Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Suối Tiên Của Xu Nữ

Chương 139

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lúc hai người Xu Xu và Thục vương điện hạ từ chỗ Chu Tử Ông trở về Tễ Nguyệt Đường thì sắc trời cũng đã khuya, Thục vương còn uống với Chu Tử Ông hai chén rượu hoa đào, rượu không mạnh, do tuổi tác Chu Tử Ông lớn dần nên không uống được những loại rượu quá mạnh bán bên ngoài, vì vậy Xu Xu đã ủ riêng rượu hoa đào hương vị thanh đạm, mang theo hoa đào ngọt thanh, thích hợp để người già uống.

Thục vương uống mấy chén nhỏ, trên người đều là hương hoa đào và hơi rượu nhàn nhạt.

Trên đường trở về Tễ Nguyệt Đường chỉ có hai người là Xu Xu và Thục vương điện hạ, họ không dẫn theo nha hoàn và gã sai vặt.

Phó Liễm Chi nắm tay Xu Xu lẳng lặng bước trên con đường đá xanh, Xu Xu khẽ thủ thỉ: “Phu quân, có phải mấy ngày nay chàng buồn bực chuyện gì không? Hay vẫn là vì chuyện thiếp đến biên thành?”

Phó Liễm Chi dừng bước, ánh trắng dày đặc, dưới ánh trăng nhàn nhạt, hắn cúi đầu nhìn Xu Xu, thấy trong đôi mắt long lanh của nàng bị ánh trăng chiếu đến dập dìu mềm mại, hắn liền nương theo ánh trắng cúi xống hôn môi nàng, sau đó nắm tay Xu Xu đi vào một đình nghỉ mát bên canh, ôm Xu Xu ngồi xuống.

Cơ thể Xu Xu nhỏ bé mềm mại, gần như cả người đều vùi vào ngực hắn.

Xu Xu không biết điện hạ muốn làm gì, chỉ vô cùng ngoan ngoãn để mặc hắn ôm.

Phó Liễm Chi nắm tay Xu Xu nhưng không nói gì.

Xu Xu có chút chần chờ, ôm cánh tay điện hạ lắc lắc, nũng nịu kêu: “Phu quân.”

“Ừm.” Phó Liễm Chi thấp giọng nặng nề đáp, bình thản nói: “Xu Xu đừng lo, quả thật ban đầu khi ta biết nàng đến biên thành thì hơi tức giận, nhưng sau đó phu quân tin nàng có thể trị hết ôn dịch, vì vậy dần dần yên tâm, sau khi trở về…” Giọng nói của hắn tạm dừng, rồi từ từ rơi vào tai Xu Xu, có chút khàn khàn trầm thấp, “Sau khi trở về chỉ là quá thích Bảo nhi nên có chút không kìm được.”

Thường ngày hắn thuộc phái hành động, làm nhiều hơn nói, sau khi thành thân hắn nói chuyện cũng tương đối ít, bình thường lại càng không nói những lời này.

Xu Xu không nhịn được đỏ cả vành tai, trong lòng có chút ngọt ngào, nàng nghiêng người mặt đối diện với điện hạ, giơ cánh tay lên, mấy lớp tay áo rộng rãi dồn lại chỗ khuỷu tay, để lộ cánh tay vô cùng nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, nàng bám vào lồng ngực rắn chắc của điện hạ, hơi ngửa đầu hôn lên đôi môi mỏng của hắn, “Xu Xu cũng thích phu quân.”

Phó Liễm Chi nghe âm thanh tim Xu Xu đập trong lồng ngực, nhịp tim cũng nàng bình thường, vững vàng ổn định.

Thích gia đình, trước sau vẫn là giống với người nhà họ Tống.

Bởi vì thành thân chính là người một nhà nên mới thích.

Không giống hắn, ánh mắt Phó Liễm Chi bình tĩnh nhìn gương mặt Xu Xu.

Hình như tâm trạng của hắn có chút vấn đề.

