Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Suối Tiên Của Xu Nữ

Chương 143

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đối với vấn đề này, Xu Xu cũng không có cách trả lời, nàng không hiểu rõ tâm địa con người, nàng thấy tình thân quan trọng hơn quyền lợi, nhưng vài người lại không như vậy. Giống như Tống Ngưng Quân, nàng với Tống Ngưng Quân không oán không thù, Tống gia càng không có đắc tội Tống Ngưng Quân, ngược lại còn có công dưỡng dục, vậy mà cả hai đời Tống Ngưng Quân đều ác độc muốn lật đổ Tống gia, muốn giết chết nàng.

Không liên quan đến quyền lợi, chỉ là bản tính như thế mà thôi.

Xu Xu tiếp tục đọc thư hồi âm của công chúa Phù Hoa, nói rằng Xu Xu không cần phải lo lắng, Tiêu Thận quốc không có chuyện gì, trước đây phụ vương cũng trúng độc, nhưng nhờ có nhân sâm hoàn nàng cho, phụ vương mới được cứu, trong lòng Phù Hoa vẫn luôn biết ơn Xu Xu, còn nói khi nào rảnh, nàng ấy sẽ đến Đại Ngu tìm Xu Xu chơi.

Xu Xu nhìn ra được, Phù Hoa trải qua những chuyện đó đã trở nên trưởng thành hơn, nhưng bản tính vẫn như cũ, vẫn ngây thơ hồn nhiên. Nàng ấy như vậy thật tốt.

Sau khi xem xong, Xu Xu đem thư ném vào lò đồng thiêu hủy, dù sao cũng là thư của công chúa Tiêu Thận quốc, mà nàng lại là phi tử của Thục vương, thân phận hai bên đều rất mẫn cảm, loại thư tín này không nên giữ lại.

Đốt thư xong, Xu Xu đi ra bên ngoài, tưới nước cho hoa trong đình viện.

Thời tiết dần lạnh hơn, trong kinh thành gần đây cũng không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có điện hạ tương đối bận rộn, đêm qua còn nói hai ngày nữa sẽ ra ngoài một chuyến, đi khoảng nửa tháng.

Buổi tối nghỉ ngơi, Phó Liễm Chi biết ngày mai phải ra ngoài nửa tháng, phá lệ muốn rất nhiều, mặc cho Xu Xu nhỏ giọng xin tha, hắn đều chặn môi của nàng lại.

Cả người Xu Xu giống như một con thuyền nhỏ trên gợn sóng, chỉ có thể gắt gao leo lên cây cỏ cứu mạng duy nhất, gắt gao bám vào bả vai Phó Liễm Chi, cuối cùng lúc sắp đến bờ, Phó Liễm Chi dừng lại, hắn hơi hơi nâng thân mình lên, cánh tay cứng rắn chống ở hai bên người Xu Xu, đuôi mắt hắn có chút phiếm hồng, cúi đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của Xu Xu, Xu Xu thật sự quá khó tiếp thu rồi, nâng thân mình lên ôm Phó Liễm Chi, hôn môi hắn, làm nũng nói: “Phu quân.”

Thanh âm nàng mang theo từng âm rung nhè nhẹ, thân mình khó chịu lợi hại.

Phó Liễm Chi ngậm lấy đầu lưỡi Xu Xu, lại vẫn bất động, hỏi nàng, “Phu quân ngày mai đi xa nhà, Xu Xu có nhớ phu quân không?”

Xu Xu khó chịu cực kỳ, gật đầu lung tung, “Có, Xu Xu rất nhớ phu quân.”

Phó Liễm Chi giả vờ không hiểu, lại nói, “Xu Xu có yêu phu quân không?”

“Ta yêu phu quân.” Xu Xu nhỏ giọng khóc nức nở lên, ngay sau đó lại bỗng nhiên nho nhỏ kêu một tiếng, thân mình càng thêm run rẩy.

Đêm này, hai người liều chết triền miên, tới cuối cùng, thân thể Xu Xu bủn rủn, sức lực cũng không còn, Khi tỉnh lại trời đã sáng, Xu Xu lay lay chuông vàng nhỏ bên giường, bọn nha hoàn mới bưng thau đồng nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ Xu Xu rời giường.

Xu Xu hỏi Trân Châu, “Điện hạ rời đi khi nào?”

Trân Châu vội nói: “Chưa đến giờ mão điện hạ đã ra cửa.”

Mặt Xu Xu có chút đỏ, đó không phải lúc nàng vừa mới ngủ sao? Hai người làm ầm ĩ cả đêm, điện hạ cũng chưa nghỉ ngơi đã trực tiếp ra ngoài.

Xu Xu ngượng ngùng không muốn hỏi nhiều, chờ đến khi mặc đồ xong đã đến buổi trưa, ăn trưa xong, Xu Xu trực tiếp đi qua Đức Thiện Đường.

