Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Suối Tiên Của Xu Nữ

Chương 74

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lời này của Tống Ngưng Quân ý tứ rất rõ ràng, là nói nàng ta muốn quay về Nhị phòng tẫn hiếu, hy vọng Thôi thị đồng ý.

Xu Xu nghe nói vậy thì hơi hơi nhíu mi, nàng ta lại vẫn muốn quay về Nhị phòng, trở về làm gì? Vẫn muốn quay về Nhị phòng tìm cách hủy hoại dung nhan của nàng sao? Lại giống như đời trước sao?

Thật sự đúng như Xu Xu đoán rồi.

Hôm nay Thuận Hòa đế phong Xu Xu là huyền quân, huyền quân chính là ngũ phẩm cáo mệnh, không đáng để nhắc tới, nhưng cũng đủ làm cho Tống Ngưng Quân kiêng kị.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ nữ tử cáo mệnh phần lớn chỉ sắc phong mẫu thân hoặc thê tử của triều thần lập công, rất ít khi có nữ nhi nào của triều thần được phong làm huyền quân, huống chi chỉ là phối ra mấy thứ thuốc, công lao này còn không đủ để sắc phong, đế vương không chỉ sắc phong Xu Xu là huyền quân mà còn ban cho phong hào Bảo Phúc.

Hai chữ này nghĩa là gì, cho dù là nữ nhi của thân vương công chúa được sắc phong quận chúa, cũng chỉ có Huệ An, Khang Bình được như vậy.

Bảo có nghĩa là trân quý, phúc có nghĩa là phúc khí, ban hai chữ này cho Xu Xu làm phong hào, có thể thấy Thuận Hòa đế rất vừa lòng nàng.

Tống Ngưng Quân càng hận, đoán Thuận Hòa đế khẳng định là muốn làm chỗ dựa cho Xu Xu, hiện tại là huyền quân, về sau tứ hôn cũng danh chính ngôn thuận.

Nàng ta há có thể dễ dàng để cho Tống Ngưng Xu từng bước một trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên đời này.

Mặc kệ dùng biện pháp gì, nàng ta cũng phải về Nhị phòng, nàng ta nhất định phải ngăn cản Tống Ngưng Xu.

Thôi thị nhìn Tống Ngưng Quân, “Ngươi quay về Nhị phòng chính là muốn tẫn hiếu?”

“Đúng vậy, mẫu thân.” Tống Ngưng Quân đau khổ cầu xin, “Van cầu mẫu thân cho Quân nhi trở về Nhị phòng, Quân nhi muốn ở bên người và phụ thân.”

Thôi thị thản nhiên nói: “Tẫn hiếu cũng không phải chỉ là lời ngoài miệng, nếu có chút tâm, ở Quan Bình viện cũng tẫn hiếu được, ta cũng không cần ngươi mỗi ngày tới thỉnh an ta, chuyện khác không cần nghĩ nhiều, cứ ở đó cho tốt, sau này đến nhà chồng sống cho thật tốt, ta còn ngóng trông sau này ngươi có thể phúc tuệ song tu*.”

(*) Người tu đủ phúc, đủ tuệ sẽ được sung sướng an nhiên

“Mẫu thân.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Ngưng Quân trắng bệch, biết mẫu thân lại đang kháng cự nàng ta quay về Nhị phòng .

“Quay về đi.” Thôi thị nói.

Dứt lời dẫn Xu Xu còn có Tiết thị và Anh Vương phi trở lại chính viện Nhị phòng.

Xuân Đào cũng đỡ Tống Ngưng Quân khóc rống không thôi quay về Quan Bình viện.

Trên đường về, Tiết thị nghe tiếng khóc của Tống Ngưng Quân nhịn không được nhíu mày, “Hôm nay là sinh nhật Xu Xu lại còn được sắc phong huyền quân, song hỷ lâm môn, nàng ta khóc cái gì, Minh Tuyết, ta nói với ngươi, ngươi đừng có mềm lòng, cho dù có ân dưỡng dục hơn mười năm, nhưng ngươi nghĩ lại Xu Xu đã chịu bao nhiêu đau khổ. Nàng ta ngay cả mẫu thân phụ thân ruột thịt cũng không muốn phụng dưỡng, còn ở mãi phủ Quốc Công, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?”