Biết có lẽ Xu Xu gạt hắn chuyện gì đó, sau khi trở lại kinh thành, ngoài mặt hắn không để lộ, nhưng trong lòng vẫn luôn để ý tới.

Phó Liễm Chi vươn tay vuốt gò má mềm mại của Xu Xu, khẽ thở dài một tiếng, “Đi thôi, sương đêm hơi nặng rồi, trở về Tễ Nguyệt Đường nghỉ ngơi sớm.”

Xu Xu gật đầu, hai người trở lại Tễ Nguyệt Đường rửa mặt mặt xong, tất nhiên không thiếu được một phen giày vò của điện hạ, Xu Xu có chút không chịu nổi, nhưng nhớ tới những lời hắn nói, biết rõ nếu muốn tình cảm vợ chồng hai người tiếp tục lâu dài, thân mật giữa hai người cũng có thể phát triển tình cảm, nếu cứ từ chối sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.

Xu Xu nhớ tới những điều này liền nhịn ý định xin tha xuống, chẳng qua thật sự không thể chịu nổi, chỉ có thể ôm điện hạ thấp giọng khóc nức nở.

Đã hai ba ngày Xu Xu không ra ngoài, chỉ ở trong Vương phủ nghỉ ngơi.

Mã thái y đã dẫn theo đám thái y và lang trung hồi kinh, thấy các thái y đến biên thành lần này đều khỏe mạnh bình an về kinh, cộng thêm việc Mã thái y tiến cung bẩm báo tỉ mỉ chuyện ở biên thành cho Thuận Hòa đế, ngoài ra còn có bức thư của Viên Nhạc tướng quân, mấy vị đại thần luôn miệng đòi tước phong hào của Thục vương vi đều im miệng lại.

Thuận Hòa đế cười lạnh một tiếng, “Mấy lão già mắt mờ hồ đồ các ngươi, xem ra không chỉ người đã già mà tâm địa còn không tốt, Thục vương phi lập được những công lao gì hẳn các ngươi cũng đã rõ, bây giờ còn gì để nói không? Các ngươi thân là trọng thần triều đình, nên biết rõ biên thành rất quan trọng với Đại Ngu, Thục vương phi bảo vệ biên thành, giữ được tính mạng của mười mấy vạn dân chúng và binh sĩ lại bị các ngươi vu oan như thế, còn khiến cho công thần bên ngoài tận tâm tận lực vì Đại Ngu trong tương lai thất vọng buồn bã cỡ nào, nhất định trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ cho các ngươi!”

Thuận Hòa đế tước chức quan của mấy đại thần gây chuyện dữ dội nhất lúc trước ngay tại chỗ, cho dù bọn họ có quỳ xuống xin tha thứ cũng vô dụng.

Việc này phải thể hiện thái độ, không thể làm trái tim công thần bên ngoài rét lạnh, nếu không thì sau này còn ai chịu ra sức vì Đại Ngu?

Sau khi mấy đại thần bị cởi mũ quan kéo đi, trên triều hoàn toàn yên tĩnh, Thuận Hòa đế lãnh đạm nói: “Không chỉ như thế, trẫm còn có một chuyện, liên quan đến Tề quốc công.”

Trước kia Tề quốc công đi theo tiên đế lập được nhiều chiến công hiển hách, là công hầu duy nhất của Đại Ngu có đất phong và tư binh, mặc dù đất phong không lớn nhưng bất kể là ở đất phong hay kinh thành đều được người người kính trọng, trong kinh thành ông ta lại là chức tước số một số hai, không ai dám trêu chọc.

Lúc này bị Thuận Hòa đế chỉ đích danh, Tề quốc công tiến lên một bước, “Hồi bẩm bệ hạ, không biết là chuyện gì có liên quan đến thần?”

Thuận Hòa đế lạnh nhạt nói: “Lúc trước trong kinh thành bàn tán Thục vương phi thân là vương phi còn xuất đầu lộ diện, không ra thể thống gì, tổn hại uy nghiêm hoàng gia, còn nói cái gì Thục vương phi chưa có thai, mấy lời bừa bãi thế đó, trẫm tra ra được đều xuất phát từ phủ của Tề quốc công đấy.”

