Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Suối Tiên Của Xu Nữ

Chương 127

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Qua cổng thành, còn có binh lính trấn giữ, biết Xu Xu là lang trung từ kinh thành đến, liền cho người vào, Xu Xu nói với hai tên ám vệ phía sau: “Trước tiên, các ngươi đi tìm khách điểm ở đi đã, sau đó tìm hiểu giúp ta thái y kinh thành đã đi đến đâu, và bên trong thành có bao nhiêu người bị nhiễm dịch bệnh rồi.”

“Thuộc hạ tuân lệnh, nhưng không biết Vương phi nương nương muốn đi đâu?”

Xu Xu nhìn cảnh chợ tiêu điều nói: “Ta đi tìm Đại ca Đại tẩu của ta trước.” Nàng rất lo lắng cho gia đình Đại ca.

Ám vệ đáp lời, rồi đi tìm khách điếm trước.

Xu Xu đứng tại chỗ nhìn đường phố vắng vẻ, trống không, lẻ loi, không hề thấy bóng một người dân, toàn bộ cửa hiệu đều đóng cửa, vô cùng hoang tàn.

Xu Xu biết Đại ca Đại tẩu ở đâu, nên cứ đi đến viện Đại ca Đại tẩu ở trước đã, cưỡi ngựa cũng rất nhanh, mới hơn một khắc đã đến chỗ Đại ca ở, cửa viện đóng chặt, Xu Xu xuống ngựa gõ cửa, qua một lúc, mới có một tiểu nha hoàn từ bên trong đi ra mở cửa, là Hồng Trà nha hoàn theo bên người Đại tẩu, lúc trước Đại tẩu đến biên thành đã dẫn theo một nha hoàn và một ma ma đến giúp nàng ấy chăm sóc tiểu Phạn nhi, những người còn lại đều không dẫn theo, tất nhiên Hồng Trà cũng nhận ra Xu Xu, lúc thấy Xu Xu liền hỏi: “Vương phi nương nương, người, sao người lại đến đây vậy?”

Xu Xu hỏi: “Đại ca Đại tẩu ta có bên trong không?”

Hồng Trà lập tức nói: “Đại thái thái đang ở đây, đại thiếu gia không có ở nhà, hình như vào trong quân doanh rồi.” Nói xong còn tránh người ra mời Xu Xu vào nhà, Xu Xu bước vào nhà thấy Lương Chiêu Chiêu đang tựa vào gối mềm phe phẩy quạt hương bồ cho tiểu Phạn nhi, nghe thấy tiếng động, Lương Chiêu Chiêu quay đầu, nhìn thấy Xu Xu rất ngạc nhiên, hỏi: “Xu Xu? Sao muội lại đến đây thế?”

“Nghe nói biên thành nhiễm dịch bệnh nên muội đến.” Xu Xu đi qua nhìn tiểu Phạn nhi trên giường, hỏi: “Tẩu tử, tiểu Phạn nhi không sao đấy chứ?”

Lương Chiêu Chiêu vội hỏi: “Xu Xu đừng lo lắng, tiểu Phạn nhi không có việc gì, chỉ là biên thành nhiễm dịch bệnh, rất nhiều đứa bé trong thành cũng bị, quân y nói thể trạng trẻ con và người già đều quá kém nên rất dễ bị nhiễm bệnh, biên thành ngày nắng nóng đêm lại lạnh, tỷ lo lắng tiểu Phạn nhi sinh bệnh, cho nên mấy ngày nay đều bận rộn chăm sóc nó, hiện tại trời nóng, không dám cởi áo cho nó, nhưng như vậy nó lại bị nóng quá…” Chỉ có thể chậm rãi phe phẩy quạt hương bồ.Xu Xu đi qua bắt mạch cho tiểu Phạn nhi: “Tẩu tử yên tâm, tiểu Phạn nhi không sao, đúng rồi, tình huống hiện tại của biên thành thế nào?”