Thôi thị cười khổ một tiếng, trong lòng bà đương nhiên hiểu rõ, thôi, cũng chỉ còn mấy tháng nữa nàng ta xuất giá, sau này cứ như vậy đi.

Tiết thị không cần phải nhiều lời nữa, bà ấy biết khuê hữu không phải người hồ đồ.

Xu Xu đang cầm thánh chỉ trở lại Thấm Hoa viện, cất thánh chỉ kỹ rồi mới quay về chính viện tiếp tục dự tiệc.

Chờ ăn xong yến tiệc, Khang Bình và Châu Châu trở về Thấm Hoa viện, ba cô nương cùng nghỉ trưa, đứng lên thì mặt trời đã về hướng tây, ba cô nương ngồi trong đình viện ngắm hoa.

Lúc này hai người mới phát hiện Xu Xu không những thuần phục được mãnh thú, mà ngay cả vườn hoa bên ngoài cũng chăm sóc rất tốt.

Phát hiện trong đình viện Xu Xu có rất nhiều giống hoa, hoa mẫu đơn ngụy tử, diêu hoàng, triệu phấn, nhị kiều, còn có hoa sơn trà thập bát học sĩ, lục giác đại hồng, xích đan, hoàng quan, còn có hoa lan, lan phỉ thúy, huệ lan, lan sen, thế nhưng còn có một chậu tố quan hà đỉnh và quỷ lan.

Hình như hoa ở đây đều là giống quý hiếm.

Hơn nữa lá cây xanh biếc, rậm rạp, hoa kiều diễm, tất cả đều nở rộ đẹp đẽ giữa trời hè nắng nóng như vậy.

Khang Bình quận chúa lẩm bẩm nói: “Nếu Vinh Xương công chúa biết trong viện Xu Xu có nhiều hoa như thế này, sợ là phát điên rồi.” Ai cũng không dự đoán được lúc trước ở phủ Công Chúa, câu nói của Xu Xu là tùy tiện cũng làm hoa sống lại được, chỉ là nàng có đồng ý hay không, những lời này đều là lời nói thật.

Quả thực chỉ là Xu Xu có nguyện ý hay không .

Kỳ thật mấy bồn hoa ở đây, như bồn quỷ lan kia, cũng là Chu lão gia tử có được, nhưng cũng không dưỡng được nên đưa tới chỗ Xu Xu, sau khi Xu Xu nuôi sống thì chiết cho nàng một chậu, nàng đã lấy được không ít hoa từ chỗ Chu lão gia tử, đều là chiết ra hoặc là trồng, hình như là hoa nào nàng chăm thì cũng sống.

Bồn hoa lan này, ngay cả phủ Công Chúa cũng không có.

Xem hoa xong, Khang Bình quận chúa lại xoa nhẹ báo xa-li một phen, lúc này mới lưu luyến theo Anh Vương phi rời đi.

Phương Châu Châu cũng tạm biệt Xu Xu.

. . . . . . . . . . . .

Chỉ trong nửa canh giờ ngày hôm đó, tin tức Tống Tam cô nương phủ Định Quốc Công được phong Bảo Phúc huyền quân đã truyền ra ngoài.

Mấy lời đồn Xu Xu mạng xấu trong nháy mắt đã tan biến, ngay cả đương kim đế vương cũng che chở Tam cô nương, làm sao có thể là mạng xấu? Mệnh này còn tốt ấy chứ, rốt cuộc là sao lại đồn đại Tam cô nương mạng xấu?

Trong khoảng thời gian ngắn, lời đồn trong kinh thành đổi hướng gió, đều nói Tam cô nương mệnh tốt.

Những lời này truyền đến phủ Thuận quốc công làm cho Kỷ thị đang bị cấm túc tức giận đến đau đầu.

Lời đồn trong Kinh thành là do bà ta sai ma ma bên người truyền đi, là vì hận Xu Xu và Thôi thị làm ba ta mất mặt, thật sự tức giận quá nên để ma ma lan truyền.

Nào biết rằng dễ dàng hóa giải như thế, Tống Tam còn được sắc phong huyền quân.