Tề quốc công có chút sửng sốt, “Bệ hạ có nhầm lẫn gì không ạ, sao thần có thể vu oan Thục vương phi?”

Cho dù mấy ngày nay trên triều đình ồn ào xôn xao chuyện muốn tước phong hào của Thục vương phi, ông ta lại không nhúng tay vào chút nào, tuy rằng ông ta coi trọng nhị hoàng tử hơn, cháu gái trong nhà cũng đã đính thân với Nhị hoàng tử, dù gì cũng xem như ở bên phía nhị hoàng tử, nếu Thục vương hưu Thục vương phi thật, tất nhiên là có lợi cho phái của Nhị hoàng tử, nhưng ông ta khinh thường việc dính vào chuyện này.

Nhưng hoàng thượng dám nói những lời đồn liên quan đến Thục vương phi lúc trước đều truyền đi từ phủ Tề quốc công, quả thật là vớ vẩn.

“Cả nhân chứng trẫm cũng đã tìm được, há có thể tùy tiện vu oan Tề quốc công.”

Tề quốc công cau mày, lập tức nói: “Kinh xin hoàng thượng cho thần hồi phủ điều tra, nếu thật sự là truyền đi từ phủ Tề quốc công, thần sẽ lập tức cho hoàng thượng một câu trả lời thỏa đáng.”

Tề quốc công đã sáu mươi tuổi, lúc trước lại được tiên đế phong, tất nhiên Thuận Hòa đế không tiện làm ông ta mất mặt trước nhiều triều thần như vậy bèn bảo: “Nếu vậy, Tề quốc công cứ trở về hỏi thử đi.”

Tề quốc công có được đất phong và tư binh do tiên đế ban thưởng, mấy ngày trước ông ta vừa hồi kinh, bây giờ chỉ có con trai trưởng ở lại đất phong, những người còn lại của nhà họ Tề đã theo Tề quốc công trở lại kinh thành.

Hạ triều, Tề quốc công lập tức trở về Tề quốc công phủ, nói vấn đề này với bạn già, bạn già nhíu mày, “Sao lại truyền từ phủ chúng ta ra? Có phải nhầm lẫn rồi không?”

Tề quốc công bảo: “Hoàng thượng đã chỉ tên ta trên triều rồi, có thể thấy được là có bằng chứng, e rằng những lời này thật sự truyền đi từ phủ Tề quốc công chúng ta.”

Lão phu nhân Tề quốc công nhíu mày, trong lòng đã có suy đoán đại khái, “Có phải liên quan đến Tư Nguyệt không?”

“Tìm vợ lão nhị và vợ lão tam tới hỏi thử đi, hiện tại chỉ có đám bọn họ theo chúng ta về kinh.” Tề quốc công biết lời này của bạn già đoán chừng có tám chín phần mười là thật.

Năm đó lão phu nhân Tề quốc công và Tề quốc công sinh con trai trưởng xong, nhiều năm sau mới sinh lão nhị lão tam, cho nên con dâu của hai vị này nhỏ hơn con dâu cả ở lại đất phong không ít.

Nhắc đến cũng lạ, ba đứa con trai chính thất của ông ta, lão đại lão nhị đều không sinh được đích tôn nữ, chỉ có mấy thứ xuất, mỗi vợ lão tam là Bình thị sinh được một khuê nữ là Tề Tư Nguyệt, là đích tôn nữ duy nhất của Tề quốc công, Tề quốc công nhiều con, đích tôn nữ lại chỉ có một mình Tề Tư Nguyệt nên đặc biệt sủng ái hơn một chút.

Lão phu nhân tìm người gọi vợ lão nhị lão tam đến hỏi chuyện.

