kiếm một chỗ chi tiết được nhắc đến sau khi đóng phim. "Ngày hôm qua, nhìn thấy đoạn này em đã thấy lạ, quả nhiên là mâu thuẫn với cảnh trước." Nàng khép kịch bản lại, chuẩn bị đi trao đổi với đạo diễn.

Lúc này, Thường Cảnh Hân cũng hóa trang xong. Thẩm Thu Hoa vào phòng bắt đầu hóa trang. Sau khi thay đồ, đổi kiểu tóc, hiện ra khí thế của Hoàng hậu.

Nàng hóa trang mất một tiếng, khi đi ra cảnh đầu vừa quay xong. Đạo diễn đang giảng diễn cho Thường Cảnh Hân. Thẩm Thu Hoa nhìn Thường Cảnh Hân như thấy được bản thân lúc trước. Lúc trước nàng cũng từng bị đạo diễn gọi đến giảng diễn nhiều lần mới diễn ổn thỏa. Hiện tại tuy rằng không được xem công thành danh thoại nhưng đã hiếu thắng hơn trước rất nhiều.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 93
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...