“Phu nhân, vậy làm sao bây giờ?” Ma ma bên người Kỷ thị cẩn thận nói: “Cần phải tiếp tục để cho người ta truyền lời khác sao.”

Kỷ thị khiển trách, “Còn truyền cái gì mà truyền, ngay cả hoàng đế cũng sắc phong nàng ta làm huyền quân, đại phúc khí như vậy, nếu tiếp tục đồn đãi còn ai có thể tin, ngược lại sẽ kinh động Hoàng Thượng, nếu bị điều tra, ta sẽ mượn mạng chó của ngươi đấy!” Hiện giờ còn có thể làm sao bây giờ, chắc chắn là phải quên đi, sau này không lui tới phủ Định Quốc Công là được!

Kỷ thị coi như là hoàn toàn từ bỏ tâm tư đối đầu với Thôi thị và Xu Xu.

Bà ta nằm ở tháp quý phi bên cửa sổ, gân xanh trên trán nổi lên, cuối cùng nhịn không được thấp giọng thở dài.

Thôi, cứ như vậy đi, cũng để cho Vũ nhi tử bỏ tâm tư với nha đầu kia.

. . . . . . . . . . . .

Thôi thị tiễn khách xong lại bị lão Quốc Công gia gọi tới trong viện nói chuyện.

Lão quốc công gia nói với Thôi thị, Xu Xu là cô nương tốt, trước chớ để Xu Xu đính hôn, Xu Xu có thể phối thuốc là rất tốt.

Trong lòng Thôi thị run lên, nhìn cha chồng muốn nói lại thôi.

Lão quốc công gia thở dài, “Chính là chuyện như con đoán, buổi trưa lúc ta tiễn Trần công công rời đi, Trần công công đã đề điểm, nói là việc hôn nhân của Xu Xu để hai năm sau nữa, Hoàng Thượng có tính toán khác, hết thảy chờ Thục Vương quay về kinh rồi nói sau.” Ý tứ trong lời nói đã rõ ràng, Hoàng Thượng là muốn tứ hôn cho Xu Xu và Thục Vương, nhưng chuyện này chưa được chuẩn, không được để Xu Xu đính hôn trong hai năm tới.

Sau khi Thôi thị nghe xong, sắc mặt trắng bệch.

Nguyện vọng trong đời của Xu Xu là làm nghề y cứu người, đó là chuyện bình thường, nhưng nếu được tứ hôn, Xu Xu gả cho Thục Vương rồi chỉ có thể ở trong Vương phủ.

Không chừng sau này Thục Vương còn có phi tử khác, hậu duệ quý tộc của thiên hoàng đều phải làm như vậy mới được.

Lão quốc công gia nói: “Con cũng đừng nghĩ nhiều, Xu Xu tuổi còn nhỏ, huống hồ chuyện này cũng không nhất định.”

Ông cũng biết lý tưởng của tôn nữ, theo lý thuyết thì ông không nên quản chuyện của Nhị phòng, nhưng Trần công công đã nói như vậy, thì cũng phải đề cập với mẫu thân Xu Xu một chút.

Lúc dùng bữa buổi tối, Thôi thị nhìn thấy nữ nhi nhỏ nhẹ, đáy lòng lại thở dài, chuyện này trước hết không nói với Xu Xu.

Một hai năm tới không đính hôn cho Xu Xu là được, cứ để nàng vô ưu vô lo qua hết năm nay.

Cho nên Xu Xu cũng không biết tính toán của đế vương.

Buổi tối Xu Xu trở về phòng, lúc tắm nàng nhìn cái vòng tay ngọc kỳ quái trên cổ tay mình, nàng kéo kéo, không chút sứt mẻ.

Xu Xu tựa vào trong bồn tắm cắn cắn đôi môi mọng, thứ này có thể tháo xuống không, nên làm cái gì bây giờ?

Từ ngày Thục Vương vào khuê phòng nàng đã được hai tháng, trong lúc này ở biên cương xa xôi Thục Vương cũng không gửi thư, Xu Xu thở dài cảm thấy rất ưu sầu, vật trên cổ tay nàng gỡ xuống kiểu gì đây? Không thể đợi đến lúc Thục Vương quay về kinh rồi tới tìm hắn giúp được?