Sau khi hai đứa con dâu tới, lão phu nhân trực tiếp nói chuyện trên triều với hai người, lạnh giọng bảo: “Mấy lời này, các ngươi biết truyền ra từ đâu hay không? Nếu hoàng thượng đã nói vậy tất nhiên là có chứng cớ, Thục vương phi lại chữa khỏi bệnh dịch hạch ở biên thành, lập nhiều công lớn, xem ra lần này hoàng thượng nói vậy là muốn đòi lại công bằng lấy lại mặt mũi cho Thục vương phi.”

Hai con dâu nghe xong đều im lặng, thế nhưng vợ lão nhị là Hồ thị lại không nhịn được liếc sang vợ lão tam là Bình thị.

Bình thị không lên tiếng.

Vẻ mặt lão phu nhân càng tỏ ra uy nghiêm, “Các ngươi vẫn không chịu nói thật đúng không? Hoàng thượng đã cho phụ thân các ngươi hồi phủ hỏi, đó là giữ thể diện cho phủ Tề quốc công chúng ta, nếu Minh Nhi trực tiếp lên triều hỏi lại chuyện này, hoàng thượng sẽ không cho phụ thân các ngươi chút mặt mũi nào, đến lúc đó các ngươi muốn nhận lỗi cũng không còn cơ hội.”

Vừa dứt lời, Hồ thị và Bình thị đều ngừng thở, cuối cùng vẫn là Bình thị bước ra, có chút không tình nguyện nói: “Mẫu thân, chuyện này có lẽ liên quan đến Tư Nguyệt. Mấy ngày trước, chuyện Tư Nguyệt và nhị hoàng tử đính thân, phủ Quốc Công chúng ta lại chưa quen thuộc với đám thế gia trong kinh thành nên mượn cơ hội này mời mọi người đến phu ngắm hoa mở tiệc, không ngờ rằng Tư Nguyệt lại có chút lục đục với Thục vương phi… Có thể là lúc ấy ma ma bên người Tư Nguyệt xót nó, nên, nên không nhịn được nói xấu vài câu ở bên ngoài.”

Lão phu nhân trầm mặt, chuyện xảy ra ở yến hội lúc trước bà thấy từ đầu tới cuối, cũng là Tư Nguyệt không đúng, tìm Thục vương phi người ta đòi gì đó, Thục vương phi không cho liền thẹn quá thành giận châm chọc Thục vương phi mấy câu, rồi kêu Thục vương phi xem bệnh cho Tư Nguyệt trước mặt các phu nhân quý nữ.

Kết quả Thục vương phi thật sự nhận lời, sau khi bắt mạch cho Tư Nguyệt nói thẳng tính tình Tư Nguyệt nóng nảy dễ giận, lục phũ ngũ tạng rối loạn nên mới bị bệnh, bảo Tư Nguyệt bớt tức giận.

Lúc ấy bà sợ Tư Nguyệt không chịu để yên bèn kêu người ta gọi nàng ta đi, không ngờ rằng kết thúc yến hội Tư Nguyệt vẫn chưa hết giận.

Lão phu nhân trừng Bình thị, “Đúng là hồ đồ, người làm mẹ như ngươi dạy Tư Nguyệt thế nào vậy? Gọi Tư Nguyệt tới đây.” Vừa nói vừa bảo Hồ thị vợ lão nhị: “Ngươi về trước đi.”

Hồ thị lui ra, Bình thị kêu người gọi Tề Tư Nguyệt tới.

Mấy ngày nay Tề Tư Nguyệt luôn ở nhà đợi gả, bây giờ được gọi tới chỗ tổ mẫu còn tưởng rằng bàn chuyện đồ cưới chuẩn bị gả, vừa vào phòng đã định làm nũng với tổ mẫu mấy câu, ai ngờ tổ mẫu lại nghiêm mặt quát lớn: “Tư Nguyệt, con quỳ xuống cho ta!”

Tề Tư Nguyệt hơi sửng sốt, trên mặt đầy vẻ khó tin, “Tổ mẫu, người làm gì thế? Cháu gái đã làm sai điều gì sao?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 139
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...