Lương Chiêu Chiêu đưa quạt hương bồ cho Hồng Trà, nhỏ giọng nói: “Chăm sóc tiểu Phạn nhi.” Nàng ấy dẫn Xu Xu ra nhà chính, sau khi hai người ngồi xuống nàng ấy mới nói: “Tình hình không ổn lắm, thậm chí rất tệ, mười ngày trước mới xuất hiện manh mối của dịch bệnh, lúc ấy đã có ít nhất trăm người bị lây bệnh, không khám và điều trị ngay từ đầu, đến lúc bắt đầu khám và điều trị thì đã không còn kịp nữa rồi, không có cách nào khống chế được, lang trung trong thành và cả quân y trong quân doanh đã lập tức bắt đầu triển khai cứu chữa, cách ly những người bị nhiễm dịch bệnh, nhưng cũng vô dụng, chưa đầy hai ngày đã thêm hơn trăm người bị lây nhiễm, quân y nói khả năng lây nhiễm của dịch bệnh lần này rất mạnh…”

Trái tim Xu Xu cũng thắt lại theo.Lương Chiêu Chiêu tiếp tục nói: “Quân doanh lại còn nói, dịch bệnh lần này không giống với dịch bệnh trước đây, trước mắt phải tìm cho được nguồn gốc, mới có thể tìm được cách trị liệu…”

Nàng ấy vừa nói vừa thở dài một hơi: “Hình như trong quân doanh cũng có người nhiễm, hiện tại ai ai cũng không yên tâm, nhà nào cũng đóng cửa, không ai dám ra khỏi nhà.”

Đã nghiêm trọng như vậy sao?

Hơn nữa tốc độ lây nhiễm còn quá nhanh, đúng là khác với dịch bệnh trước đây.

Xu Xu nói: “Tẩu tử, tẩu có biết những người bị nhiễm dịch bệnh hiện tại đang ở đâu không?”

Lương Chiêu Chiêu chần chờ rồi mới nói: “Xu Xu, muội thực sự muốn đến đó sao? Tẩu nghe Ngọc Bách nói hiện tại đã có hai quân y bị nhiễm dịch bệnh, hơn nữa làm sao điện hạ có thể cam lòng cho muội đến biên thành chứ?”

Nàng ấy thấy sắc mặt Xu Xu có phần mệt mỏi, chắc chắn là vội vã chạy đến biên thành, vả lại dịch bệnh cũng không giống với những căn bệnh bình thường khác, nàng ấy cũng sợ Xu Xu bị nhiễm.

“Tẩu tử đừng lo lắng cho muội, không sao đâu.” Xu Xu ấm giọng nói: “Tẩu tử nói cho muội biết nơi những người bệnh đang ở, bây giờ muội liền đi qua đó, mấy ngày tới có thể muội sẽ không qua đây được, tẩu tử và tiểu Phạn nhi giữ gìn sức khỏe.”

Xu Xu nói xong lấy ra một lọ thuốc trong tay nải đưa cho Lương Chiêu Chiêu: “Tẩu tử, thuốc này tẩu cầm đi, nếu xung quanh có nghi ngờ ai bị nhiễm dịch bệnh thì lấy viên thuốc này hòa với nước uống là được.” Đây là viên thuốc lúc trước nàng và sư phụ thảo luận về các loại dịch bệnh đã làm ra, không ngờ lại có ngày cần đến.

Lương Chiêu Chiêu cầm lấy lọ thuốc, thấy Xu Xu rất kiên định, biết không ngăn được nàng, liền nói: “Muội đi đường cũng vất vả rồi, hay là rửa mặt chải đầu trước đã, sau đó ta sai Hồng Trà làm đồ ăn, Xu Xu ăn xong rồi hãy đi có được không?”

“Được, đa tạ tẩu tử.” Đúng là Xu Xu đã không tắm giặt thay quần áo mấy ngày rồi, điều kiện ở trạm dịch cũng không tốt, có đôi khi ngoài vùng hoang dã chỉ tùy tiện ăn chút lương khô.

Xu Xu tắm rửa chải đầu thay quần áo nhẹ nhàng sạch sẽ xong, Hồng Trà đã nấu xong bát mì thịt băm, phía trên còn có trứng chim chần vàng rực, hương vị thơm ngon, Xu Xu ăn xong liền bắt đầu đi.

Lương Chiêu Chiêu cũng nói nơi thu giữ người bệnh cho Xu Xu biết, là một viện bỏ hoang rất rộng.

Xu Xu tạm biệt xong, lập tức đi qua viện có người bệnh ở đó, hai tên ám vệ cũng đúng lúc chạy qua, Xu Xu hỏi: “Thái y trong kinh thành đã đến đây chưa?”