Ở Điền quốc xa ngàn dặm, thành chủ Điền quốc ở thành Vĩnh Quận, Phùng Bắc vương đã biết dịch chuột trong thành Bình Cao ở Đại Ngu quốc được cứu trị hoàn toàn, hắn ta cho người đi tra người chữa khỏi dịch chuột, mình cũng trở về thành Vĩnh Quận. Bên trong cung điện cao lớn, xa hoa nhưng u tĩnh, Phùng Bắc vương đang nghỉ ngơi, phi tử bên người giống như không xương quấn lấy hắn ta, bên ngoài lại có ám vệ thông bẩm: “Bẩm vương gia, sự tình thành Bình Cao đã tra được.”

Nghe nói sự tình dịch chuột, Phùng Bắc vương từ trên chiếc giường màn lụa xa hoa đứng dậy, phi tử dung mạo diễm lệ kia lại quấn lấy Phùng Bắc vương hờn dỗi nói: “Vương gia, sương đêm đã nặng, vương gia cũng nên nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai giải quyết cũng không muộn.”

Phi tử này được Phùng Bắc vương sủng ái mấy tháng nay, đều triệu nàng tới hầu hạ, khó tránh khỏi có chút tự đại, cũng cho rằng làm nũng như vậy, Phùng Bắc vương sẽ dỗ dành nàng ta.

Nào nghĩ đến, Phùng Bắc vương lập tức trở mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Cút đi!”

Phi tử sắc mặt trắng bệch, thân mình trần trụi vội vàng xuống giường quỳ gối trước mặt Phùng Bắc vương, dáng vẻ biết lỗi đáng thương ngẩng đầu, khuôn mặt mảnh mai xinh đẹp đối diện với Phùng Bắc vương, nàng ta biết vương thích bộ dáng kiều nhuyễn này của mình, chiêu này dùng lần nào cũng được, nhưng lần này Phùng Bắc vương cũng không thèm nhìn nàng ta một cái, “Cút đi!”

Phi tử lúc này mới không cam lòng ôm lấy quần áo, oán hờn rời đi.

Ám vệ vào đại điện, nhìn thấy Phùng Bắc vương mặc áo gấm, bờ ngực trần trụi, lập tức nói: “Vương gia, thuộc hạ đã tra ra người chữa khỏi dịch chuột ở Bình Cao thành ”

“Là ai?” Phùng Bắc vương sắc mặt vô cùng khó coi, thay đổi thất thường.

Ám vệ nói: “Là một nữ tử, là Thục vương phi.”

“Ai?” Phùng Bắc vương không tin, “Ngươi nói là Thục vương Đại Ngu kia không chỉ thành thân rồi, thê tử của hắn y thuật còn mười phần lợi hại, có thể trị được dịch chuột bị bỏ thêm cổ trùng?”

“Vương gia, đúng là như thế, thuộc hạ từ thành Bình Cao truy đến kinh thành Đại Ngu, tra được tin tức chính xác như thế, tuy nói dịch chuột kia có thái y, quân y còn có không ít lang trung tham dự, nhưng chỉ có Thục vương phi phát hiện trên người bệnh nhân có điểm lạ. Sau đó suốt đêm, phối ra phương thuốc trị liệu dịch chuột, dịch chuột thành Bình Cao đã làm chết trăm người nhưng khi Thục vương phi tới, không có một người chết, có thể nói trận trị liệu dịch chuột này, đều là công lao của Thục vương phi.”

Đây là kiểu y thuật gì, huống chi hắn ta còn nghe được, Thục vương phi chỉ mới mười tám tuổi, y thuật lại xuất thần nhập hóa như vậy.

Phùng Bắc vương trầm mặc, sau một lúc lâu mới hỏi, “Thục vương phi kia bao nhiêu tuổi?”

“Nghe nói chỉ có mười tám.”

Mười tám tuổi, Phùng Bắc vương tàn nhẫn ra lệnh: “Phái người giết Thục vương phi.”

Hắn ta cùng Thục vương luôn đối lập, cùng Thục vương mấy chục trận chiến lớn bé,chưa từng giành được chiến thắng, hắn luôn bị Thục vương đè ép mà trưởng thành.

Huống chi Thục vương bây giờ còn có người bên cạnh giúp đỡ khác nào hổ mọc thêm cánh, là mối họa của hắn. Hắn ta tự nhiên sẽ không cần quan tâm Thục vương đối với Thục vương phi có cảm tình hay không, hắn ta chỉ là không muốn Thục vương có một người giúp đỡ tốt như vậy, sẽ làm hỏng đại sự của hắn ta, đúng là đáng chết.

Ám vệ lập tức nói: “Thuộc hạ lập tức phái người đi.”

Ám vệ này thật ra có chút tiếc nuối, lúc gã đi kinh thành điều tra dịch chuột, biết được vị Vương phi kia thường xuyên đến dược đường, gã còn đi nhìn qua một lần, thấy Vương phi đoan chính thanh nhã có một không hai, gã chưa từng thấy qua nữ tử nào đẹp hơn Thục vương phi, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho người ta khó có thể quên.

Đáng tiếc, mỹ nhân như vậy phải chết.