Nàng thật sự không muốn gặp hắn một chút nào.

. . . . . . . . . . . .

Đảo mắt đã qua nửa tháng, tới trung tuần tháng sáu, thời tiết càng nóng bức, cả ngày Xu Xu phải tới Đức Thiện Đường, thời gian còn lại thì phối dược, mỗi ngày đều bận rộn không thôi.

Mấy thứ Thuận Hòa đế ban cho nàng đều lấy đi phối thuốc cứu mạng, Xu Xu còn phải phối thuốc cầm máu, còn có thuốc dưỡng sinh, thứ này ba tháng có một đợt trị liệu, cơ bản cần dùng hai đến ba đợt trị liệu mới có thể chấm dứt hoàn toàn được mấy bệnh tật lặt vặt.

Mấy người trước đó dùng thuốc Xu Xu đã phối xong cho họ, Xu Xu sẽ bắt đầu phối thuốc cho người trị liệu đợt hai, bận đến chân không chạm đất.

Lúc này Tống Ngọc Bách gửi thư về nhà.

Thư được đưa đến chỗ lão quốc công gia, Tống Xương Đức hai tháng nay đều rất lo lắng, chỉ sợ chiến trường vô tình trưởng tôn gặp chuyện không may.

Một khắc nhìn thấy thư kia, lão gia tử đã thở nhẹ, cho người tới Đại phòng nói một chút, lão gia tử và quản gia mở thư ra đọc.

Thư nhà rất ngắn, Tống Ngọc Bách nói hắn không có chuyện gì, đánh thắng trận, cũng đã quen với cuộc sống quân doanh.

Nửa sau là viết về Xu Xu, nói thuốc nàng phối rất tốt, cứu được không ít người, còn nói quân y viện sử đại nhân muốn biết phương thuốc.

Chuyện này phải được Xu Xu đồng ý, lão quốc công gia cho người đi gọi Xu Xu.

Còn có một phong thư khác viết cho Chiêu Chiêu.

Đương nhiên Lão quốc công gia không mặt dày xem thư tôn tử gửi cho tôn tức nên đã cho người mang thư tới cho Lương Chiêu Chiêu.

Lúc này vừa đúng giờ Dậu, các phòng đều ăn xong bữa tối, Xu Xu biết Đại ca gửi thư, còn có nhắc tới nàng nên đã nhanh chóng qua viện chính..

Lúc qua đó đại bá mẫu đang cầm thư của Đại ca khóc đến nước mắt lưng tròng, nhìn thấy bá phụ hai mắt đỏ bừng nhưng biểu tình rõ ràng rất vui mừng.

Xu Xu tới đó, đọc thư xong lại quay về: “Phương thuốc cũng không có gì lớn, chờ ta viết xong rồi mang cả thuốc phối trong mấy ngày qua tới biên thành đi.”

Nửa tháng nay, nàng đã phối không ít thuốc cầm máu, dược liệu trong thuốc cầm máu cũng không đắt, thậm chí còn rất dễ kiếm, chủ yếu là công hiệu của cam lộ đã kích phát tất cả dược tính. Nàng cũng nguyện ý công khai phương thuốc, nhưng nàng khẳng định sẽ không nói ra chuyện cam lộ, kể cả với người nhà, nàng cũng sẽ giấu bí mật này trong đáy lòng.

Tuyệt không hé lộ ra nửa phần, lòng người không đủ xà nuốt tượng, vật như vậy là mơ ước của nhiều người.

Nàng chỉ có thế phát huy tác dụng lớn nhất của cam lộ, lợi dụng cam lộ cứu người, mà không phải để cho mình bị bại lộ mà nguy hiểm.

Chuyện phối thuốc, thủ pháp mỗi người khác nhau, dược hiệu cũng sẽ không giống nhau.

Nàng đưa ra phương thuốc, có thể có công hiệu hay không cũng không phải do nàng .

Tống Xương Đức vuốt râu gật đầu, “Như vậy cũng tốt, các ngươi có gì muốn viết thì nhanh lên, đến lúc đó phái người gửi cho Tống Ngọc Bách.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 74
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...