Ám vệ nói: “Bẩm Vương phi nương nương, thái y và vài vị lang trung trong kinh thành hoàng thượng phái đến vẫn chưa đến được đây, có lẽ là ngày mai mới đến nơi.” Đều là các vị tuổi đã cao, trên đường xóc nảy không chịu nổi nên đi cũng chậm hơn chút.

Xu Xu cưỡi ngựa qua viện, hai tên ám vệ cũng bắt kịp Xu Xu, Xu Xu chỉ có thể mặc kệ bọn hắn.

Sau khi đến viện sắp xếp người bệnh ở, còn có binh lính trấn giữ, nơi này đều chỉ được phép vào không cho phép ra, lần trước Xu Xu đến biên thành cũng không lộ mặt nhiều, cho nên đa số mọi người vẫn không biết nàng, Xu Xu chỉ nói với binh lính nàng là lang trung đến từ kinh thành, binh lính liền cho nàng đi vào, bên trong có chút cũ nát, nhưng viện rất rộng lớn, bố trí hai ba trăm người ở cũng không có vấn đề gì.

Bên trong này đều là người bệnh, còn có thêm nhóm quân y.

Số lượng người trong nhóm quân y không được xem là nhiều, chỉ có mười mấy người, gần như đều ở hết trong này, Xu Xu đi tìm quân doanh.

Đó là một thanh niên chỉ vừa hai mươi, lúc hắn nhìn thấy Xu Xu sợ run lên, sau đó khẽ nhíu mày: “Cô nương là lang trung từ kinh thành đến sao? Chỉ có một mình cô nương? Sao lại là một cô nương gia?” Hơn nữa cô nương này lại còn xinh đẹp như vậy, mặc dù mặc quần áo vải bình thường, trên đầu cũng không cài châu trâm trang sức gì nhưng sắc đẹp lại khiến người ta không cách nào bỏ qua được.

Xu Xu ấm giọng nói: “Sư ca này, xin cho hỏi Viện Sử quân y có ở đây không?”

Nghe Xu Xu hỏi, biểu cảm người thanh niên nặng nề hơn chút: “Sư phụ ta cũng nhiễm dịch bệnh rồi.” Vừa mới bị nhiễm hai ngày trước, hiện tại tất cả quân y viện đều chân tay luống cuống.

“Có thể đưa ta qua đó xem thế nào được không?”

Một lúc sau người thanh niên mới rầu rĩ nói: “Đi thôi.” Lại nhịn không được nghĩ thầm trong lòng, sao kinh thành lại phái một cô nương trẻ tuổi như vậy qua đây chứ? Có tác dụng gì, không phải lại uổng phí thêm một mạng người sao?

Người thanh niên dẫn Xu Xu đi vào trong một căn phòng, bên trong có không ít người bị nhiễm dịch bệnh nằm, trong căn nhà này đều là người mới vừa nhiễm dịch bệnh chưa đầy hai ngày nay, người thanh niên nói: “Trong căn nhà này đều là người bệnh vừa nhiễm dịch bệnh hai ngày trước, sư phụ ta chính là người nằm trên giường…” Giọng nói người thanh niên nhỏ dần, Xu Xu thấy một lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi nằm trên giường, hai má lão giả đỏ bừng lên, đang mê man…

Xu Xu nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi có ghi chép lại tình hình bệnh không?”

Người thanh niên nói: “Có.” Cho dù hắn cảm thấy có thể y thuật của Xu Xu không được tốt lắm, nhưng nếu chấp nhận từ kinh thành ra biên cương giúp đỡ điều trị dịch bệnh thì cũng rất đáng quý, vào thời điểm này, đa số mọi người sẽ lựa chọn tránh đi.

Người thanh niên đi lấy ghi chép về người đầu tiên cho đến người bây giờ mới phát bệnh giao cho Xu Xu, nói: “Dịch bệnh đã được phát hiện từ mười hai ngày trước, nhóm đầu tiên nhiễm dịch bệnh đã chết rất nhiều người, chỉ còn lại vài người nhưng đều ở một phòng khác.” Trong viện, người bệnh được phân loại theo thời gian nhiễm dịch bệnh, chia thành rất nhiều phòng.