Sau khi Thục vương rời kinh, cuộc sống Xu Xu vẫn như cũ, sáng sớm luyện chưởng pháp kiếm pháp. Điện hạ không ở đây, nàng đều đi qua tiểu viện của sư phụ Chu Tử Ông ở bên kia để sư phụ chỉ đạo, một bộ chưởng pháp cùng một bộ kiếm pháp này nàng đã luyện một hai năm.

Chu Tử Ông liền nói: “Xu Xu có thể luyện tốt bộ chưởng pháp và kiếm pháp này là có thể được lợi cả đời, không cần phải đi học công phu khác.”

Xu Xu cũng tĩnh tâm luyện thật tốt, không nghĩ về cái khác.

Luyện xong chưởng pháp kiếm pháp, Xu Xu ở lại ăn sáng cùng sư phụ, sau đó về Tễ Nguyệt Đường xem sách y luyện chữ, sau khi dùng bữa trưa liền đi Đức Thiện Đường, y thuật nàng càng thêm thành thạo, Phục thần y đã dạy nàng tất cả, ông ấy còn cảm thán, “Sư phụ cũng không còn cái gì để dạy nữa, sách y trong thư phòng của sư phụ ngươi cũng xem hết rồi, sau này nếu gặp gỡ lão lang trung khác, ngươi cũng có thể thỉnh giáo nhiều hơn, học hỏi không ngừng.”

Xu Xu rất ngoan ngoãn nói: “Đồ nhi đã biết, lúc trước đi biên thành trị liệu dịch chuột, quân y viện Vương đại nhân đã đem bút ký ông ấy viết tặng cho đồ nhi, đồ nhi gần đây vẫn luôn đọc và nghiên cứu bút ký của Vương đại nhân.”

Phục thần y gật đầu, “Danh hào Vương Ngạn Lâm ta cũng nghe qua, làm người ngay thẳng, cả đời đều nghiên cứu y thuật, thứ ông ta để lại cho ngươi là thứ tốt, về sau phải nhớ hiếu kính ông ấy.”

Xu Xu cười nói: “Đồ nhi đã biết, trước đó vài ngày đồ nhi còn tặng mấy bình rượu hoa đào qua biên thành cho ông ấy.”

Lúc trước rời biên thành, Vương Ngạn Lâm cho nàng một cái rương sách y, đều là những ghi chép về căn bệnh nan y ông ấy gặp phải trong đời, còn có bản độc nhất y khoa, ân tình lớn như vậy, Xu Xu đương nhiên sẽ nhớ rõ.

Trời đã vào đông, sắc trời tối rất nhanh, vừa qua giờ thân, trời đã tối.

Xu Xu đi xe ngựa của mình về Vương phủ, khi đi đến một ngõ nhỏ, trong lòng Xu Xu đột nhiên kinh hãi, nàng đẩy mành nhìn ra ngoài, vẫn không phát hiện gì bất thường.

Xu Xu tưởng rằng mình suy nghĩ nhiều nên sinh ra ảo giác, dù sao trị an trong kinh thành đều không tồi, thường xuyên có binh lính đi tuần tra.

Tới Vương phủ rồi, quả nhiên không có chuyện gì phát sinh, tuy nhiên trong lòng Xu Xu trước sau vẫn cảm thấy có chút không yên, đây là giác quan đặc biệt của nàng. Khi có chuyện gì phát sinh, nàng đều có thể dự cảm được một ít. Ngày hôm sau khi ra ngoài Xu Xu còn cố ý mang theo chủy thủ phòng thân, hơn nữa mỗi lần đi Đức Thiện Đường đều có phủ vệ đi theo.

Thục vương điện hạ rời kinh đã gần nửa tháng.

Hai ngày nữa thôi là đến ngày Thục vương về kinh, kỳ thật từ khi điện hạ rời kinh, Xu Xu ăn cũng không thấy ngon, sau khi hai người thành thân, điện hạ rất ít khi xa nhà như vậy, buổi tối không có hắn bên người, Xu Xu ngủ đều không quen.

Nàng có chút nhớ điện hạ.

Hôm nay mới rời khỏi Đức Thiện đường, bên ngoài đã bắt đầu mưa, vào đông, thời tiết vốn đã rét lạnh, có mưa nên lại càng thêm lạnh.

May mắn bọn nha hoàn còn mang theo áo choàng, Xu Xu buộc áo choàng lên xe ngựa, Trân Châu cùng Hạnh Nhi đuổi theo, đằng sau có bốn gã phủ vệ cưỡi ngựa đi theo, từ lúc Xu Xu cảm nhận có chút bất thường, mỗi ngày ra cửa nàng đều mang theo hai phủ vệ.

Xe ngựa chậm rãi chạy tới phía trước, Trân Châu cùng Hạnh Nhi còn đang nói chuyện, “Nửa tháng nữa phỏng chừng sẽ có tuyết rơi, đến lúc đó trời lạnh hơn, Vương phi nương nương, người cũng nên mua thêm chút quần áo mùa đông, sáng mai nô tỳ sẽ nói tú nương đi Vương phủ một chuyến, người chọn nguyên liệu tốt may mấy bộ quần áo mùa đông với áo choàng.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 143
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...