Xu Xu nhanh chóng lật xem ghi chép về tất cả các người bệnh nhiễm dịch bệnh, ban đầu người bệnh sẽ có biểu hiện sốt cao, liên tục hai ba ngày sau, người bệnh bắt đầu ho khan, xuất hiện triệu chứng đau lồng ngực, đến ngày thứ năm thứ sáu, sẽ bắt đầu đau đớn toàn thân, trong miệng thối rữa tanh tưởi, sau đó là tay chân, thân hình, dần dần bắt đầu phát ban màu đỏ lan ra, chảy mủ, tanh tưởi, không thuốc nào cứu được.

“Cho đến bây giờ đã có hơn một trăm người chết, chưa ai được chữa khỏi.”

Giọng nói người thanh niên càng nặng nề hơn, lại còn mang theo tia tuyệt vọng, hắn lẩm bẩm nói: “Nếu vẫn không thể tìm ra được nguyên nhân thì chỉ e là toàn thành sẽ bị nhiễm dịch bệnh rồi chết hết.”

Xu Xu tiếp tục lật xem ghi chép, trên đó viết tất cả các phương thuốc chữa dịch bệnh đều đã thử qua nhưng không có tác dụng.Thậm chí ngay cả thuốc mới mà Viện Sử quân y căn cứ theo triệu chứng bệnh bào chế ra cũng không có tác dụng.

Xu Xu lẩm bẩm nói: “Sao lại như vậy được chứ?” Nhìn thì đúng là bệnh truyền nhiễm, nhưng rốt cuộc phát sinh thế nào, cho dù là dịch bệnh không phổ biến, một vài loại thuốc có thể không chữa khỏi được nhưng ít ra cũng có thể trì hoãn được bệnh tình mới đúng.

Nhưng tất cả thuốc thử qua đều không thể cầm cự được bệnh tình.

Người thanh niên thở dài, nói: “Cô nương cứ xem đi, ta đi sắp xếp chỗ ở cho cô nương.” Đã vào trong này rồi, chắc chắn không cách nào ra được, binh sĩ bên ngoài cũng sẽ không thả người.

Người thanh niên đi rồi, Xu Xu qua phòng người bệnh nghiêm trọng nhất, vừa mới tiến vào đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi, Xu Xu nhìn gương mặt người bệnh nằm trên chiếu đều đã thối rữa, thậm chí các bệnh nhân trong phòng còn không có động tĩnh gì, Xu Xu đi đến trước chiếu của một người bệnh trong số đó, ngồi xổm người xuống thăm dò hơi thở người kia, vẫn còn chút hơi thở mỏng manh, nhưng ngay sau đó tia hơi thở mỏng manh ấy lại nhanh chóng tiêu tan đi, nếu không nhanh lên thì người trong phòng này sẽ không qua khỏi được tối hôm nay.

Hai ám vệ đi theo sau Xu Xu có chút chấn động, bọn hắn nhìn Vương phi bắt mạch cho những người bệnh đã bắt đầu thối rữa, toàn thân tanh tưởi này, nói trong lòng không có cảm xúc gì mới là giả.

Ám vệ như bọn hắn, lúc trước đều được lựa chọn ra từ đám trẻ mồ côi không nơi nương tựa, từng thấy qua rất nhiều khổ cực của nhân gian, có thể vào Vương phủ làm ám vệ đã may mắn lắm rồi.

Bọn hắn từng thấy rất nhiều sự đàn áp của giai cấp quý tộc, không hề thương tiếc với thường dân, ham hưởng lạc, nhóm quý nữ trong kinh thành lại càng được nuông chiều từ bé, không chịu nổi chút khổ cực.

Mà Vương phi của bọn hắn, dù được một nông phụ nuôi lớn, nhưng dù sao vẫn là cô nương của Phủ Quốc Công, hơn nữa lại còn được gả cho Thục vương, rõ ràng có thể làm Vương phi ung dung tôn quý, nhưng lại chấp nhận đến nơi này giúp đỡ dân nghèo chống lại dịch bệnh, rất có khả năng sẽ có đi mà không có về.

Xu Xu bắt mạch cho người bệnh, nâng mí mắt người bệnh lên, dùng que nhỏ cạy miệng người bệnh quan sát tưa lưỡi, sau cùng lấy một ít giọt dịch ghê tởm trên người bệnh bị thối rữa vào trong lọ, lúc này mới xoay người ra khỏi phòng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 127
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...